Tu La Thần Công
Chương 41 : Băng Xuyên Thiên Nữ đại chiến Dương Xích Phù
Những tay võ học đại hành gia hiện diện tại trường đều nhìn ra thấy khớp xương chân tay Đỗ Minh Chiêu đã cứng đờ. Võ công hắn chưa mất mà chẳng khác người tàn phế. Từ giờ trở đi hắn không thể động thủ với ai được nữa.
Người cùng phe với Long Chính Phong đều vui sướng vô cùng! Khi nhìn thấy tình trạng Đỗ Minh Chiêu thảm hại như vậy, họ buông tiếng cười rồ, đồng thời hoan hô Long Chính Phong rầm rĩ.
Lôi Chấn Tử cùng bọn đồng môn phái Võ Đang lại cực kỳ bẽn lẽn! Chẳng ai ngờ tới một gã tiểu tử đốn củi bản phái mà nhân cơ hội này lại nổi tiếng lẫy lừng trong võ lâm.
Tần Tố Hà càng vui mừng hơn ai hết. Cô ra kéo Long Chính Phong hỏi lui hỏi tới rồi cười nói :
- Quả nhiên ca ca không gạt tiểu muội, đã luyện thành một bản lãnh siêu việt, tỷ đấu với họ một cách tuyệt diệu. Vừa rồi tiểu muội hồi hộp lo thay cho ca ca bị kiếm pháp cổ quái của đối phương vây hãm. Giả tỷ hắn không điểm huyệt mà phóng kiếm đâm một nhát thì thật là hỏng bét.
Long Chính Phong cười nói :
- Tiểu huynh đã liệu trước hắn tất điểm huyệt chứ không đâm kiếm. Thực ra muội muội tất tất phải quan tâm, dù hắn có phóng kiếm đâm tới tiểu huynh cũng có biện pháp đối phó chứ không để gã đả thương đâu.
Dĩ nhiên đây là gã ba hoa khoác lác, nhưng thưc ra gã tự tin không để đối phương đả thương nên mới dám khiêu chiến với Đỗ Minh Chiêu. Số là khi gã lên tới núi Thanh Thành rồi lập tức nghe thanh âm Lăng Trung Ngọc lọt vào tai. Gã ỷ mình có Lăng Trung Ngọc ngấm ngầm giúp đỡ. Dù là Đào Vĩnh Trạch gã cũng dám mạnh dạn đứng ra khiêu chiến.
Lăng Trung Ngọc không cho Long Chính Phong thổ lộ tên họ mình và tiết lộ tình trạng chàng ám trợ gã nên gã cứ ba hoa cho bằng thích.
Vợ chồng Địch Bình Thạch trong lòng xiết đỗi hoài nghi. Hai người biết rõ công lực Long Chính Phong còn thua đối phương rất xa, dù gã có Băng Phách đạn cũng không thể thắng một cách dễ dàng như vậy được. Song sự thực đã hiển nhiên, Long Chính Phong đại thắng rồi thì còn ai dị nghị gì được nữa.
Trong trường còn người nữa kinh nghi hơn. Người đó chính là Đào Vĩnh Trạch.
Tôn sư các phái đã nhận ra điều đó vì ai cũng nhìn thấy Đào Vĩnh Trạch đưa mắt ngó quanh tựa hồ để tìm kiếm một người nào vậy. Mặt hắn lộ vẻ hoang mang nghi hoặc.
Khi hai bên giao thủ đến lúc tối hậu mũi kiếm của Đỗ Minh Chiêu vọt lên khói lửa rần rần. Tiếp theo Băng Phách đạn liệng ra phóng hàn quang cùng khí lạnh, Đào Vĩnh Trạch trong giây lát này không nhìn thấy rõ, nên tuy trong lòng hắn hoài nghi đối phương đã có người ám trợ mà không dám quyết đoán.
Đỗ Minh Chiêu bị thua trận một cách đột ngột kỳ dị, khiến cho bọn người phe Đào Vĩnh Trạch có ý không phục. Họ thì thầm bàn tán không ngớt.
Dương Xích Phù quay lại nhìn Đào Vĩnh Trạch nói :
- Sư huynh! Cuộc thua này dường như có điều ngoắt ngoéo.
