Tứ Mạc Hí
Chương 25
Đồng Đồng đưa cho tôi một tấm vé máy bay đến Indonesia vào ngày 10 tháng 6, chúng tôi phải đến vĩ tuyến 6 độ nam chụp ảnh cho số đặc biệt của tạp chí “Deep blue & blue”. Điểm đến là một hòn đảo tư nhân, gọi là đảo Viollet. Nghe nói chủ nhân của hòn đảo là một người bạn của tổng biên tập tạp chí, là một nhà kinh doanh nhà đất người anh, vì chiều lòng bà xã nên mới mua hòn đảo nhỏ xinh này rồi mở mang thành một làng du lịch tư nhân, lấy tên của bà xã để đặt tên cho đảo, đặc biệt tiếp đãi bạn bè. Trợ lý chụp ảnh Ninh Trí Viễn đã đến từ trước để tiến hành giai đoạn chuẩn bị, bên phía tạp chí cũng cử một biên tập và một trợ lý qua giúp.
Ninh Trí Viễn ở Indonesia xa xôi gọi điện thoại đường dài về, nói là dụng cụ và thiết bị đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, thuyền thì do chủ nhân hòn đảo tài trợ, lí do là vì lo lắng trên đảo V không có dân bản xứ, khó lòng tìm được một người bạn am hiểu thủy vực nơi đây, thế nhưng ông ấy quên mất là cạnh đảo V còn có một đảo du lịch rất lớn nữa, ở đó có rất nhiều huấn luyện viên dạy lặn biển. Hôm đó là ngày cuối tuần, tôi tỏ ý kính phục và ca ngợi Ninh Trí Viễn dù đang là ngày nghỉ nhưng vẫn không quên công tác, cậu ấy ở bên kia hỏi: “Ở đây đẹp vô cùng, trời xanh xanh biển xanh xanh, còn có bãi cát trắng, chi bằng chị đến sớm một chút? Nghe Đồng Đồng nói là gần đây chị cũng không bận việc gì, sao lại trù trừ tới ngày mười mới qua đây lận?” Tôi nói: “Không đi được, tối mùng chín chị sẽ đính hôn.”
Sau khi nói chuyện xong với Ninh Trí Viễn, tôi lại nhận được điện thoại của Khang Tố La, cô ấy dùng giọng điệu nghiêm túc nói với tôi là cô ấy đang định đổi tên một trò chơi, muốn nhờ tôi nghĩ giúp. Tôi hỏi cô ấy: “Lúc đầu trò chơi đó tên là gì?” Cô ấy nói: “Mèo Run Rẩy, nhưng mà nghe ấu trĩ quá, lần này tui muốn lấy một cái tên thật thanh tân, thoát tục lại cổ điển, hơn nữa, tên phải thật độc, không được đụng hàng, nhưng mà nếu thỏa mãn ba tiêu chí trên kia thì dù ấu trĩ một chút cũng không sao ~ ”
Tôi suy tư một chốc, nói: “Vậy lấy tên là Thanh Thoát Cổ đi.” Cô ấy nói: “Nghe giống tên Mông Cổ quá, có ngụ ý gì không?” Tôi nói: “Thanh Tân, Thoát Tục, Cổ Điển, ba anh đều góp mặt, với lại tên này là độc nhất vô nhị, đừng nói là tìm trong danh sách những trò chơi của bồ, cho dù là lục tung danh sách trò chơi của Châu Á cũng không tìm được cái tên thứ hai, bảo đảm luôn.”
Cô ấy nghĩ nghĩ nói: “Thanh Thoát Cổ, cái tên này đọc lên thiệt thuận miệng, cơ mà sao mĩnh vẫn có cảm giác nó ấu trĩ ở chỗ nào ấy.” Tôi lo lắng một chút, nói: “Thôi kêu là Mèo Run Rẩy – Thanh Thoát Cổ đi.” Gần đây quả thật là tôi rất rảnh rỗi, việc xử lý mấy chuyện lặt vặt như trên thì còn đến bệnh viện thăm bà nội của Nhiếp Diệc 2 lần, đúng hẹn biểu diễn tại chỗ tiết mục ma đổi mặt cho nội coi, lại hát một thoại bản Tứ Xuyên tên là 《 Cảm tạ sự yêu mến của quý vị 》.
