Tu La Thần Công

Chương 13 : Buồn thân thế kỳ nữ đau lòng

Lãnh Sương Quân biến sắc dõng dạc lên tiếng : - Xin hỏi các vị tiền bối võ lâm hiện diện tại đây: Ở đâu có luật lệ thế này? Đệ tử không tội lỗi mà bị đuổi ra khỏi môn trường bao giờ? Thiết Diện bà bà liền chẹn họng : - Đây là việc riêng của bản môn. Sao ngươi lại đi kêu người ngoài can thiệp? Mấy vị tiền bối võ lâm có ý trượng nghĩa đứng ra lý luận, nhưng nghe Thiết Diện bà bà nói vậy liền tạm thời dừng lại. Lãnh Sương Quân lại lớn tiếng : - Xin các vị đồng môn thử binh nghị coi. Việc khu trục đệ tử ra khỏi môn trường phải chăng chỉ là vì lòng yêu ghét cá nhân của Chưởng môn? Quần đệ tử ngơ ngác nhìn nhau. Họ đều nhìn nhận hành vi của Thiết Diện bà bà đã ra ngoài lý lẽ thông thường. Chung Bân khẽ nói : - Xin sư thư nghĩ lại. Theo quy củ võ lâm thì trừ phi đệ tử phạm điều thương luân bại lý cùng là tội ác khó dung tha, hoặc tội khi sư diệt tổ mới phải đuổi ra khỏi môn trường. Bằng không thì... Thiết Diện bà bà cười lạt ngắt lời : - Chung Bân! Chẳng lẽ luật lệ này mà ta không biết hay sao? Rồi mụ cất cao giọng bảo Lãnh Sương Quân : - Ngươi muốn ta nói ra thiệt ư? Theo ý ta vì muốn giữ thể diện cho ngươi, không nên nói đến nữa là hơn. Lãnh Sương Quân đáp : - Tiểu muội có tội lỗi gì xin sư thư cứ nói huỵch toẹt ra. Nếu tội trạng không thể dung thứ được thì đệ tử phải chết cũng không oán hận. Thiết Diện bà bà nói : - Được lắm! Ngươi đã bức bách ta thì ta đành phải nói rõ. Bây giờ ta hãy hỏi ngươi họ gì? Lãnh Sương Quân đáp : - Tiểu muội họ Lãnh tên gọi Sương Quân đã bẩm rõ với sư thư rồi sao còn hỏi lại? Thiết Diện bà bà lại hỏi : - Phụ thân ngươi là ai? Lãnh Sương Quân đáp : - Động đình Lãnh Bồi Thiên. Lãnh Bồi Thiên là Động Đình Vương, tiếng tăm lẫy lừng thiên hạ. Bồi Thiên mới qua đời cách đây chưa đầy hai năm. Những người đến dự hội ai cũng bụng bảo dạ : - “Bất luận cô này phạm tội lỗi gì thì cũng nên nể mặt Động Đình Vương mà khoan hồng cho cô mới phải”. Thiết Diện bà bà cặp mắt lạnh lùng, sắc bén nhìn chằm chặp Lãnh Sương Quân hỏi gạn : - Ta muốn hỏi cha ruột ngươi. Động Đình Vương Lãnh Bồi Thiên có phải là người cha đã thân sinh ra ngươi không? Lãnh Sương Quân đáp : - Tuy người là dưỡng phụ của tiểu muội, nhưng tiểu muội được người nuôi dưỡng từ thuở còn thơ ấu, vậy người chẳng khác gì cha ruột. Thiết Diện bà bà lại hỏi : - Thế là ngươi không phải họ Lãnh. Chính thiệt ngươi họ gì? Lãnh Sương Quân vành mắt đỏ hoa, long lanh ngấn lệ đáp : - Từ ngày tiểu muội còn măng sữa đã được nghĩa phụ thu dưỡng cho đến bây giờ, tiểu muội chưa biết cha sinh là ai? Thiết Diện bà bà cười lạt hỏi : - Chẳng lẽ dưỡng