Mộc Tử Duy vừa mở mắt đã thấy một mảng thịt to đùng.
Tuy cơ thể cậu đã tỉnh lại, nhưng thần trí vẫn còn chưa kịp thức, cậu cứ trợn trừng mắt đờ người nhìn hạt đậu trên ngực, sau đó đưa tay bóp một cái.
Quan Chước: “…”
Mộc Tử Duy bóp xong liền cúi đầu nhìn hạt đậu của mình rồi cau mày.
Quan Chước căng thẳng: “… Sao vậy?”
“Ừm, to hơn của em… Lạ thật…” Mộc Tử Duy lầu bầu, nói xong ngẩn người, đến khi nhớ ra giọng nói kia là của ai thì mặt cũng dần đỏ ửng, chôn đầu vào ngực Quan Chước.
Quan Chước: “… Xin lỗi.”
“Tại sao lại nói xin lỗi?” Mộc Tử Duy áp vào ngực Quan Chước đếm tiếng tim đập, nghĩ kiểu gì cũng thấy điều này chẳng liên quan tới Quan Chước, nhổm người dậy nhìn, thấy Quan Chước mặc dù không có biểu cảm gì nhưng bên tai lại đỏ lừ.
Quan Chước không trả lời, tay xoa hông thay cậu: “Còn đau không.”
“Ư… ngứa.” Tuy nói thế, nhưng Mộc Tử Duy lại hoàn toàn không tránh né, ngoan ngoãn nằm trên người Quan Chước để anh xoa.
Cái hông vất vả cả đêm tự nhiên là đau, cái mông hoạt động cần mẫn hơn giờ cũng chỉ có thể nằm, nhưng nhớ lại đêm qua, tuy thấy xấu hổ nhưng cũng càng cảm thấy hạnh phúc hơn nữa.
Rề rà trên giường một lúc lâu liền bò dậy, chuyện Quan Chước làm đầu tiên chính là gọi điện cho Quan Trạc.
Mộc Tử Duy nghe thấy Quan Chước hỏi đi hỏi lại đêm qua Tiểu Cẩn thế nào, có uống say hay không, nhất là rất nhiều lần hỏi đứa trẻ nhà họ Lăng kia có về thẳng nhà không, hai đứa có ở riêng với nhau không… cậu có cảm giác như mình đã gả cho một bà già lắm chuyện vậy.
Còn nhớ lần đầu nhìn thấy Quan Chước, cứ nghĩ anh cao to lại chẳng nói chẳng cười, có lẽ là một người cứng nhắc nghiêm khắc, nhưng sau khi ở chung mới biết anh dịu dàng cỡ nào, săn sóc người nhà chu đáo ra sao. Sau đó thì cậu vô tình bị sự dịu dàng từ bên trong đó hấp dẫn, rồi thích anh, muốn trở thành người nhà của anh.
Mộc Tử Duy khuyên nhủ: “Tiểu Cẩn cũng không còn là trẻ con nữa, anh không cần lo lắng như vậy.”
“Lớn điểm nào đâu? Con bé mới 19 tuổi.”
“Nếu là 19 đi nữa, cũng nhỏ hơn em hai tuổi.” Mộc Tử Duy tính kỹ càng. “Anh cũng thấy em nhỏ tuổi sao?”
『 Rõ ràng cũng rất nhỏ. 』. Quan Chước thầm nghĩ vậy, nhưng nhìn Mộc Tử Duy phụng phịu ra vẻ nghiêm túc, trực giác mách bảo anh mà nói vậy sẽ làm cậu không vui nên sửa lại miệng.
“Tiểu Cẩn khác chứ, dù con bé bao tuổi, ở trong mắt anh, con bé vẫn còn là đứa bé đái dầm ra giường liền lấy chăn lau mông rồi nhét chăn xuống dưới giường.” Bị mẹ phát hiện còn mở to mắt nói là chuột làm, bị vạch trần liền ôm bắp đùi anh khóc nhè. “Nhưng mà, anh còn nghĩ tới hình dạng của chúng ta sau này, hình dạng chúng ta cùng nhau trở nên già cỗi.”
Giọng Quan Chước rất bình thản, hoàn toàn không có ý hoa lá cành, dường như đang kể một sự thực hết sức bình thường.
Nhưng nói xong, lại thấy viền mắt Mộc Tử Duy đỏ quạch, mắt ướt nhép lại ra sức mở to không để nước mắt rơi.
“Quan Chước.”
“Hửm?”
“Quan Chước.”
“Sao?”
Mộc Tử Duy lắc đầu: “Không có, chỉ là muốn gọi tên anh thôi.”
Quan Chước không nói gì nữa, cúi đầu hôn lên mắt cậu, đầu lưỡi truyền tới vị mằn mặn. Và anh không nói ra, cho dù sau này già đi rồi, Mộc Tử Duy trong lòng anh vẫn còn nhỏ như trước. Nhỏ như lần đầu gặp gỡ, cậu ngửa đầu, giật mình nhìn anh. Chỉ một cái nhìn ấy, đã làm anh muốn bảo vệ cậu, muốn nâng cậu trong lòng bàn tay, đặt trong lồng ngực.
Ăn sáng xong, hai người làm ổ trên sô pha xem ti vi, cũng không định tới quán.
Đoạn thời gian trước bận rộn chẳng dừng được chân, sau khi giải quyết xong chuyện quyền nuôi nấng Quan Quan, mối lo lắng trong lòng đã được tháo gỡ, cho nên con người cũng trở nên lười biếng.