Ngày thứ hai sau khi tạm biệt bà nội, tôi nhắn cho Nhiếp Diệc một tin, nói là trước mùng tám tôi sẽ ở thành phố D chơi với ông bà ngoại tôi, tối mùng tám sẽ về, hẹn gặp lại anh vào ngày đính hôn. Ba mươi phút sau tôi nhận được tin nhắn phản hồi: “Em không tham dự đám cưới của Tạ Luân vào mùng sáu à?” Theo như lời mẹ tôi kể thì Tạ Luân của nhà họ Tạ ở thành phố S là một nhân vật truyền kì, nhưng cụ thể là truyền kỳ như thế nào thì tôi không chăm chú lắng nghe, bởi vì tôi cảm thấy mình thừa khả năng trở thành một nhân vật truyền kì, ai ai cũng có thể trở thành một nhân vật truyền kì, giữ hình tượng truyền kì là một cảm giác cực kì cô độc, mọi người không cần tỏ ra nguy hiểm như vậy.
Con trai trưởng nhà họ Tạ lấy vợ, nghe nói hôn lễ sẽ cực kì hoành tráng, đám cưới ở thành phố S thường mời rất ít khách khứa, không phải người nổi tiếng thì cũng phải là doanh nhân lớn trong các doanh nhân. Tuy gia đình chúng tôi không dính dáng gì đến 10 chữ người nối tiếng với cả doanh nhân lớn trong các doanh nhân nhưng vẫn được phát thiệp mời, ba tôi đoán nguyên nhân đơn giản là vì cả nhà tôi đều là những người làm công tác văn hóa. Tôi nói với Nhiếp Diệc, ba mẹ tôi sẽ dự đám cưới, mùng mười tháng này tôi phải qua Indonesia tới hai ba tháng mới về, bây giờ phải tranh thủ chơi với ông bà nên không đi được. Năm giây sau, anh nhắn cho tôi một chữ ‘được.’
Cứ tưởng chuyện này đến đây là xong, ai dè sáng mùng sáu tôi nhận được điện thoại của ông Chử trợ lý của Nhiếp Diệc, ông ấy nói với tôi: “Tửu lượng của Yee không tốt lắm, thậm chí là không có, hôm nay cậu ấy lại là phù rể chính trong đám cưới của Tạ Luân, chắc chắn phải giúp chú rể chắn rượu, đến 6 phần là sẽ uống say. Tuy rằng tôi đã cắt Tiểu Chu đi theo trông chừng, nhưng nếu như Yee thật sự uống say, cô cũng biết trong trường hợp như vậy, một người trợ lý sẽ khó lòng danh chính ngôn thuận đưa cậu ấy về, cho nên tôi tự mình gọi cho cô cú điện thoại này, hy vọng cô…” Tôi vừa mới ừng ực uống xong một cốc nước táo, tâm trạng bình tĩnh không gì sánh được, nghe từng của lời trợ lý Chử rồi nói: “Nếu Nhiếp Diệc thực sự uống say thì ngủ lại một đêm ở nhà Tạ Luân cũng được mà, chính sách của tôi là cố gắng không can thiệp quá sâu vào đời sống của anh ấy, cho dù tôi là bạn gái của anh ấy, nhưng tôi vẫn muốn cho anh ấy có cảm giác tự do.” Trợ lý Chử trầm mặc hai giây nói: “Không dấu gì cô, Tạ Luân có một cô em gái, đối với Yee vẫn…”
Tôi cũng trầm mặc hai giây, tôi nói: “Đương nhiên tự do cũng không phải là tự do tuyệt đối, tôi lập tức quay về ngay.” Nhưng đường cao tốc với những chiếc xe nối đuôi nhau đằng đẵng lại không chiều lòng tôi, kẹt xe chừng 4 tiếng, khi về đến nơi thì thành phố S đã lên đèn, tôi lái xe thẳng tới thẩm mỹ viện, Đồng Đồng đã cầm lễ phục dạ hội đứng một bên đợi lệnh. Đang làm tóc thì Khang Tố La gọi điện tới. Gần đây tôi ít gặp mặt Khang Tố La nhưng trên cơ bản thì mỗi ngày cô ấy đều gọi cho tôi một cuộc, nếu như cô ấy cũng có tinh thần hăng hái như thế đối với nam giới thì đừng nói là cưa được một anh, cho dù là cưa mười anh thì tôi thấy cũng có khả năng.