phụ ngươi lúc lâm tử cũng không cho ngươi biết hay sao? Lãnh Sương Quân lắc đầu đáp : - Nếu dưỡng phụ tiểu muội mà biết thì chắc người đã bảo rồi. Vả lại tiểu muội biết sinh phụ là ai thì có lý đâu lại không đi tìm kiếm? Thiết Diện bà bà lạnh lùng nói : - Vậy ta nói cho ngươi hay, cha sinh ngươi là Bát Tý Thần Long Đào Vĩnh Trạch, trước kia làm Tổng quản Đông xưởng. Bây giờ y hiện ở chân núi Thái Hà... Câu này vừa nói ra quần hùng đều sửng sốt. Những người đến dự hội đều biết Bát Tý Thần Long mượng thế lực quan nha để tàn sát võ lâm đồng đạo không từ một tội ác nào. Hắn lại không phân biệt chính tà, đối với ai cũng hạ độc thủ. Thiệt là một tên đại ma đầu cổ kim hiếm có. Quần hào không ngờ con người xinh đẹp như Lãnh Sương Quân lại có người cha ruột cực kỳ tàn độc là Đào Vĩnh Trạch. Lăng Trung Ngọc đã từng trải qua bao nhiêu sự việc ghê gớm, chuyện gì chàng cũng coi là thường. Thế mà đến vụ này chàng phải kinh hãi đứng thộn mặt ra. Tưởng chừng như bị sét đánh, chàng bàng hoàng tự hỏi : - “Ôi! Nàng là con gái Đào Vĩnh Trạch ư? Không! Không có lý! Ta tin lời mụ này thế nào được?” Lãnh Sương Quân sắc mặt lợt lạt như tờ giấy trắng. Nàng lắp bắp : - Ta là con Đào Vĩnh Trạch ư? Sư thư ơi! Sư thư nói thiệt chăng? Thiết Diện bà bà ngó về phía tân khách đứng ở phía trước mộ viên, nói : - Lưu đại ca. Mời đại ca lại đây! Một người đàn ông vào trạc bốn mươi, vẻ mặt buồn thiu từ từ bước tới. Lãnh Sương Quân vừa thấy y liền hỏi : - Lưu đại ca! Đại ca đấy ư? Người này là Lưu Lãng. Chính là đệ tử duy nhất của Động Đình Vương Lãnh Bồi Thiên. Nguyên Lãnh Bồi Thiên không có con nên thu Lãnh Sương Quân làm nghĩa nữ và đối đãi với Lưu Lãng như con trai vậy. Lưu Lãng nhiều hơn Lãnh Sương Quân đến hai mươi tuổi. Ngày Lãnh Sương Quân lên tám, chính Lưu Lãng đã đưa nàng lên núi Thanh Thành. Lưu Lãng cúi đầu nói : - Đã đến nước này, ta không nói cũng không được nữa. Thiết Diện bà bà nhìn Chung Bân hỏi : - Chung sư đệ! Hai mươi năm trước đây ba vị sư huynh của bản môn bị hại như thế nào? Cừu nhân là ai? Đã điều tra ra chưa? Chung Bân ngẩn người ra một chút rồi đáp : - Vụ đó điều tra ra rồi. Chính là Bát Tý Thần Long hạ thủ. Thiết Diện bà bà lại hỏi : - Sau khi ba vị sư huynh bị hại, ngươi đã xin nhiều bạn võ lâm điều tra hung thủ. Chuyện đó có không? Chung Bân đáp : - Khi đó sư thư đang ở thời cấm phòng, nhưng sau tiểu đệ đã bẩm lại sư thư rồi. Thiết Diện bà bà nói : - Việc đó ngươi làm rất đúng. Ta không hỏi tới sự việc mà chỉ hỏi ngươi có nhận biết Lưu đại ca này không? Chung Bân đáp : - Dĩ nhiên tiểu đệ nhận biết Lưu Lãng đại ca. Ngày ấy y đi với Lãnh lão tiền bối tới đây. Trên môi