Quan Tiểu Cẩn buổi chiều thì về nhà, về rồi khóc một trận. Khóc vì anh trai thân yêu của cô đã vứt đống manga đi rồi.
“Hức hức hức… anh sao có thể làm vậy… em nhờ bạn học cấp 3 du học ở Nhật mua bản gốc cho đấy biết không… Sao anh có thể vứt của em…”
“Đều là những thứ vớ vẩn.” Quan Chước hầu như nhắm mắt làm ngơ với mấy lời khóc lóc kể lể của Quan Tiểu Cẩn.
“Anh hai là kẻ xấu, hức hức hức….”
“Manga gì?” Mộc Tử Duy đang dạy Quan Quan nhận thức khủng long trên sách tranh, ngẩng đầu hỏi.
Quan Tiểu Cẩn nước mắt lưng tròng. “Thiếu niên, tạp dề, cao H.”
Mộc Tử Duy ngẫm kỹ, nhớ tới mấy cuốn bị Quan Chước ném vào thùng rác hôm đó.
Sau đó Quan Tiểu Cẩn khóc càng ngày càng ghê, ngay cả câu ’em muốn nói với mẹ là anh hai bắt nạt em’ cũng dùng tới, Quan Chước đi qua bên tai cô nói một câu. Quan Tiểu Cẩn nín khóc mỉm cười, hát gì đó cậu nghe không hiểu, vừa nhảy vừa chạy tới nghịch máy vi tính.
Sau đó, Quan Tiểu Cẩn trông rất là vui. Quan Tiểu Cẩn vui vẻ trông cũng không bình thường cho lắm.
“Tiểu ~ ngốc ~ thụ ~” Vừa tới trước bàn máy vi tính còn chưa ngồi nóng chỗ, Quan Tiểu Cẩn đã nghiêng đầu gọi bằng cái giọng quai quái. “Tối qua có mệt không a?”
Mộc Tử Duy sửng sốt.
“Xương sống thắt lưng không xót? Chân có đau không? Hoa cúc còn sưng không?”
Mặt Quan Chước thoáng cái đen sì, “Quan Tiểu Cẩn, lời nói hôm qua anh có thể thu lại.”
“!!!” Quan Tiểu Cẩn mở to mắt, nhào qua ôm chân anh hai cô.
“Anh hai! Đừng mà! Không thể nói chuyện không giữ lời a~, figure của em…”
Mộc Tử Duy ngây người một chút, nói với Tiểu Cẩn: “Cô sao biết được… Hôm qua tôi…” Bỗng nhiên ngừng lời, nhìn về phía Quan Chước, mặt thoáng cái đỏ.
Quan Chước cũng đỏ phừng mặt.
Trong nháy mắt, Quan Tiểu Cẩn có loại cảm giác thế giới hỏng rồi…. Cô không nhìn lầm chứ… Anh hai cô đang xấu hổ… đang xấu hổ….
Quan Tiểu Cẩn yên lặng nhìn chằm chằm Mộc Tử Duy mấy giây rồi nói: “Tiểu ngốc thụ… Thì ra anh mới là BOSS cuối cùng.” Sau đó che mặt chạy.
Lúc tối đi ngủ, hai người nằm trên giường, Quan Chước ôm cậu.
“Buồn à? Anh nói chuyện này cho Tiểu Cẩn ấy.”
Mộc Tử Duy cũng ôm lại Quan Chước, vùi đầu vào ngực anh. Động tác này, vốn dĩ chỉ dám lúc Quan Chước ngủ mới dám làm.
“Hôm qua, lúc phát hiện em bị sốt, anh hoàn toàn luống cuống mới gọi cho Tiểu Cẩn. Loại chuyện này, Tiểu Cẩn khá là rõ.”
“Không giận.” Mộc Tử Duy nhỏ giọng nói. “Chỉ hơi xấu hổ, còn… hơi hâm mộ.”
“… Em cũng muốn nói cho người khác, nói rằng chúng ta đã ở bên nhau.” Muốn khoe khoang, việc người tốt như vậy là người của cậu đấy.