Ngay câu đầu tiên, Khang Tố La đã trực tiếp nói: “Phi Phi, mình vừa mới nhìn thấy Nhiếp Diệc nhà bồ, mèn ơi, mặc lễ phục lên bá đạo chịu không nổi, so với chú rể còn đẹp trai hơn ah! Vậy mà sao bồ lại không tới?” Ba của Khang Tố La vốn là quan phụ mẫu địa phương, nhà họ Tạ có quên mời ai thì cũng không thể quên mời gia đình nhà họ. Câu thứ hai là: “Hình như nhiều người biết chuyện Nhiếp Diệc có bạn gái rồi, trước khi anh ta xuất hiện có mấy cô gái mà mình không quen đang bàn tán chuyện này, ai cũng hiếu kỳ muốn biết rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại có thể hái được đóa hoa cao ngạo lạnh lùng kia nắm ở trong tay.” Câu thứ ba là: “Mình vốn rất mong đợi cảnh hai người tay trong tay tiến lên sân khấu hoa lệ như trong phim thần tượng, cuối cùng lại không thấy bồ tới, bồ có biết mình thất vọng cỡ nào không?”
Tôi nói: “Hôm qua đã nói với bồ là mình đang ở nhà ngoại rồi mà.” Cô ấy lập tức giáo huấn tôi: “Nếu mình mà là bồ thì mình đã phóng cái vèo từ nhà ngoại về rồi, người ta chính là nam thần của bồ đấy, bồ có hiểu không? Xung quanh Nhiếp Diệc không thiếu con gái, bồ xem nếu bồ không tới, lập tức sẽ có người nhào vô giành vị trí của bồ, hôm nay cô nàng đi cùng Nhiếp Diệc mình thấy cũng không tệ, để kiểu đầu giống Audrey Hepburn, lúc cười lên thì vừa ngọt ngào vừa rạng rỡ, mọi người đều cho rằng đó chính là bạn gái của anh ta, đối với chuyện Nhiếp Diệc có bạn gái, nhiều cô thiên kim tiểu thư vẫn tỏ ra không phục, nhưng sau khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia đều đành chấp nhận chịu thua.” Thấy tôi không có phản ứng, cô ấy than một tiếng an ủi tôi: “Thôi bỏ đi, bồ cũng đừng quá lo lắng, mình sẽ giúp bồ trông chừng Nhiếp Diệc, quan hệ giữa hai đứa mình là gì chứ, mình ở đây thì cũng như bồ đang có mặt, nhỉ?”
Tôi nói: “Mình đang lăn về nè.” Cô ấy nói: “Cái gì?” Tôi nói: “Mình đang lăn về, từ nhà ngoại đó.”
Cô ấy sửng sốt, không biết lấy đâu ra khí thế bừng bừng: “Vậy bồ lăn qua đây nhanh chút đi, bồ còn đang rề rà ở chỗ nào đó?” Tôi nói: “Báo cáo đồng chí Mèo Run Rẩy – Thanh Thoát Cổ, đi xe phải mất tới 8 tiếng đồng hồ, đưa dao phay cho mình thì mình có thể lập tức diễn cảnh tâm thần trốn trại, chứ mình không thể nhanh nhanh chóng chóng trở về ngay được đâu.” Sự hung hăng của cô ấy lập tức vơi đi ít nhiều, nhỏ giọng nói: “Vậy, Phi Phi, vậy, bồ nhanh nhanh lên một chút nhé, chờ người nơi ấy ah ~~~”
Sau khi rời khỏi thẩm mĩ viện, Khang Tố La lại lần thứ hai login với tôi, dọc đường liên tục truyền hình trực tiếp diễn biến ở hiện trường, trong thời gian này, Nhiếp Diệc quả nhiên đã không phụ sự kỳ vọng của mọi người mà say quắc cần câu. Còn 5 phút nữa là tới nhà của Tạ Luân, Khang Tố La đột nhiên rống lên một tiếng chết rồi, làm tôi kinh hoàng xem chút nữa đã cùng xe bay tới đó. Cô ấy lập tức nhỏ giọng lẩm bẩm: “Phi Phi, bồ lẹ lẹ giùm cái đi, tình hình là mình có chút không hold nổi nữa, mấy người này giỡn quá hóa điên rồi.” Tôi đặt điện thoại lại gần tai hỏi cô ấy: “Sao thế?” Cô ấy nói: “Bồ có biết có em gái của Tạ Luân không?”