Chính Đào Vĩnh Trạch trong lòng cũng đang ấm ức vì bên mình thua keo vừa rồi rất khả nghi, nhưng không tài nào tìm ra được chỗ sơ hở. Hắn đành gượng cười đáp :
- Được thua là lẽ thường của nhà binh, hà tất phải để ý? Huống chi so ra mình đã thua đâu? Sự đệ bất tất phải nghi hoặc hoang mang, có điều từ bây giờ ta càng phải gia tâm đề phòng cẩn thận.
Lăng Tiêu Tử hất râu cười nói :
- Đào lão tiên sinh nói phải lắm! Đỗ hiền đệ đã phá vỡ Võ Đang kiếm trận khiến Chưởng môn phái đó không dám ra ứng chiến là đủ khiến cho thanh danh của y đã thành bất hủ rồi.
Nguyên Lăng Tiêu Tử có hiềm khích với phái Võ Đang, hắn lớn tiếng nói câu này là có ý để cho Lôi Chấn Tử nghe thấy.
Lôi Chấn Tử vốn là người tự phụ. Y thấy phái Võ Đang bại trận đã lấy làm bực tức. Sau Long Chính Phong tự xưng là một tên kiếm củi phái Võ Đang càng khiến cho y bẽ bàng. Y tự trách mình có mắt không tròng để mai một hiền tài, không biết sử dụng làm vây cánh cho mình.
Lôi Chấn Tử trong lòng đang nhiều nỗi khó chịu, nghe Lăng Tiêu Tử nói vậy quả nhiên không nhẫn nại được. Lập tức y vượt mọi người bước ra dõng dạc nói :
- Đã đấu mấy cuộc rồi mà thời giờ không còn sớm nữa. Bây giờ đến lượt nhân vật đầu não ra tay một phen đi.
Hắn tưởng khiêu chiến với Lăng Tiêu Tử theo cách “muốn bắn người nên bắn ngựa trước, muốn diệt địch phải bắt vua trước” nên nói vậy. Sau y nghĩ lại liền tiếp :
- Đào Vĩnh Trạch! Nghe nói tiên sinh đã luyện thành môn tuyệt học võ lâm là Tu La thần công. Lôi Chấn Tử này không biết tự lượng muốn thỉnh giáo tiên sinh mấy chiêu.
Đào Vĩnh Trạch lạnh lùng đáp :
- Trí nhớ của Lôi đại chưởng môn thật kém quá! Đào mỗ vừa nói gì Đại chưởng môn quên rồi hay sao? Dương sư đệ! Sư đệ ra nói chuyện với Lôi chưởng môn đi.
Dương Xích Phù tiến ra đứng cách ba trượng khoanh tay cười nói :
- Lôi đại chưởng môn muốn khảo sát Tu La thần công của bản môn chăng? Cái đó dễ lắm! Dương mỗ đã luyện được mấy năm muốn mượn cơ hội này để lãnh giáo kiếm pháp “Liên hoàn đoạt mệnh” của Lôi đại chưởng môn.
Đoạn hắn cất cao giọng nói tiếp :
- Lôi đại chưởng môn mà đoạt được tính mạng của Dương mỗ thì khi ấy sư huynh Dương mỗ sẽ ra trận.
Hắn theo nghi lễ võ lâm chắp tay vái, đồng thời dõng dạc lên tiếng :
- Xin mời!
Đột nhiên hàn phong nổi lên, Lôi Chấn Tử rét run cơ hồ hơi thở không thông.
Y giật mình kinh hãi, vội trấn tĩnh tâm thần vận động chân khí mấy lần mới tiêu được khí lạnh thấu xương.
Trong khoảnh khắc này, Dương Xích Phù lạng người đi một cái đến trước mặt Lôi Chấn Tử. Hắn cười hỏi :
- Lôi đại chưởng môn còn chưa rút kiếm ra, hay là không muốn cho Dương mỗ thụ giáo?
Đã đến tình trạng này, Lôi Chấn Tử có muốn tránh cũng không được nữa.
Những tay cao thủ tỷ đấu võ công. Cả hai bên đều cần tranh tiên, Lôi Chấn Tử sợ bị đánh đột ngột, vội chuyển mình đi rút kiếm ra khỏi vỏ.
Véo một tiếng khẽ vang lên, Lôi Chấn Tử xoay tay vung kiếm đâm vào huyệt Toàn Cơ trước ngực Dương Xích Phù.
