Tứ Mạc Hí

Chương 27

Cái tên Nhiếp Phi Phi này chính là do bà nội của tôi đặt cho. Bà nội tôi là một huyền thoại, ông nội của tôi là người chồng thứ hai của bà, nhỏ hơn bà mười tuổi. Khi tôi được sinh ra thì bà nội đã ngoài 60, bà nói với ba tôi, sống đến cái tuổi này bà mới ngộ ra được đời người có rất nhiều chuyện nếu không làm thì ắt không được như ý, ví dụ như lý luận của 《 Hoài Nam Tử 》 là “Không đạm bạc thì không có chí lớn, không yên lặng thì không nghĩ được xa, không khoan dung thì không có phúc lớn, không hiền lành thì không được lòng người, không ngay thẳng thì không sáng suốt được.” Rất nhiều người nghĩ rằng cái chuyện nếu không làm thì không được như ý là do lựa chọn của bản thân, nhưng thực ra “không làm” lại không phải là lựa chọn mà là một loại quan hệ nhân quả, thậm chí là quan hệ nhân quả đi thành đôi. Cho nên bà mới đặt cho tôi cái tên Phi Phi, nói là tất cả những cái “Không” (Phi) đều nằm gọn trong cái “Có”, tất cả những cái “Quả” đều nặm gọn trong “Nhân”, mọi hệ quả thực ra đều được báo hiệu từ trước rồi. Không thể không thừa nhận bà nội tôi có một trí tuệ thật siêu phàm, cái triết lý này đến người có văn hóa thâm sâu nhất của nhà tôi cũng chính là mẹ tôi vẫn chưa hiểu thấu nổi chứ đừng nói chi tôi với ba tôi. Mẹ tôi tình ý sâu xa nói với tôi, ở đời, phải nói là chưa đến cái tuổi đó thì con không không lĩnh ngộ được đâu, có một số việc, chưa tới cái tuổi đó thì con chưa cảm thấy nó thú vị, cho nên mẹ không lý giải nổi triết lý của nội con không phải là do chỉ số thông minh của mẹ không cao mà là do mẹ chưa đến cái tuổi của bà khi đó, Phi Phi ơi, con đã hiểu chưa? Tôi lặng lẽ nhìn mẹ. Bà trừng tôi: “Chị không tin mẹ chị sao?” Tôi lập tức nói: “Con tin, con tin, con thề luôn, mẹ muốn con thề với ai thì con sẽ thề với người đó, thề với Chúa Jesus hay là thề với Ngọc Hoàng đại đế?” Mẹ phê bình tôi: “Tục tằng! Nếu thật lòng thật dạ muốn thề thì nên hướng ông tổ của phái Tân Nguyệt chính là nhà thơ Thái Qua Nhĩ mà thề.” Từ đó có thể thấy được mẹ tôi đích thực là một nhà thơ, hơn nữa là một nhà thơ rất có khí khái. Tài xế nhà họ Nhiếp chở tôi tới bệnh viện, khám xong mới biết thực ra vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần thoa thuốc ngoài da và uống thêm thuốc trị thương vài ngày là có thể phục hồi như cũ. Lúc sẩm tối Ninh Trí Viễn gọi điện tới, vô cùng lo lắng quan tâm tôi: “Sao chị lại bị trẹo chân vậy? Nếu chị bảo chị bị loét mồm thì tốt rồi, ít nhất sẽ không ảnh hưởng tới việc xuống nước.” Tôi nói: “Đồng chí Tiểu Ninh, sao đồng chí dám ăn nói với chị Phi Phi kiểu đó, muốn nghỉ làm đúng không?” Ninh Trí Viễn nói: “Chị đâu thể đuổi việc em được, hôm qua anh Duy đến đây rồi, nghe tin chị đính hôn đã chịu không ít đả kích, nằng nặc đòi về nước, em phải năn nỉ hết nước miếng đó. Chị nói xem vai trò của em quan trọng biết bao, em thực sự chính là kéo kết dính 520 của team mình đấy nhé. Cậu ta cầm điện thoại ra xa một chút, cao giọng nói: “Anh Duy, điện thoại của Phi Phi nè, anh có muốn nói chuyện với chị ấy đôi ba câu không?” Cái người vì nghe tin tôi sắp đính hôn mà bị đả kích dữ dội đến nỗi đòi quay về Italia, Thuần Vu Duy, hiện giờ đang buông lời tán tỉnh một cô nàng chẳng biết là người nước nào: “Em có biết bài thơ này hay không? Anh muốn lại gần suối tóc xoăn mềm mượt, đang bay trong gió biển Aegean bềnh bồng, anh muốn lại gần hàng mi cong dài ấy, rồi hôn lên đôi má em ửng hồng, anh muốn…” Cô gái kia cười khanh khách. Ninh Trí Viễn than thở: “Mắc công tôi khổ tâm giúp anh xây dựng hình tượng một con người thương tâm sa sút với Phi Phi…” Ninh Trí Viễn tức giận đến nói không ra hơi, giọng của Thuần Vu Duy từ ống nghe truyền tới, thực sự kinh hồn bạt vía như mất cha mất mẹ: “Gió xuân hung ác, tình duyên bẽo bạc, một chén tiêu sầu, vài năm ly tán! Phi Phi, nghe nói em muốn đính hôn, anh đây cõi lòng tan nát người ơi.” Tôi nói: “Không tệ, Duy thiếu gia à, hồi trước thấy khả năng sáng tác thơ cổ của anh chưa có lên tới trình độ này, thế mà bây giờ bụng anh đã có một bồ thơ văn rồi.” Anh ta cười, liên tục thở dài: “Trời ơi, chỉ tại thói đời ngày càng đen bạc, con gái các cô càng ngày càng xoi mói, khiến cho tình thánh chúng tôi cũng càng ngày càng không có đất dụng võ.” Tối mùng tám Khang Tố La chạy tới mở một cái pijama party (*) với tôi, còn xách theo hai cái chân giò, dặn tôi khi bị thương ở chân thì nên ăn nhiều chân giò, có thể lấy chân bổ chân. (Trong pijama party, mấy cô bạn gái thân thiết sẽ tụ họp tám chuyện rồi ngủ cùng nhau.) Tôi cầm hai cái chân giò nhìn nửa ngày, nói với cô ấy: “Quà đính hôn này của bồ tính ra cũng độc đáo dữ thần.” Cô ấy thần thần bí bí: “Cái này không giống với giò heo bình thường đâu, là giò heo đặc biệt đó.” Tôi lại quan sát nghiên cứu nửa ngày, hỏi cô ấy: “Chẳng lẽ đây là giò heo ngoài hành tinh?” Cô ấy phê bình tôi: “Bồ thật là nông cạn, heo trái đất thì sao chứ, vì chút nguyên nhân mà heo trái đất trở nên đặt biệt không được hả?” Cô ấy vô cùng đắc ý: “Đây là chân giò do chính tay mình hầm,” tràn ngập trìu mến mà nhìn chân giò trên chân tôi: “Thử nghiệm thất bại không biết bao nhiêu lần mới hầm được hai cái chân giò này đây, bồ có cảm động không?” Tôi nói: “Cảm động,” chia cho cô ấy một cái: “Bồ cũng gặm thử một miếng đi.” Cô ấy nói: “Cho bồ hết đó,” tỏ vẻ xúc động nói: “Phi Phi, đến khi nào thì bồ cũng đối xử thế này với mình, thật làm người ta uất ức mà.” Tôi nói: “Đừng uất ức nữa, cậu cứ gặm trước đi, nửa tiếng đồng hồ nữa mình tới bệnh viện rồi ăn cũng không muộn.” Cô ấy nhìn tôi ba giây, mặt buồn rười rượi hỏi tôi: “Nhiếp Phi Phi, mình đang tự hỏi liệu rằng hai ta còn có thể tiếp tục làm bạn bè với nhau nữa hay không?” Tôi cười cười khoát vai cô ấy: “Không phải bồ nhắn tin bảo có chuyện nghiêm túc muốn nói với mình hay sao?” Cô ấy lập tức quên khuấy cái sự tự hỏi vừa rồi của chính mình, tự chạy đi tìm một cái gối ôm rồi ngồi trên giường tôi. Tôi vừa nhìn đã biết đây là một cái tư thế trường kì tám