Tấn Tứ rất nhanh đã bị bắt lại. Cố Thanh Nhượng nhận được tin tức, trực tiếp để cho người giải đến phòng tuần bộ, nên xử lý như thế nào thì xử lý như vậy. Ngược lại là Du Tĩnh Đức, tâm tình của hắn lại có chút phức tạp, người này từ trước đến giờ đã nhận định cái gì thì sẽ kiên quyết đến bể đầu chảy máu, sắt thép còn có thẳng có cong, còn Du Tĩnh Đức, thật sự khiến hắn khó xử. Lúc này, Cố Thanh Nhượng vừa mới bàn bạc xong công việc với Sở Hoa, nhàn rỗi nên tranh thủ suy nghĩ lung tung, lập tức bị Sở Hoa bắt được. Sở Hoa hất hàm một cái “Nghĩ gì vậy, còn cười tủm tỉm ngay trước mặt tôi.” Hai người ngồi ở bên trong tiệm trà, vị trí ngay cạnh cửa sổ, hơi liếc nhìn ra bên ngoài một cái, liền có thể nhìn thấy xe cộ qua lại, tiếng người nói ồn ào. Cố Thanh Nhượng thờ ơ nhìn xuống bàn, thuận miệng nói “Nghĩ đến Du Tĩnh Đức.” “Nghĩ đến Du Tĩnh Đức?” Sở Hoa dáng người cao lớn uy vũ, nhưng trời sinh có một cái tính tò mò bát quái “Nghĩ đến chuyện trước kia? Tấn Tứ cũng bị bắt rồi đúng không, ai nha, Du Tĩnh Đức nha, có chuyện gì ngồi nói chuyện bình tĩnh không được sao, lại đánh cho bằng được, nhưng mà, nếu là tôi, nghe thấy người ta mắng cậu như vậy, bọn tôi nhất định phải dùng một nhát súng bắn chết Tấn Tứ, cái này tôi cũng đồng ý.” Sở Hoa liền tù tì nói một tràng dài, Cố Thanh Nhượng cười như không cười nhìn y “Cậu còn dám cầm súng? Không sợ Cho Linh mắng?” Sở Hoa ngượng ngùng cười một tiếng “Cậu nói, cậu nói, tôi im miệng.” “Tôi nhớ hồi đó tôi và Du Tĩnh Đức vẫn chưa đến mức quá quen thuộc, nhưng thỉnh thoảng, tôi chỉ cần quay đầu lại, là có thể phát hiện cậu ta đang nhìn tôi. Trong đầu tôi nghĩ, nhìn tôi làm gì, tôi còn cảm thấy thật kỳ quái, thuận tiện nghĩ rằng chắc cậu ta thấy trong đội có người mới đến, nên cảm thấy mới lạ, chỉ cần qua một thời gian ngắn thì sẽ hết.” Cố Thanh Nhượng buồn cười lắc đầu một cái “Kết quả, qua nhiều năm như vậy, tôi thật sự không hiểu cậu ta.” Sở Hoa cả kinh “Từ lâu trước kia đã vậy…..? Nhân viên quán trà xách một ấm trà nóng mới lên, rót đầy cho hai người, hơi nước từ chén trà bốc lên khiến gương mặt của Cố Thanh Nhượng trở nên mơ hồ, nhân viên nhìn thấy, không nhịn được mà ngẩn người, nhìn thêm vài lần, Sở Hoa ho khan mấy tiếng, nhân viên quán trà mới lập tức giật mình phục hồi tinh thần, lúng túng rời đi. Cố Thanh Nhượng nhẹ nhàng dùng nắp lùa lùa lá trà trôi nổi trên chén, giọng nói bình thản “Tôi cũng là từ tầng dưới chót, từng bước một đi lên, rất nhiều chuyện, đều là tôi và cậu ta cùng nhau trải qua. Có một lần, cấp trên ra lệnh, bắt buộc hai tên lính quèn đi ra làm nhiệm vụ hạng nhất, vô cùng nguy hiểm, đại khái chính là cái loại cửu tử nhất sinh, ở cái giây phút đó, trong lòng mọi người đều biết, không ai thật sự đồng ý ra trận, tôi liền đứng ra, ngay sau đó, cậu ta cũng lại đi theo tôi mà đứng ra, tôi không nhìn cậu ta, nhưng chỉ cần hơi nghiêng đầu, liền có thể biết, cậu ta vẫn đang dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi.” Dừng một lát, Cố Thanh Nhượng híp mắt một cái “Lúc đó tôi vẫn không quá để tâm, cho đến lúc đang làm nhiệm vụ, tôi cảm thấy đều không thể sống sót được, Du Tĩnh Đức cứ như vậy, nắm chặt lấy tay của tôi, đây là lần đầu tiên tôi chân chính để ý tới cậu ta. Người này giống như một cái u hồn khó dứt, thời thời khắc khắc lắc lư ở sau lưng tôi, sau đó, tôi rốt cuộc không nhịn được, động tâm với cậu ta, liên tiếp vài năm sau đó, tôi thay đổi đủ loại thủ đoạn lừa gạt cậu