Tu La Vũ Thần
Chương 315 : Kho báu tài nguyên
Thượng phẩm huyền dược, trung phẩm huyền dược, hạ phẩm huyền dược.
Cực phẩm nguyên dược, thượng phẩm nguyên dược, trung phẩm nguyên dược, hạ phẩm nguyên dược.
Cực phẩm linh dược, thượng phẩm linh dược, trung phẩm linh dược, hạ phẩm linh dược.
Ngoại trừ những tài nguyên tu luyện này, còn có cả những thánh dược trị thương, bổ dược khác nhau, kể cả các kiện áo giáp, vũ khí đặc biệt.
Lúc này, xung quanh Sở Phong, các bảo vật được sắp xếp một cách trình tự, trong mắt Sở Phong, đây đúng là một bảo khố khổng lồ.
“Đây là chỗ nào? Lại có lượng tài nguyên lớn như vậy? Phát tài rồi, thật là phát tài lớn rồi!” Sở Phong há hốc mồm kinh ngạc, hắn đúng là rơi vào núi vàng rồi.
“Chà, Sở Phong, ngươi phát tài rồi, lại có nhiều huyền dược như vậy”. Đúng lúc này, tiếng Đản Đản vang lên trong đầu Sở Phong, hơn nữa, nghe thanh âm của nàng như sinh long hoạt hổ, chẳng có chút bộ dạng bị thương, ngược lại so với ngày thường còn muốn khỏe mạnh hơn.
“Đản Đản? Ngươi đã tỉnh, ngươi không sao? Thật là tốt quá!”
Nghe thấy tiếng Đản Đản, Sở Phong vô cùng vui vẻ, vì trong trí nhớ của hắn, Đản Đản vì cứu hắn mà thi triển ra thủ đoạn cấm kị, cuối cùng vì kiệt sức mới phải đi lạc vào rừng.
“Đúng vậy, ta... Vậy mà ta không sao, một chút ảnh hưởng cũng không có. Thật kỳ quái, Sở Phong, không phải ngươi đã cứu ta sao?”
Đản Đản đầy vẻ khỏ hiểu, đôi mắt to long lanh chớp chớp, tỏ ra mơ hồ.
“Ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, theo lý mà nói, lúc đó chúng ta hẳn đã phải chết mới đúng. Làm sao ta và ngươi chuyện gì cũng không có, còn rơi vào bảo khố này? Đúng rồi, đại ca Tề Phong Dương đâu rồi? Sao không thấy huynh ấy?”
Hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, Sở Phong mới nhớ tới Tề Phong Dương, vội vàng đứng dậy tìm khắp nơi, nhưng không thấy tung tích của Tề Phong Dương. Điều này khiến cho Sở Phong không khỏi có chút lo lắng.
“Đây là?!” Ngay lúc đó, Sở Phong đột nhiên phát hiện ra vị trí lúc trước hắn nằm có một tờ giấy. Hắn nhặt lên nhìn, trên giấy chỉ viết vài dòng đơn giản, nhưng ngay lập tức làm cho Sở Phong trở nên yên tâm hơn.
“Tề Phong Dương không sao, ngươi không cần lo, còn nơi này là nơi nào, người rời khỏi đây sẽ biết, nhưng ta khuyên ngươi, trước khi ra khỏi đây, tốt nhất đem hết những thứ đó đi, nếu không ngươi sẽ phải hối hận!”
“Giấy này ai để lại vậy?”
Sở Phong hơi ngạc nhiên, hắn chắc chắn bản thân đã được cứu xuống đây.
“Không cần nghĩ nữa Sở Phong, nếu ta đoán không sai, có lẽ bị cao thủ thần bí của Bách Cừ Câu đã cứu ngươi, Tề Phong Dương đã bị hắn ta mang đi rồi, ngươi có thể tới đây, chắc chắn cũng là do hắn làm.” Đản Đản phân tích một cách bình tĩnh.
“Là hắn sao?” Sở Phong cũng không chắc chắn, nhưng cẩn thận ngẫm lại, trong những người hắn quen biết, e rằng ngoài vị kia ra, thật sự không ai có thể cứu được hắn.
“Thôi kệ, đem những thứ này đi đã rồi nói, nếu không lại phụ tấm lòng của người đó.”
Sở Phong cũng chẳng phải dạng chính nhân quân tử gì, hắn chỉ sống vì những người bên cạnh mình thôi, cho nên mỡ đã dâng tận miệng thì đương nhiên không thể bỏ qua. Hắn đứng dậy, đi đến một bên vách tường trước, vì trên bức tường này treo chi chít túi các càn khôn.
Nhiều bảo bối như vậy, Sở Phong muốn lấy hết, túi càn khôn này là vật không thể thiếu, mà đặt ở đây hiển nhiên là để chuẩn bị cho Sở Phong.
Nói thì chậm nhưng hành động lại rất nhanh, Sở Phong không chút chậm trễ, thu gom những bảo bối ở đây nhanh như gió, đem những thứ mình có thể dùng để riêng ra một chỗ, những thứ mình không dùng đến gom ra một chỗ, cuối cùng chia thành hai túi lớn rồi vác lên vai.
