Tu la quân tử

Chương 98 : chương 95

Trên lôi đài, nghĩ muốn một lần thành danh, danh dương thiên hạ; nghĩ được tông sư ưu ái thu vào môn tường; bất luận là lý do gì, mọi người trên lôi đài đều xuất ra hoàn toàn mười thành công lực, đao kiếm thương kích, quyền trảo thối chưởng, các loại tuyệt học ở trên lôi đài xuất hiện, làm cho một ít người tới góp vui được mở rộng tầm mắt. Cũng làm cho vài vị chưởng môn đức cao vọng trọng đang truy vấn Dương Hùng đem lực chú ý chuyển dời tới bên này. Lần này người có niên kỉ nhỏ thực lực không tồi a, có vài chưởng môn nhìn thấy đệ tử của mình, mỉm cười, người bên người lại khích lệ hai câu. Tuy rằng khiêm tốn nói đâu có đâu có, còn kém còn kém, bất quá ánh mắt kia cười híp lại cùng khóe miệng gợi lên không có nửa điểm thuyết phục. “Thấp hơn so với ta phỏng đoán trước.” Tiếng nói ôn hòa nói ra đánh giá, người bên ngoài nghe không thấy nhưng mà tất cả mọi người tại đây, trong không gian bí mật này đều nghe được. Nguyên bản đã muốn đối với võ lực của thế giới này có đánh giá trước, nhưng mà không nghĩ tới so với y tưởng còn muốn thấp hơn. Đây là trình độ tổng hợp của thế giới này sao? Thời điểm ở đáy cốc, học chính là khinh công, chiêu thức nội lực là ở hoàng cung luyện được trụ cột, năm đó đuổi giết y cũng là cao thủ. Bởi vì học tập của bản thân, gặp được đều là cao thủ, liên hệ đối với võ lực của thế giới này cũng đánh giá cao hơn vài phần. Mà y hiện tại chứng kiến đều là tinh anh của thế giới này đi. Quân Hành Tuyệt giải thích, “Nhận thức giới hạn thực lực, mọi người đều truy đuổi một mục tiêu là tông sư, cũng không truy cầu hiểu biết về cảnh giới cao hơn. Từ lúc vị tông sư đầu tiên xuất hiện, mọi người đều nghĩ tới người có khả năng đạt tới tông sư đã chính là cực hạn, liền ngay cả tông sư cũng giống như thế, chỉ ở tại cảnh giới này đề cao.” Đối với chuyện này hắn rất có quyền lên tiếng, bởi vì hắn cũng từng là một trong số đó, cho rằng tông sư chính là cực cảnh, thật không ngờ càng có lực lượng mạnh hơn. Thượng Quan Khiêm gật đầu, đồng dạng việc võ công này cũng là do hành động của thế giới. Có một ít người tại thế giới này sau khi đạt tới được một giới hạn cũng không có ngưng lại, ngược lại hướng tới mạnh hơn. Mà thế giới này lại làm cho bọn họ dừng không tiến lên, ngàn năm không có tiến bộ. Những lời này làm cho đám người Lãnh Vô Ngân trong lòng lướt qua một gợn sóng, nhận thức sao? Đối với lời nói của Thượng Quan Khiêm, bọn họ cũng không muốn phục. Đúng vậy, Thượng Quan khiêm thực lực cực cao, nhưng mà cũng không cần tất yếu hạ thấp mọi người bọn họ như thế. Luận võ lần này đã cao hơn đợt trước vài phần, như vậy mà vẫn bị Thượng Quan Khiêm đánh giá như thế, trong lòng tự nhiên có vài phần không thoải mái. Nhưng mà lời nói kế tiếp của Quân Hành Tuyệt làm cho bọn họ trầm tư. Người học võ có ai mục tiêu không phải hướng tới một danh tông sư kia, mà ở trên lịch sử người đạt được tới tông sư không đến trăm tên. Có thể hiểu rõ, tông sư là bao nhiêu khó khăn mới đạt được, cho nên chưa bao giờ có người vọng tưởng tới siêu việt tông sư. Nếu trước kia một đám người mục