ta, nhưng đến cuối cùng, cậu ta lại nói với tôi rằng, cậu ta báo ân?” Hắn dửng dưng đặt ly trà xuống bàn “Lúc đấy, tôi thật sự hận thấu hai chữ ‘báo ân’ này, tôi và cậu ta ở trên chiến trường vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, ai thiếu ai căn bản không cần cân nhắc thiệt hơn, tôi cứu cậu ta, có tư tâm, nhưng càng nhiều hơn là, tôi biết tôi là quân nhân, cậu ta cũng là quân nhân, cậu ta cũng từng cứu tôi, tôi không hiểu, giữa tôi và cậu ta, có thể phân rõ ràng đến như vậy, tôi thiếu chút nữa còn cho rằng nhiều năm đồng cam cộng khổ như vậy, đều là giả.” Đương nhiên là, còn có một số câu chuyện hắn để trong lòng, nghĩ đến Du Tĩnh Đức, hắn cũng không muốn kể thêm vào. Khi đó, hắn thậm chí cảm giác bản thân yêu sai người mất rồi. “Còn có chuyện như vậy?” Sở Hoa kinh ngạc, uống một hớp trà “Cậu hỏi cậu ta chưa? Cậu ta nói thế nào?” “Được rồi, không cần.” Cố Thanh Nhượng thở dì “Đã qua rồi, chuyện của Tấn Tứ coi như là để cho tôi phục hồi tinh thần, ngoại trừ vấn đề tình cảm, cậu ta vẫn là một chiến hữu trung thành cũng như là bộ hạ của tôi, chỉ cần không nhắc đếnnhững chuyện kia, tôi và cậu ấy vẫn có thể sống yên ổn với nhau, cần gì phải mang những chuyện nhỏ nhặt này để làm mối quan hệ thêm hỏng bét.” Sở Hoa hoài nghi, cau mày lại, có một số việc không biết làm thế nào để nói cho hắn. Y là một người ngoài, chuyện tình cảm của người khác, cứ coi như là anh em tốt, cũng không nên nhúng tay quá nhiều, vấn đề là, Sở Hoa liên tục do dự, nhìn lá trà lơ lửng trên mặt nước, y nhìn cái bộ dáng của Du Tĩnh Đức, căn bản cũng không phải là một loại cảm tình thông thường a? Cái loại tình cảm trực tiếp đó, người ngoài nhìn một cái liền biết. Có lẽ, Cố Thanh Nhượng,  điều kiện bản thân của hắn cũng không kém, nếu đã buông xuống, những người ngoài như y, dựa vào cái gì đi xen vào việc của người khác? Trầm mặc một lúc, Sở Hoa thử dò hỏi “Vậy bây giờ, cậu đối với cậu ta….?” Y hỏi như vậy, vốn tưởng rằng sẽ không nhận được câu trả lời, nào ngờ, Cố Thanh Nhượng cười đến nhẹ nhàng. “Tôi vẫn yêu cậu ta.” “Yêu một Du Tĩnh Đức mà tôi biết, cậu ta cố chấp, chăm chú, nghiêm túc, thậm chí có chút ngu xuẩn.” Hắn dừng lại một chút, có chút phiền muộn mà nói tiếp “Trọng yếu hơn là, Du Tĩnh Đức này, cậu ta cũng yêu tôi, chúng tôi có thể sống với nhau đến cuối cuộc đời, giống như cậu và Cho Linh.” Rồi sau đó, Cố Thanh Nhượng chỉ chỉ trái tim của mình “Nhưng một Du Tĩnh Đức như vậy, trong ba năm đó, chết rồi.” Sở Hoa bất đắc dĩ thở dài. Cố Thanh Nhượng nhìn trời một chút, nâng tay lên, vừa cười vừa ngăn y “Cậu không cần suy nghĩ nhiều, điều này với tôi mà nói cũng không quá nặng nề như vậy, từ lúc tôi bắt đầu đi vào quân tội, tôi sống và vì quốc gia, chết cũng là vì quốc gia, sau này tôi có Tiểu Long, tôi còn có đám bạn tốt như các cậu, tôi còn có quốc gia, cũng có nhà, nói những chuyện vụn vặt như thế này, vậy tôi có thể đem các cậu đặt ở chỗ nào trong cuộc sống của tôi nữa?” Sở Hoa bị hắn nói một hồi mà sững sờ, mấy lần há mồm muốn nói, cuối cùng lại cảm thấy không còn lời nào để nói. Cuối cùng, y cũng mỉm cười, nghiêng người qua vỗ vỗ vai của hắn “Từ nhỏ đã biết trong đám người kia chỉ có cậu có tiền đồ nhất a, Cố Thanh Nhượng.” Cố Thanh Nhượng liếc y một cái “Cái này không nói trước được, thời gian tới tôi phải đi ra ngoài một tháng, cái hợp đồng làm ăn lúc trước của chúng ta, thật sự rất phiền phức, phương diện này vẫn là lão gian thương như cậu lợi hại.”