Tôi nói không biết. Cô ấy nói: “Chính là cô diễn viên chính của phim “Chuyện tình khăn trùm đầu” tên là Tạ Minh Thiên á, không hổ là người của giới showbiz, hành sự quả là lớn mật, hoàn toàn không thèm để ý bạn gái mà Nhiếp Diệc mang theo, còn nói là nếu anh ta còn chưa kết hôn thì ai cũng có quyền theo đuổi, bày ra một bàn rượu trộn, nói là ai liều mạng uống thắng thì người ấy có thể đem Nhiếp Diệc đi.” Tôi nói: “Bạn gái mà Nhiếp Diệc mang theo đâu? Thời điểm mấu chốt này sao không ra mặt ngăn lại?”
Cô ấy nói: “Bồ nói cô bé tóc ngắn ngọt ngào đó hả? Ngăn rồi, nhưng đêm nay Tạ Minh Thiên vốn có ý khiêu khích cô ấy, đưa ba ly thâm thủy tạc đạn (bom nổ dưới nước) cho cô ấy, nói là nếu uống hết ba ly mà bước đi vẫn vững thì có thể lập tức mang Nhiếp Diệc đi. Kết quả là sức chiến đấu của cô gái kia là hàng rởm, mới uống được 1 ly đã gục rồi.” Tôi dừng xe lại, nói với cô ấy: “Bồ xem chừng Nhiếp Diệc, đừng để cho mấy con mèo con chó chỗ đó tùy tiện tới gần rồi mang ảnh đi, chờ mình ba phút.” Cô ấy nói: “Nếu mình ngăn không được thì sao?”
Tôi nói: “Bồ có thể giả điên không? Giả uống say, nhào tới ôm chân Nhiếp Diệc, nói anh ấy là người bạn trai cũ mà cậu không quên được.” Cô ấy sợ run người: “Ba mình mà biết thì ổng sẽ lột da mình mất.” Tôi nói: “Bồ yên tâm, tới lúc đó mình sẽ dùng từng đường kim mũi chỉ vá lại cho bồ.”
Cô ấy giả khóc ở bên kia: “Nhiếp Phi Phi, so với ba mình thì bồ còn dã man tàn bạo vô nhân đạo hơn!” Ba phút sau, tôi mang đôi giày cao gót 11 phân tiến vào phòng đãi khách của nhà Tạ Luân, đập vào mắt là cảnh tượng hết sức huy hoàng, trên sân khấu có một ngôi sao ca nhạc đang hát một bản tình ca lãng mạn, dưới sân khấu là những nhân vật nổi tiếng đang tập trung lại như họp chợ. Mắt tôi vốn tốt, liếc một cái đã thấy Khang Tố La ở trên ban công lầu hai ngoắc ngoắc tôi từ xa. Lên tầng hai rồi mới hiểu vì sao ở dưới lầu toàn là mấy người trung niên bốn năm mươi tuổi. Theo phong tục của thành phố A, cô dâu chú rể phải quẩy hết mình, có lẽ là sau khi quẩy xong, nhóm cậu ấm cô chiêu không có chỗ phát tiết tinh lực này bèn tập trung lên tầng hai. Ở đây có một phòng nghỉ rất rộng, Khang Tố La nói là Nhiếp Diệc đang ngủ ở bên trong, bên cạnh lại có một cái phòng to khủng bố, tạo điều kiện cho các cậu ấm cô chiêu vui đùa ầm ĩ. Mấy cô gái nhà lành chắc đã đánh nhanh rút gọn từ sớm, giờ còn sót lại đây toàn là mấy kẻ dân chơi không sợ mưa rơi, bàn rượu mà Tạ Minh Thiên bày ra chắc phải có đến 10 người tham gia, trước mặt mỗi người đều đặt một tá bia, bầu không khí hừng hực như lửa.
Khang Tố La nhón chân kề tai tôi nói nhỏ, cô nàng mặc váy xanh lá chính là Tạ Minh Thiên, còn người đang nằm trên chiếc sô pha bên cạnh đích thị là vị tướng bại trận kiêm bạn gái của Nhiếp Diệc. Tôi liếc mắt nhìn một cái, cô bé kia mặc một chiếc quần lụa màu lam nhạt thêu hoa, nhíu mày nằm trên sô pha, tựa như một thiên sứ, tôi sực nhớ lần đầu tiên đến thăm bà nội của Nhiếp Diệc, chính cô bé này mở cửa cho tôi. Làm thế nào để tham gia vào bàn rượu đã diễn ra được nửa hiệp này là cả một vấn đề. Tôi trực tiếp đi qua chỗ của Tạ Minh Thiên, một tay chống xuống bàn ngay trước mặt cô ta, tôi nói: “Tạ tiểu thư?”
