Tu la quân tử

Chương 79 : chương 76

Phượng Cửu có chút thất thần rời khỏi hoàng cung. Thời điểm Quân Hành Tuyệt nói xong, Phượng Cửu ngây ngẩn thật lâu, ở sau khi Quân Hành Tuyệt rời đi rồi mới tỉnh táo lại. Làm cho ông sửng sốt chính là bởi vì lời nói của Quân Hành Tuyệt, cũng là bởi vì hành động đột nhiên biến mất ngay trước mặt mình của Quân Hành Tuyệt. Ông phát hiện thế giới này thay đổi rồi. Mà sau đó, Phượng Cửu muốn đi tìm người để thư giải một chút tâm tình của bản thân, mà người được chọn chính là tông sư Trấn vương Quân Thường Hằng. Nguyên nhân chủ yếu đó là bởi vì cả hai đều là tông sư mới có thể ra tay được. Tới Trấn vương phủ, Quân Thường Hằng nhìn thấy Phượng Cửu không phải mang khuôn mặt mang vẻ lạnh lùng mà là khuôn mặt mang thất thố. Thở dài vì ông rót một chén trà nóng. “Thường Hằng, ngươi có biết… Tuyệt… hắn…” Phượng Cửu không biết mở miệng như thế nào, chuyện tình của Hành Tuyệt phải đối với người khác mở miệng như thế nào. “Không cần nói tiếp, ở ngoài cung việc đó là cấm kỵ, ai cũng không thể nói tới.” Quân Thường Hằng vừa nghe lời nói của Phượng Cửu liền biết ông bị đả kích cái gì, cùng với chính mình lúc trước giống nhau. “Ngươi biết ta muốn nói gì?” Lúc này Phượng Cửu kinh ngạc. “Biết, là chính ta đã làm Hoàng thượng thức tỉnh, là ta đã làm cho Hoàng thượng hiểu rõ, mà ta cũng là người đầu tiên biết chuyện.” Lúc trước nếu không phải hiểu lầm Khiêm là nữ tử, gã cũng sẽ không đối với Hoàng thượng nhiều lời. Nếu gã cái gì cũng chưa nói, Hoàng thượng có thể hay không không minh bạch? Không, lấy sự thông minh của Hoàng thượng, hắn sớm hay muộn cũng sẽ minh bạch thôi. Nếu biết Hoàng thượng yêu chính là nam tử, gã sẽ đi trước một bước sẽ giết đối phương. Không, người chết sẽ là chính mình, lực lượng cường đại như vậy, thế giới này không ai có thể chống đỡ. “Cái gì?” Phượng Cửu đứng lên, giận dữ trừng Quân Thường Hằng, “Ngươi có biết hay không a, đó là…” “Phượng tiền bối…” Quân Thường Hằng đánh gãy lời ông, “Ở ngoài cung không thể nói tới.” Lại nhắc nhở. “Không thể nói, a, có ý tứ gì, tằng tôn của ta yêu lại là…” Còn chưa nói xong, Phượng Cửu liền cảm thấy một trận áp bách đến từ thiên địa, lực lượng kia mạnh tới mức làm cho hắn phải quỳ gối, không thể không phục tùng, đây là thế giới đối với ngươi uy áp. Đây là cái gì? Phượng Cửu muốn vận công chống cự nhưng ông phát hiện công lực của chính mình căn bản là không thể điều động. Cỗ uy áp này cứ như vậy áp bách bản thân, hạn chế bản thân. Mồ hôi lạnh ứa ra, lần đầu tiên ông biết tới sợ hãi. Một hồi lâu sau, cỗ uy áp mới biết mất. “Ta không phải đã nói, ở ngoài cung chuyện đó là không thể nhắc tới.” Quân Thường Hằng nhìn tới Phượng Cửu cả người run rẩy, thở dài. “Đây là có chuyện gì?” Phượng Cửu nhìn Quân Thường Hằng hỏi. “Tiến cung đi, ta toàn bộ sẽ nói cho ngươi biết.” Quân Thường Hằng đứng dậy, đối với Phượng Cửu nói. Phượng Cửu khôi phục bản thân một chút, phát hiện đã không còn vấn đề liền mang theo Quân Thường Hằng hướng nơi ở của ông ở trong cung mà đi tới. Mà nhất cử nhất động của bọn họ đều không thể giấu diếm được hai người đang ở trong thâm cung. Bất quá hai người bọn họ cũng không ngăn cản, đối với bọn họ mà nói những chuyện này hết thảy đều chỉ là râu ria. Quân Thường Hằng nói ra hết thảy những gì gã biệt. Tại thời điểm gã xuất quan mà bắt đầu, nhìn thấy Hoàng thượng thất thường, hỏi nguyên nhân, bởi vì hiểu lầm mà làm Hoàng thượng thức tỉnh. Từ trong lời