Thiết Diện bà bà thoáng qua một nụ cười lạt, mụ hỏi : - Lưu đại ca, xin đại ca nói rõ việc đó điều tra hung thủ giữa đường đã gặp việc gì? Lưu Lãng đưa mắt nhìn Lãnh Sương Quân đáp : - Hồi ấy các lộ anh hùng chia ra điều tra hung thủ khắp nơi. Ta cùng sư phụ theo đường thủy mà đi. Khi đi tới một khu hoang dã gần sông Lạc thủy thì đột nhiên phát giác một người đàn bà bị trọng thương bồng đứa hài nhi vừa đầy tuổi thôi, sắp chết chỉ còn thoi thóp. Mọi người nghe tới đây cảm thấy trong lòng trầm trọng. Lưu Lãng buông tiếng thở dài kể tiếp : - Sư phụ động lòng trắc ẩn cứu vớt cả hai mẹ con, nhưng chưa về tới nhà thì người đàn bà vì bị trọng thương quá nặng chết ở dọc đường. Lúc y lâm tử sư phụ có hỏi lai lịch thân thế y và trường hợp thụ thương thì người đàn bà đó chỉ nói là một kẻ thù gia hại. Còn kẻ thù là ai y không chịu nói. Sau y chỉ nói hở một chữ “Giang”, còn thân thế và lai lịch thì y không nói. Lưu Lãng kể tới đây, Lăng Trung Ngọc giật nẩy mình lên, chàng nghĩ tới thiên cố sự mà Giang Mỹ Linh đã cho chàng nghe, bất giác toàn thân toát mồ hôi ướt đẫm. Chàng tự hỏi : - “Có chuyện trùng hợp này thật ư?” Lưu Lãng từ từ kể tiếp : - Trước khi lâm chung, y trỏ vào đứa hài nhi nói ba chữ “Đào Bách Đào” rồi tắt hơi. Thiết Diện bà bà hững hờ nói : - Hiện nay tên Đào Vĩnh Trạch kia ở chân núi Thái Hà. Chính hắn là Đào Bách Đào. Lưu Lãng nói : - Khi ấy sư phụ ta rất kinh ngạc, liền kiểm tra áo quần và những di vật của người đàn bà thì chỉ thấy một tấm thẻ đồng dùng làm huy hiệu thông hành của Đông xưởng cấp. Trên thể đồng có khắc ba chữ Đào Vĩnh Trạch. Bấy giờ lão nhân gia mới hiểu người đàn bà đó là vợ Bát Tý Thần Long. Lưu Lãng ngừng lại một chút đảo mắt nhìn Lãnh Sương Quân nói tiếp : - Sư phụ ta sau khi biết đứa nhỏ là con gái Đào Vĩnh Trạch, trong lòng rất lấy làm khó nghĩ, nhưng thấy đứa hài nhi tinh lanh dễ thương, không thể bỏ được. “Cha mẹ có tội không can gì đến trẻ nít”, thế rồi lão nhân gia đem về nuôi dưỡng. Vì Đào Vĩnh Trạch rất nhiều kẻ thù, sư phụ sợ đứa nhỏ sau này lớn lên gặp nhiều điều rắc rối nên giấu nhẹm thân thế cùng lai lịch y. Chính y cũng không biết lai lịch mình nữa. Lãnh Sương Quân nghe tới đây bật lên khóc nức nở. Lưu Lãng khẽ bảo nàng : - Sư muội ơi! Sư muội đừng oán ta. Chưởng môn đã cứu mạng cho ta, bây giờ người hỏi đến ta chẳng không nói được. Lãnh Sương Quân bất giác đưa mắt nhìn Lưu Lãng chòng chọc. Hắn nói tiếp : - Sư muội chưa rõ. Số là ba tháng trước đây ta đi qua chân núi Thái Hà, dọc đường gặp đại đệ tử của Đào Vĩnh Trạch. Ta suýt bị mất mạng dưới bàn tay gã, may nhờ có Chưởng môn đến giải cứu... Thiết Diện bà bà thủng thẳng