chuyện, cho nên hiểu ý đi khui một bình rượu. Khang Tố La gối đầu mình lên cổ của cáo bông Ali, tình ý sâu xa nói với tôi: “Thực ra thì gần đây mình đang chơi một trò cung đấu, mình liền liên tưởng tới bồ, Phi Phi, mình thực sự lo lắng, không phải bồ nói là mẹ của Nhiếp Diệc không thích bồ sao? Mình nghĩ, hoàn cảnh này của bồ có thể phóng tác thành trò chơi cung đấu, bồ chính là tú nữ còn chưa có tiến cung mà đã bị thái hậu lão Phật gia chán ghét, hơn nữa lão Phật gia bà ấy còn một lòng muốn tác hợp cho Hoàng Thượng với cháu gái, theo mình tìm hiểu thì cô cháu gái kia còn có một tiểu vương gia hậu thuẫn, nhìn kiểu nào cũng thấy tiền đồ của bồ không sáng sủa nổi!” Tôi vừa rót rượu cho cô ấy vừa nói: “Bồ lo lắng quá rồi, chẳng phải thái thượng hoàng vẫn còn sống sao?” Cô ấy vỗ trán một cái: “Đúng rồi, tớ quên mất là còn có thái thượng hoàng.” Suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng người mà thái thượng hoàng quan tâm thực ra đâu phải là bồ, người mà thái thượng hoàng quan tâm chính là hoàng thượng, giả sử thái hậu gây khó khăn cho bồ và hoàng thượng, làm bồ và hoàng thượng nảy sinh hiềm khích thì bồ vẫn có khả năng bị biếm tới lãnh cung suốt đời như chơi. Không được, chúng ta phải lập mưu tính kế cho kỹ để từng bước từng bước thu phục toàn bộ hậu cung, cuối cùng sẽ cai quản toàn bộ triều đình Nhiếp thị mới được. Bồ đưa laptop cho mình một chút, để mình lập một bản kế hoạch thật rõ ràng.” Tôi đã uống cạn một ly, lại rót thêm một ly, nói với cô ấy: “Nếu bị hoàng thượng ruồng bỏ thì mình liền ra khỏi cung đi cầu thân một tiểu hoàng tử Tây Vực, bộ bồ nghĩ mình giống người chịu chôn chân ở lãnh cung cho tới cuối đời à?” Cô ấy vỗ ót: “Đúng rồi, mình quên mất là bây giờ có cái gọi là ly hôn.” Tôi nói: “Bồ có nghe qua câu nói này chưa, hạnh phúc giống như một nắm cát, càng cố sức nắm lại càng không giữ được. Mình không cần làm cái bản kế hoạch gì đó đâu, mình chỉ muốn sống cùng Nhiếp Diệc, sẽ không dính líu tới chuyện của nhà họ Nhiếp.” Cô ấy vỗ trán lần nữa: “Đúng rồi, mình quên mất bồ là một nghệ thuật gia, nếu bồ phải hao tâm tổn tứ vào chuyện cung đấu thì ai giúp bồ hoàn thành sứ mệnh nghệ thuật vị nhân sinh chứ?” Cô ấy ôm cái trán bị mình vỗ đến đỏ thén: “Nhưng mà rốt cuộc thì ý hoàng thượng là sao? Thái hậu lão phật gia không thích bồ, cô cháu gái cũng không thích bồ, còn có một tiểu vương gia có vẻ yêu mến cô cháu gái cũng không thích bồ, vậy mà hoàng thượng cũng không có biểu hiện gì ư? Cũng không nghĩ ra biện pháp gì để giải quyết mâu thuẫn?” Tôi nghĩ nghĩ một chút, nói: “Hoàng thượng bảo mình đừng qua lại tiếp xúc với bọn họ.” Cô ấy hỏi: “Hết chưa?” Tôi nói: “Hết rồi.” Khang Tố La sửng sốt hồi lâu, nói: “Hoàng thượng hắn ta…rất là có cá tính.” Tôi dùng một lời thề son sắt mà bảo đảm với Khang Tố La, đối với chuyện của nhà họ Nhiếp, tôi sẽ tùy tình huống mà quyết định can thiệp hay không. Nhưng có đôi khi người ta không chủ động dính líu với bất cứ chuyện gì, nhưng mấy cái