Rất có khí thế. Cả gian phòng bỗng chốc yên lặng, miễn cưỡng lắm mới nghe mấy tiếng xì xầm: “Ai thế?” “Nhìn…có vẻ giống Nhiếp Phi Phi?”
“Nhiếp Phi Phi? Là con gái rượu của nhà họ Nhiếp làm nghề chụp ảnh dưới nước á hả?” Tạ Minh Thiên ngẩng đầu nhìn tôi: “Cô đây là?” Tôi kéo chiếc ghế đang đặt trước mặt cô ta ngồi xuống, nói: “Nghe nói ở đây đang có một bàn rượu rất là thú vị, ai thắng thì có thể mang cậu Nhiếp đi, thành thật mà nói thì tôi đây thèm nhỏ dãi anh ấy đã lâu, cho nên mới đặt biệt chạy tới đây.”
Cô ta lắc lắc chai bia trong tay, híp mắt nhìn tôi: “Bàn rượu này của tôi không phải ai cũng có thể giữa đường nhảy vô chơi đâu.” Trước mặt cô ta có ba chai bia rỗng, trước mặt mọi người, tôi nói: “Tạ tiểu thư đô rất cao, vừa nhìn đã biết những người khác không phải là đối thủ của cô, uống rượu, quan trọng nhất là phải tìm đúng đối thủ,” nói xong tôi lại khui ba chai bia, uống lần lượt một chai lại một chai như uống nước khoáng mặn, trong khi toàn bộ khách khứa ở đây im lặng không tiếng động, tôi nhìn nhìn nhãn hiệu của hai chai bia mà mình mới uống xong, nói với Tạ Minh Thiên đang có ánh mắt phức tạp: “Lúa mạch lên men 12 độ. Cô Tạ, chúng ta uống cái này thì đến bao giờ mới phân định được thắng thua?” Nói xong tôi liền đứng dậy đi lấy một bình rượu trắng, một bình rượu đỏ và một chai rượu whisky, lấy ra hai chiếc ly rồi quay lại bàn rượu, đổ cả ba loại rượu vào trong ly, đưa một ly cho Tạ Minh Thiên: “Cô Tạ, chúng ta chơi kiểu này đi.” Khang Tố La đứng một bên trợn mắt như hai trái banh, tửu lượng của tôi ở mức nào cô ấy biết rõ, tuy rằng có thể uống nhưng thực sự chưa thể đạt đến trình độ này.
Tạ Minh Thiên nhìn ly rượu độc dược trên tay, thứ nay so với độc dược thì cũng không có khì khác biệt. Có nhiều người ở đây như vậy, không uống với tôi cũng không được; tôi hào khí ngất trời thế này, nếu uống cũng không xong, ngộ nhỡ uống thua tôi thì cũng mất mặt, tôi biết trong lòng cô ta chắc đã xoắn quẩy lên rồi. Tạ Minh Thiên xoắn quẩy nửa ngày, đột nhiên nói: “Vị tiểu thư này đối với Nhiếp Diệc quả là si tình, thực ra tôi đây cũng không thích làm khó người có tình.” Cô ấy đẩy ly rượu tới trước mặt tôi, còn bồi thêm một ly thâm thủy tạc đạn, cười nói: “Cậu Nhiếp đang ở gian phòng bên cạnh, nếu uống được ba ly, Nhiếp Diệc giao lại cho cô.” Tôi nói: “Lỡ tôi uống xong rồi gục luôn, vậy chẳng phải cô Tạ được lợi rồi sao.” Lòng không khỏi thở dài một hơi.
Tạ Minh Thiên lúc lắc ngón tay, khóe miệng hiện ra một lúm đồng tiền: “Không không không, tôi chỉ đang giúp cậu Nhiếp đánh giá độ chân tình của cô đối với anh ấy thôi.” Trước mặt bao người, tôi cầm lấy ly rượu nốc xống, trong lúc còn đang suy nghĩ, làm người mà bị ràng buộc thì thật khó chịu, nếu người đang nằm trong buồng là một ai khác thì tôi chẳng thèm hao tổn tâm tư liều mạng uống rượu thế này, tôi sẽ trực tiếp chạy ào tới xách người đi luôn, ai dám cản trở thì đập cho một trận, người ta đánh giá Nhiếp Phi Phi thế nào tôi không rảnh quan tâm, mẹ tôi vẫn nói, suy cho cùng, những người làm nghệ thuật như chúng tôi vẫn luôn cao ngạo như thế. Nhưng tôi không thể để người ta đàm tiếu bất cứ điều gì về Nhiếp Diệc, tôi sợ họ nói anh ấy chọn đông chọn tây rồi cuối cùng lại cặp với một cô gái không hiểu chuyện như vậy. Tôi muốn mọi người khi nhắc tới Nhiếp Diệc thì, trước đây ngưỡng mộ ra sao, bây giờ cũng phải y như vậy.