nói của La thái y đã biết được thân phận thực sự của Thượng Quan Khiêm, đi Vận thành gặp Thượng Quan Khiêm, đón y trở về. Còn có sự giãy dụa của Hoàng thượng. Phượng Cửu nghe xong yên lặng không nói gì, oan nghiệt, hết thảy đều là oan nghiệt. Tằng tôn lạnh bạc của ông, đối tượng động tình, ai, vì sao lại trở nên như thế. Quân Thường Hằng tiếp tục nói, nói tới tính toán ban đầu của gã khi chiến sự với Viêm quốc, sau đó Quân Thường Hằng tự giễu bản thân không biết rõ tự lượng sức mình, làm cho Phượng Cửu không hiểu rõ. Quân Thường Hằng không để ý tới, đem Thượng Quan Khiêm ở trên chiến trường, thuật lại. Trí nhớ của tông sư tốt lắm, cho dù không rõ ràng, gã cũng sẽ vẫn nhớ kỹ. Sau đó là một hồi đơn phương giết hại, làm cho Phượng Cửu cũng thay đổi sắc mặt. Tiếp theo là sự xuất hiện của Đế, Quân Hành Tuyệt thay đổi, hạ cấm lệnh, còn có hết thảy phát sinh ngày hôm nay. “Sự tình chính là như vậy.” Lúc sau nói xong, sắc trời cũng đã tối sầm. Cũng may bọn họ đều là tông sư, mấy ngày không ăn không uống đối với bọn họ cũng không có ảnh hưởng gì. “Phượng tiền bối, chúng ta không có khả năng ngăn cản. Bọn họ hai người có được lực lượng phá vỡ thiên hạ, cho nên bọn họ có thể không cần nhìn hết thảy. Chúng ta không thể, cũng không làm được. Đối với hai người bọn họ, chúng ta không có cách nào khác.” Quân Thường Hằng cuối cùng khuyên nhủ. Phượng Cửu sắc mặt theo lời kể của Quân Thường Hằng mà biến hóa, thật lâu sau, Phượng Cửu mở miệng, “Người Phượng gia si tình, ta như thế nào không biết, chính là loại tình huống này, ta sao có thể không…” Quan tâm sẽ bị loạn, nếu việc này không phải rơi vào trên người Quân Hành Tuyệt, ông nhiều nhất chính là nghe một chút nhưng sẽ không có cảm tưởng gì. “Thường Hằng, lấy đánh giá của ngươi nhìn xem, Thượng Quan Khiêm là người như thế nào?” Phượng Cửu hỏi. “Chỉ cần không đi chọc y, y chính là một ôn nhuận quân tử. Nhưng một khi động thủ, thì sẽ là quyết tuyệt vô tình. Y sẽ không đem gì để vào trong mắt, không cần bất cứ thứ gì, trừ bỏ đồng bạn của y ra. Người như vậy, ta thật sự không thể tin được, thế nhưng lại tồn tại.” Người lãnh khốc như vậy như thế nào tồn tại. “Phải không?” Phượng Cửu không có biểu tình gì nói, “Xem ra tình lộ của Hành Tuyệt thực khổ a.” “Ngươi đồng ý?” Quân Thường Hằng có chút ngạc nhiên, Phượng Cửu khinh địch như vậy mà lại đáp ứng. “Ta có đồng ý hay không sẽ ảnh hưởng sao? Tuổi của ta cũng lớn rồi, nhìn cũng nhiều rồi, chỉ cần bọn nhỏ có thể hạnh phúc.” Phượng Cửu cười khổ. “Ngươi xem ra đã thông suốt.” Quân Thường Hằng cười nói. “Không phải thấy ít không đâu, người Phượng gia trong mắt đều là tuyệt đạo, đã yêu liền tuyệt đối không buông tay. Năm đó Vũ nhi chính là như vậy, Phượng gia mỗi người đều như vậy, vốn còn tưởng rằng Tuyệt chính là ngoại lệ, không nghĩ tới hắn lại…” Phượng Cửu lắc đầu thở dài. “Tổ gia gia có thể hiểu được là tốt.” Thanh âm của Quân Hành Tuyệt đột ngột xuất hiện, nhưng là không nhìn thấy được bóng người, “Đây là báo đáp cho tổ gia gia.” Một đạo thông tin xuất hiện trong đầu của Phượng Cửu, làm cho Phượng Cửu thật lâu sau mới có thể hồi thần. Lại qua thời gian nửa nén hương, Phượng Cửu nói, “Xem ra ta về sau còn có thể sống thật lâu a. Công pháp trong đầu, đối với Phượng Cửu theo đuổi cảnh giới càng cao hơn mà nói thì rất trân quý. Tông sư không già đi, nhưng không phải là trường sinh, mà hiện tại ông thấy hy vọng của trường sinh. “Cùng nhau đi.” Quân Thường