Tu La Vũ Thần

Chương 242 : Ngày ước chiến​

Thanh Long Tông - nhị đẳng tông môn ở Thanh Châu, hôm nay nghênh đón một ngày trọng đại. Hầu như tất cả ngoại môn đệ tử, nội môn đệ tử, thậm chí cả hạch tâm đệ tử đều đỉnh chỉ tu luyện bên ngoài, trở về Thanh Long Tông. Bởi vì ngày này một năm trước, có một thiếu niên vô danh mới tiến vào khu vực hạch tâm, khiêu chiến đệ tử đứng đầu Thanh Long Tông - Cung Lộ Vân, đồng thời còn ước hẹn hôm nay sẽ tiến hành sinh tử chiến. Theo lý mà nói, một thiếu niên vô danh như vậy không thể nào khiến cho Cung Lộ Vân xem trọng, cũng không thể nào khiến cho tất cả người của Thanh Long Tông, từ trưởng lão cho đến đệ tử xem trọng. Thế nhưng hôm nay tên thiếu niên đó lại không thể không khiến cho mọi người xem trọng được, bởi vì hắn đã trở thành Giới Linh Sư duy nhất của Thanh Long Tông, lại là đệ tử thân truyền của Gia Cát Lưu Vân. Hơn nữa từ hơn nữa năm trước, người thiếu niên kia có thể lấy tu vi Nguyên Vũ nhất trọng dễ dàng mạt sát cao thủ Nguyên Vũ ngũ trọng, mà tên của hắn chính là Sở Phong. Nếu như nói năm đó Sở Phong vẫn còn lặng lẽ không tiếng tăm, là trò cười trong mắt tất cả mọi người thì hôm nay Sở Phong đã trở thành một thiên tài mà trong trong ngoài ngoài Thanh Long Tông không ai không biết, không có mấy người còn dám bất kính đối với hắn. Hôm nay hơn nữa trăm đã trôi qua, không biết Sở Phong đã trưởng thành đến trình độ nào rồi. Nhưng điểm duy nhất có thể xác định chính là vị thiếu niên không hề được mọi người xem trọng năm đó, giờ đây đã chiếm được sự xem trọng của tất cả mọi người, thậm chí còn có rất nhiều người cho rằng hôm nay thắng bại rất khó đoán. Dù sao thì trước đó Cung Lộ Vân đã khí phách tuyên bố, chỉ cần Sở Phong có thể ngăn cản ba chiêu của hắn, như vậy thì tính là Sở Phong thắng. Tuy rằng Cung Lộ Vân là đệ nhất đệ tử, quả thực rất mạnh mẽ, trong hàng ngũ đệ tử giỏi nhất của nhị đẳng tông môn cũng được xem là người xuất sắc. Thế nhưng thủ đoạn của Sở Phong cũng rất đặc biệt, hơn nữa chiến lực của hắn vượt xa khỏi sự tưởng tượng của mọi người, cho nên rất nhiều người đều cảm thấy rằng nếu chỉ là chặn ba chiêu như Cung Lộ Vân nói thì nói không chừng Sở Phong liều mạng thực sự có thể làm được. Nói chung trận chiến này đã khiến cho tất cả mọi người hứng thú, mà vì để nhiều người hơn có thể chứng kiến được trận chiến này, cao tầng của Thanh Long Tông đã đặc biệt kiến tạo một sân đấu vô cùng lớn trên một ngọn núi của Thanh Long Tông. Nơi này đã được bắt đầu xây dựng từ nửa năm trước, có thể chứa trên trăm vạn người, hơn nữa còn chia làm khu vực quan sát của trưởng lão, khu vực quan sát của hạch tâm đệ tử, khu vực quan sát của nội môn đệ tử, còn có khu vực quan sát của ngoại môn đệ tử. Nói tóm lại là tất cả mọi người của Thanh Long Tông đều có thể thong thả quan sát trận ước chiến này. - Không ngờ trận ước chiến tầm thường năm đó, mà hôm nay có thể dẫn đến một trận náo động lớn như vậy. - A, nhìn xem dáng vẻ kích động của chúng đệ tử kìa, nói không chừng trận ước chiến này là một chuyện tốt. - Chỉ hy vọng là thế, nhưng mà bất luận là Cung Lộ Vân hay là Sở Phong, ai trong hai người bọn chúng chết thì cũng khó giao phó a. - Tin rằng đến thời điểm mấu chốt, tông chủ đại nhân sẽ ra mặt, dù sao thì người đã ở trong bóng tối một thời gian dài như vậy, cũng đến thời điểm xuất quan rồi. Mà với loại cục diện hôm nay, nếu như thật sự mất khống chế thì cũng chỉ có người mới có thể trấn áp được. Lục lão hộ các của Thanh Long Tông ngồi giữa khu vực quan sát dành cho trưởng lão, quan sát biển người tấp nập bên trong sân đấu, chúng đệ tử đang nhảy nhót tưng bừng, trong lòng vừa vô cùng kích động vừa lo lắng không yên. Tông chủ của Thanh Long Tông là một nhân vật thần bí, trừ bọn họ và Gia Cát Lưu Vân ra thì không một ai biết tông chủ của Thanh Long Tông là ai, mà hôm nay quyền quản lý Thanh Long Tông vẫn luôn rơi vào trong tay sáu người bọn họ, cho nên hôm nay áp lực của bọn họ cũng tăng gấp bội. - Sáu vị đại