đích đều là đạt tới siêu việt tông sư mà không phải đạt tới tông sư, như vậy hiện tại giang hồ này sẽ như thế nào? Phượng Cửu cùng Quân Thường Hằng im lặng không nói gì, bọn họ đều là ở cảnh giới tông sư vùng vẫy thực lâu, đặc biệt là Phượng Cửu, sắp chạm tới một tầng kia, nhưng cũng bởi vì chuyện của Thượng Quan khiêm năm đó, tâm ma quấn quanh, một tấc cũng không tiến. Phượng Cửu cũng rõ ràng, tông sư không già nhưng không phải trường sinh, thiên mệnh của ông cũng không còn lâu nữa, sinh thời là tránh không được trình tự kia. Nếu không có công pháp của Quân Hành Tuyệt, ông cũng không có khả năng đạt được cảnh giới này. “Tuyệt, chúng ta so một hồi đi.” Thượng Quan Khiêm thấy trên lôi đài đã không còn người, đề nghị. Từ khi Quân Hành Tuyệt biến cường tới nay, bọn họ còn chưa có giao thủ. Chính là có khi chỉ điểm một chút cho Phượng Cửu bọn họ, hoặc là trợ giúp Quân Hành Quyệt làm hiểu rõ sâu hơn đối với lý giải cùng vận dụng lực lượng. Mà hiện tại y cũng muốn có thể kiểm tra một chút thực lực của Quân Hành Tuyệt. “Khiêm.” Quân Hành Tuyệt kinh ngạc nhìn Thượng Quan Khiêm, nhưng mà ở lúc nhìn thấy ánh mắt mười phần hứng thú của Thượng Quan Khiêm liền bật người tán thành, “Được.” “Không được.” Đây là phản ứng ngay lập tức của Quân Thường Hằng. Đúng là nói giỡn, hai người này muốn động thủ, đây là muốn hủy đi nơi này sao? Chính mắt nhìn thấy qua chiến sự Viêm quốc cùng kết cục của Viêm quốc, Quân Thường Hằng kịch liệt phản đối. Phượng Cửu trên mặt kinh hoảng, lấy trình độ hiện tại của mình, thực lực tăng lên, ông biết rõ, nếu hai người kia đồng thời động thủ, nơi này còn có thể tồn tại sao? Diêm La vẻ mặt bình tĩnh. Người khác phản ứng cũng thực bình thản, dù sao đối với những sự tình kia, bọn họ chỉ là nghe thấy mà không phải tận mắt chứng kiến. Hơn nữa đối với lực lượng không rõ, khó tránh khỏi có chút không cho là đúng. Cho nên kinh ngạc cũng có, tuy nhiên không thất kinh như Quân Thường Hằng cùng Phượng Cửu. “Hoàng thúc, ta sẽ không phá hủy thế giới này.” Thượng Quan Khiêm hảo tâm an ủi, y chính là muốn luận bàn võ thuật mà thôi, cũng không phải muốn hủy đi thế giới này, điểm đúng mực này y vẫn phải có. Sẽ không phá hủy thế giới này, ta lo lắng chính là Dương gia này còn có thể hay không tồn tại được. Quân Thường Hằng còn muốn nói cái gì nhưng mà thân ảnh của Thượng Quan Khiêm đã biến mất ở tại nơi này. Mọi người hướng về phía lôi đài, Thượng Quan Khiêm đã đứng ở tại nơi đó. Một bộ bạch y, áo khoác đạm tử sa y, ống tay áo tung bay, tóc đen theo gió bay lên tạo thành độ cung rất nhỏ. Tay vừa chuyển, trên tay lúc này một thanh kiếm phiếm hào quang màu bạc, ở trên ánh mắt trời chiếu rọi, lóe ra quang huy chói mắt. (đạm tử: tím nhạt _ sa y: y phục mỏng khoác bên ngoài) Chứng kiến Thượng Quan Khiêm trên lôi đài, cách xa một chút không thấy được rõ mặt nhưng chỉ cần dựa vào phong thái biểu hiện bên ngoài, trong lòng mọi người đều phải tán thưởng. Nguyên lai cái gọi là quân tử khiêm tốn, chính là chỉ người này đi. Phía sau lụa mỏng, Quân Thường Hằng một bên tìm kiếm, kiếm trong vỏ đã không thấy. Nhớ tới kết cục