PN 2 (2)
“Ừm… Quan Chước.” Cho dù từng cãi nhau, nhưng Mộc Tử Duy vẫn ôm Quan Chước ngủ theo thói quen.
Tướng ngủ của người yêu luôn trái ngược với bề ngoài bình tĩnh nên Mộc Tử Duy luôn cảm thấy nếu không hạn chế hành động của anh, dù giường có rộng đến đâu thì sớm muộn anh ấy cũng sẽ lăn xuống đất.
Có điều cảm giác ôm sao hôm nay là lạ?
“Mềm mềm.” Mộc Tử Duy nhéo cái bụng Quan Chước.
Người bên cạnh cũng ậm ừ mơ màng nói: “Ông xã, đừng…”
Mộc Tử Duy bị dọa tỉnh luôn.
Tần Cáp cảm thấy nguồn nhiệt bên cạnh thoắt cái đã mất, bất đắc dĩ phải nhổm người dậy, dụi mắt, nói với Lăng Á đang đứng thẫn thờ trước gương của tủ quần áo: “Lăng Á, cậu làm sao vậy?”
Chỉ thấy Lăng Á của hắn từ từ quay đầu ngây ngốc nhìn hắn, nhìn bờ ngực vừa đỏ vừa sưng của hắn… cùng với dấu răng bên cạnh, nói: “Anh Tần… thì ra anh là thụ à…”
“Cậu mới là thụ!” Tần Cáp quát trả theo bản năng, nhưng quát xong lại thấy là lạ, nhìn kỹ lại khuôn mặt nhỏ nhắn kia của Lăng Á, hắn vỗ đùi một cái.
“Mi không phải Lăng Á! Mi thực ra là ai! Lăng Á nhà tôi sẽ không thẫn thờ như thiểu năng thế kia!”
Tần Cáp mới ngủ dậy nên đầu óc còn chưa tỉnh táo, hắn cứ phân tích theo nội dung kinh điển của phim ảnh, nghĩ thẳng tới tình tiết cướp thân tu tiên.
Đặc biệt là lão yêu quái kia coi trọng thân thể da mềm thịt thơm của Lăng Á nhà hắn nên đã ép hồn Lăng Á ra ngoài chiếm lấy cơ thể để sử dụng!
Hắn biết ngay mà, Lăng Á trông đẹp trai như vậy chắc chắn không phải người phàm đâu! Nhất định là kỳ tài có cốt cách trăm năm hiếm gặp! Cho nên mới bị lão yêu quái chiếm dụng cơ thể!
“Yêu đạo! Ta khuyên ngươi mau chóng cút khỏi cơ thể y, không thì ta sẽ…” Ánh mắt Tần Cáp hừng hực như muốn phun lửa, nhưng nghĩ đến cơ thể ấy là của Lăng Á thì lời nói ra lại yếu xìu không hề ra oai chút nào.
“Em vốn dĩ không phải Lăng Á.”
[ Thấy chưa thấy chưa, giấu đầu lòi đuôi rồi nhé!]
“Em là Mộc Tử Duy.”
[ Biết ngay mà… khoan đã… Mộc Tử Duy?! Mẹ kiếp!!!]
“Em là Mộc Tử Duy.” Lăng Á, không, Mộc Tử Duy nhìn Tần Cáp đang há hốc miệng, nói: “Tuy em cũng không rõ, nhưng bây giờ em đang ở trong cơ thể của Lăng Á sao?”
“Im miệng! Không được vấy bẩn nam thần của tôi!”
Mộc Tử Duy bị quát thì càng hoảng, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra cậu vấy bẩn Lăng Á kiểu gì, thế là rũ vai hỏi: “Anh có thể bình tĩnh trước đã được không?”
“Bình tĩnh mịa nhà cậu! Cậu bảo ai gặp được chuyện thế này mà còn tỉnh táo được chứ! Nam thần của nhà tôi mất tích rồi a!! Còn nữa, mong cậu đừng dùng mặt của nam thần nhà tôi để nói mấy câu moe thế!!!! Dù tôi biết đó không phải chính chủ, nhưng sức đề kháng của tôi kém lắm!!!”
Mộc Tử Duy chờ hắn xả xong mới từ từ nói: “Em đây, em vẫn bình tĩnh này, vừa rồi khi tỉnh lại em sợ ngây đơ luôn. Còn nữa, em cũng không moe mà, em nhớ Quan Chước rồi, em muốn mau chóng trở lại cơ thể của em.”
Rõ ràng là giọng của Lăng Á nhưng lại nói theo kiểu của Mộc Tử Duy, nghe kiểu gì cũng làm Tần Cáp thấy quai quái.
Hắn thầm nhẩm đi nhẩm lại mười lần “Đây không phải Lăng Á, đây là Mộc Tử Duy”, cuối cùng hạ quyết tâm sờ thử đầu “Mộc Tử Duy”, nói: “… Mầm đậu này, cậu cũng đừng hoảng, dù bây giờ việc này khó, nhưng chuyện đã xảy ra thể nào cũng có cách giải quyết. Đừng sợ, có anh đây bao bọc cho cậu!”
Mộc Tử Duy vẫn cứ ủ dột, chuyện này tự dưng xảy ra, ngay cả nguyên nhân cậu cũng không rõ, hơn nữa hôm qua cậu và Quan Chước còn cãi nhau, cũng không biết bây giờ anh thế nào rồi. Cậu kể chuyện cho Tần Cáp nghe, Tần Cáp trợn to mắt nhìn cậu, nói: “Hở, thì ra hai người cũng biết cãi nhau cơ! Mau mau mau, kể rõ cho tôi nghe đi, hai người cãi nhau thế nào.”
