Tu La Vũ Thần
Chương 364 : Đến đuổi ông nội ngươi
Giờ phút này, Sở Phong đang dùng ngự không thuật để di chuyển. Chưa kịp chạy xa thì Sở Phong đã cảm thấy ba cỗ khí tức đuổi theo phía sau. Quay đầu lại xem thực hư ra sao thì thấy phía sau có ba cỗ khí tức đang hừng hực chuyển động, không khí xung quanh như bị bóp méo.
Dưới bầu trời đêm, nhưng cổ khí tức đó cứ tiếp tục đuổi theo, đó là ba gương mặt đáng sợ, sở dĩ những gương mặt đó đáng sợ như vậy là vì chủ nhân của chúng đằng đằng sát khí.
Lúc ba gương mặt đó tiến lại gần, Sở Phong mới thấy rõ mặt mũi bọn họ, thì ra là Tống Thanh Phong, Bạch Vân Phi và Lưu Tiêu Dao.
“Tống Thanh Phong, Bạch Vân Phi, Lưu Tiêu Dao ba người các ngươi là chó săn của Liễu Chí Tôn sao, đến bản thân hắn còn không thèm đuổi theo ta, các ngươi đuổi theo làm cái rắm gì, có giống thứ binh khí cho người ta thuê mượn hay không, thật là tiện.” Sở Phong quay đầu lớn tiếng chửi.
“Tiểu tử thối, ngươi cứ tiếp tục mắng đi, mắng cho to vào, đợi lát nữa chúng ta sẽ cho ngươi biết hậu quả!” Bọn người Tống Thanh Phong đã chướng mắt Sở Phong từ lâu, hiện tại có cơ hội quang minh chính đại chỉnh hắn, sao bọn họ có thể dễ dàng bỏ qua.
“Lũ tạp chủng các ngươi thật sự cho rằng có thể đuổi kịp ta sao? Ta thừa biết ba người các ngươi có ý với Tử Linh, nhưng gia gia nói cho ngươi hay, trước sau gì Tử Linh cũng là của ta, các ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ. Nào đến đây bắt gia gia ngươi đi, nếu hôm nay ba người các ngươi có thể đuổi kịp, ta liền khen các ngươi giỏi, nếu không đuổi kịp thì các ngươi cứ chờ hối hận đi! Đừng nói là ba người các ngươi, cả đám người phía sau các ngươi cũng vậy, ta sẽ khiến các ngươi phải trả giá đắt vì những việc hôm nay, hãy đợi đến khi ta đến hỏi thăm Hỏa Thần môn, Bạch Tàng giáo, còn có Tiêu Dao cốc, từng nơi từng nơi một!”
Sở Phong vừa dứt lời, Huyền lực trong cơ thể đột nhiên thay đổi, một luồng khói màu xanh dày đặc từ trong cơ thể hắn trào ra hóa thành hình dáng một con rồng, ngưng tụ dưới thân Sở Phong.
“Oắt con khẩu khí cũng thật lớn, ta sẽ xé nát miệng ngươi ngay bây giờ!” Tống Thanh Phong không thể nhịn được nữa, bước chân thay đổi, thoáng chốc tốc độ của y tăng vọt, thì ra y đã thi triển một loại Võ kỹ đặc biệt.
Cùng lúc đó, Bạch Vân Phi và Lưu Tiêu Dao cũng đồng loạt thi triển Võ kỹ, tăng tốc hướng về phía Sở Phong.
“Hừ, ba tên phế vật, uổng cho các ngươi đều là Thiên Võ cảnh cũng không thể bắt kịp gia gia Huyền Võ cấp ba của các ngươi. Các ngươi tu võ nhiều năm phí công như vậy, lại tiêu tốn hết bao nhiêu tài nguyên, mỗi người cũng đã ba mươi tuổi mà đến một người thành niên như ta cũng không thể bắt kịp, những năm tháng này đúng là uổng công mà. Được rồi! Coi như gia gia ta đang vội, không có thời gian chơi cùng các ngươi, các ngươi cứ từ từ đi bộ nha, Thiên Võ cảnh đặt trên người bọn ngươi thật là phí!”
Sở Phong chửi bới ba người bọn Tống Thanh Phong, cho đến khi họ đến gần thì mới thúc Thanh Long dưới thân vút xa đến tận chân trời.
“Tiểu tử, ngươi đợi đấy, ta không chỉ xé nát miệng ngươi, còn phải cắt lưỡi ngươi, xé ngươi thành tám mảnh, băm thây vạn đoạn!” Tống Thanh Phong tức đến nghiến răng nghiến lợi, liền ngưng tụ một cỗ Thiên lực khổng lồ muốn đánh về phía Sở Phong.
