Hai người ở lại quê mấy hôm, Mộc Tử Duy dẫn Quan Chước đi hết các nơi trong thị trấn nho nhỏ mà cậu sống từ nhỏ này.
Trường tiểu học của cậu, công viên cậu thường tới, quán ăn cậu thích….
Thời gian mấy ngày ngắn ngủi thôi nhưng làm anh hiểu thêm rất nhiều điều về cậu.
“Đây chính là cái cây to nhất trong trấn.” Mộc Tử Duy dừng lại dưới một gốc cây ngân hạnh (1), ngẩng đầu lên híp mắt nhìn.
Vào mùa thu, lá vàng óng ánh, ánh nắng rực rỡ xuyên qua tán lá chiếu rọi một mảnh trời cũng vàng rực rỡ.
“Đây cũng là cây nhiều tuổi nhất. Khi còn bé em đã thấy nó cao vậy rồi, không ai biết rốt cuộc nó đã bao nhiêu tuổi.”
Quan Chước hỏi: “Vậy có câu chuyện gì kể về nó không? Chẳng hạn như cầu nguyện dưới tàng cây thì có thể thực hiện ấy?”
“Không có.” Mộc Tử Duy hơi nghi ngờ nhìn Quan Chước. “Tại sao phải có câu chuyện gì chứ? Nó chỉ là một cái cây, ừ thì… tuy có hơi lớn tuổi.”
Quan Chước thoáng cái im bặt: “… Coi như anh chưa nói.”
Còn về kiểu suy nghĩ mơ mộng như “muốn cầu nguyện mãi mãi ở bên nhau với Mộc Tử Duy”, anh chắc chắn không nói ra nổi.
“Bọn em không cầu nguyện với cây ngân hạnh này. Nhưng mỗi mùa thu bọn em lại tới đây nhặt quả ngân hạnh.” Sau đó sẽ dùng để hầm xương sườn, xào với thịt gà xắt hạt lựu, nấu cháo, vân vân….
Mộc Tử Duy nhớ tới mùi vị hạt dẻ ngân hạnh ninh với thịt gà mà bụng sôi sùng sục, đúng rồi, sắp đến giờ cơm.
“Ấy, đây không phải Duy Duy sao?”
Một bà cụ hỏi cậu.
“Hai hôm trước bà có nghe nói cháu về, bà còn không tin chứ, ai ngờ cháu về thật rồi.” Bà cụ cười híp mắt lại.
“Cháu tới nhặt ngân hạnh đấy hả? Phải một tháng nữa quả mới chín, nhà bà không có hoa quả gì đáng giá, nhưng có quả ngân hạnh chín rồi đấy, muốn ăn thì tới nhà bà lấy.”
“Vâng vâng.” Mộc Tử Duy gật đầu không ngừng.
Bà Lý thấy Mộc Tử Duy là đã vui rồi, bà quen nó từ khi còn nhỏ xíu, từ nhỏ đã ngoan lắm rồi.
“Đúng rồi, đây là bạn cháu à?” Mắt bà không được tốt cho lắm, nhưng có một thanh niên cao ráo đẹp giai như vậy đứng trước mặt, bà muốn lơ đi cũng khó.
Mộc Tử Duy ngẩng đầu nhìn lướt Quan Chước một cái rồi lập tức cúi đầu, mặt đo đỏ không gật cũng không lắc.
“Trông cậu thanh niên này đẹp giai lắm, đã có người yêu chưa cháu?” Bà Lý cười hỏi.
“Có rồi ạ, anh ấy có vợ rồi!” Quan Chước còn chưa đáp lại, Mộc Tử Duy đã gấp gáp trả lời thay. “Qua một thời gian nữa là sẽ kết hôn rồi!”
“Còn chưa kết hôn sao có thể gọi là vợ được? Phải gọi là bạn gái.” Bà cụ không tán thành cho lắm, nói xong lại lén quan sát Quan Chước, cảm thán: “Chàng trai, bạn gái cháu chắc chắn là xinh lắm đi.”
“Vâng, hơn nữa còn rất dễ thương ạ.” Quan Chước cực kỳ tán thành.
Mộc Tử Duy đứng bên mà mặt đỏ lừ, đợi đến khi bà cụ đi rồi, cậu mới nhỏ giọng nói: “Đừng trêu em.”