nhân, không xong rồi! Đúng vào lúc này, cửa khu vực quan sát của trưởng lão bỗng nhiên bị mở ra, một tên đệ tử hạch tâm vội vội vàng vàng chạy vào trong, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng hốt. - Đừng hoảng hốt, chuyện gì xảy ra? Từ từ nói. Lục lão Hộ Các dù sao cũng là người chưởng quản hiện tại của Thanh Long Tông, cho nên cũng là những người lão luyện gặp chuyện vẫn bình tĩnh không nóng không vội, chỉ một câu nói đơn giản đã có thể trấn an nỗi hoảng hốt trong lòng tên đệ tử hạch tâm kia. - Bẩm báo sáu vị đại nhân, hiện tại dưới núi có rất nhiều tông chủ và trưởng lão của tông môn khác đang chạy tới tông môn của chúng ta. Vị hạch tâm đệ tử khẩn trương nói. - Bao nhiêu người tới? Nghe hắn nói thế thì lục lão Hộ Các chau mày, cảm thấy chuyện tình có chút kỳ quặc. - Rất nhiều người, tất cả người nhị đẳng tông môn ở lân cận đều tới, sơ bộ phỏng chừng ít nhất có hai mươi mấy đội nhân mã của tông môn. Vị đệ tử trả lời. - Lại có chuyện như vậy sao, mau đi qua đó. Giờ khắc này, lục lão Hộ Các không có cách nào bình tĩnh, phất ống tay áo một cái, liền vội vã đi về cổng chính của Thanh Long Tông, bọn họ muốn xem đến tột cùng là thế nào. Mà khi Lục lão Hộ Các đến phía sau cổng chính của Thanh Long Tông thì bọn họ kinh ngạc phát hiện thực sự có một đám nhân mã đang trùng trùng điệp đi tới Thanh Long Tông. Tuyệt đối không thể xem thường đám nhân mã kia, nơi đó có hai mươi mấy tông chủ của tông môn cùng với đương gia trưởng lão, còn có những đệ tử mạnh nhất tạo thành đội ngũ hùng hậu, trong đó cường giả Huyền Vũ Cảnh có đến mấy chục người. Đội hình như vậy, ngay cả lục lão Hộ Các cũng vô cùng hoảng sợ, dù sao thì thực lực bình quân của sáu người bọn họ cũng chỉ là Huyền Vũ tam trọng mà thôi. Nếu như đám nhân mã kia thật sự đến để gây bất lợi cho Thanh Long Tông thì bọn họ thật sự không thể địch lại. Chỉ có điều cũng may là khi tông chủ của những tông môn đó nhìn thấy lục lão Hộ Các thì bày ra bộ mặt vui vẻ, khiến cho lục lão Hộ Các yên tâm vài phần, bởi vì nhìn tư thế của đối phương, rõ ràng cũng không phải là đến tập kích Thanh Long Tông mà ngược lại giống như có chuyện tốt gì đó. Sau đó, lục lão Hộ Các mới biết được những người này là vì ước chiến mà đến, về phần bọn họ làm sao biết tin tức này, đó là vì mấy ngày trước bọn họ đều nhận được một phong thư mời, thư mời đó chính là khách khanh trưởng lão của Thanh Long Tông - Gia Cát Lưu Vân phát ra. Mặc dù Lục lão Hộ Các không hề chuẩn bị, nhưng bọn hắn hiển nhiên không thể đem những nhân vật lớn của những tông môn này nhốt ngoài cửa được, cho nên bọn họ vội vàng đem khu vực quan sát dành cho trưởng lão đổi thành khu vực dành cho khách quý, để chiêu đãi những đại nhân vật này. - Gia Cát Lưu Vân giở trò quỷ gì không biết? Dám lấy danh nghĩ Thanh Long Tông phát thư mời mà không cho chúng ta biết. Sau khi an bài xong cho đám nhân mã này thì một lão phụ (Bà lão) trong lục lão Hộ Các căm phẫn nói. - Có lẽ hắn sợ Cung Lộ Vân không giữ lời hứa ước chiến năm đó, cho nên muốn mời những tông môn này đến chứng kiến trận đấu này. Dù sao thì Gia Cát Lưu Vân có mạnh hơn nữa thì cũng không mạnh hơn tất cả Huyền Vũ Thành. Huống chi hôm nay phía sau Huyền Vũ Thành còn xuất hiện một Lâm Nhiên, hắn chính là Lâm Thị tổng quản của Kỳ Lân Vương Phủ. - Ta cũng đã sớm nghe nói những điều này, Gia Cát Lưu Vân này là một lão tạp mao ích kỷ, lại có thể vì Sở Phong mà làm đến bước này cũng đủ thấy hắn đối với Sở Phong thật sự không tệ. - Nhưng mà Lâm Nhiên là nhân vật như vậy, nếu như hắn khăng khăng muốn bảo vệ Cung Lộ Vân, cho dù Gia Cát Lưu Vân có mời đại nhân vật của nhất đẳng tông môn tới cũng vô dụng thôi. Ở Thanh Châu này, có mấy người dám đắc tội Lâm Nhiên? - Ai, điều này cũng đúng, chỉ có điều Gia Cát Lưu Vân cũng chỉ có thể vì đệ tử duy nhất như Sở Phong làm chút việc như vậy mà thôi, không phải sao? Sau khi đoán biết mục đích của Gia Cát Lưu Vân, lục lão Hộ Các cũng vì nỗi khổ tâm của Gia Cát Lưu Vân mà cảm thán.