Edit: Hoạt Đồng Nguyễn Trác Hàng đưa một bộ ảnh cho Tiêu Thỏ, nhưng cô lại chỉ liếc mắt một cái, sau đó dẩu môi quay đi, chính là không chịu nhận lấy. “Sao vậy? Giận rồi à?” Nguyễn Trác Hàng duỗi tay, đem Tiêu Thỏ ôm vào trong lòng, nịnh nọt hôn hôn đôi môi đỏ mọng, cố ý nói, “Sau này nha…” Tiêu Thỏ cố tình không đếm xỉa tới anh, nhưng đôi tai vẫn vểnh lên nghiêm túc nghe, thấy anh chỉ nói một nửa, đôi môi chu lên lại càng cao, Nguyễn Trác Hàng cắn cắn bờ môi cô, đầu lưỡi vươn ra, bất chấp đang ở trên đường phố, ngay tại chỗ hôn lấy cô. Nhưng Nguyễn Trác Hàng cũng biết một vừa hai phải, ôm lấy cô đang thở hổn hển, xấu xa nói: “Sau này nha, chỉ cần Thỏ con của anh chu môi ra, anh sẽ liền ra sức hôn xuống.” Tiêu Thỏ nhéo lấy hông anh, đầu vùi sâu vào lồng ngực ấm áp. “Ha ha ha ha…” Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười vui vẻ của Nguyễn Trác Hàng, Tiêu Thỏ bờ môi vẫn còn đang run rẩy, mặt đỏ rực như lửa. Nguyễn Trác Hàng thấy Tiêu Thỏ cứ trốn trong ngực anh trong chịu chui ra, lại chú ý đến ánh mắt khác thường của những người trên phố, cũng biết Tiêu Thỏ xấu hổ rồi, mau chóng kéo kéo đầu cô, hai người mau chóng chạy tới một con phố phía sau, trốn vào một góc, Nguyễn Trác Hàng thở dốc nhìn gương mặt đỏ ửng của Tiêu Thỏ, bây giờ vẫn còn sớm, anh thật không nỡ đưa cô về nhà, bèn đề nghị: “Chúng ta đi xem phim đi.” Tiêu Thỏ có chút khó xử, mở điện thoại lên, đã thấy hơn tám giờ, cô cũng sắp phải về nhà rồi, nếu không mẹ sẽ lo lắng nha. Thấy Tiêu Thỏ do dự chưa quyết định, trong lòng liền nảy ra một ý, giọng đáng thương nói, “Thỏ con, anh muốn cùng em đi xem phim mà.” Nguyễn Trác Hàng ôm Tiêu Thỏ, mặt vùi vào cần cổ mảnh khảnh của cô, cố ý bắt chước giọng nói của trẻ con, làm nũng. Tiêu Thỏ haha cười lớn, không thể chịu nổi bộ dạng này của anh, cô mở điện thoại, tay vừa ấn gọi cho mẹ, miệng vừa nói: “Em gọi điện cho mẹ xin phép một tiếng, nếu không được, cũng không thể trách em nha.” “Được, Anh dạy em nói nè! Nếu như lát nữa mẹ không đồng ý, em liền nói với mẹ ‘Mẹ, con lớn như vậy rồi, khó khăn lắm mới kết giao được bạn bè, muốn cùng họ đi xem phim thôi, mẹ không thể để con va chạm xã hội nhiều hơn một chút được sao, con dù sao cũng là người lớn rồi mà.’” Tiêu Thỏ khinh bỉ nhìn Nguyễn Trác Hàng, nếu cô nói như vậy, mẹ nhất định sẽ đau lòng đó. Điện thoại đã được kết nối, mẹ cũng thật sự không đồng ý, bảo Tiêu Thỏ lập tức về nhà, cô làm nũng, “Mẹ, con chỉ muốn cùng đồng nghiệp đi xem phim thôi, mẹ cho con đi đi mà, hôm nay con đi chơi rất vui vẻ đó.” Mẹ ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi cũng đồng ý. Cúp điện thoại, Tiêu Thỏ hất hất cằm, đắc ý nhìn Nguyễn Trác Hàng. Nguyễn Trác Hàng ngậm lấy môi nhỏ của cô, khen ngợi nói: “Thỏ con của anh là thông minh nhất.” Nghe xong, mặt Tiêu Thỏ liền đỏ lựng. Trên tầng cao nhất của tòa nhà Bách Thịnh chính là rạp chiếu phim, cách chỗ họ đang đứng chỉ mất năm phút đi bộ. Hai người bước vào quầy vé, chọn một bộ phim hài đang hot nhất gần đây ‘Việt Quang Bảo Hạp’. Cách thời gian chiếu phim vẫn còn hơn mười phút, mà ngay tầng dưới vừa vặn có một siêu thị, hai người dạo một vòng siêu thị, dưới sự thúc giục không ngừng của Tiêu Thỏ, trên tay Nguyễn Trác Hàng cầm hai túi đồ ăn vặt lớn bước vào phòng chiếu. Tiêu Thỏ có