Tự Mộng

Chương 44 : Không thể phát tình

Cố Tử Ninh có cảm giác mình được đưa vào lò luyện đơn giống như trong phim Tôn Ngộ Không của địa cầu cổ mấy trăm ngàn năm về trước, cả người bỏng rát. Rốt cuộc cậu bị sao vậy? ”Dường như bởi vì thân thể này cải tạo khác với người thường…” ”Ừ… Trước thời hạn…” Cậu loáng thoáng nghe có tiếng người nói chuyện, nhưng lại không nghe rõ lắm. Mắt không thể mở ra được, mi mắt nặng nề như có vật gì đè lên. Cậu nhớ mới đêm trước cậu còn ở nhà với Bạch Khải Hạp mà, tại sao bây giờ lại…. Đột nhiên, tiếng cửa tự động mở ra, nghe như chất liệu kim loại rất nặng, âm thanh ken két như tiếng mài dao. Trước mắt đột nhiên sáng lên, giống như có ai bật đèn nhưng vẫn không thể mở mắt được. Cố hết sức bình sinh, hai mi mắt cũng hé ra một ít, thứ lọt vào mắt cậu đầu tiên chính là khuôn mặt của Nghiêm Diệp đang chau lại. ”Nghiêm… Diệp?” ”Không thể không nói cậu thật vô dụng.” ”A?” ”Mẹ nó, biến thành Omega rồi mà vẫn không thể phát tình.” Cố Tử Ninh nghe xong lời này, đầu óc lập tức căng lên, ý gì? Phát tình? Cái này cậu biết, chẳng qua là phát tình thì sao, Nghiêm Diệp muốn cái gì? Cậu đã hoàn toàn có thể mở mắt ra, chớp chớp mấy cái, tinh quang lạnh lẽo bắn về phía Nghiêm Diệp. Y chân mày nhíu chặt, hơn nữa trong mắt giống như muốn rơi lệ. ”Cậu… Sao vậy?” Cố Tử Ninh ẩn đi sát khí, thật sự mới tỉnh dậy có người mắng chửi mình vô dụng các thứ, ai có thể chịu nổi được. ”Tôi còn có thể sao? Không phải tôi từ trước đến giờ đều như vậy sao?” ”Nhưng cậu sắp khóc.” ”Im miệng! Jesse, anh qua đây giải thích với cậu ta nguyên lí cơ bản. Tôi… Đi rửa tay.” Cậu không hiểu nhìn bóng lưng Nghiêm Diệp đi, cửa tự động sắp khép lại đột nhiên nghe một tiếng ‘Đùng!’ thật lớn, giống như là có người đạp vậy. ”Eo ôi, cậu đừng để ý, đội trưởng mấy ngày nay tâm tình kì cục chút thôi.” ”Đội trưởng?” Ý cậu là ”mấy ngày” mới đúng. ”Ừ, cậu ấy là một đội trưởng rất khiến người khác nể phục.” Jesse không thích nói chuyện phiếm, thẳng thắn giảng giải về cái máy kia cho cậu nghe. Thì ra cái máy Cố Tử Ninh đang nằm là một cái máy có thể kích thích Omega phát tình cực hạn. ”Vậy… Tại sao phải là tôi?” ”Bởi vì từ trước đến giờ ở trong mắt quân đoàn, cậu là người thích hợp để cải tạo nhất.” ”Cải tạo?” ”Ha ha ha… Cậu có muốn biết chuyện về đội trưởng không?” ”Chuyện gì?” Đột nhiên Jesse chuyển đề tài, đây cũng là câu hỏi đang ở trong đầu cậu, thật sự thì cậu cũng không biết tại sao Nghiêm Diệp từ một tân sinh viên bình thường biến thành đội trưởng, mà Jesse cười khan đã đời cũng hé miệng một chút. ”Cái này… Hình như là chuyện tình cảm hay sao ấy.” Câu trả lời không liên quan đến câu hỏi, nhưng dù gì cậu cũng hiểu tại sao Nghiêm Diệp khóc rồi. Đây cũng là chuyện riêng của y, biết nhiều cũng không tốt, sự tò mò giết chết mèo. Mà bên kia thế giới, Bạch Khải Hạp một lần nữa ra trận chiến đấu với đại quân Trùng tộc, lần này số lượng của chúng tăng đột biến. Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy lúc nhúc lúc nhúc, kinh tởm đến buồn nôn. Hơn nữa càng đánh càng nhiều, giống như trong thần thoại, Hercules chém đầu con mãng xà, từ một cái mọc thành bảy cái. Đây không chỉ là bảy cái đầu nữa, mà là một chém thành mười con, mỗi con bảy đầu mới tởm. ”Đoàn trưởng, tình hình này không ổn rồi.” ”Cậu cũng hiểu nếu tình trạng này kéo dài, chúng ta hoàn toàn không có cơ hội thắng lợi.” ”Đúng vậy.” Rhone chắp tay xoay người lại, ánh mắt ác liệt vô cùng. Trên người ông ta cũng có vết thương do tối qua Trùng tộc đột kích căn cứ, ông ta trong cơ giáp bị chúng bao vây, những cái vòi kinh tởm tiết ra acid ăn mòn giáp. Liều mạng cá chết lưới rách, Rhone phóng ra ngoài, bấm nút phá hủy hoàn toàn cơ giáp để nó tỏa ra nhiệt lượng kinh người, Trùng con chết cháy la liệt chất thành