ngắt lời : - Các vị đồng môn ở đây hẳn đã nghe rõ Lưu Lãng sư huynh vừa thuật truyện? Lãnh Sương Quân đúng là con gái Đào Vĩnh Trạch chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Phụ thân thị đã là kẻ đại thù của bản môn thì chúng ta yên lòng để cho con gái kẻ thù trà trộn vào bản môn thế nào được? Quần đệ tử hết nhìn Lãnh Sương Quân lại ngó Thiết Diện bà bà, không một ai lên tiếng. Thiết Diện bà bà nói tiếp : - Dù thị chẳng phải là con gái kẻ thù của bản môn thì chúng ta cũng phải vì danh dự của Ngu sư cô ngày trước mà không thể để cho con gái một kẻ công địch võ lâm được làm truyền nhân chính thống của lão nhân gia. Lãnh Sương Quân lau nước mắt, lên tiếng kháng cự : - Chưởng môn sư thư! Tiểu muội tự vấn tâm chưa làm điều gì hổ thẹn đến thanh danh của sư phụ... Thiết Diện bà bà ngắt lời : - Hiện giờ chưa có, biết đâu sau này lại không có? Song thân ngươi đã là hạng người như vậy thì ta tin ngươi thế nào được? Mai đây bản môn sẽ đến đòi nợ máu Đào Vĩnh Trạch, ngươi với hắn có tình phụ tử mà ta yên lòng được ư? Bây giờ ta nghĩ tình ngươi chưa có tội lỗi gì nên chỉ đòi kiếm phổ cùng bảo kiếm lại, cũng không phế bỏ võ công của ngươi. Như thế là đối với ngươi đã khoan hậu phi thường mà ngươi còn không phục ư? Mụ nói câu này, đồng môn đều yên lặng không ai lên tiếng. Lăng Trung Ngọc không nhịn được ngẩng mặt lên trời cười ba tiếng thật to rồi tiến ra nói : - Chà chà! Mụ nói thúi lắm! Thiết Diện bà bà tức giận quát hỏi : - Lăng Trung Ngọc! Ngươi nói cái gì? Lăng Trung Ngọc thóa mạ : - Ta bảo mụ tuổi già đến độ ăn nói lẩn thẩn và thối không ngửi được. Thiết Diện bà bà ở địa vị chí tôn làm Chưởng môn một phái lớn mà bị sỉ nhục như vậy, thiệt đây là lần đầu tiên trong đời mụ. Mụ tức quá toàn thân run bần bật, gầm lên một tiếng rồi vung trượng đập liền. Lăng Trung Ngọc đưa trượng lên đỡ đánh choang một tiếng. Cây trượng đầu rồng bị hất tung lên một thước làm chấn động Thiết Diện bà bà, loạng choạng người đi lùi lại ba bước cơ hồ ngã lăn xuống đất. Lăng Trung Ngọc cười nói : - Lão thái bà làm gì mà nóng thế? Hãy để ta nói vài câu rồi hãy đánh có được không? Thiết Diện bà bà lớn tiếng mắng : - Mi là ai? Sao dám đến đây can dự vào việc nội bộ của bản môn? Lăng Trung Ngọc đáp : - Phải rồi! Ta là người ngoài thật, nhưng người xử sự bất minh nên ta trượng nghĩa đứng ra can thiệp không để mụ ức hiếp một người thiếu nữ cô đơn, đau khổ... Chàng lại bật lên ba tiếng cười ha hả. Thiết Diện bà bà hỏi : - Mi cười gì? Ta xử sự có chỗ nào bất minh đâu? Lăng Trung Ngọc đáp : - Ta cười mụ thân làm Chưởng môn cầm cân nẩy mực một môn phái lớn mà chẳng có chút kiến thức