chút hờn giận, “Đồ ăn nhiều như vậy, em sao ăn hết được chứ.” “Anh thích nhìn bộ dạng Thỏ con đang ăn.” Nguyễn Trác Hàng thấy Tiêu Thỏ không hiểu, cũng chỉ nheo mắt cười, mỗi lần nhìn thấy cô phồng mồm ăn, anh đều có một loại cảm giác hạnh phúc. Tiêu Thỏ thầm nghĩ, may mà chỗ ngồi của bọn họ là ghế tình nhân, nếu không để người khác thấy được, còn không phải bị cười rụng răng hay sao, thế này làm gì có chỗ nào giống đi xem phim, rõ ràng là đi picnic thì đúng hơn đó. Lúc bọn họ vào phòng chiếu cũng khá muộn, nên phim đã chiếu được một đoạn. Tiêu Thỏ là lần đầu tiên tới rạp chiếu phim, cho nên đối với mọi thứ ở đây, đều vô cùng hiếu kỳ, đôi mắt linh động bắt đầu nhìn ngắm xung quanh. Đôi mắt liếc trái liếc phải, miệng thì không ngừng há ra ăn những thứ Nguyễn Trái Hàng đút tới, bản thân ngay cả tay cũng không cần động đậy, dáng vẻ y như một công chúa nhỏ, trên màn ảnh đột nhiên xuất hiện một tràng tiếng cười lớn. “Ơ…” Tiêu Thỏ vốn dĩ đang nghiêm túc xem phim, đột nhiên khó hiểu quay đầu lại nhìn Nguyễn Trác Hàng, cô đang ngồi tử tế, sao anh lại nhấc cô ngồi lên đùi anh, chẳng lẽ anh không ngại mệt sao? “Thế này thoải mái hơn.” Nguyễn Trác Hàng mở miệng giải thích, nhưng mục đích thật sự lại là, ngồi thế này thì thuận tiện hơn. “À…” Tiêu Thỏ ngoan ngoãn gật gật đầu, mắt lại hướng tới màn ảnh lớn, cũng bởi vì bộ phim này quả thực quá hấp dẫn người xem đi. Còn chưa qua nổi một phút, Tiêu Thỏ liền quẫn bách phát ra một âm thanh. “Ư…” Tiêu Thỏ cắn môi, cúi xuống nhìn một đôi tay không thành thật, rõ ràng là có thể an tĩnh đặt tay lên eo cô, sao cứ nhất định phải sờ lên ngực chứ. “Anh đang phiền em xem phim đó.” Tiêu Thỏ đỏ mặt nói. “Nhưng mà phim này anh xem rồi, bây giờ anh rất nhàm chán nha.” Tiêu Thỏ chu miệng, nhìn thấy Nguyễn Trác Hàng đang rướn mặt tới, thông minh bậm chặt môi, “Không hôn.” Nói xong còn có ý nghiêng đầu biểu thị sự quyết tâm. Nguyễn Trác Hàng cười cười, cũng không ép cô. Tiêu Thỏ lén lút nhìn Nguyễn Trác Hàng, phát hiện anh đang nghiền ngẫm chăm chú nhìn cô, da mặt mỏng liền biến thành màu hồng, khẽ nói, “Nếu xem rồi thì anh cũng có thể ngồi ăn mà.” Nguyễn Trác Hàng hơi hơi thè lưỡi ra, bên trên có một thứ gì đó mềm mềm màu đỏ, đó không phải là kẹo cao su sao? “Không được làm phiền em, em muốn xem phim.” Trái tim Tiêu Thỏ đập thình thịch, cũng không quên uy hiếp anh một câu, nhưng Nguyễn Trác Hàng nào đâu có để ý tới, nhai nhai kẹo trong miệng, rồi thổi ra. Đối tượng ăn kế tiếp, chính là con thỏ đơn thuần này. Tiêu Thỏ đợi vài phút, thấy Nguyễn Trác Hàng đã an phận, cũng trở nên yên tâm, không hề để ý đến người phía sau nữa, tất cả lực chú ý đều tập trung lên màn ảnh rộng, bộ phim vô cùng hài hước, Tiêu Thỏ cười nắc nẻ, thân thể không ngừng rung chuyển. Mãi đến khi phía dưới có một bộ phận nào đó chạm vào người cô, cảm thấy không thoải mái, liền dùng tay nắm lấy (HĐ: ôhôhô), phía sau truyền tới một tiếng hít sâu, lúc này mới mặt đỏ tai hồng quay đầu lại, đôi mắt lộ ra ánh sáng vô tội, tay lại vẫn như cũ nắm lấy một nơi nóng bỏng, tình huống này, buông ra không được, mà không buông cũng không xong. Cuối cùng mặt Tiêu Thỏ nóng bừng, chậm rãi buông lỏng tay, giả vờ như không có chuyện gì, quay đầu tiếp tục xem phim, chỉ là tâm hồn đã không còn tập trung lên bộ phim nữa.