Lúc Lôi Chấn Tử chưa xoay mình, dường như sau lưng y cũng có mắt, xoay tay phóng ra một kiếm nhằm huyệt rất đúng mà kình phong rít lên veo véo, như vậy đủ chứng tỏ công lực y đã đến trình độ hạng nhất võ lâm.
Dương Xích Phù bất giác run lên. Hắn không dám khinh địch nữa. Hai tay hắn khoa thành vòng tròn thủ thế đề phòng.
Lôi Chấn Tử đột nhiên cảm thấy một luồng tiềm lực xô về phía mình. Mũi kiếm của y đâm trệch mấy thước phóng vào khoảng không.
Dương Xích Phù hai tay đã đẩy Tu La thần công ra.
Ba năm nay Dương Xích Phù được sư huynh truyền thụ Tu La thần công đến bậc thứ bảy. Hai tay vừa đẩy ra, gió nổi ào ào, tựa hồ biến khí trời ấm áp thành ngày trọng đông.
Lôi Chấn Tử đã nghe Phùng Linh nói không nên để bàn tay đối phương đụng vào người. Lập tức y tung mình vọt lên ra chiêu “Ưng Kích Trường Không”.
Mũi kiếm thành một bông kiếm hoa từ trên không đâm xuống.
Chiêu kiếm này Lôi Chấn Tử đã vận đến chín thành công lực văng vẳng nổi lên tiếng ù ù như sấm động.
Dương Xích Phù chưa luyện được thân thể sắt thép không vào như sư huynh.
Hắn không dám đem tấm thân bằng da bằng thịt đón lấy chiêu kiếm, mà phải di chuyển thân hình bằng khinh công thượng thừa để né tránh.
Lôi Chấn Tử chưa đứng yên đã phóng tiếp hai chiêu nữa.
Kiếm pháp “Liên hoàn đoạt mệnh” của y chiêu nọ liên tục chiêu kia không ngớt, khác nào nước sông Đại giang không bao giờ hết.
Chỉ trong khoảnh khắc, một phạm vi ba trượng đều có kiếm quang bao phủ.
Dương Xích Phù tuy đã luyện Tu La thần công đến bậc thứ bảy mà không tài nào tiến gần vào được. Hắn đứng ngoài ba trượng phóng chưởng có thể tan bia vở đá và xô hàn phong lạnh thấu xương, nhưng công lực Lôi Chấn Tử vào hạng phi thường còn chống đỡ được.
Hai bên tỷ đấu mỗi lúc một mãnh liệt. Chẳng bao lâu cả hai người cùng toát mồ hôi như tắm.
Cuộc chiến đấu này so với mấy keo trước khiến cho khách bàng quan lộ vẻ khẩn trương hơn. Hết thảy người hai phe đều tay ướt đẫm mồ hôi.
Nên biết Lôi Chấn Tử là Chưởng môn một phái lớn mà bị thua thì đệ tử phái này cũng không còn mặt mũi nào nữa.
Còn Dương Xích Phù là sư đệ của Đào Vĩnh Trạch mà bị hại thì những người bên Đào Vĩnh Trạch cũng giảm lòng tin cậy vào lão.
Đào Vĩnh Trạch hơi nhíu cặp lông mày. Hoa Quang đại sư ngấm ngầm để ý thấy hắn máy môi.
Nguyên Đào Vĩnh Trạch đang dùng phép “Thiên động truyền âm” để chỉ điểm chiến lược cho sư đệ Dương Xích Phù.
Hoa Quang đại sư lẩm bẩm :
- Nguy mất!
Nhưng Đào Vĩnh Trạch đã không ra tay trợ giúp còn thanh âm hắn ngoài Dương Xích Phù chẳng ai nghe rõ. Hoa Quang đại sư dù thấy hắn ngấm ngầm hí lộng quỷ thần cũng không có cách gì can thiệp được.
Hoa Quang đại sư còn đang ngẫm nghĩ bỗng thấy Dương Xích Phù chuyển động thân hình xô về phía trước vươn tay trái ra. Hai ngón tay cong lại ra chiêu “Du Long Thám Trảo” nhằm móc vào cổ tay Lôi Chấn Tử tựa hồ muốn đoạt lấy thanh trường kiếm của y.