“Nhưng bên cạnh em không có đối tượng như vậy, đối tượng có thể kể về chuyện này cho ấy.” Sau đó hơi mất mát.
Quan Chước chỉ cảm thấy ám áp, mỗi lần ở bên Mộc Tử Duy đều cảm thấy thế, giống như băng giá nơi tim đều bị tan dần vậy. Anh cúi đầu, nhìn Mộc Tử Duy, “Tần Cáp? Hắn là bạn của em, hơn nữa cũng là Gay.”
Mộc Tử Duy lại lắc đầu.
“Anh Tần không được. Người hắn thích đã quên hắn rồi, bây giờ hắn rất khó chịu.” Lúc này chạy tới trước mặt Tần Cáp khoe khoang ân ái, nghĩ kiểu gì cũng thấy như đang rắc muối lên vết thương của người ta.
“Không nhớ à?” Quan Chước nhớ lại, “Là người chúng ta thấy hôm đó ở con hẻm Khoan Trách đấy hả?”
“Ừ, anh Tần bảo đó là bạn học cấp 2 của hắn, hắn đã thầm mến người ta lâu lắm rồi.”
Nghĩ đến hôm đó Tần Cáp buồn bã như vậy, Mộc Tử Duy cũng thấy thương hắn.
“Anh Tần đáng thương lắm, người hắn thích đã quên hắn rồi.”
Nhưng chuyện đó chẳng trách ai được. Không có ai quy định là tôi thích anh thì nhất định anh cũng phải thích tôi, anh quên tôi tôi có thể không thích anh. Cho nên, không thể trách Lăng Á đã quên Tần Cáp, cũng không thể trách Tần Cáp còn yêu Lăng Á. Chẳng trách ai được hết.
Muốn trách chỉ có thể trách ký ức và tình cảm của con người phức tạp hơn tất cả.
Đột nhiên thấy cậu và Quan Chước rất may mắn, không phải yêu đơn phương, không có quên lãng, đôi bên thích nhau thật là may mắn lớn nhất.
Mộc Tử Duy ôm chặt Quan Chước, hài lòng ngửi mùi cơ thể anh. Mùi hương sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái, còn cả một thứ mùi cậu không tả được nhưng cảm thấy rất ấm áp.
“Quan Chước, gặp được anh thật là tốt.”
“Anh là người tốt nhất trần đời.”
“Thích nhất Quan Chước thôi.”
Quan Chước mỉm cười sờ đầu cậu cưng chiều.
“Ngốc ạ, nào có tốt như em nói.” Rõ ràng em mới là tốt nhất.
Tuy rằng đã biết Quan Chước là người dịu dàng từ lâu, nhưng sau khi ở bên nhau thật sự, Mộc Tử Duy mới chính thức cảm thấy phần dịu dàng ấy tốt đẹp biết bao nhiêu.
Quan Chước rất ít khi nói, lúc hai người bên nhau luôn là Mộc Tử Duy mở lời, rõ ràng đều chỉ là những việc nhỏ vụn vặt, Quan Chước lại luôn nghe chăm chú. Lúc không có người khác, thỉnh thoảng Quan Chước cúi người hôn người đang thao thao ấy một cái, một nụ hôn chẳng liên quan gì tới dục vọng, một nụ hôn chỉ đầy cưng chiều và quý trọng.
“… Quan Chước… có người tới…” Gần đêm, trong con ngõ nhỏ, Mộc Tử Duy đẩy Quan Chước ra, thở gấp nói.
Bọn họ vốn chỉ là đi ra ngoài mua đồ, không biết vì sao, trên đường về nhà đã thành như vậy.
“Đừng để ý tới người khác.” Giọng Quan Chước trầm thấp, như một cọng lông chim nhẹ phẩy trên ngực Mộc Tử Duy.
Thoáng cái, tâm hồn Mộc Tử Duy chập chờn, muốn nhón chân đưa miệng tới gần….
Hai người đi qua con ngõ nhỏ, nhìn lướt qua hai bọn họ.