Theo dự tính của y, một chiêu Thiên lực này có thể dư sức tóm gọn Sở Phong, nhưng y không thể ngờ rằng vật thể màu xanh dưới thân Sở Phong vừa quật đuôi thì Sở Phong lại nhanh như chớp vọt xa nghìn mét bỏ lại bọn họ phía sau, thoắt cái trốn vào núi rừng, không thể tìm thấy tung tích.
“Chuyện này...”
Chứng kiến Sở Phong trong chớp mắt không thấy bóng dáng, ba người bọn họ vội dừng bước, đạp không trên cao nhìn nhau với ánh mắt quái dị, một hồi sau mới đồng thanh lên tiếng: “Tiểu tử này sao có thể nhanh như vậy?”
Trong lúc ba người Tống Thanh Phong đuổi theo Sở Phong, bọn người Hạ Lạc Nhi cũng lần lượt quay về trướng của mình, để trấn an tâm tình của Hạ Lạc Nhi, những vị mỹ nữ khác quyết định tối nay sẽ ngủ cùng nàng.
Trước khi Sở Phong bị oan, mọi người còn tụ tập tại đây để bàn tán về chuyện của hắn, nhất là bọn nam nhân ghen ghét với Sở Phong, họ liên tục mắng hắn bằng các loại từ ngữ khó nghe như không bằng heo chó, súc sinh. Bọn chúng muốn dùng những phương thức này để gây chú ý với các vị mỹ nữ.
“Tử Linh sư muội, trước đây ta đã cảm nhận được Sở Phong là người không đàng hoàng, không ngờ hắn thật sự là người như vậy, cũng may hắn không thể kiềm được, tự động lộ nguyên hình. Nếu không thì cô nương của Chí Tôn sơn trang ta gả cho hắn như bị đẩy vào hố lửa rồi.”
Liễu Chí Tôn đến bên cạnh Tử Linh, quan tâm nói. Mắt của Tử Linh lóe lên, dường như nhận ra được điều gì, nhưng nàng vẫn im lặng, sau đó ngọt ngào cười với Liễu Chí Tôn: “Cũng may còn có Liễu sư huynh, nếu không ngay cả nơi luyện tập cũng làm cho người ta cảm thấy không an toàn.”
“Tử Linh sư muội, nếu ngươi sợ, ta có thể dựng trướng ngay bên cạnh, đừng nói là tên bại hoại Sở Phong, ngay cả yêu thú ta cũng sẽ khiến cho hắn không có đường về.” Nhìn Tử Linh như chim nhỏ nép vào mình, Liễu Chí Tôn vui mừng thề thốt.
“A... Ý tốt của Liễu sư huynh muội xin nhận, chỉ là nam nữ nên tách ra nghỉ ngơi, đây cũng là quy củ ngươi đặt ra, sư huynh thân là người đứng đầu cũng không thể phá huy củ do chính mình đặt ra chứ?” Tử Linh cười nói.
“Như vậy...” Nghe Tử Linh nói xong, Liễu Chí Tôn phiền não không thôi, hận không thể tự tát bản thân hai cái thật mạnh, hối hận vì đã lập ra quy củ như vậy.
Trước đây gã đặt ra những quy định như vậy cũng là vì đề phòng Tử Linh giữ Sở Phong lại, tiện nghi cho Sở Phong, nhưng gã tuyệt đối không nghĩ rằng quy củ mình đặt ra lại tự chống lại chính mình, hắn cơ trí xoay người lại, nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên mọi người ở gần nhau như vậy, ngủ cùng một chỗ sẽ có chút không quen, đợi đến ngày mai sẽ quen ngay thôi, sau đó chúng ta sẽ xây dựng một chỗ ở chung tạm thời, nếu có sự việc phát sinh thì có thể nhanh chóng giải quyết.”
“Toàn bộ đều nghe theo Liễu sư huynh.” Từ đầu đến cuối, Tử Linh chỉ trưng ra một nụ cười ngọt ngào, khôn khéo lạ thường, sau đó nàng còn nói thêm: “Liễu sư huynh, Tử Linh có hơi mệt, xin phép đi nghỉ trước, Liễu sư huynh cũng nghỉ ngơi cho sớm.”
“Được rồi, sư muội yên tâm, cho dù ta không ở bên cạnh ngươi nhưng ta cam đoan sẽ không ai có thể làm phiền ngươi.” Liễu Chí Tôn híp mắt nhìn Tử Linh chăm chú, ân cần nói, chó tới khi Tử Linh bước vào trướng gã mới đắc ý nói: “Vưu vật như vậy chỉ xứng đáng với mình Liễu Chí Tôn ta đây, nếu ai dám đến gần nàng, ta sẽ giết không tha.”
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
132 chương
45 chương
2897 chương
236 chương
501 chương
2565 chương