Kiếm pháp của Lôi Chấn Tử lợi hại phi thường. Y thấy Dương Xích Phù nhẩy xổ vào, chính hợp ý muốn. Lập tức y ra chiêu “Hoành Vân Đoạn Phong”, kiếm quang đột nhiên dài thêm mấy tấc. Nhanh như điện chớp, y đâm chếch thanh trường kiếm lên rồi quét ngang vào cánh tay tả Dương Xích Phù.
Nhát kiếm của Lôi Chấn Tử hớt qua, bỗng nghe một tiếng “roạc” khe khẽ.
Tay áo của Dương Xích Phù bị đứt một quảng.
Nhưng trong khoảng thời gian chớp nhoáng này lại nghe đánh “keng” một tiếng. Ngón tay giữa bên mặt Dương Xích Phù đã búng vào sống kiếm của Lôi Chấn Tử.
Bóng hai người trong chớp mắt hợp lại rồi lại chia, khôi phục lại quảng cách như trước.
Đệ tử phái Võ Đang thấy Chưởng môn thắng một chiêu liền nổi tiếng hoan hô vang dội. Ngờ đâu Lôi Chấn Tử lại ngấm ngầm la hoảng mà không nói ra miệng.
Nguyên Dương Xích Phù được sư huynh chỉ điểm đã nghĩ ra cách khắc địch chế thắng. Hắn tiến gần vào đối phương ra chiêu cầm nã chờ cho Lôi Chấn Tử quét kiếm chém lại, cánh tay hắn lập tức rụt vào trong tay áo thi triển công phu “Lưu Vân Phi Tụ” định quấn lấy trường kiếm đối phương.
Dĩ nhiên bản lãnh của Lôi Chấn Tử không để bảo kiếm của mình bị quăn vào tay áo đối phương được. Nhưng Dương Xích Phù dùng tay áo thay cho cánh tay. Hắn để đối phương vung kiếm hớt đứt tay áo rồi nhân cơ hội chớp nhoáng này búng vào thanh trường kiếm của Lôi Chấn Tử.
Tu La thần công của Dương Xích Phù đã luyện được đến bậc thứ bảy có đủ bản lãnh truyền công. Cái búng này lập tức đưa luồng khí âm hàn qua thanh kiếm để truyền vào lòng bàn tay Lôi Chấn Tử rồi chuồn vào nội thể y nữa.
Chỉ trong chớp mắt Lôi Chấn Tử cảm thấy lạnh buốt đến trái tim.
Vừa rồi Lôi Chấn Tử đã hao tổn khá nhiều nguyên khí để chống chọi với Tu La thần công trong chưởng lực cách không của đối phương bây giờ y lại bị công phu “cách vật truyền công” thúc đẩy khí âm hàn vào trong thân thể. Y liền một mặt vận huyền công để bảo vệ tâm tạng, một mặt phải chống chọi với những chiêu tuyệt kỹ của bên địch. Vị thế mà uy lực về “Đoạt Mệnh kiếm pháp” giảm đi rất nhiều.
Kiếm chiêu của Lôi Chấn Tử dần dần chậm lại. Bọn đệ tử phái Võ Đang bây giờ mới nhận thấy cơ nguy.
Đột nhiên hai tiếng keng keng nữa vang lên. Dương Xích Phù ra tay nhanh như điện chớp búng vào sóng kiếm của Lôi Chấn Tử. Đoạn hắn ung dung liệng người đi lùi lại.
Liên hoàn đoạt mệnh kiếm pháp của Lôi Chấn Tử chỉ sở trường ở chỗ đánh mau và chiêu thức dầy đặc. Nhưng y không còn đủ lực lượng, phóng kiếm đờ đẩn thành ra để nhiều chỗ sơ hở.
Dương Xích Phù cười ha hả hỏi :
- Lôi đại chưởng môn còn muốn tỷ thí nữa không?
Lôi Chấn Tử sắc mặt xám xanh không nói nửa lời. Đột nhiên y liệng thanh trường kiếm đi rồi lùi lại.
Nguyên trong người y huyết dịch đã đóng lại hết. Thanh kiếm của y lạnh gấp mười khối băng thì còn cầm trong tay sao được nữa?
Lôi Chấn Tử đã không sử kiếm được thì còn tỷ đấu cái gì?
Dương Xích Phù thắng keo này rồi, vẫn chưa lui về. Hắn đứng giữa trường dõng dạc hỏi :
- Phái Võ Đang đã toàn quân tan rã. Vậy còn Chưởng môn phái nào muốn tỷ thí với Tu La thần công của tại hạ nữa không?