“Đồng tính luyến ái buồn nôn.” Một người trong đó cười nhạo, giọng nói lạnh lùng, Mộc Tử Duy cảm thấy đã nghe ở đâu đó rồi.
“Anh, anh đừng nói thẳng mặt như thế.” Người thiếu niên bên cạnh hắn dở khóc dở cười, nói.
“Buồn nôn chính là buồn nôn.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng ấy lại tiếp tục nói.
Quan Chước nhếch môi, yên lặng ôm Mộc Tử Duy vào lòng, nhìn về phía hai người đầu con ngõ, ánh mắt lạnh lẽo.
Người trẻ tuổi hơn bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lan thẳng từ chân lên đầu, da đầu tê rần. Vừa quay đầu lại phát hiện anh hắn đã đi rất xa đằng trước.
“Anh, anh chờ em chút.”
“Tử Duy, đừng sợ.” Quan Chước khẽ vỗ nhẹ lưng Mộc Tử Duy, trong lòng thấy lạnh lẽo.
Một trong những tình huống anh lo lắng nhất vẫn xảy ra. Ngoại giới miệt thị và không ủng hộ anh cũng không sợ, anh đã sớm chuẩn bị tốt về mặt tâm lý. Nhưng anh sợ Mộc Tử Duy vì thế mà thương tổn.
“Đừng nghe lời họ nói, không phải em đâu.”
“Là anh muốn ở bên em, cho nên lời bọn họ nói không liên quan tới em.” Mộc Tử Duy của anh tốt bụng như vậy, đơn giản như vậy, sao có thể gánh chịu được những ác ý và tội danh bịa đặt này?
Mộc Tử Duy lắc đầu trong lòng Quan Chước, “Không đúng, em là đồng tính luyến ái.”
“Bởi vì anh là nam, mà em chỉ thích mình anh, cả đời cũng chỉ thích mình anh, cho nên em là đồng tính luyến ái.”
Quan Chước ôm cậu chặt hơn nữa, Mộc Tử Duy cũng lấy tay vòng qua lưng Quan Chước.
“Anh đừng lo, em không sợ lời họ nói, chúng ta đâu có làm chuyện gì xấu xa.”
“Anh thấy em vừa rồi ngây ngẩn cả người, cứ tưởng…” Tưởng là em bị dọa nên buồn bã.
“Em chỉ cảm thấy giọng nói ấy hình như em đã từng nghe qua.” Nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.
Nhất định là đã nghe rồi, nhưng nghe ở đâu nhỉ?
Mộc Tử Duy để mặc Quan Chước dắt cậu, đi ra ngoài. Lúc đi tới đầu ngõ thì dừng lại.
“Anh Tần?” Mộc Tử Duy nhìn bóng người ngồi xổm dưới đất, nhất thời kinh ngạc.
Rõ ràng là giữa trời nóng bức, Tần Cáp lại mặc chiếc áo gió màu đen, đeo kính râm, khẩu trang che mặt. Trang phục ấy, y hệt như tên nghiện theo dõi ấy.
Tần Cáp vùi đầu giữa đầu gối, phát ra tiếng không biết là cười hay là khóc.
Mộc Tử Duy ngồi xổm người xuống, ghé sát vào, mới nghe hắn hình như đang nói gì đó.
“Buồn nôn… ha hả… hắn nói buồn nôn…”
Mộc Tử Duy đột nhiên hiểu ra cái giọng nói lạnh như băng ấy là của ai.
—
Lời tác giả:
Hi, các bạn chờ mong Lăng mỹ nhân lên sân khấu có thỏa mãn hem? Tôi đã nghĩ từ lâu rồi, cái câu ‘Tôi không phải đồng tính luyến ái, chỉ là tôi thích hắn’ rất là giảo hoạt.
Nam thích nam, không phải đồng tính luyến ái thì là cái gì? Nói cứ như là trút bỏ trách nhiệm ấy.
>
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
25 chương
25 chương
10 chương
17 chương
86 chương
183 chương