chuyện đó lại chủ động tìm tới người ta. Tiệc đính hôn giữa tôi và Nhiếp Diệc sẽ được tổ chức tại Thu thủy cộng trường thiên. “Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc” là một câu thơ, còn “Thu thủy cộng trường thiên” là quán rượu của nhà họ Nhiếp. Bà của Nhiếp Diệc vẫn còn mang bệnh trong người, nhà bên ấy bảo bà không thích ầm ĩ, vì vậy chỉ làm một bữa cơm gặp mặt giữa những người thân thích của hai nhà. Tôi nghĩ nhà bọn họ thực sự là không hiểu tính của Nhiếp lão phu nhân, theo tôi thấy thì bà là người tương đối thích ầm ĩ, nếu như thân thể khỏe mạnh, nhân dịp cháu nội đích tôn làm lễ đính hôn thế này, bà ấy nhất định là hận không thể mời một gánh hát tới nhà biểu diễn kinh kịch suốt một tháng. Nhà họ Nhiếp trong truyền thuyết từng là một thi thư đại tộc (gia tộc có truyền thống thư hương), coi trọng lễ nghi, tuy rằng không làm ầm ĩ nhưng mà cũng phải nhất nhất tuân theo các thủ tục đính hôn. Mẹ tôi cùng hai người mợ giúp tôi chuẩn bị trà nước điểm tâm ở nhà bà ngoại để khoản đãi khách khứa nhà họ Nhiếp, nhà bên kia cũng tặng lại mười hai món lễ vật. Mười một giờ tôi đến thẩm mĩ viện, mẹ báo với tôi là trước năm giờ, tôi phải có mặt ở thu thủy cộng trường thiên. Nhưng lúc năm giờ rưỡi chiều, tôi lại đang nằm trên một chiếc giường lớn trong một căn gác xép tại hội quán Hồng Diệp. Không thấy bóng dáng chiếc điện thoại đâu, hai tay bị trói ngược vào cây trụ bằng đồng trên giường. Hội quán Hồng Diệp cách Thu thủy cộng trường thiên nửa vòng thành phố. Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy Nhiếp Nhân. Một lúc trước tôi nhận được một cú điện thoại của phòng thư ký của Nhiếp Diệc, nhắn là Nhiếp Diệc hẹn tôi đến hội quán Hồng Diệp gặp mặt trước. Nhiều lần tôi với Nhiếp Diệc gặp mặt đều là do thư ký của anh cùng Đồng Đồng tự liên hệ, thỉnh thoảng trợ lý Chử cũng trực tiếp gọi cho tôi. Sau đó tôi đi tới hội quán Hồng Diệp, ba mươi phút sau, người xuất hiện ở bàn ăn đặt trước lại là Nhiếp Nhân. Tay em họ này không còn cái vẻ hung thần át sát như trong lần gặp trước, hôm nay trông hắn rất hiền lành ngoan ngoãn, nói với tôi là trước đây cư xử thiếu lễ phép cho nên mới đặt biệt mời tôi đến để xin lỗi, nhưng vì sợ tôi không đến nên đã mượn danh nghĩa của Nhiếp Diệc. Hắn đưa cho tôi một ly nước chanh, tôi lấy nước chanh uống cạn. Hơn ba giờ sau, tôi tỉnh lại trên chiếc giường lớn làm bằng đồng mang phong cách phương Tây hoài cổ này. Tôi thực sự sửng sốt rất lâu, cái loại tình tiết này thường hay xảy ra trong mấy màn hý kịch, nhưng khi gặp phải trong đời thật lại khiến cho con người ta có cảm giác hoang đường. Tấm rèm nhung che kín cửa sổ, hoàn toàn ngăn trở ánh sáng tự nhiên, trong phòng chỉ bật đèn tường và đèn dưới đất, Nhiếp Nhân lấy một cái ghế ngồi trong bóng tối, lưng ghế hướng về phía tôi, hai tay cùng cằm hắn tựa lên lưng ghế, ngồi nghễnh ngãng như một đứa trẻ con, trông có vẻ còn trẻ hơn hôm trước, giống như một cậu sinh viên còn đang đi học. Hắn ngồi rất thoải