Lôi Chấn Tử chưa lui khỏi trường đấu. Nghe câu này, mặt y trước đã lợt lạt bây giờ xám lại như tro. Da mặt co rúm lại, y ọe một tiếng, miệng hộc máu tươi, người lảo đảo muốn té.
Thống Thiền hòa thượng và Hoa Quang đại sư song song rời khỏi chỗ ngồi, lại dắt tay Lôi Chấn Tử đỡ y dậy.
Lôi Chấn Tử người phát run bỗng thấy hai luồng khí ấm áp truyền vào làm cho bớt nỗi đau khổ và cảm thấy dễ chịu hơn trước nhiều.
Nguyên hai vị võ học đại sư này vận dụng công lực bản thân để khu trừ luồng khí âm hàn tà độc cho Lôi Chấn Tử. Hai người hợp lực không đầy một khắc đã thấy đỉnh đầu Lôi Chấn Tử phát ra luồng nhiệt khí ngùn ngụt bốc lên. Sắc mặt dần dần biến thành hồng hào trở lại. Nhưng nỗi khổ tâm không giảm bớt chút nào. Lôi Chấn Tử thở dài cất giọng run run nói :
- Phái Võ Đang bữa nay bị một phen kỳ sỉ đại nhục. Bần đạo ở chức Chưởng môn không còn mặt mũi nào ở lại tham gia thịnh hội nữa.
Thống Thiền hòa thượng vội nói :
- Ngẫu nhiên thất lợi cần gì phải để tâm? Đạo huynh! Đạo huynh hãy yên lòng tĩnh dưỡng.
Thống Thiền hòa thượng chưa dứt lời thì thanh âm sang sảng như tiếng nhạc vàng cất lên :
- Kẻ nào dám khinh mạn Võ Đang ta? Phái Võ Đang hãy còn người đây chứ đã hết đâu mà dám nói toàn quân tan rã. Bây giờ ta muốn coi Tu La thần công của ngươi.
Một thiếu phụ mình mặc áo trắng dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường nhẹ bước tiến ra, tà áo bay phất phới.
Dương Xích Phù nhìn xem ai thì chính là Băng Xuyên Thiên Nữ. Hắn bị dung quang của nàng trấn áp làm cho mất cả thái độ kiêu ngạo. Hắn thi lễ đáp :
- Nữ chủ nhân Băng cung cũng giá lâm khiến cho cuộc đại hội tươi đẹp vô cùng. Tại hạ vẫn ngưỡng mộ Băng đạn, Ngọc kiếm là những dị bảo của võ lâm. Bữa nay có duyên được gặp để mở rộng tầm con mắt...
Hắn ngừng lại rồi, Băng Xuyên Thiên Nữ lâu mới lạnh lùng dáp :
- Ngươi muốn biết thanh kiếm đó cũng chẳng khó gì. Hà tất phải phí sức nhọc lòng, sao không phái người đến Băng cung mà lấy cắp.
Dương Xích Phù bật tiếng cười khô khan hỏi :
- Việc đó không nên nói đến nữa. Tôn giá còn giữ địa vị trong môn nhân phái Võ Đang nữa đâu?
Câu này ý nói Băng Xuyên Thiên Nữ đã là con dâu Thiên Sơn thần hiệp tức là môn hạ phái Thiên Sơn, chứ không còn ở phái Võ Đang.
Băng Xuyên Thiên Nữ chưa kịp trả lời thì Nhàn Vân đạo nhân đã lên tiếng :
- Bần đạo có thể chứng minh, Huyền nữ hiệp là trưởng lão của bản môn.
Đào Vĩnh Trạch biết việc Băng Xuyên Thiên Nữ đã lạy Trúc Tố Cô, một vị hiệp nữ vào hàng tiền bối phái Võ Đang, xin làm nghĩa nữ. Nàng ngang hàng với Nhàn Vân đạo nhân thì dĩ nhiên được kể là hàng trưởng lão phái Võ Đang. Hắn liền lên tiếng ngăn Dương Xích Phù nói :
- Xích Phù! Nhàn Vân lão đạo nói đúng, ngươi cứ lãnh giáo Băng cung chủ nhân là phải.
Băng Xuyên Thiên Nữ cười lạt nhắc lại :
- Vừa rồi các hạ bảo muốn biết thanh kiếm này thì cần chi phải nhọc sức, cứ phái người đến Băng cung mà lấy cắp.
