Tu La Vũ Thần
Chương 322 : Cùng nhau chết
"Sở Phong, mau lên, mau để cho ta khống chế thân thể của ngươi, bằng không thì với tốc độ bây giờ của ngươi là hoàn toàn không thể nào chạy trốn khỏi nó được." Mắt thấy tình thế không ổn, Đản Đản bắt đầu hô quát lên.
"Không được, không kịp nữa rồi."
Thế nhưng Sở Phong cũng đã mặt mày xám như tro tàn, bởi vì hắn có thể cảm nhận một cách rõ ràng là hai hạt châu kinh khủng kia gần như trong nháy mắt đã đi đến trước người hắn, loại tốc độ này cho dù là Đản Đản cũng không thể nào thoát khỏi được.
Ầm...m...m...
Ngay lúc đó, hai hạt châu đã đụng vào cơ thể Sở Phong, sức mạnh cường đại trực tiếp đánh ngã Sở Phong từ trên không trung xuống, hắn đập xuống nền đất làm bằng thứ chất liệu đặc thù này, tạo thành một cái hố sâu.
"Khốn kiếp, hai thứ này lại muốn tiến vào cơ thể ta, hự..."
Hai hạt châu thực sự có sinh mệnh, rõ ràng chỉ là hạt châu tròn lớn chừng quả trứng gà nhưng lúc này lại như lưỡi dao sắc bén, khoét rách lá chắn nguyên lực của Sở Phong, xông vào trong cơ thể hắn, đồng thời bay thẳng về phía đan điền.
Giờ khắc này, Sở Phong có thể cảm thụ một cách rõ ràng là có hai luồng sức mạnh muốn chiếm thân thể hắn, cướp đi ý thức của hắn.
Đó không phải là Đản Đản mà hiển nhiên đó là hai hạt châu kinh khủng này, chúng nó cũng không đơn thuần là muốn giết chết Sở Phong, bọn chúng là muốn khống chế hắn.
Hai hạt châu này quá khủng khiếp, một viên thì ẩn chứa cái lạnh đóng băng hết thảy, một viên ẩn chứa ngọn lửa thiêu đốt tất cả, đồng thời còn có sinh mệnh, không thể nói rõ chúng là thứ gì, chúng như thể hai con quái vật thân phận bất minh như lại hùng mạnh khác thường.
Ở trước chúng, Sở Phong cực kỳ nhỏ bé, hắn hoàn toàn không có cơ hội phản kháng nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng nó xông vào đan điền của mình, ngưng kết xuống nơi thánh địa tu vi của hắn.
"Grào..."
Nhưng đột nhiên, bên trong đan điền của Sở Phong, tám con cự thú lôi đình vẫn luôn chiếm chỗ mà bất động lại như là thức tỉnh dậy, chúng tỏa ra khí tức đáng sợ không thuộc về vùng trời đất này, cuộn quét ra khắp đan điền.
Khì... khì... khì...
Sau khi luồng khí tức kia quét qua, hai hạt châu xông vào đan điền của Sở Phong giống như là bị kinh sợ, vội vàng chạy ra khỏi đan điền, nhưng mà mặc dù chúng nó rời khỏi đan điền nhưng lại không rời khỏi cơ thể Sở Phong, rét lạnh cùng nóng rực đan xen nhau cuộn trào quét qua các nơi trên khắp cơ thể hắn.
Thời khắc này, Sở Phong chỉ cảm thấy máu cả người mình đều đang sôi trào, tựa như là kim sắc lôi đình ở trong máu của hắn đang chống lại sức mạnh của hai hạt châu này.
Chẳng qua là dưới sự đối kháng của hai bên, Sở Phong cũng thừa nhận thống khổ khủng khiếp, loại thống khổ này làm cho Sở Phong đau như ruột đứt từng khúc, hắn lăn lộn trên đất, liên tục dùng cơ thể của mình đập vào trên đất, tạo thành hàng loạt hố to cùng tiếng kêu gào thảm thiết.
"Sở Phong, chàng làm sao?"
Đúng lúc này, hai bóng hình xinh đẹp chạy đến từ phía xa, là tỷ muội Tô Nhu và Tô Mỹ, hai tỷ muội này trong tay mỗi người đều cầm theo một giỏ thức ăn.
Từ sau khi Sở Phong bắt đầu tu luyện ở đây, hai tỷ muội ngày nào cũng đến đưa thức ăn ngon cho Sở Phong. Nhưng mà bây giờ, sau khi nhìn thấy Sở Phong thế kia, bọn họ cũng sợ đến mặt tái nhợt, ném giỏ thức ăn trong tay xuống đất, chẳng màng gì mà bắt đầu chạy nhanh về phía Sở Phong.
"Tiểu Nhu, Tiểu Mỹ, đừng đến đây, chạy mau!!!"
Thấy thế Sở Phong vội vàng quát hai người, mặc dù hắn không biết vì sao hai hạt châu kia muốn chiếm thân thể hắn, thế nhưng hắn biết hai hạt châu này chắc chắn có nguyên do của mình.
Lúc này nếu không chiếm được thân thể của mình, hai hạt châu này nhất định sẽ muốn đi chiếm cơ thể của người khác, lúc này Tô Nhu và Tô Mỹ đến gần đúng là tự tìm đường chết.