Nghĩ tới đây tôi đã bắt đầu uống tới ly thứ ba, trong đầu đã có chút choáng váng, nhưng những cân nhắc thiệt hơn lúc nãy tựa hồ tiếp thêm cho tôi sức mạnh, tôi thấy tỉnh táo vô cùng. Mới uống một ngụm, cái ly đột nhiên bị người ta đoạt lấy, dưới tác dụng của rượu cồn, xúc cảm khi bàn tay kia lướt qua ngón tay tôi càng thêm rõ ràng, thực sự làm người ta phát hoảng. Tạ Minh Thiên ngồi đối diện vẻ mặt ngạc nhiên, mọi người xung quanh cũng bình lặng lại, tôi xoa thái dương ù ù cạc cạc quay đầu lại, sau đó ngẩn đầu, cũng hơi sửng sốt một chút. Không biết lúc nào mà Nhiếp Diệc đã đứng ngay sau lưng tôi, đang ừng ực uống ly rượu mà tôi mới cầm trong tay, hơi ngửa đầu, có thể thấy hầu kết đang trượt lên trượt xuống. Hôm nay anh mặc một bộ lễ phục màu xám bạc, phối với áo sơ mi đen hoa chìm thẳng thớm, cực kì anh tuấn, khí chất xuất chúng, yên lặng một hơi uống hết ly rượu rồi đặt lại trên bàn, không nhìn ra được chút vết tích say sỉn nào, chỉ có tóc trên trán hơi tán loạn, giống như là mới ngủ một giấc. Anh ấy nói chuyện với Tạ Minh Thiên mười phần khách khí, đỡ lấy vai tôi: “Nghe nói đêm nay tôi bị giam ở chỗ này, ai có thể uống hết ba ly thì có quyền mang tôi đi?”
Tạ Minh Thiên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: “Nhiếp thiếu, chúng tôi chỉ đang đùa giỡn tí thôi.” Nhiếp Diệc nói: “Tôi thấy mấy người không giống như là đang đùa giỡn.” Anh ấy chỉ nói một cách nhẹ nhàng nhưng lại có khí thế bức người, cả gian phòng lặng ngắt như tờ. Có lẽ là do hơi cồn bốc lên, lúc này tôi chỉ cảm thấy tâm trạng rất khoái trá, ngồi đó híp mắt nhìn Nhiếp Diệc, nói: “Soái ca, anh đừng nghiêm túc như vậy, anh xem anh đã dọa Tạ tiểu thư thành bộ dáng gì rồi kìa.” Lại quay đầu nói với Tạ Minh Thiên: “Tạ tiểu thư, chúng ta đã giao kèo là tôi phải uống ba ly mới được mang anh ấy đi thì nhất định phải uống ba ly, thiếu một ly cũng không được, cô đưa cho tôi một ly nữa đi.”
Tạ Minh Thiên vẻ mặt cầu xin nói: “Tôi chỉ giỡn với cô mà thôi.” Nhiếp Diệc một tay khoát lên vai tôi, cúi người xuống cho phù hợp với độ cao của cái ghế tôi đang ngồi, mặt không cảm xúc hỏi tôi: “Nhiếp Phi Phi, em tới tìm anh hay là tới uống rượu?” Tôi cười, lúc này cảm thấy tình cảm rất nồng nàn, tôi nói: “Nhiếp Diệc, tất nhiên là em tới để cứu anh.” Nói xong liền chống vào tay vịn ghế đứng lên, đưa tay khoát vào tay của anh ấy thân thiết tựa vào người người anh, nếu không dựa vào người anh tôi sẽ đứng không vững. Tôi cơ hồ ôm cánh tay anh tiếp tục nói: “Nhưng quy tắc đêm nay là ai muốn cứu hoàng tử thì đều phải vượt ải trước đã, chúng tôi cũng được thư giãn tinh thần.”