Nàng vừa nói vừa rút thanh Băng Phách kiếm khỏi vỏ. Ánh hàn quang lóe lên.
Thanh bảo kiếm này luyện ở trong hố băng muôn năm, toàn thân phát ra ánh sáng. Thanh kiếm vừa rút khỏi vỏ, khí lạnh tỏa ra một vùng.
Dương Xích Phù khen thầm :
- “Trong thiên hạ quả nhiên có vật thần kỳ thế này. Nếu đoạt được thanh kiếm đó thì Tu La thần công của mình càng tăng thêm phần uy lực”.
Hắn liền cười nói :
- Đã có thần vật dị bảo mà không võ công tuyệt thế là rước vạ vào mình. Tệ sư điệt trước đã đến Băng cung mượn kiếm cùng là vâng lệnh tệ sư huynh, muốn cho hiền khang lệ khỏi mang vạ mà thôi.
Băng Xuyên Thiên Nữ cười lạt nói móc :
- Các vị nói vậy thì ra đã vì lòng tốt mà sai người đến lấy cắp bảo kiếm bản nhân cám ơn lắm. Võ công bản nhân bình thường không đáng giữ thanh kiếm này, các hạ đã có bản lãnh thì hãy tự tiện lấy đi!
Dương Xích Phù hai mắt sáng lên cười nói :
- Nữ chủ nhân Băng cung đã nói vậy xin đừng hối hận.
Đột nhiên hắn vung hai tay ra. Tay trái vạch thành đường cánh cung phát huy Tu La thần công đến bậc thứ bảy, lập tức một luồng hàn phong lạnh toát bao phủ lấy Băng Xuyên Thiên Nữ. Tay phải hắn luồn qua tay trái ra chiêu Cầm Nã thủ pháp cực kỳ lợi hại toan đoạt thanh bảo kiếm của Băng Xuyên Thiên Nữ.
Ngờ đâu Băng Xuyên Thiên Nữ đã sử dụng được Băng đạn cùng Ngọc kiếm thì nàng quen với hơi lạnh lắm rồi. Tu La thần công của Dương Xích Phù bất quá mới đến bậc thứ bảy thì đả thương nàng thế nào được?
Bỗng thấy người nàng xiêu đi một cái tựa hồ bị chưởng lực chấn động, khiến cho chân nàng đứng không vững.
Dương Xích Phù mừng thầm chụp tới. Băng Xuyên Thiên Nữ lướt tấm lưng thon mềm mại tựa cành liễu trước gió vừa tránh khỏi cầm nữ thủ pháp của đối phương.
Trong thời gian chớp nhoáng này, nàng sử chiêu “Băng Thiên Giải Đống”.
Chỉ trong khoảnh khắc, ánh hàn quang biến ảo thành ngàn trùng bóng mây rực rỡ, lại tựa hồ mấy chục thanh bảo kiếm đồng thời nhằm đâm tới Dương Xích Phù.
Dương Xích Phù đã luyện thành Tu La thần công đến bậc thứ bảy thì khí âm hàn của Băng Phách kiếm cũng không làm cho hắn bị thương được. Có điều kiếm pháp của Băng Xuyên Thiên Nữ đã dung hợp những điểm sở trường của mấy chục kiếm pháp tại các nước miền trung tây, chỗ tinh diệu của nó còn hơn Lôi Chấn Tử xa.
Dương Xích Phù ỷ mình công lực thâm hậu, nổi dạ tham lam. Hắn đến gần định chộp thanh bảo kiếm của nàng. Ngón tay hắn chưa đụng vào thì đột nhiên ánh quang rợp đất, lãnh khí ngất trời.
Lập tức hắn biến thế chụp làm thế đẩy. Hai luồng chưởng lực phóng ra.
Chưởng lực rít lên thành tiếng vo vo. Một vùng hàn quang khá lớn lóe lên khiến cho sao trên trời phải lu mờ.
Chưởng lực Dương Xích Phù tuy hùng hậu có thể khua tan kiếm quang của Băng Xuyên Thiên Nữ, nhưng huyệt bổn môn không khỏi bị Băng Phách Hàn Quang kiếm đâm vào.
