Edit: Hoạt Đồng Tiêu Thỏ vào đến sân trượt băng, trông thấy những người được gọi là cao thủ, lần lần lượt lượt lướt qua người cô, có người trượt xuôi, lại có người trượt ngược, kiêu ngạo hơn nữa còn có ba người nắm tay nhau cùng trượt ngược, trông rất hoành tráng. “Đừng sợ, anh có thể dắt em.” Tiêu Thỏ không còn chút sức lực nói ra: “Em đâu có sợ chứ!”. Thế nhưng đôi chân lại run rẩy, không nghe lời cô. Nguyễn Trác Hàng dìu Tiêu Thỏ đến bên tường, để cô men theo tay vịn, từ từ tìm cảm giác, còn không ngừng làm mẫu trước mặt cô. Tiêu Thỏ nhìn xung quanh, phát hiện trong lớp, có rất nhiều người biết trượt băng, cho dù có một số em nữ sinh không giỏi trượt lắm, nhưng cũng được các bạn nam dắt tay. Tiêu Thỏ lại chỉ có thể dựa vào tay vịn, chầm chậm di chuyển, ngược lại cũng coi như trượt được một vòng trong sân băng. Tiêu Thược Nhi lúc này, giống như đang khiêu vũ, ung dung thư thái, duyên dáng yểu điệu trượt tới, kiêu ngạo cười một tiếng: “Chúng ta cùng trượt đi!” Tiêu Thược Nhi vươn tay ra, rất rõ ràng là muốn rủ Nguyễn Trác Hàng, nhưng anh lại giống như không để ý tới, ngược lại nói với Tiêu Thỏ đang thất thần, “Tập trung đi, cẩn thận kẻo ngã ra đấy giờ.” Tiêu Thỏ đầu đầy hắc tuyến, người con trai này chỉ biết trêu chọc cô, cô rõ ràng là vừa nãy không động đậy chút nào, vẫn luôn giữ chắc lấy tay vịn, sao có thể ngã được chứ, cô chỉ là hơi tò mò chút, không hiểu não Tiêu Thược Nhi tại sao lại có thể phát triển được? Sao lại có thể cứ mãi bám riết lấy không tha một người chứ, cho dù có bị ngầm mỉa mai bao lần, chịu không ít thiệt thòi cũng không để ý, có lẽ cô ấy rất rất thích Nguyễn Trác Hàng phải không? Tiêu Thược Nhi sắc mặt khẽ biến đổi, dù sao cũng không phải lần một lần hai, có những thứ, ăn nhiều sẽ quen, cô chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi mất. Không lâu sau, Sài Thiếu Kiệt lại lạnh lùng trượt đến, đứng trước mặt hai người lại không nói câu nào, cũng không đi, chỉ là cứ mãi nhìn chằm chằm vào những nơi tiếp xúc vào nhau trên thân thể bọn họ, dường như hận không thể xé rách hai người bọn họ ra. Kỷ Phù tươi cười đáng yêu trượt tới, chủ động nắm tay Sài Thiếu Kiệt, Sài Thiếu Kiệt lại vung ra một cách đầy ghét bỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Kỷ Phù, vẫn mang theo nét cười dịu dàng, nhỏ giọng nói với Sài Thiếu Kiệt, “Tớ có cách khiến cậu có thể cùng cô giáo Tiêu tay trong tay trượt băng.” Sài Thiếu Kiệt có chút không tin, nhưng vẫn theo Kỷ Phù trượt đi, nghe cô nói: “Cậu cứ cùng tớ trượt vài vòng đã, lát nữa cam đoan có thể khiến cô giáo Tiêu trượt với cậu.” Sài Thiếu Kiệt tuy rằng vẫn không tin, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Thỏ cùng Nguyễn Trác Hàng ôm ôm ấp ấp, trong phút chốc đầu đều bốc khói. “Cậu tốt nhất nói được phải làm được, nếu không…” Sài Thiếu Kiệt ngang ngược dắt lấy tay Kỷ Phù, bắt đầu cam chịu trượt vài vòng với cô. Kỷ Phù mặt cười nhưng đáy lòng tràn đầy bi ai, người con trai này rõ ràng vô cùng lãnh khốc vô tình, nhưng cớ làm sao con tim này của cô cứ mãi trao về anh chứ! Chỉ để làm tròn giấc mộng được nắm tay anh trượt băng, cô vậy mà lại phải quăng mồi nhử ra như vậy. Tiêu Thỏ bên kia nhìn thấy một màn như vậy, vui vẻ nói: “Bọn họ làm lành rồi kìa!” Nguyễn Trác Hàng cũng cười theo, nhưng trong lòng lại không cho rằng như vậy. Tiêu Thỏ cảm thán, “Em phát hiện ra các học sinh nữ lớp chúng ta, trên phương diện theo đuổi con trai, đều có tinh thần hết sức bền bỉ nha.” “Cũng giống như anh theo đuổi em vậy.” Tiêu Thỏ đỏ mặt phản bác lại, “Đâu có.” Anh rõ ràng là trắng trợn lừa cô về mà, hừ... Tiêu Thỏ bướng bỉnh nghiêng đầu, không thèm để ý đến anh nữa. Mà bên kia Sài Thiếu Kiệt cùng Kỷ Phủ sau khi trượt vài vòng, liền dừng lại trước mặt Tiêu Thỏ, Kỷ Phù cười tủm tỉm nói, “Cô giáo Tiêu, em dạy cô trượt băng nhé.” “Không không không, cứ kệ cô, hai em cứ đi chơi đi.” “Không sao, em và Sài Thiếu Kiệt mỗi người một tay dắt cô, bọn em đều giỏi lắm đó, cô đừng sợ mà.” Nguyễn Trác Hàng mạnh mẽ kéo Tiêu Thỏ trở về bên mình, “Không sao, tớ dắt cô ấy trượt là được rồi.” “Cô giáo, cô xem Nguyễn Trác Hàng vào sân trượt lâu như vậy rồi, còn chưa được trượt tử tế, chắc chắn rất muốn chơi đó, cô để cậu ấy đi chơi chút đi, bọn em dắt cô cũng giống nhau cả mà.” Kỷ Phù thông minh nói lời này với Tiêu Thỏ, Tiêu Thỏ vừa nghe xong, quả nhiên mắc câu, vội vàng rút tay ra khỏi Nguyễn Trác Hàng, nói: “Đi đi, đi đi, ra trượt vài vòng đi, nhân tiện để em xem anh có giỏi hay không.” Nguyễn Trác Hàng nhíu mày, cảm thấy người phụ nữ của anh thật quá đơn ‘xuẩn’* đến mức đáng yêu. *Giải thích: Đơn ‘xuẩn’, tác giả chơi chữ, từ ‘Xuẩn’ trong tiếng Trung đọc gần giống từ ‘Thuần’; mà ‘Xuẩn’ thì có nghĩa là ngu như heo, nên ‘đơn xuẩn’ có thể hiểu là vừa ngây thơ vừa ngu ngốc. “Các em đưa cô đi trượt nhé!” Tiêu Thỏ vừa nắm tay Kỷ Phù, vừa nắm tay Sài Thiếu Kiệt. “Tiêu Thỏ!” Nguyễn Trác Hàng ở trước mặt cô quát lên, Tiêu Thỏ vẫn tự cho là quan tâm, nói: “Anh đi chơi một lát đi, đừng lo cho em.” Nói xong liền cúi gằm xuống, nhìn chằm chằm đôi chân, từng chút từng chút nhích lên phía trước. Kỷ Phù ném cho Sài Thiếu Kiệt một ánh mắt xinh đẹp, ý là: Nhìn đi, tớ đã bảo mà. Sài Thiếu Kiệt bên kia lại giả vờ như không nhìn thấy, ngược lại lại quay sang nói với Tiêu Thỏ, “Đừng lo, em sẽ dắt cô.” Tiêu Thỏ ngây ngẩn ngẩng đầu lên nhìn cậu, không biết vì sao cậu lại trở nên dịu dàng đến vậy, cô chớp mắt thêm vài cái, đây, là Sài Thiếu Kiệt sao? “Cẩn thận.” Nói là hai người dắt một người, nhưng thực tế lại là, chỉ có Kỷ Phù dắt tay phải, còn Sài Thiếu Kiệt ở bên kia, tay phải ôm lấy eo, tay trái lại nắm tay cô, nhìn sao cũng thấy Kỷ Phù giống như người ngoài vậy. Hạ Thiên ở đằng