Tạ Minh Thiên dán mắt nhìn tôi và Nhiếp Diệc một hồi, nói: “Anh Nhiếp, em không biết tiểu thư đây là….” Chắc không khó để đoán tiếp theo nên dùng cụm từ nào. Nhiếp Diệc nói: “Là hôn thê của tôi.” Tôi thực sự bội phục Nhiếp Diệc, chúng tôi còn chưa đính hôn mà anh có thể mặt không đổi sắc giới thiệu tôi là vị hôn thê của mình. Dẫu biết cái thân phận này không có nửa điểm quan hệ với tình yêu, hơn nữa anh nói như vậy hơn phân nửa là để xua ong đuổi bướm, ấy thế mà tôi vẫn cảm thấy rất ngọt ngào, vì uống rượu, dưới tác dụng của cồn, lại càng cảm thấy ngọt ngào.
Tối hôm đó, thành phố S sao sáng ngư ngọc, Nhiếp Diệc đỡ tôi ra gara, nhét tôi vào ghế sau, sau đó lại ngồi cạnh tôi nhắm mắt dưỡng thần. Tôi không chịu ngồi yên, hỏi anh: “Nghe nói tửu lượng của anh thấp lắm mà, nhưng sao em cảm thấy anh không có uống say?” Anh ấy từ từ nhắm mắt lại: “Vốn cũng chẳng uống nhiều lắm, nằm nghỉ một tí là đỡ.” Tôi bừng tỉnh: “Cho nên dù bọn họ có điên tới đâu cũng không có cách nào đem anh đi được đúng không?”
Anh không trả lời, ngược lại nói: “Em có tính tới trường hợp tôi thực sự uống say đến mất năng lực kiểm soát hành vi, còn em thì nốc xong ba ly cũng gục mất, vậy chúng ta phải làm sao?” Dừng hai giây, anh nói: “Nhiếp Phi Phi, em thực sự làm càn.” Tôi thong thả dựa vào ghế, cả người như lâng lâng, tôi nói: “Không đâu, Nhiếp Diệc, em từng thử qua rồi, từ lúc uống say đến lúc thực sự ngã gục còn có một khoảng thời gian chuyển tiếp, tại lúc chuyển tiếp đó em có thể giả bộ như người bình thường, khi đó em sẽ đưa anh ra ngoài.” Anh lặng im không đáp.
Tôi lái sang chuyện khác hỏi anh: “Chúng mình ở đây làm gì?” Anh trả lời: “Chờ tài xế.” Lúc này tôi với phát hiện ra tài xế không có ở đây, hỏi anh: “Tài xế đi đâu rồi?”
Anh trả lời: “Để ông ấy đi sắp xếp cho Giản Hề rồi, mười phút nữa sẽ quay lại.” Tôi thì thào: “Giản Hề, Giản Hề, ah, hóa ra cô ấy chính là Giản Hề, em nghe nói mẹ anh cực kì thích Giản Hề, em thấy cô ấy cũng rất xinh đẹp, sao anh không chọn Giản Hề làm hôn thê của mình?” Anh quay đầu nhìn tôi, nói: “Nhiếp Phi Phi, em say rồi.”
Tôi nghiêng người ngồi trên ghế sau, xích lại gần anh một chút, nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: “Sao anh lại không chọn Giản Hề làm vị hôn thê của mình?” Lúc này đại khái là có người đến đây lấy xe, đèn pha xuyên qua cửa kính chiếu lên mặt Nhiếp Diệc, vẻ mặt anh hết sức bình thản, như là kể lại một chuyện không hề liên quan tới mình: “Em ấy thích tôi, sẽ không có cách nào tiếp nhận được cuộc hôn nhân mà tôi có thể mang lại. Dù tiếng là tôi có thể thích ứng với mọi tình huống, nhưng thích một ai đó bản thân nó là một loại dục vọng, sớm muộn gì em ấy cũng sẽ đòi hỏi nhiều hơn.” Đêm nay rượu vào, hình như tình cảm càng tở nên dồi dào, mà cồn thực sự là một thứ rất kì diệu, làm cho người ta trở nên can đảm, cũng trở nên vô ý. Tôi nói: “Nhiếp Diệc, anh biết đó, mẹ em vốn là một nhà thơ, dù chủ nghĩa lãng mạn đã thấm vào trong xương trong cốt mẹ, nhưng mẹ chưa bao giờ hỏi em, Phi Phi, trong tương lai con muốn trở thành một con người như thế nào, con muốn làm bao nhiêu bài tập, cho nên từ mẫu giáo cho tới hết hết tiểu học em học hành rất bê bết. Bạn học của em, thầy cô của em, không ai nghĩ là em sẽ trở thành một con người xuất sắc.”