May mà thanh băng kiếm này khác đao kiếm thường. Nó không lợi hại ở chỗ sắc nhọn. Giả tỷ là một thanh kiếm khác thì dù Dương Xích Phù đã phong tỏa huyệt đạo, ít ra cũng phải đứt da sứt thịt. Có điều công lực của Băng Xuyên Thiên Nữ đã đến trình độ hạng nhất cùng làm cho Dương Xích Phù phải chấn động.
Lục phủ ngũ tạng hắn tựa hồ đảo lộn cả lên rất khó chịu. Vả lại thanh băng kiếm này tuy không thể làm cho hắn bị thương song luồng khí hàn lãnh đánh vào huyệt đạo hắn, khiến hắn không khỏi run lên.
Băng Xuyên Thiên Nữ vận kiếm ào ạt như gió cuốn. Nàng sử luôn ba chiêu Băng Thiên kiếm pháp cực kỳ lợi hại.
Dương Xích Phù phóng chưởng theo thế liên hoàn để hất chệch thanh kiếm của Băng Xuyên Thiên Nữ. Đồng thời hắn thi triển công phu “Di Hình Hoán Bộ” tránh đông né tây, phải vất vả mới tránh khỏi ba chiêu sát thủ của đối phương.
Băng Xuyên Thiên Nữ căm hận Dương Xích Phù đã vũ nhục phái Võ Đang, nàng không để hắn xả hơi một giây nào. Chiêu này chưa xong chiêu kia lại tới.
Những chiêu thức kỳ diệu phóng ra vô tận. Bên này nàng ra chiêu “Vạn Lý Phi Sương”, bên kia nàng sử thế “Thiên Sơn Lạc Diệp” khiến cho vòng vây thu hẹp dần vào.
Đột nhiên nàng quát lên một tiếng, tay ngọc vung ra. Những trái Băng Phách đạn liệng tới liên tiếp.
Dương Xích Phù xoay chuyển thân hình rất mau lẹ, nhưng trong mười hiệp hắn cũng bị trúng hai trái Băng đạn. Gia dĩ huyệt Hoàn Khiên hắn bị trúng Băng đạn thì có gì đáng ngại, song cũng làm cho hắn hao tổn khí lực ít nhiều.
Lúc này, khí quang và lãnh khí của Băng Phách đạn ngưng tụ như một làn mây dầy đặc, thêm vào khí âm hàn của Tu La thần công khiến cho ánh dương quang không thấm qua được.
Cả một khoảng không chợt biến thành thế giới gió thảm mây sầu. Quần hào đứng ngoài, người công lực cao thâm thì không hề gì, nhưng kẻ công lực kém cỏi thì chịu không nổi phải lùi xa mài ra. Tuy người họ run lật bật mà trong lòng phấn khởi phi thường, ai cũng nghĩ bụng :
- “Băng Xuyên Thiên Nữ đã không sợ Tu La thần công mà kiếm thuật cùng khinh công nàng còn cao hơn kẻ địch. Xem chừng cuộc đấu này nàng nhất định thắng rồi. Có người chủ quan còn cho là sư đệ Đào Vĩnh Trạch bản lãnh chỉ có bấy nhiêu thì Đào Vĩnh Trạch cũng chẳng hơn hắn mấy tí. Chắc lão không dám khinh nhờn nữa”.
Mỗi lần Dương Xích Phù trúng đạn hay trúng kiếm, quần hùng lại vỗ tay hoan hô.
Bọn họ cũng biết Đào Vĩnh Trạch ngoài môn Tu La thần công, còn luyện được nhiều môn võ học đã thất truyền.
Đào Vĩnh Trạch đã thấu triệt nửa pho bí lục võ công của Võ Hạo Thiên. Bất cứ hắn sử dụng thứ nào cũng là môn võ hạng nhất hiện nay. Dương Xích Phù tuy còn kém lão xa, song lão đã truyền thụ cho hắn được một phần. Lúc này hắn thấy Tu La thần công không đủ hiệu lực, cần nghĩ cách khắc địch chế thắng thì đột nhiên bên tai hắn nghe tiếng sư huynh dùng phép “Thiên độn truyền âm” khẽ hô :
- Thiên La bộ! Âm Dương trảo! Phách Không chưởng!