xa nhìn thấy cảnh này, cậu vốn còn đang cùng vài người trượt rồng rắn, liền trực tiếp buông tay chạy vội tới, kéo Kỷ Phù ra và nắm lấy một bên tay của Tiêu Thỏ, Tiêu Thỏ thấy Hạ Thiên, chỉ liếc mắt một cái chứ không nói gì, trong mắt cô, cô tự cho rằng mình là giáo viên, là trưởng bối của bọn họ, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, đương nhiên Trác Hàng là người hợp ngoại lệ. Hạ Thiên kéo tay Tiêu Thỏ làm nũng: “Thỏ con sao có thể bất công thế chứ! Hôm nay là sinh nhật em, cô lại không để ý đến em, còn trượt cùng cậu ta.” Ha Thiên có chút ghét bỏ nhìn Sài Thiếu Kiệt, Nguyễn Trác Hàng là bạn trai do Tiêu Thỏ nhận định, cậu không có gì để nói, hơn nữa Nguyễn Trác Hàng đó còn âm hiểm, vẫn nên ít đắc tội hơn, còn Sài Thiếu kiệt tuy rằng ngang bướng ngạo mạn, nhưng cũng may cậu ta thủ đoạn rõ ràng, sẽ không giở trò ngáng chân, không giống như Nguyễn Trác Hàng. “Cút ngay!” Sài Thiếu Kiệt bực dọc quát Hạ Thiên, cậu không dễ gì mới có cơ hội tốt thế này, thế mà tên ngốc này lại chạy ra đây phá hoại. “Xí, tớ việc gì phải cút, nếu không cậu thử hỏi Thỏ con xem, xem xem cô ấy muốn để ai dắt đi trượt băng.” Tiêu Thỏ không biết nói gì, bọn họ có thể phát âm rõ ràng một chút hay không hả, sao cô nghe thế nào cũng giống như muốn đi trượt xe chó kéo nha!* *Đoạn này không hiểu lắm :(( Nguyễn Trác Hàng nghe lời vừa trượt xong hai vòng liền trở lại, cười nhã nhặn hỏi: “Hai vị có thể trả lại bạn gái cho tôi không?” Trong lòng anh đã muốn bùng nổ đến nơi, cái con thỏ ngu ngốc này, không nhìn thấy hai tên đó đang ra sức ăn đậu phụ cô sao? Vậy mà vẻ mặt còn ngơ ngơ như thế, nếu như không phải biết cô ngốc nghếch, anh thật muốn hung ác đánh mông cô thật mạnh. Hạ Thiên nói: “Hôm nay là sinh nhật tớ, Thỏ con phải chơi cùng tớ.” Sài Thiếu Kiệt không nói năng gì, nhưng thái độ lại rất kiên quyết, giương cằm lên, khinh bỉ nhìn hai người, cậu dù thế nào cũng sẽ không nhường nhịn. Nguyễn Trác Hàng nhíu mày, lẽ nào anh chỉ vừa mới trượt vài vòng, mà ngay cả chỗ đứng của anh cũng không còn rồi sao? Bầu không khí dần dần trở nên áp lực, cuối cùng biến thành trận hỏa công bằng ánh mắt. Dây thần kinh não còn thô hơn sắt thép của Tiêu Thỏ cuối cùng cũng phát hiện ra bọn họ có chút kỳ lạ, đúng lúc đó Hiên Viên Lăng trượt tới bên cạnh, cô không nghĩ ngợi gì bèn nói: “Lăng…” Ba người con trai đồng thời nhíu mày, hai người họ từ lúc nào trở nê thân quen như thế, đặc biệt lại còn là tên Hiên Viên Lăng quái gở kia, sau khi nghe thấy một tiếng của Tiêu Thỏ, vậy mà cậu ta vẫn đứng nguyên một chỗ. “Em dắt cô trượt được không?” Tiêu Thỏ không chỉ là muốn thoát ra khỏi hoàn cảnh khiến cô sợ hãi này, mà cũng là bởi vì cô phát hiện ra Hiên Viên Lăng cứ mãi trượt tới trượt lui một mình, tuy rằng tư thế rất đẹp trai, vừa nhìn cũng biết là cao thủ, nhưng con người mà, cũng cần phải có bạn chứ.