mái, đoạn bắt chuyện với tôi: “Nhiếp tiểu thư, tỉnh rồi à?” Tôi im lặng một hồi lâu, nói: Nhiếp Nhân, cậu làm vầy là giam giữ người trái phép.” Hắn làm bộ nhìn đồng hồ, ăn không nói có mà thở dài: “Đã năm giờ rưỡi rồi, cho dù tôi có thả cô ra thì cô cũng không tới kịp buổi lễ đính hôn tối nay. Hơn nữa,” hắn nâng tay phải lên, giơ giơ một cái điện thoại di động cho tôi nhìn: “Tôi đã gửi một cái tin nhắn cho anh Diệc, nói là cô đổi ý rồi, không muốn đính hôn cùng anh ấy nữa.” Chiếc di động đó là máy của tôi, hắn cười: “Nhiếp tiểu thư, sao cô lại không đặt mật mã cho điện thoại của mình vậy?” Hắn ở đằng kia lục lọi hộp tin nhắn của tôi: “Mấy tin nhắn mà cô với anh tôi gửi cho nhau chẳng thú vị tí nào, có thật là hai người yêu nhau không đấy?” Tôi nói: “Tôi với anh cậu nghiêm túc như vậy đấy. Nhiếp Nhân, cậu cởi trói cho tôi, chuyện ngày hôm nay coi như là cậu chỉ đang đùa nghịch thôi.” Hắn nghiêng đầu nhìn tôi: “Nghe cô nói vậy thì hình như là vẫn còn muốn đính hôn với anh tôi?” Vừa dứt lời liền chẳng biết từ đâu lấy ra một phong thư, đi tới cạnh tôi, xoẹt một tiếng xé miệng phong thư ngay trước mặt tôi, lại vặn sáng đèn đầu giường hơn một chút, dù đang bận rộn mà vẫn thong dong nói với tôi: “Cô xem cái này thử đi.” Tôi cúi đầu nhìn, là một xấp hình. Trong ảnh, tôi nhắm mắt, hơi ngẩng cổ, cánh tay và đôi vai trần trụi lộ ra khỏi chăn, ôm một người đàn ông, người đàn ông đó đưa lưng về phía máy ảnh, không nhìn thấy mặt, áo sơ-mi cởi được một nửa vắt trên khuỷu tay. Chụp ảnh, đây thực sự là một vũ khí xưa như trái đất, nhưng cũng thực sự là một vũ khí hữu hiệu không bao giờ lỗi mốt. Tôi ngẩng đầu nhìn Nhiếp Nhân, hỏi hắn: “Thừa dịp tôi ngủ mê thì cậu đã làm gì tôi rồi?” Hắn giơ tay phải lên làm ra kiểu trấn an, cười hì hì nói: “Chẳng qua là ngưỡng mộ phong thái của cô nên nhịn không được mà chụp chung vài tấm ảnh, Nhiếp tiểu thư, cô nghiêm túc như vậy làm người ta sợ quá đi mất.” Hắn chậm rãi thu lại ảnh chụp: “Nếu cô cam đoan là sẽ chấm dứt quan hệ với anh tôi, thì tôi cũng bảo đảm là ảnh chụp chung của đôi ta từ nay về sau sẽ không bao giờ xuất hiện.” Tôi nói: “Cậu thế này là đã vượt quá giới hạn đùa giỡn rồi.” Hắn cười: “Thì ngay từ đầu đây vốn chẳng phải là đùa giỡn gì sất.” Tôi nói: “À, cậu muốn uy hiếp tôi mà.” Tôi hỏi hắn: “Nếu như tôi không chịu thì cậu định giao mấy tấm ảnh này cho ai?” Hắn ra chiều suy nghĩ: “Không thể giao cho nội, bà lớn tuổi rồi, e rằng không chịu nổi sự kích thích này, anh tôi, bác Hai trai, bác Hai gái, gửi cho mỗi nhân vật quan trọng này một tập đi, có muốn dành một suất cho ba mẹ cô không? A đúng rồi, dù sao thì cô cũng được coi là một nhân vật của công chúng, là học trò của nhà nhiếp ảnh đại dương Bối Diệp, chắc bạn bè của cô cũng thích mấy tin tức ngoài lề thế này lắm nhỉ” Tôi nói: “Nhiếp Nhân, chuyện này là phạm pháp.” Hắn lắc đầu: “Tuy tung ảnh riêng tư của cô đúng là xâm phạm quyền riêng tư cá nhân, nhưng,” hắn tới gần tôi: “Ai có thể chứng minh là chúng ta có gặp gỡ nhau? Bia miệng mới là thứ đáng sợ nhất, thực ra tôi không hề bị ảnh hưởng, nhưng cô Nhiếp, cô có bị ảnh hưởng hay không?” Một tay hắn phủ lên mặt tôi, cười đến ma mãnh: “Ánh sáng chuẩn ghê, ở góc nhìn này, gương mặt của cô trông thật thùy mị. Thực lòng tôi cảm thấy cô không tệ, ngày đó lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cô nói chuyện kiểu đó với tôi, tôi lớn đến từng này rồi mà chưa có ai dám nói chuyện với tôi kiểu đó. Chi bằng hai ta đen mối quan hệ này biến giả thành thật, cô cứ theo tôi là được rồi, chắc chắn anh tôi sẽ không bao giờ cướp người của tôi, hai ta thành một cặp, anh tôi với Hề Hề thành một đôi, vậy chẳng phải là vẹn toàn cả hai bên sao?” Đầu hắn chôn trên vai tôi, mái tóc ngắn cọ cọ trên cổ, đôi môi lướt qua dái tai, tôi cảm thấy tim mình có đôi chút tê dại. Tôi nói: “Nhiếp Nhân, có biết phạm tội cưỡng bức sẽ phải chịu mức hình phạt nào không? Nếu nghiêm trọng thì có thể ngồi tù mười năm, tù chung thân, hoặc thậm chí là tử hình.” Hắn rời khỏi vai tôi, nghiêng đầu nhìn tôi, đột nhiên cười thành tiếng: “Thế nào? Nếu như tôi làm… cô sẽ đi tố cáo tôi? Đến tòa chỉ điểm tôi? Trước mặt quan tòa, bồi thẩm đoàn cùng với tất cả mọi người cô sẽ miêu tả… tôi khi dễ cô như thế nào?” Hắn tiến lại gần tai tôi: “Nghĩ lại đi, sau đó thành phố S sẽ bàn tán gì về cô, người của giới chụp ảnh sẽ bàn tán gì về cô? Bác trai bác gái có còn dám gặp mặt ai không, cô có còn dám gặp mặt ai không?” Tôi cố gắng thả lỏng bản thân, nói với hắn: “Thành thật mà nói thì tôi đây là một nghệ thuật gia, nghệ thuật gia thì ai chẳng gây tranh cãi ít nhiều? Người khác nói tôi thế nào, tôi thực sự không quá để tâm.” Ngừng một chút, tôi còn nói: “Phạm Cao vì yêu chị họ, đi ngược lại luân thường đạo lý nên gặp phải tai họa, Stendhal vì yêu chị dâu nên gặp phải tai họa, tôi vì yêu một người đàn ông tài giỏi được bao nhiêu cô gái ái mộ mà gặp phải tai họa, thực ra những câu chuyện đó vẫn thường khiến cho người ta say mê.” Tôi thở ra một hơi, tự mình trầm luân trong mật ngọt mà nói: “Tôi đã chuẩn bị tinh thần để chấp nhận cái thân phận mới này rồi —- một nghệ thuật gia vì sa vào lưới tình mà gặp phải tai họa, từ nay trở về sau, trong các tác phẩm của mình, giữa những gam màu tươi sáng, tôi sẽ điểm thêm một cái gì đó xám lạnh như có như không để biểu đạt tâm trạng lẫn lộn cùng số phận vô định của mình. Còn cậu, Nhiếp Nhân, cậu đã chuẩn bị tinh thần để ngồi nhà đá tới già chưa?” Lần này tôi nói rất rõ ràng, giọng nói không hề run rẩy, nhưng mấy ngón tay bị trói sau lưng thì lại đang bấu chặt vào nhau. Thực ra thì tôi cũng có chút lo lắng. Hai chúng tôi mặt đối mặt, bàn tay đang đặt trên vai tôi thoáng dùng sức khiến tôi đau đến mức muốn cắn răng, nhưng tôi nhịn xuống, không nhúc nhích. Trong lúc này, ai động trước, người ấy thua. Hắn nhìn tôi hồi lâu, tôi thấy hắn không phản ứng nên mắng một tiếng: “Cậu đúng là bị thần kinh”, đúng khi đó, lạch cạch một tiếng, cửa ngoài đột nhiên mở ra.