Dương Xích Phù đã nghĩ tới chuyện thi triển “Thiên La bộ” và “Âm Dương trảo” nhưng vì hai môn công phu này hắn chưa luyện được tới trình độ xuất thần nhập hóa. Mặt khác hắn chưa dò được công lực của Băng Xuyên Thiên Nữ sâu rộng thế nào, nên vẫn dùng dằng chưa quyết. Bây giờ hắn thấy sư huynh dùng “Thiên độn truyền âm” thúc giục thì bụng bảo dạ :
- “Pháp nhãn của sư huynh đã nhìn ra ưu khuyết điểm của đối phương, nên mới nhắc ta sử dụng hai thứ công phu này. Đồng thời y thêm vào môn “Phách Không chưởng” nhất định không sai rồi”.
Trong óc hắn đang suy nghì thì mình hắn lại trúng hai kiếm. Hắn không ngần ngừ gì nữa, liền thi triển “Thiên La bộ” lập tức.
Băng Xuyên Thiên Nữ sử chiêu đang linh mẫn, đột nhiên phóng kiếm ra đâm vào khoảng không. Nàng thấy luồng gió chuyển động. Dường như địch nhân đã vòng ra phía sau.
Thân pháp Băng Xuyên Thiên Nữ mau lẹ phi thường. Lập tức nàng xoay tay phóng kiếm đâm lại.
Bỗng thấy Dương Xích Phù lướt qua mé bên. Hắn chỉ khẽ lạng người đi một chút là nhát kiếm của Băng Xuyên Thiên Nữ lại đâm sểnh.
Nguyên Thiên La bộ cũng chỉ là thuật diễn biến trong kỳ môn bát quái, bề ngoài coi có vẻ giản dị, song phương vị biến hóa cực kỳ phức tạp. Nó so với thân pháp “Xuyên Hoa Nhiễu Liễu” về khinh công thượng thừa còn ảo diệu hơn nhiều.
Ai luyện được môn “Thiên La bộ” đến trình độ tối cao thì dù gặp phải tay hảo thủ bản lãnh cao siêu gấp mười cũng đủ giữ cho thân mình được an toàn.
Băng Xuyên Thiên Nữ đâm sểnh mấy kiếm liền. Sát khí đằng đằng, nàng vọt mình lên không sử chiêu “Phi Bộc Nộ Toàn”. Thanh Băng Phách Hàn Quang kiếm vung lên không gian. Lập tức trên không tựa hồ trăm ngàn ngôi sao rớt xuống.
Khinh công của Băng Xuyên Thiên Nữ cao minh hơn đối phương. Nàng ở trên không ngó xuống thấy địch nhân không còn đất trốn tránh. Nàng nhìn đúng phương hướng từ trên không chém xuống, chắc mẫm chiêu này sẽ trúng.
Ngờ đâu lúc thanh băng kiếm sắp đâm tới, Dương Xích Phù lại sử đến công phu thứ hai “Âm Dương trảo”. Hắn giơ hai tay lên, mười ngón khoằm khoằm như móc câu chụp tới, thế rất lợi hại. Đây hoàn toàn là một thủ pháp cầm nã chụp tới gần. Nó so với thủ pháp cầm nã của hạng trung lưu trong võ lâm còn bá đạo hơn nhiều.
Âm Dương trảo còn lạ ở chỗ hai tay giơ lên theo phương hướng tương phản đều có hấp lực, khiến cho người ta rớt xuống mau lẹ như gặp dòng nước xoáy.
Băng Xuyên Thiên Nữ cực kỳ kinh hãi. Vì nàng là một vị Công chúa thì khi nào để đối phương chạm vào người nàng được?
Chiêu kiếm này nếu nàng tiếp tục đâm xuống dĩ nhiên có thể đâm trúng đối phương, nhưng người nàng khó tránh khỏi lọt vào tay hắn. Huống chi Dương Xích Phù có trún băng kiếm thì nhiều nhất bất quá là hao tổn chân khí. Còn Băng Xuyên Thiên Nữ bị hắn chụp được có khi thành tật cũng chưa biết chừng. Như vậy khi nào nàng còn dám mạo hiểm nữa?
Băng Xuyên Thiên Nữ trong lòng xao xuyến, may ở chỗ người nàng chưa xuống tới phạm vi hấp lực của đối phương. Nàng cong người thi triển khinh công tuyệt đỉnh. Chân trái đạp vào chân phải vọt ngược trở lại như tên bắn.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
127 chương
71 chương
52 chương
28 chương
22 chương
2897 chương
31 chương