nào. Xem chừng mụ càng già càng đi vào chỗ hồ đồ lẩn thẩn. Thiết Diện bà bà lại run lên bần bật. Mụ toan nổi nóng thì Lăng Trung Ngọc đã cướp lời : - Động Đình Vương Lãnh Bối Thiên nói rất đúng: “Cha mẹ có tội không can gì đến trẻ nít”. Lãnh cô nương ly khai song thân từ thuở còn ẵm ngửa thì sao lại đem hành động của Đào Vĩnh Trạch trút lên đầu cô ta được? Chàng trợn mắt lên nói tiếp : - Ngày xưa lúc cô ta được Lãnh đại hiệp đưa tới chỗ Thúy Vi tiên tử hẳn đã nói rõ thân thế cô với lão nhân gia. Nếu không thì khi nào Lãnh cô nương được lão nhân gia thu nạp mười mấy năm trời nay, lại truyền cho tuyệt nghệ? Thế mà mụ trái ý lão nhân gia, sỉ nhục truyền nhân của bà ta há chẳng phải hồ đồ ư? Thiết Diện bà bà nổi giận đùng đùng, quát lên the thé : - Sư phụ mi là một tên đại ma đầu tiếng ác đồn đại khắp nơi thì mi cũng là một tên tiểu ma đầu mà dám trỏ mặt thóa mạ ta là người hồ đồ. Bữa nay ta hãy bắt mi để trừ mối hại lớn trên chốn giang hồ. Lăng Trung Ngọc lớn tiếng quát : - Tên nào dám đụng vào mình ta? Thiết Diện bà bà vung cây Long đầu trượng đột nhiên đánh tới. Lăng Trung Ngọc trầm giọng : - Mụ hồ đồ này! Để ta cho nếm mùi lợi hại! Bỗng thấy chàng tiến lên một bước vung cây thiết trượng quét ngang. Choang một tiếng rùng rợn. Cây Long đầu trượng của Thiết Diện bà bà bị cong lên. Tam đại đồng môn phái Thanh Thành kinh hãi vô cùng, tới tấp rút binh khí ra xô lại. Lăng Trung Ngọc rút trường kiếm trong thiết trượng ra. Chàng dùng thiết trượng để chẹn Long đầu trượng của Thiết Diện bà bà, còn tay trái chàng cầm thanh trường kiếm múa tít. Những tiếng loảng choảng rít lên không ngớt. Chỉ trong khoảnh khắc bọn đệ tử phái Thanh Thành phải lui ra hết. Lăng Trung Ngọc cười khanh khách, đưa cổ thanh thiết kiếm đè lên cây Long đầu trượng rồi ấn mạnh xuống. Cây Long đầu trượng của Thiết Diện bà bà trước đã cong veo đi như hình cánh cung bây giờ cong veo thành hình bán nguyệt. Lăng Trung Ngọc thét lên : - Mụ hồ đồ này! Nếu mụ còn hồ đồ nữa thì ta bắt mụ phải quì xuống để tạ tội với Lãnh Sương Quân. Chàng hạ thấy cổ tay đè mạnh xuống. Luồng lực đạo toàn thân xô ra không ngớt. Thiết Diện bà bà toàn thân run bắn lên rồi hai đầu gối co lại sắp phải quì xuống. Giữa lúc ấy bỗng nghe đánh choang một tiếng, Lãnh Sương Quân phóng kiếm tới đẩy thiết trượng và trường kiếm của Lăng Trung Ngọc lên. Thiết Diện bà bà cảm thấy áp lực giảm kình mới đứng thẳng lên được. Mụ thở hồng hộc nói không ra tiếng. Lăng Trung Ngọc rất lấy làm kỳ, giương mắt lên nhìn Lãnh Sương Quân hỏi : - Ô hay! Tại hạ vì cô nương mà giữ công đạo. Sao cô nương giúp mụ? Lãnh Sương Quân cặp mắt long lanh ngấn lệ. Nàng trỏ mũi kiếm về phía trước nói : - Lăng Trung Ngọc! Ngươi!... Ngươi xuống núi đi! Lăng Trung Ngọc hỏi : - Cô nương cam tâm để mụ lấn át ư? Lãnh Sương Quân ngập ngừng đáp : - Đây là việc nội bộ của bản môn. Ngươi... nên nể mặt ta... mà xuống đi! Thiết Diện bà bà dần dần thở chậm lại. Mụ nắn cây Long đầu trượng cho thẳng lại như trước rồi lớn tiếng quát : - Kẻ nào dám buông tha gã xuống núi? Đây là đất thánh phái Thanh Thành, phải bắt giữ gã lại cho bằng được mới nghe. Quần đệ tử lại bao vây Lăng Trung Ngọc vào giữa. Lăng Trung Ngọc lớn tiếng quát : - Tụi bây đứa nào giỏi thì xông vào đi! Chàng móc ra một nắm Kim Xà trùy nói tiếp : - Bữa nay ta mà không đánh tan phái Thanh Thành, giết cho bằng hết thì không phải là Kim Xà sứ giả. Mụ hồ đồ kia! Mụ có tin như vậy không? Dứt lời chàng giơ cao bàn tay lên. Năm điểm kim quang vọt ra xa ngoài hai mươi trượng lằn vào một cây bách lớn. Chỉ trong nháy mắt bao nhiêu lá cây bách này biến thành vàng sậm rồi rụng xuống như trút. Thiết Diện bà bà thấy Lăng Trung Ngọc vẻ mặt lạnh lùng, mắt đầy sát khí, khi nào dám chẳng tin lời. Vẻ mặt xám xanh của mụ đâm ra ngần ngừ không biết làm thế nào được. Lãnh Sương Quân kéo Lăng Trung Ngọc hỏi : - Sao ngươi... lại đối với phái Thanh Thành ta như vậy? Lăng Trung Ngọc cười lạt hỏi lại : - Mụ hồ đồ kia đã không coi cô nương là đệ tử phái Thanh Thành nữa thì cô còn nghĩ tới mụ làm chi? Chàng lại trừng mắt ngó Thiết Diện bà bà nói lớn : - Quyền hành phái Thanh Thành mà để tay ngươi chấp chưởng thì chắc có ngày đi tới chỗ diệt vong. Thiết Diện bà bà gầm lên một tiếng. Mụ vung trượng nhằm Lăng Trung Ngọc đánh tới. Lăng Trung Ngọc cả cười đưa thiết trượng lên gạt. Hai cây trượng vừa đụng nhau chát chúa thì Thiết Diện bà bà đã phải lùi đến năm bước. Mụ không đứng vững được phải ngồi phệt xuống đất. Lăng Trung Ngọc toan đánh nữa liền bị Lãnh Sương Quân phóng kiếm ra ngăn trở. Lăng Trung Ngọc nói : - Bậc đại trượng phu một mình vùng vẫy giang hồ, cần gì phải nương tựa vào ai. Lãnh cô nương đã là một bậc tu mi cân quắc, nữ trung hào kiệt thì còn dính líu với mụ xú phụ này làm chi? Sao không bỏ mặc mụ đó mà đi? Lãnh Sương Quân bị Lăng Trung Ngọc nắm tay kéo đi. Nàng không tự chủ được phải chạy theo mấy bước. Nhưng đột nhiên nàng vùng ra thoát. Lăng Trung Ngọc la lên : - Cô nương còn lưu luyến điều chi? Bây giờ không chạy thì còn đợi đến bao giờ? Lãnh Sương Quân chạy đến trước vào mộ sư phụ đập đầu ba cái binh binh rồi dõng dạc lên tiếng : - Sư thư! Từ nay tiểu muội xin bái biệt. Thiết Diện bà bà lồm cồm đứng dậy. Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nhưng thấy bọn đồng môn đều ra vẻ khiếp sợ Kim Xà trùy của Lăng Trung Ngọc, còn một mình mụ thì địch không nổi. Bao nhiêu nộ khí đều trút cả lên đầu Lãnh Sương Quân. Mụ liền né tránh sang một bên rồi lạnh lùng nói : - Kể từ bữa nay ta không phải là sư thư của mi nữa. Mi cũng không phải là sư muội của ta. Mi muốn đi theo đứa nào ta cũng không thèm hỏi đến. Thực ra mấy câu này mụ đã gián tiếp mắng Lăng Trung Ngọc. Lăng Trung Ngọc cười lạt nói : - Mụ lẩn thẩn kia! Mụ mà khinh ta thì ta coi mụ cũng chẳng ra gì. Đoạn chàng lớn tiếng nói tiếp : - Nếu ta không nể mặt Lãnh cô nương thì bữa nay ta cho mụ ăn đòn một trăm trượng. Thiết Diện bà bà phẫn nộ, tưởng chừng thất khiếu nảy lửa. Mụ đập cây Long đầu trượng xuống toan mắng trả thì Lăng Trung Ngọc đã quắc mắt lên nhìn mụ, lớn tiếng quát : - Mụ mà còn nói nửa câu thì đừng trách ta lỗ mãng. Quả nhiên Thiết Diện bà bà thấy chàng mắt lộ hung quang lại càng ớn gáy. Không tự chủ được, bất giác lùi lại một bước, không dám nói gì nữa. Lăng Trung Ngọc nổi lên tràng cười ha hả ra chiều khoan khoái. Chàng nắm tay Lãnh Sương Quân chạy như bay xuống núi Thanh Thành. Hai người đi được một quảng khá xa, Lăng Trung Ngọc thấy Lãnh Sương Quân nét mặt rầu rầu có ý không vui bèn cười hỏi : - Cô nương không ở phái Thanh Thành thì có quan hệ gì? Ta mà ở vào địa vị cô thì chẳng thèm nhận mụ sư thư làm cóc gì... Lãnh Sương Quân nói : - Sư thư tuy tính tình nóng nảy nhưng cũng là một vị nữ hiệp chính phái. Vừa rồi ngươi đối với y thật quá đáng! Lăng Trung Ngọc cười nói : - Ta không chịu được tánh kiêu kỳ của mụ nên vì cô mà uy hiếp mụ một phen cho hả giận. Vừa rồi cô có để ý đến thái độ uất ức của mụ không? Chàng miệng nói tay chỉ trỏ mô tả lại tình trạng cáu kỉnh của Thiết Diện bà bà. Chàng tưởng làm như vậy tất Lãnh Sương Quân phải phì cười, nhưng nàng vẫn lầm lì không nói gì, mặt buồn rười rượi. Lăng Trung Ngọc liền kiếm lời khuyên giải : - Bữa nay tuy cô nương bị “mụ ăn xin” đó đuổi ra khỏi môn trường nhưng không giống những kẻ khi sư diệt tổ, chẳng ai đem lòng khinh miệt cô đâu. Lãnh Sương Quân thở dài nói : - Từ đây trở đi mỗi năm chỉ trừ có hai ngày tế về mùa xuân và mùa thu, còn ngoài ra ta không được bầu bạn với sư phụ nữa. Ta đã hứa lời giữ phần mộ ba năm mà chưa hết kỳ hạn. Lăng Trung Ngọc cười hỏi : - Chỉ cốt sao trong lòng cô lúc nào cũng nghĩ tới sư phụ là được. Đồng thời cô hành hiệp trượng nghĩa như lão gia hồi sinh tiền, như vậy chẳng hơn là ngồi bên phần mộ ư? Lãnh Sương Quân dường như đang ngẫm nghĩ điều gì trong lòng. Nàng đi thêm một quãng nữa rồi mới thở dài đáp : - Ngươi nói vậy cũng phải, song đáng tiếc là ta ít được nghe lời giáo huấn của sư phụ.