Nhiếp Diệc nói: “Mười bảy tuổi em đã bắt đầu đạt được mấy giải thưởng về nhiếp ảnh, là một nhà nhiếp ảnh ưu tú bẩm sinh.” Tôi quay đầu nhìn anh, nghiêm túc nói với anh: “Cũng không phải trời sinh ưu tú gì đâu, loại người như em và thiên tài như anh không giống nhau, Nhiếp Diệc. Có một chuyện cũ, anh có muốn nghe hay không?” Tôi nhìn vào mắt anh: “Lúc còn học sơ nhất (lớp 7) em đã gặp được một người nam sinh, khi đó anh ấy mới 15 tuổi nhưng đã vô cùng xuất sắc trong lĩnh vực mình yêu thích, mà khi đó em cái gì cũng không giỏi, giải được một đề hình học giải tích đơn giản nhất mà em đã thấy mừng phát khóc rồi, chắc chắn anh không tưởng tượng nổi em đã chấn động cỡ nào đâu.” Anh suy nghĩ một chút, nói: “Quả thực là không tưởng tượng nổi.”
Tôi ngửa đầu nhìn trần xe, nói: “Trực giác của em mách bảo anh ấy sẽ chỉ thích những cô gái thông minh thôi, em nghĩ nếu như gặp lại anh ấy mà mình vẫn cứ mãi vô dụng thế này thì sẽ rất mất mặt, em hy vọng khi gặp lại anh ấy thì mình cũng có thể tỏa sáng rực rỡ như anh ấy, chỉ khi em tỏa sáng, tự biến mình thành con một người giỏi giang, tài năng nổi bật giữa biển người thì mới có khả năng thu hút sự chú ý của anh ấy. Từ lúc đó em bắt đầu chịu khó, tất nhiên, tuy anh chưa từng trải nghiệm nhưng chắc vẫn có thể hiểu được khi một người bình thường muốn trở nên giỏi giang thì phải khắc khổ từng nào, vất vả ra sao. Có lẽ mỗi ngày, buổi tối đúng 10 giờ anh đã lên giường đi ngủ, giải bài tập dễ như trở bàn tay, nhưng đối với người bình thường, giải bài tập phải đầu tư biết bao công sức, muốn thành thạo hai thứ tiếng, muốn tinh thông cầm kì thi họa, mỗi ngày đều phải thức đêm học bài tới hai giờ sáng.” Anh hỏi: “Sau đó thì sao?” Tôi nói: “Ah, sau đó, sau đó thì có một vấn đề lớn phát sinh, em phát hiện, cho dù em trở nên ưu tú thế nào thì cũng không thể đạt đến trình độ như anh ấy, cho nên em chỉ đơn thuần coi anh ấy là thần tượng của mình. Sau đó, không có sau đó nữa rồi.” Tôi quay đầu nhìn anh: “Cho nên thích một người tuyệt đối không chỉ là một loại tham vọng. Yêu thích đối với em mà nói chính là một việc rất có ý nghĩa. Anh xem, nó khiến cho em trưởng thành nhiều như vậy.”
Trong mắt anh có gì đó mà tôi không thấy rõ, tôi nhoài người qua ôm lấy gương mặt anh, anh hơi nhíu nhíu mày, nói: “Nhiếp Phi Phi…” Tôi cắt ngang lời anh, tôi nói: “Suỵt, Nhiếp Diệc, em muốn nói với anh một chuyện, nếu có một ngày em đem lòng thích anh, đó tuyệt đối không phải là tham vọng, em chỉ muốn tốt cho hai chúng ta mà thôi, anh hiểu không?” Vậy mà anh lại không đẩy tôi ra, cứ như vậy nhìn tôi: “Nếu tôi không thích em, Nhiếp Phi Phi, em sẽ không đau khổ chứ?” Tôi nói: “Anh không thích em, nhưng anh cũng không thích người khác phải không? Anh thấy đó, em vẫn cảm thấy rất vui vẻ, anh có thích em hay không, đối với em không phải là vấn đề.” Tôi bổ sung một câu: “Nếu thực sự có một ngày như vậy.” Nhưng lòng tôi hiểu rõ, bắt đầu từ cái ngày mà chúng tôi gặp mặt nhau tại Hương Cư Tháp sau khi cả hai đã trưởng thành, một giai đoạn mới cho anh và tôi đã được mở ra rồi.
Ký ức cuối cùng về đêm hôm ấy chính là tôi cứ như vậy tựa vào lòng Nhiếp Diệc mà ngủ..
Truyện khác cùng thể loại
613 chương
9 chương
90 chương
57 chương