Soàn soạt...
Quả nhiên, sau khi nghe thấy tiếng của Tô Nhu và Tô Mỹ, hai hạt châu băng hỏa này vội vàng chạy ra khỏi cơ thể Sở Phong, bay vụt về phía Tô Nhu và Tô Mỹ, tốc độ cực nhanh, chỉ thấy hạt vệt sáng đỏ và xanh phóng lên không trung mà sượt qua, Tô Nhu và Tô Mỹ liền theo đó mà ngã xuống đất.
"Tiểu Nhu, Tiểu Mỹ!" Nhìn thấy Tô Nhu và Tô Mỹ té ngã trên mặt đất, Sở Phong bắt đầu thống khổ hét lên, hắn không quan tâm đến thương thế của mình, vội vàng đứng lên chạy về phía trước.
"Tiểu Nhu, Tiểu Mỹ!"
Mà khi sau khi Sở Phong đi đến gần và nhìn thấy Tô Nhu và Tô Mỹ, gương mặt vốn đang căng thẳng của hắn lại trở nên vô cùng kinh hoàng, thậm chí mũi chua xót, hai mắt ứa lệ.
Bởi vì giờ khắc này làn da vốn trắng như tuyết kia của Tô Nhu đã biến thành màu xanh lam, hơn nữa trên da còn ngưng kết một lớp băng thật dày, băng sương đang khuếch tán ra, lan tràn đến váy dài của Tô Nhu, đông cứng cả người nàng lại.
Về phần Tô Mỹ, nàng cũng xảy ra biến hóa cực lớn, da thịt trắng nõn như tuyết sớm đã biến thành màu đỏ lửa, thậm chí từ trong cơ thể nàng còn tỏa ra từng đợt khí nóng, gương mặt của cả hai đều hiện lên vẻ đau đớn.
Nhìn thấy hai cô gái mình yêu thích chịu đựng dày vò như vậy mà mình lại bất lực, Sở Phong sao có thể không đau lòng, trong lòng hắn gào thét: "Đản Đản, Đản Đản, mau nghĩ cách, làm sao mới có thể cứu các nàng ấy, mau giúp ta một chút!!!"
Mà so với sự kinh hoàng mất kiềm chế của Sở Phong, Đản Đản lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, quả thực là bình tĩnh đến mức có hơi không bình thường, nó dùng một giọng nói rất không cam lòng mà khuyên nhủ Sở Phong: "Không còn cách nào đâu, hai thứ này quá mạnh mẽ, lấy tu vi của ngươi căn bản không cách nào trấn áp chúng nó, chúng nó là muốn chiếm thân thể Tô Nhu và Tô Mỹ, mượn thân xác bọn họ làm vật chứa để sống sót tiếp tục."
"Ngươi đi nhanh lên đi Sở Phong, bây giờ ý thức của họ đã mơ hồ, không lâu sau sẽ tan rã. Chờ sau khi thân xác bọn họ hoàn toàn bị chiếm cứ, bọn họ sẽ triệt để chết đi, khi đó hai thứ chiếm thân xác của họ nhất định sẽ giết chết ngươi."
"Không được, ta không thể đi, sao ta có thể mặc kệ họ được." Sở Phong chẳng những không chạy trốn, ngược lại là hắn còn mở rộng vòng tay, ôm chặt lấy Tô Nhu và Tô Mỹ vào trong lòng.
Giờ phút này, một bên là khí lạnh thấu xương, một bên là hơi nóng rừng rực, cái nào cũng không dễ chịu, cái nào cũng có thể tổn thương đến thân thể Sở Phong. Nhưng Sở Phong lại ngày càng ôm chặt, bởi vì đau đớn thể xác này thua xa đau khổ trong lòng hắn, thứ đau khổ trơ mắt nhìn người trong lòng bị cắn nuốt từng chút từng chút một mà mình thì lại không giúp được gì.
"Sở Phong..." Đúng lúc này, Tô Nhu vậy mà lại lên tiếng, đôi môi nàng đầy sương giá, giọng nói vô cùng tang thương nhưng nàng vẫn khuyên nhủ Sở Phong: "Chàng đi mau, ta cảm thấy cơ thể của ta sắp bị thứ đáng sợ nào đó chiếm cứ rồi. Ta... ta sợ nó sẽ tổn thương chàng."
"Sở Phong, ta nóng quá, như là bị hỏa thiêu, có một ngọn lửa tiến vào đan điền của ta, đang cắn nuốt cơ thể ta. Sở Phong, chàng mau buông ra, ta sẽ làm chàng bị phỏng, chàng cách xa ta một chút." Cùng lúc đó, Tô Mỹ cũng yếu ớt nói.
"Không, ta sẽ không đi, cho dù chết cũng phải chết bên nhau." Sở Phong vô cùng kiên quyết, mặc cho y phục bên trái bị đốt thành tro bụi, làn da bị phỏng từng đốm, mặc cho bên phải khí lạnh vào cơ thể, ngay cả xương cốt cũng bị đông lại thành sương giá, hắn vẫn càng ngày càng ôm ghì lấy hai vị mỹ nhân trong lòng, không chút nào hối hận.
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
132 chương
45 chương
2897 chương
236 chương
501 chương
2565 chương