thanh kiếm trước đó của mình trong tay Thượng Quan Khiêm, Quân Thường Hằng trong lòng chợt lạnh, đã muốn đoán được kết cục của thanh kiếm này. Ở trong mắt gã, quang mang chói mắt kia tựa như từng vết đường vết rách, kiếm của gã đã hóa thành nhiều mảnh nhỏ. Quân Hành Tuyệt tay ra một chiêu, kiếm trong võ của Lãnh Vô Ngân thoát vỏ mà ra, rất nhanh bay tới trong tay của Quân Hành Tuyệt. Chính là luận bàn, chỉ dùng tới sắt thường là được. Lãnh Kiếm Sơn Trang lấy kiếm nổi danh hậu thế, kiếm mà người thừa kế sử dụng cũng là tuyệt thế hảo kiếm, cùng kiếm của Quân Thường Hằng so chắc cũng không kém cỏi hơn. Bóng người chớp lên, trong nháy mắt xuất hiện ở trên lôi đài, mọi người thậm chí còn không thấy rõ hắn là khi nào xuất hiện. “Phượng Tuyệt.” Có người nhận thức nhận ra, sau đó thanh âm nghị luận bắt đầu. Dương Hùng thời điểm nhìn tới Thượng Quan Khiêm lên lôi đài, liền dừng lại ly trà bên miệng, trong lòng nổi lên dự cảm thực không tốt. Thời điểm nhìn tới Quân Hành Tuyệt xuất hiện, cái dự cảm kia càng thêm lại khắc sâu. “Lập tức làm cho người nơi này rời đi.” Ở lúc sau khi Quân Hành Tuyệt biến mất, Quân Thường Hằng cũng bật người phản ứng, vận khởi tuyệt thế khinh công ở trước mặt đám người Dương Hùng đi tới. “Trấn vương.” Dương Hùng bị Quân Thường Hằng đột ngột xuất hiện làm cho hoảng sợ. “Hằng.” Đây là Lãnh Phong cùng Tố Linh. Sau đó là người phản ứng lại nhanh chóng. “Trấn vương, tại hạ là…” Muốn tự giới thiệu. Quân Thường Hằng để ý cũng không để ý, cường thế đối với Dương Hùng nói, “Lập tức làm cho người nơi này rời đi. Bọn họ hai người muốn động thủ, nơi này sẽ bị hủy.” Mọi người hai mặt nhìn nhau, nơi này bị hủy? “Trấn vương, không thể nào?” Dương Hùng biết thực lực của hai người này rất mạnh, nhưng mà hủy diệt nơi này, hẳn là không tới mức đi. “Để phòng ngừa vạn nhất.” Tuy rằng kết cục gã đã muốn khẳng định, tới lúc thực sự muốn động thủ, Tín vương cùng Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không có cố kỵ. Hai người bọn họ căn bản là không quan tâm mạng người, gã nhắc nhở là đã muốn hết lòng quan tâm giúp đỡ, tin hay không thì tùy, “Tốt nhất là làm theo ta nói.” Quân Thường Hằng nghiêm túc nói. “Được rồi.” Dương Hùng tin tưởng Quân Thường Hằng sẽ không ăn nói lung tung, đáp. Sau đó phân phố môn hạ đi gọi người rời đi. “Tốt nhất mau một chút.” Nhìn thấy ở trên lôi đài hai người đã sắp tỉ thí, Quân Thường Hằng thúc giục. Cho dù bọn họ hiện tại chỉ là đơn thuần tỉ thí chiêu thức nhưng mà chỉ cần suy đoán, Thượng Quan Khiêm một đạo kiếm khí tiêu diệt bao nhiêu người, Quân Thương Hằng tâm liền treo lên. Ở trước mắt gã lại xuất hiện một màn ở trên chiến trường Nguyên quốc kia, huyết ở trong không trung bay múa, một thân nam tử hắc y kia cầm kiếm, ôn hòa cười yếu ớt làm cho người ta từ sâu nội tâm phát ra kính sợ kinh hoảng. Trong mắt toát ra làm cho người ta vừa nhìn thấy được sợ hãi, ở đây đều là cao thủ giang hồ, rất rõ ràng thấy được tầm mắt Quân Thường Hằng, đó là sợ hãi? Cái gì có thể làm cho một vị tông sư sợ hãi. Nhìn tới Quân Thường Hằng như vậy, Dương Hùng, Lãnh Phong cùng Tố Linh