Tuy rằng phản ứng của Tần Cáp thật lạ lùng, nhưng Mộc Tử Duy vẫn kể hết tất cả ra cho Tần Cáp nghe.
“Tuy em cũng không muốn đâu, nhưng lúc đó thực sự giận quá…” Mộc Tử Duy chưa nói hết đã thấy mặt Tần Cáp méo mó như thể muốn cười lắm vậy.
Tần Cáp liền vội vàng nói: “Không có gì không có gì, cậu kể tiếp đi. Tôi không cười cậu đâu! Thật đấy! Làm sao tôi có thể cười cậu chỉ vì người đàn ông của cậu tặng cậu đôi giày cao gót được chứ, tình bạn của chúng ta đâu có đơn giản như vậy?”
“Nhưng mà rõ ràng anh cười.” Mộc Tử Duy buồn bã nói.
“Vậy chắc chắn cậu đã nhìn nhầm rồi.” Tần Cáp lập tức đổi đề tài. “Thực ra hai người cãi nhau như thế cũng bình thường thôi, nào có nghiêm trọng như cậu kể?”
Mộc Tử Duy khó hiểu: “Cãi nhau vốn là một chuyện rất nghiêm trọng đấy.”
“Tôi cũng không biết nên nói thế nào nữa.” Tần Cáp nhức đầu. “Tuy cãi nhau không phải chuyện tốt, nhưng không bao giờ cãi nhau mới là lạ, cảm giác như thiếu một cái gì đó vậy. Dù tình cảm của hai người có tốt đến đâu, cũng không thể hoàn hảo như vậy được.”
Mộc Tử Duy nói, “Thế anh và Lăng Á thì sao? Hai người cũng từng cãi nhau à?”
“Làm sao có thể… cãi…” Thoắt cái, Tần Cáp nhỏ giọng hẳn. “Tôi nào dám chứ. Khó khăn lắm tôi mới được ở bên y, lỡ như cãi nhau rồi y ghét tôi thì làm sao bây giờ? Tôi cũng không biết cậu ấy ở cùng với tôi là do trách nhiệm hay là bởi vì thích làm tình với tôi nữa.”
Mộc Tử Duy nhìn chằm chằm vào các dấu vết nửa người trên của Tần Cáp, im lặng không nói gì.
“Không nói nữa không nói nữa! Nói những điều không vui này làm gì.” Tần Cáp cáu kỉnh vò tóc. “Nói chung, bây giờ thế này, cậu… ừm… làm thế nào đây?”
Hai người bàn bạc với nhau. Tình hình hiện tại là linh hồn Mộc Tử Duy nhập vào cơ thể của Lăng Á, còn linh hồn Lăng Á thì không biết đang ở đâu, nhưng rất có khả năng là đã trao đổi với Mộc Tử Duy.
Tần Cáp mặc kệ thế nào cũng phải gọi điện cho Quan Chước hỏi rõ tình hình, Mộc Tử Duy thì chỉ cúi đầu im lặng.
Tần Cáp: “Còn cậu thì sao? Lúc nãy định nói gì cơ mà? Bây giờ thì điện thoại cũng thèm gọi?”
“Em không biết phải nói chuyện thế nào với Quan Chước nữa.” Mộc Tử Duy vẫn đang nghĩ tới vụ trao đổi suy nghĩ giữa hai người ngày hôm qua.
“Cái đồ ngu.” Tần Cáp cầm điện thoại ấn luôn số của Quan Chước.
Điện thoại kêu mãi mới có người nhận máy, Mộc Tử Duy cứ căng thẳng mãi.
Nhưng lại không phải Quan Chước.
Đầu bên kia điện thoại là giọng nói gấp gáp của Quan Tiểu Cẩn: 『 Alô? Tần Cáp đấy à? Mau tới đây! Anh tôi bị tiểu ngốc thụ đánh! Ta không ngăn được!... Ngoan, Quan Quan đừng khóc... 』.
“Hả? Làm sao cơ? Quan Tiểu Cẩn cô nói chậm thôi.”
Tần Cáp đang hỏi lại, nhưng Mộc Tử Duy đã chạy “vù” đi mất, hắn chỉ có thể đuổi theo sau.
“Đệt mợ! Mầm đậu cậu có muốn chạy cũng phải đi giày vào cho tôi! Đó là chân của Lăng Á đấy!!!!”
Hết PN 2 (2)
Lời tác giả: Hôm viết xong tôi đã bảo với cô bạn hủ của tôi là sẽ viết phiên ngoại sau khi hoàn chính văn cho cậu, cậu thích tư thế gì tui đều có thể thỏa mãn cậu hết. Thế là cô ấy đòi… ngốc manh thụ đổi thành ngạo kiều phúc hắc chết cũng không chịu phục tùng, nhưng cuối cùng vẫn bị phục tùng…
Tui đã bảo với cô ấy là thuộc tính không dễ thay đổi đâu, cô ấy thản nhiên bảo là dù sao cũng do cậu viết cơ mà.
Nói chung thì vì thế mà đã có thêm phiên ngoại này, tôi cố gắng không để nhân vật biến dạng đâu… thật đấy…
=====
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
16 chương
12 chương
17 chương
34 chương