Yến Như Vân ở trong tĩnh thất của Thiên Xu Phong đả tọa cả ngày, đem linh khí bạo tăng sau khi luyện《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 từng bước hấp thu, đợi tới khi từ trong tĩnh thất đi ra, ở ngoài ngày đã ngã về tây. Lục Dao ngồi đọc sách ở cái bàn đặt phía ngoài tĩnh thất, vừa vặn đánh cái ngáp, bỗng nhiên cửa tĩnh thất phát ra tiếng vang, nàng vì bảo vệ hình tượng con cháu danh môn nên vội đem nửa cái ngáp nuốt trở vào, thiếu chút nữa trướng khí chết nghẹn, phải dùng tay che miệng ho nửa ngày mới thông nhuận. Đứng dậy nổi giận đùng đùng nói: “Ngươi còn biết đi ra?” Đêm qua, nàng chân trước vừa trở lại Thiên Xu Phong, không bao lâu sau Yến Như Vân đã đuổi tới, nói là muốn mượn tĩnh thất dùng một chút, sau đó hắn còn mời nàng ở ngoài tĩnh thất đợi, ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài. Lục Dao không biết Yến Như Vân lại đang diễn trò quỷ gì, đem toàn bộ những việc này tính là ân huệ của mình đối với hắn, nói phải trả thù lao mới bằng lòng làm theo. Ai biết Yến Như Vân ở trong tĩnh thất ngồi chính là một ngày một đêm. Yến Như Vân xoay người đóng cửa tĩnh thất lại, cười nói: “Sư tỷ vất vả rồi.” Nói vất vả có ích lợi gì, Lục Dao chửi thầm, sau đó nói: “Thù lao mà ngươi hứa trả, gấp đôi.” Yến Như Vân cũng không cò kè mặc cả: “Cứ theo lời sư tỷ mà làm.” Lục Dao: “……” Nàng vốn dĩ chuẩn bị tốt tâm lý làm một phen cò kè mặc cả với hắn, rốt cuộc được Yến Như Vân ưng thuận trả thù lao cũng không phải dễ, ai ngờ Yến Như Vân cứ như vậy lập tức đồng ý, nàng thật không còn lời gì để nói. Yến Như Vân nói: “Lục sư tỷ, ta có thể đi rồi sao?” Lục Dao xua xua tay, định nói cút đi, nhưng mà người trước mặt này là Yến Như Vân, không hiểu sao nàng có chút kiêng kị, vì thế nói: “Đi đi.” Yến Như Vân hành lễ, rời khỏi tĩnh thất, sau đó ngự kiếm rời đi Thiên Xu Phong. Hắn không có trực tiếp bay vào viện của Tề Tiêu, mà là dừng ở ngoài viện, đi bộ đến cửa viện, hắn mới đi đến cạnh cửa, đèn đang sáng trong phòng bỗng chợt tắt, bên trong truyền đến thanh âm rầu rĩ: “Ta…… Vi sư hôm nay mệt mỏi, có chuyện gì để ngày mai hãy nói.” Yến Như Vân một bộ áo đen đứng ở ngoài cửa, không chút tiếng động mà lộ ra nụ cười tươi, ánh trăng thanh thê dừng trên người hắn, những nơi làn da lộ ra bên ngoài hiện ra màu sắc lãnh bạch, mặt mày tuy cong, trong mắt lại không có ý cười, nụ cười trên môi bởi vậy tăng thêm vài phần mỉa mai, càng giống như là vui sướng ác liệt. Hắn làm bộ không cảm giác được tiếng tim đập rối loạn của Tề Tiêu ở phía sau cánh cửa phòng: “Qua mấy ngày nữa đồ nhi muốn xuống núi rèn luyện một chuyến, định trước tiên xin ý kiến của sư tôn.” Hô hấp của người trong phòng cứng lại, ngay sau đó là âm thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi truyền ra: “Ngươi muốn đi cứ đi thôi, chớ có ——” thanh âm đột nhiên im bặt, ngừng một lát, ủ rũ mà bỏ thêm một câu: “Chớ để bị thương.” Ý cười trên mặt Yến Như Vân sáng lạn, vẫn dùng ngữ khí quyến luyến nói: “Sư tôn yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ chiếu cố chính mình thật tốt.” “……” Trong phòng một trận lặng thinh, nhận thấy được Yến Như Vân còn đợi ở bên ngoài, bèn nói: “Vi sư muốn nghỉ ngơi, ngươi đi đi.” “Dạ, sư tôn.” Yến Như Vân xoay người rời đi, trở lại viện của mình, hai tên đệ tử trông cửa nhìn thấy thân ảnh của hắn, cùng nhau chào đón, hân hoan nói: “Yến sư huynh!” Yến Như Vân khoanh