Dù chỉ có hai túi lớn, nhưng bên trong đều là những túi càn khôn nhỏ. Trong từng túi càn khôn đều đựng đầy bảo bối, từ đó có thể tưởng tượng ra hai túi này của Sở Phong đã gom được không ít thứ tốt.
Có thể coi là thế, bảo vật trong bảo khố này Sở Phong tất nhiên cũng chưa lấy đi hết, nhưng những gì còn sót lại cũng đều là những thứ Sở Phong không cần, ví dụ như các loại linh dược linh châu, cũng không có trợ giúp quá lớn cho hắn, không cần cũng đúng.
“Ha, lần này kiếm lớn rồi, nhiều huyền dược như vậy, có lẽ ta có thể đột phá đến Huyền Võ cảnh được rồi.”
Lúc này Sở Phong hết sức hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn cười còn rạng rỡ hơn mặt trời, nhiều huyền dược như vậy, quả thực là cả đời hắn lần đầu tiên được thấy.
Sở Phong ở trong Tinh Nguyên trì liên tục đột phá lưỡng trọng tu vi. Đến giờ hắn sớm đã là Nguyên Võ cửu trọng rồi, chỉ thiếu chút nữa là tới Huyền Võ cảnh, nhưng hắn cũng biết, dựa vào mấy dòng thần lôi tiểu tính trong đan điền, muốn thành công bước vào Huyền Võ cảnh cũng phải trả cái giá rất lớn.
Trước kia, Sở Phong còn thấy khó khăn với chuyện này, bởi vì nếu dùng huyền dược để đột phá đến cảnh giới này, thực sự cần số lượng rất lớn, nhưng bây giờ việc đó có thể coi là giải quyết được rồi.
Sở Phong cảm thấy, cho dù đem luyện hóa toàn bộ sô huyền dược này, cũng không cách nào đột phá tới Huyền Võ cảnh, nhưng tuyệt đối cũng không cách quá xa, đột phá chỉ là vấn đề thời gian.
“Ha, ta cũng muốn biết, rốt cuộc là ai đã để lại cho ta lượng tài nguyên lớn đến vậy”.
Sau khi thu dọn sạch sẽ nơi này, Sở Phòng chuẩn bị rời đi, hắn sớm đã xác định đây là bảo khố của một thế lực nào đó, nhưng lại không biết rốt cuộc là thế lực nào mà có được lượng tài nguyên dồi dào như vậy.
Mặc dù kết giới nơi này rất chắc chắn, nhưng với thủ đoạn của Sở Phong, đột phát từ trong ra ngoài hẳn là rất dễ dàng.
Sau khi Sở Phong từ bảo khố thoát ra, hắn liền nhìn thấy bốn dáng người quen thuộc đang bối rối đứng trước mặt mình.
Bốn người đó, ai cũng đầu tóc bạc phơ, tinh thần phấn chấn, họ chính là thuộc mười hai thành viên hộ pháp của Lăng Vân tông.
"Là ngươi?"
Bốn vị hộ pháp này nghe thấy động tĩnh đại môn bảo khố bị mở nên mới chạy tới nghe ngóng tình hình. Sau khi gặp Sở Phong, lập tức ai cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Mà giờ khắc này, Sở Phong cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, chẳng trách người đó để lại tờ giấy, nói Sở Phong không thu dọn nơi này sẽ hối hận. Bởi vì những gì người đó nói quả thực có lý, bảo khố này chính là tử địa của hắn, bảo khố tài nguyên của Lăng Vân tông.
“Thằng nhãi, hóa ra ngươi dùng kế điệu hổ ly sơn, thừa cơ đến lấy trộm bảo khố Lăng Vân tông chúng ta. Hôm nay chúng ta liều mạng với ngươi!” Bốn lão đầu toàn thân run lên, lao đến Sở Phong ra một đòn trí mạng.
“Hừ!” Tuy nhiên Sở Phong chỉ hừ lạnh một tiếng, không một chút sợ hãi. Dựa vào sức mạnh của Đản Đản đang chảy khắp cơ thể, Sở Phong đã bước vào Huyền Võ tam trọng, trong lúc ý niệm xoay chuyển, Long Ngâm kiếm bất ngờ được thi triển ra.
“Ầm” Áp lực cực lớn từ trên trời giáng xuống, không chỉ đánh tan tác thế công của bốn lão đầu, mà ngay cả bốn lão cũng ngay lập tức bị đè cho nát bấy, đi đời nhà ma, ngay cả thần thức cũng không có cơ hội để ngưng tụ.
“Bốn lão phế vật cũng muốn liều mạng với ta?” Sở Phong khinh thường liếc lại, liền đi ra ngoài.
Trên đường đi, Sở Phong gặp một vài trưởng lão Lăng Vân tông. Chỉ có điều ngay cả bốn vị hộ pháp cũng không phải đối thủ của Sở Phong, bọn họ sao có thể ngăn cản. Cuối cùng, kết cục đều là bị Sở Phong chém giết.
Sau một vài phiền phức trên đường đi, Sở Phong cuối cùng cũng coi như ra khỏi bảo khố, lúc này trước mắt hắn chính xác là Lăng Vân tông, địa điểm tổ chức Đại hội bách tông.
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
132 chương
45 chương
2897 chương
236 chương
501 chương
2565 chương