đống. Nhưng Rhone không có thời gian để đứng lại chiêm ngưỡng thành tựu, chạy điên cuồng ra ngoài căn cứ vừa lúc bắt gặp máy bay của Bạch Khải Hạp đã cháy một bên cánh, hai người cùng nhau tẩu thoát đến khu B. Trùng tộc bị chết cháy bên dưới bắt đầu hồi sinh, từ trong mình một con bắt đầu nứt toác, acid phát ra tiếng nổ lách tách, bốn con Trùng con bò ra ngoài, nhanh chóng hút lấy xác Trùng chết mà lớn nhanh với tốc độ kinh người. ”Lùi xuống, Thương Ưng.” ”Hình ảnh giả tưởng?” ”Ừ, là giả nhưng không phải giả. Hôm nay số lượng chúng nó tăng lên kịch liệt, máy do thám không thể nào tính được nữa, năng lực sinh sản cường đại của chúng khiến chúng ta bị tê liệt. Mỗi tế bào từ thân thể Trùng cái và Trùng chúa rớt xuống đều có thể phát triển thành Trùng con. Hơn nữa chất dinh dưỡng ở hành tinh này khiến chúng như hổ thêm cánh, lực công kích phát triển kinh người. Cho nên…” ”Cho nên đoàn trưởng, ngài hôm nay lại có nhã hứng nói chuyện phiếm sao, mời rõ ràng.” Ánh mắt Bạch Khải Hạp lạnh lùng, nhìn thẳng vào chỉ huy của mình. ”Nếu như bây giờ tôi nói với cậu, tôi đã điều người yêu, hay em trai của cậu đến một nơi không ai biết được để nghiên cứu. Cậu sẽ làm gì?” Rhone bình tĩnh, ánh mắt lưu chuyển nhìn Bạch Khải Hạp. ”Rhone, ý ngài là gì?” Vì kỉ luật của quân nhân đã ngấm sâu vào Bạch Khải Hạp, hắn vẫn không mất khống chế rống to, nhưng trong lòng lại run rẩy không hề nhẹ. Tử Ninh bị bọn họ mang đi? Rhone nhẹ nhàng sờ gáy của Bạch Khải Hạp, bàn tay kia đã được cải tạo thành tay robot nên chỉ cần nhoáng một cái liền xuất hiện con dao, khứa sâu vào da thịt hắn rồi móc ra được một vật màu đen. ”Thấy không, đây chính là do cậu bất cẩn.” ”Chip định vị?” ”Cố Tử Ninh bị chúng tôi cải tạo thành Omega, máu của cậu ta lúc phát tình có thể chiết xuất thành tinh chất khiến cơ thể của Trùng tộc thối rữa, mất hết sức chiến đấu.” ”Cải tạo?!” Ánh mắt của Bạch Khải Hạp lạnh lẽo sắc bén như kim loại phóng tới. Từ trước đến giờ, chỉ có vài lần hắn vắng nhà, không, chẳng lẽ lại là lúc đó sao? ”Thời gian cải tạo rất lâu mà cậu lại nghĩ quá gần. Cậu còn nhớ ”Hắc” không?” Rhone cười, mà sắc mặt của Bạch Khải Hạp cũng tệ hẳn. Thì ra là lúc đó, khó trách lúc đó hắn chỉ lấy đồ chơi gợi cảm bình thường mà lúc mở ra lại là đồ dùng tinh xảo đến nhường ấy. Thì ra… ”Thứ kia có hại đối với cơ thể cậu ấy không?” ”Hoàn toàn không có. Ngược lại còn có lợi, ừ, thì cũng chỉ là phát tình trở nên gợi cảm… Khục khục… Ngọt ngào… Cậu hiểu mà…” Khuôn mặt Rhone có chút đỏ, đúng là nói chuyện gia đình giới trẻ, mình thật sự không có kinh nghiệm… Mặt Bạch Khải Hạp cũng có chút căng cứng, chẳng lẽ trước giờ hai người làm cái gì ông già này cũng giống như xem livestream sao? ”Sao trước kia ngài gạt tôi?!” Cuối cùng hắn cũng không khống chế được rống lên. ”Ui, thôi mà…” Rhone cầm chip định vị, Bạch Khải Hạp liền im lặng. Đúng. Chỗ gắn chip trên người mình là bí ẩn, chuyện này không thể cứ oang oang huỵch toẹt ra được, nếu mặt đối mặt nói với nhau thì hắn cũng chưa chắc đồng ý vậy nên phải dùng hạ sách này. Nhưng hắn vẫn cay cú chuyện ông già này xem livestream chuyện mình và Tử Ninh ấy ấy nhau đó! ”Bò lên bục thí nghiệm nằm đi, tôi giúp cậu kiểm tra cơ thể lại.” Rhone nhìn Bạch Khải Hạp ngoan ngoãn bò lên bục thí nghiệm nằm, khóe miệng cong cong, đứa nhỏ ngày nào rốt cuộc cũng tìm được tình yêu thật sự… Chả bù cho tên oắt Nghiêm Diệp kia, không biết nó giờ này sao rồi? Thôi, kiểm tra hắn trước đã. Chỉ e là em trai bảo bối Cố Tử Ninh kia cũng đang bị bảy tám cái máy kiểm tra dò xét các thứ. Song, khi bảng tổng thể hiện lên, ánh mắt Rhone nheo lại, trong mắt đều là nguy hiểm. Trùng tộc, còn có người phản bội kia nữa, đừng tưởng giở trò ”Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi” mà nhàn nhã ung dung.