Mộc Tử Duy nằm trong lòng Quan Chước gọi điện cho Tần Cáp, điện thoại vang một hồi lâu mà không thấy ai bắt máy.
“Anh Tần chắc chắn lại ngủ nướng rồi.”
Mộc Tử Duy cầm di động thở dài.”
“Hôm qua chúng ta đi trước, cũng không biết sau đó họ lại uống bao nhiêu, chắc là say rượu chưa tỉnh.”
“Ừa.” Chỉ cần vừa nhắc tới ngày hôm qua, mặt Mộc Tử Duy lại hơi nóng lên, như thể phản xạ có điều kiện. Cậu biết mình thỉnh thoảng lại xấu hổ, cũng may Quan Chước chưa từng ghét bỏ cậu.
“… Em vẫn muốn tới quán xem thử.” Mộc Tử Duy suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc nói.
Quan Chước nhìn cậu thỏa mãn lười biếng vùi vào lòng anh không muốn nhúc nhích, rất khó hiểu vì sao cậu lại muốn ra ngoài vào lúc này.
“Dù sao cũng phải nói với anh Tần một tiếng, chúng ta lại sắp đi xa nhà.” Thấy Quan Chước ngẩn người, đột nhiên cũng trở nên do dự. “Cái đó… anh nói chuyện Quan Quan đã giải quyết xong chúng ta liền… ừm, thôi từ từ hẵng đi cũng không sao.”
Nghĩ đến lúc đó có thể chỉ là tâm tình Quan Chước bị xúc động nên nhất thời nói vậy. Còn đối với bản thân cứ luôn lo nghĩ trằn trọc mãi lại có chút sốt ruột.
Hơn nữa, kết hôn cũng không phải chuyện không thể không làm, chỉ là Quan Chước săn sóc, là để làm ba mẹ cậu an lòng mà thôi. Ngược lại là cậu, không những bởi vì câu nói của ông thầy bói kia, dù biết Quan Chước đúng là toàn tâm toàn ý với cậu, nhưng cậu vẫn luôn có cảm giác tội lỗi. Như thể một đứa trẻ cầm một cục vàng đi trên đường, không những phải luôn lo lắng có người thèm muốn bảo bối của cậu, còn lo bản thân quá yếu, không cướp lại được.
Tuy ra nước ngoài để đăng ký kết hôn là do luật pháp Trung Quốc không quy định, nhưng đúng là cậu cứ luôn sốt ruột muốn có cái gì đó để chứng minh Quan Chước là của cậu vậy.
“Nhưng anh cảm thấy có liên quan tới em.” Sau khi im lặng một lát, Quan Chước cau mày nói. “Chậm một bước, nhỡ có người cướp mất em thì làm sao đây?”
Câu này làm Mộc Tử Duy ngẩn người.
“Trước đó anh nói đương nhiên là nghiêm túc, nhưng anh không ngờ em sẽ nhớ kỹ vậy.”
Mộc Tử Duy ngẩn ngơ: “Tại sao lại không nhớ kỹ chứ?” Mỗi một câu Quan Chước nói cậu đều nhớ như in.
“Ý anh không phải thế…” Nét mặt Quan Chước đột nhiên ảo não. “Mặc dù anh nói nghiêm túc đấy, nhưng đối với chuyện cầu hôn thì có phần qua loa.”
Tâm tình anh lúc đó kích động, hơn nữa chuyện này đã tồn tại lâu trong lòng anh, không ngờ lúc đó liền thổ lộ luôn, sau đó thì cứ mãi hối hận. Ở trong mắt anh, tuy cầu hôn không cần lãng mạn lắm, nhưng ít nhất cũng phải trịnh trọng một chút, bên cạnh tốt nhất phải có mấy người thân nhất chứng kiến.
“Còn… còn muốn cầu hôn nữa sao?” Mộc Tử Duy lắp bắp. Đối với cậu, chỉ cần có thể kết hôn với Quan Chước đã là chuyện nghĩ tới liền hạnh phúc muốn ngất rồi. “Cái đó… thực ra không cần phiền phức như vậy, chỉ cần anh nói một tiếng, em chắc chắn… chắc chắn sẽ đồng ý.” Mấy chữ cuối cùng, Mộc Tử Duy gần như hô to lên, suýt thì hù Quan Chước.
“Em ấy à…” Quan Chước vò tóc cậu, giọng nói có phần bất đắc dĩ. “Thành thực quá.”
Đối với chuyện thế này, người bình thường có nhận lời cũng phải chần chừ một lát, đồng ý nhanh quá làm người ta cảm thấy đạt được quá dễ dàng.
Đặt ở trước mắt cần thì cứ lấy, cho dù là châu báu ngọc ngà cũng sẽ trở thành bình thường, còn thứ gì bị ngăn trở mới đạt được, cho dù là bình thường cũng sẽ được người ta quý trọng.
“Dạ?” Mộc Tử Duy hoang mang nhìn anh. “Thành thật không tốt sao?”
“Sẽ bị thiệt thòi.”
“À.” Mộc Tử Duy gật đầu cái hiểu cái không, lại hỏi: “Vậy anh sẽ chiếm lợi của em sao?”
Quan Chước nhìn đôi mắt chứa đầy sự tin cậy của cậu, trái tim như thể bị đâm trúng, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng, khóe mắt cũng đượm ý cười.
“Không đâu, vĩnh viễn cũng không.”
>
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
16 chương
12 chương
17 chương
34 chương