trong lòng cũng bức thiết vài phần. Dương Hùng phân phó hạ nhân rời xa nơi này, người môn hạ động tác mau lên một chút lập tức làm cho người ở cạnh lôi đài rời đi. Tố Linh cùng Lãnh Phong cũng phân phó người bên cạnh đi hiệp trợ. Những người khác không rõ, nhưng mà bởi vì là phân phó của bọn họ cho nên vẫn làm theo. Mà Phượng Cửu bên kia cũng bắt đầu phân phó hộ vệ theo tới làm tốt phòng ngự. Trong đó có vài hộ vệ đã từng trải qua trận chiến ấy, nhận được mệnh lệnh liền nhanh chóng chấp hành. Mà những người khác tuy rằng chưa từng trải qua việc kia, nhưng cũng ở trong cung, tận mắt chứng kiến một vài chuyện, nhanh chóng hướng phía sau rút khỏi, làm tốt chuẩn bị đường lui phía sau. “Các ngươi mấy tiểu tử kia, đi theo chúng ta.” Phượng Cửu nghiêm túc đối với đám người Lãnh Vô Ngân vẫn đang ở nơi này nói. Mấy người gật đầu nhưng mà đối với phản ứng của những người này, khó tránh khỏi cảm thấy được có chút khoa trường. Có phải hay không quá mức. “Các vị chưởng môn, thỉnh rời đi.” Dương Hùng sau khi phân phó xong, lập tức đối với những người giang hồ đức cao vọng trọng ở tại nơi này nói. “Dương minh chủ. Đây rốt cuộc là làm sao vậy?” Một vị chưởng môn nói, loại bộ dáng như lâm đại địch này, là muốn phát sinh cái gì đây? “Xin lỗi, tình huống cụ thể, tại hạ không thể nói.” Nói ra, uy áp tới từ thiên địa kia cũng không phải là vui đùa. Một lần hai lần còn có thể nhịn nhưng mà thêm mộ một lần nói so với một lần trước càng phải chịu thêm mãnh liệt, mạnh thêm vài phần. Hắn sẽ không phải chết vì luận võ cùng bảo vệ giang hồ đạo nghĩa, mà là chết không minh bạch dưới cỗ uy áp này. Trước khi chết nếu có thể đem sự tình nói rõ ràng thì không nói làm gì. Thế nhưng mà cho dù chết cùng không nói được nên lời, không đáng. “Nếu các vị tin ở đám người tại hạ, thỉnh các vị nhanh lên rời đi.” Tố Linh lúc này mở miệng. Mọi người nhìn lẫn nhau. “Trai chủ, không phải chúng ta không tin ở các vị, nhưng mà dù sao cũng phải có nguyên do đi.” Có một chưởng môn nói. Những người còn lại gật đầu, tầm mắt thỉnh thoảng hướng lôi đài nhìn, nơi đó chiêu thức tới lui rất phấn khích, người tập võ ngăn không được dụ hoặc. “Rời hay không rời tùy các ngươi. Tố Linh, Phong, Dương minh chủ đã nhắc nhở rồi, ta đi thôi.” Quân Thường Hằng tự cảm thấy đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, thản nhiên đối với ba người mình nhận thức nói. Sống chết của những người còn lại, gã không quan tâm. Nghĩ như vậy, Quân Thường Hằng phát hiện bản thân cũng đã lây dính lãnh huyết của Hoàng thượng và Tín vương. Lắc đầu, tự mình rất nhanh trở lại bên lề võng phòng ngự, bản thân cùng Phượng Cửu và nhiều tông sư như vậy hẳn là có thể an toàn đi. Hơn nữa còn có Diêm La, bất quá phải làm như thể nào để cho Diêm La hỗ trợ đây. Trừ bỏ Tín vương cùng Hoàng thượng ra, ai sai sử hắn ta đều không được. Dương Hùng không còn cách nào khác, chỉ có thể nói, “Các vị, chúng ta không ngại lui ra phía sau một chút rồi lại nhìn.” Như vậy hẳn là không thành vấn đề đi. Mọi người suy nghĩ lại, lui ra phía sau một chút, lấy thị lực của bọn họ đương nhiên không thành vấn đề.