tay đi vào bên trong viện, không chút để ý hỏi: “Hôm nay có người nào tới tìm ta không?” Một tên đệ tử nói: “Người khác không có tới tìm, nhưng Tề Tiên Tôn từng tới một lần, nghe nói sư huynh không ở đây liền đi về rồi.” “Nghe nói?” Yến Như Vân hỏi. “Ah……” Đệ tử kia lúc này mới nhớ ra là lúc ấy mình xác thật đã nói nhiều, nhưng mà hiện tại Yến Như Vân lên tiếng hỏi, hắn cũng không tiện dấu diếm, đành nói: “Tề Tiên Tôn mang theo hộp đồ ăn tới tìm sư huynh, ta sợ Tề Tiên Tôn chờ lâu, nên nói cho Tề Tiên Tôn biết là sư huynh không ở trong viện.” Khóe môi Yến Như Vân nhỏ đến không thể phát hiện mà cong lên một chút, lại nói: “Vậy ngươi nói ta đi nơi nào?” Có một người khác ở đây cũng không thể nói dối, người nọ đành phải tự đốt cho mình ngọn nến “Ta nghĩ sư huynh nếu đã đem hành tung nói cho hai người chúng ta, tự nhiên cũng sẽ không gạt Tề Tiên Tôn, cho nên…… Cho nên ta nói cho Tề Tiên Tôn biết.” Không uổng công hắn cố ý nói với hai người bọn họ hắn muốn đi Thiên Xu Phong. Bước chân Yến Như Vân chợt dừng, xoay người nhìn tên đệ tử trông cửa kia, nhìn chằm chằm cho đến khi hắn ứa mồ hôi lạnh, đợi đến lúc hắn quỳ xuống đất xin tha, Yến Như Vân mới dời đi tầm mắt, nói bằng giọng lãnh đạm: “Không có lần sau.” Tên đệ tử kia như trút được gánh nặng: “Cẩn tuân dạy bảo của Yến sư huynh!” Yến Như Vân vừa lòng mà đi lướt qua hai người, đẩy cửa phòng ra, tiến vào trong phòng. Tề Tiêu nằm ở trên giường đợi hồi lâu, cảm giác được hơi thở của Yến Như Vân dần dần đi xa, thân thể căng chặt lúc này mới chậm rãi thả lỏng. Hắn đem mặt chôn vùi trong chăn, thong thả mà hô hấp —— buổi sáng hắn từ trên đường núi trốn về trong viện, suốt một ngày đều nằm ở trên giường. Hắn nghĩ sẽ không bao giờ bước ra cửa phòng một bước, cũng không muốn lại nhìn thấy Yến Như Vân, tốt nhất cứ như vậy ngủ một giấc rồi không dậy nữa. Hắn cẩn thận suy nghĩ rất nhiều, Yến Như Vân căn bản không thích hắn, thậm chí có khả năng cũng không thích Lục Dao, nhưng vì để cho hắn hết hy vọng mới cố ý ở trước mặt hắn thân mật với Lục Dao. Hơn nữa thời cơ làm hắn hết hy vọng thật quá trùng hợp, không sớm không muộn, vừa vặn ngay lúc Yến Như Vân vừa học xong kiếm chiêu của《 Xuyên Vân Thần Vũ 》. Hắn vốn định phủ nhận cái suy đoán này, nhưng nhớ lại bộ dáng ngày đó Yến Như Vân nắm tay hắn cùng với bộ dáng đêm qua hôn môi Lục Dao, tương phản lớn như thế, muốn bỏ qua cũng không được. Tề Tiêu càng nghĩ lại càng sợ —— Yến Như Vân mà hắn thích mười bảy, mười tám năm rõ ràng là một người có tâm tư thuần tịnh bất khuất kiên cường, tại sao lại vì công pháp vốn dĩ sẽ thuộc về hắn mà sử dụng thủ đoạn ti tiện như thế? Là hắn từ trước tới nay không nhìn rõ Yến Như Vân, hay là do hắn xuất hiện mới khiến Yến Như Vân trong cảm nhận của hắn hoàn toàn thay đổi? Tuy là trong lòng đã thất vọng đến tận đây, lúc vừa cảm giác được Yến Như Vân dừng ở Vân Tiêu Phong, thiếu chút nữa hắn đã đứng dậy chạy đến cửa mở cùng Yến Như Vân gặp mặt, nhưng không biết có phải ảo giác hay không, ngữ khí của Yến Như Vân tuy so với năm năm trước đây không có gì khác biệt, hắn lại từ bên trong nghe ra ý trêu đùa và trào phúng, tự tôn bị tổn thương khiến hắn nhịn xuống lại đi phạm tiện. Nhưng mà…… Hắn đi vào cái thế giới trong sách này, sở dĩ mỗi ngày đều lộ ra mười phần nhiệt tình, đều bởi vì Yến Như Vân, hiện giờ hắn không còn Yến Như Vân nữa, sống sót còn có ý nghĩa gì sao?