“Nào có gì đâu mà đùa.” Quan Chước hơi cúi người xuống, dịu dàng nhìn thẳng vào mắt cậu.
Mộc Tử Duy nhìn gương mặt bỗng dưng kề sát vào mặt cậu, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mờ mịt nhìn bờ môi xinh xinh mấp ma mấp máy kia.
“Bà xã.”
Chỉ bởi hai chữ này thôi, Mộc Tử Duy liền ngó lơ Quan Chước cả một buổi chiều ─── đó là Quan Chước thấy thế.
Mà trên thực tế, Mộc Tử Duy chỉ ngẩn người thôi.
Quan Chước gọi cậu như vậy, tuy làm cậu thấy ngượng, nhưng trong lòng vui lắm, cái cậu để ý là một chuyện khác. Bà Lý bảo, họ còn chưa kết hôn.
Qủa nhiên con người là một động vật hết sức tham lam.
Lúc vừa thích Quan Chước, cậu nghĩ chỉ cần có thể mỗi ngày gặp anh là được rồi, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, liền muốn ở bên nhau, lúc được ở bên nhau rồi lại bắt đầu mải mê sự vĩnh viễn.
Thậm chí đến giờ họ sắp kết hôn rồi, cậu vẫn cứ nghĩ mãi làm thế nào mới buộc chắc được Quan Chước ở bên mình.
Lúc vừa nhận ra bà Lý muốn làm mối cho Quan Chước, cậu giận lắm.
Quan Chước rõ ràng là của cậu.
Nếu có thể làm người khác chỉ cần nhìn một cái cũng nhận ra Quan Chước là người của cậu thì tốt rồi.
Mộc Tử Duy lén ngẩng đầu nhìn gò má đẹp trai, nghĩ tới việc người này đã từng rất nghiêm túc nói muốn cầu hôn mình, tim giật bắn một cái, dần dần nảy ra một suy nghĩ.
“Duy Duy! Duy Duy!” Mẹ Mộc bực mình gõ trán cậu, thấy cậu giật mình tỉnh ra thì lại càng giận hơn. “Gọi con mãi mà cũng không thèm thưa.”
Mộc Tử Duy xoa trán, hỏi: “Mẹ… Năm đó ba con cầu hôn mẹ như nào vậy?’
“Con nít con nôi, hỏi cái này làm chi?” Mẹ Mộc không vui, thậm chí quên mất cả việc đứa “con nít con nôi” nhà bà đã sắp kết hôn rồi.
Mộc Tử Duy lắp bắp đáp: “Con… con cũng chỉ hỏi thôi mà.”
Mẹ Mộc híp mắt nhìn cậu: “Có phải con…”
Mộc Tử Duy ngại ngùng gật đầu.
Đầu tiên mẹ Mộc cũng giật mình, sau đó cũng dần bình thường trở lại: “Mẹ và cha con cũng nghĩ thông rồi, Quan Chước là người tốt, nó đối tốt với con, con cũng muốn đối tốt với nó, chớ phụ lòng người ta, biết chưa?”
“Vâng!” Mộc Tử Duy gật mạnh đầu. “Con sẽ đối xử tốt với anh ấy.”
Mẹ Mộc: “Năm đó lúc ba con cầu hôn mẹ… ừ thì, khi đó mỗi ngày ông ấy đều sẽ mua cho mẹ một chiếc bánh bao thịt. Hôm đó, ông ấy đưa bánh bao cho mẹ rồi lại cướp về, hỏi mẹ có gả cho ông ấy không. Khi đó là mùa đông, bánh bao chắc chắn nguội ngay, cho nên mẹ không nghĩ nhiều đã đồng ý.”
Mộc Tử Duy: “…”
“Khụ khụ, cho nên, quá trình không quan trọng, quan trọng là… kết quả, con có hiểu không?”
“À.” Mộc Tử Duy lơ mơ gật đầu, hỏi: “Vậy con phải mua bao nhiêu chiếc nhẫn kim cương chứ?”
(1) bạch quả: (tên khoa học: Ginkgo biloba; 銀杏 trong tiếng Trung, tức là ngân hạnh hay 白果 là bạch quả), là loài cây thân gỗ duy nhất còn sinh tồn trong chi Ginkgo, họ Ginkgoaceae. Loại quả này có công dụng chữa bệnh
>
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
25 chương
25 chương
10 chương
17 chương
86 chương
183 chương