Hằng cười đáp, tại con đường này có một người bạn cũng tốt, một mình rất tịch mịch, “Ha ha ha.” Thoát khỏi khúc mắc nhiều năm, Phượng Cửu cũng thoải mái cười, “Ha ha ha.” Cùng Quân Thường Hằng cùng nhau cười. Trên con đường trong tương lai, có thể có một người cùng đi tới, bọn họ cũng sẽ không cô đơn. Ngày thứ hai, Phượng Cửu đi gặp Thượng Quan Khiêm. “Ta muốn vì chuyện đã từng xảy ra… giải thích, vì Vũ nhi mà giải thích.” Phượng Cửu quỳ gối trước mặt Thượng Quan Khiêm. Khái, hai đầu gối kêu thật mạnh. Giải thích vì chính mình tại sao khoanh tay đứng nhìn, giải thích bởi vì ông cùng Vũ nhi hiểu nhầm, làm hại người này mất đi mẹ đẻ, lưu lạc bên ngoài. “Ta nhận.” Thượng Quan Khiêm trả lời, đối với Phượng Cửu y không có oán hận, nhân chi thường tình (chỉ là chuyện thường tình). Nếu là ai thương tổn tới đồng bạn của chính mình, mặc kệ có phải hay không vô tội, y nhất định sẽ giết chết. Y không phải như Phượng Cửu sẽ áy náy. Làm chính là làm, hối hận thì có năng lực gì, cho nên bọn họ không cần ai cứu giúp cũng không cần hối hận. “Cảm ơn.” Phượng Cửu đứng dậy. Nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu yêu tới say đắm của Quân Hành Tuyệt, Phượng Cửu nói, “Tình lộ của ngươi rất khó đi.” Chính là liếc mắt nhìn một cái, hơn nữa từ chuyện Quân Thường Hằng kể, Phượng Cửu liền nhận được hắc ám vô tình ở đáy mắt của Thượng Quan Khiêm, làm cho người ta sợ hãi khủng bố. Muốn làm cho người như vậy động tâm, rất khó. “Ta biết, ta sẽ có vô số thời gian về sau để trải nghiệm.” Đối với tình lộ của bản thân, Quân Hành Tuyệt đã sớm hiểu được. “Vậy thì tốt rồi.” Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Quân Hành Tuyệt, Phượng Cửu không hề nhiều lời, ông ở tại chuyện này không có khả năng cung cấp trợ giúp gì. Sau đó giống như lúc trước, tiêu sái rời đi. Con cháu đều có phúc của con cháu, ông cũng có chuyện tình của chính mình. Mấy ngày sau, biên cảnh truyền tới tin tức đại thắng. Lời đồn Nguyên quốc có một vị siêu việt tông sư cao thủ lan tràn. Lúc ấy mọi người không biết được là ai là người động thủ, chính là cứ như vậy tung tin vịt. Tiếp qua một đoạn thời gian, các đại thần ở kinh thành đều chiếm được tin tức, Viêm quốc quả thực bị diệt quốc. Đội ngũ điều tra từ phía tây tiến vào Viêm quốc, nơi đó một mảnh phế tích, hoang vu một mảnh. Tiến vào phạm vi thủ đô, như cũ vẫn là phế tích, nhưng là bắt ngang qua là một cái khe sâu kéo dài. Cái khe sâu kia kéo rất dài, thời điểm bọn họ điều tra xong trở về, phát hiện nó kéo dài qua cả Viêm quốc, thế nhưng cũng không mở rộng tiếp, nhân thủ của đội điều tra dễ dàng bỏ qua. Vượt qua cái khe sâu kia, đi không bao xa, liếc mắt nhìn một cái, mọi người chứng kiến đều ói ra. Gai đất bén nhọn nhô lên đều lộ ra một người, vết máu màu nâu, bộ dáng suy tàn, làm cho người ta biết được người chết ở thời điểm chết đi là cỡ nào thống khổ. Rời đi khu vực này, phía đông của Viêm quốc, lại làm cho người ta mao cốt tủng nhiên(cực kỳ sợ hãi). Không phải trường hợp máu rơi cái gì cả, nơi đó thực im lặng, không có một chút âm thanh. Đang mang nước, đang ăn cơm, đang xuất môn, đứa nhỏ đang ngoạn nháo, tiểu thương đang nghêu nga, người trả giá bộ dáng lãnh giáo, đang cười, đang tức giận mắng, bọn họ vẫn duy trì bộ dáng trong im lặng, nhưng là thời gian vĩnh viễn ngưng kết lại ở tại một khắc kia. Bọn họ đã tử vong, chỉ là vẫn duy trì cái bộ dáng tử vong kia, chỉ cần đụng chạm đến những người này sẽ hóa thành tro tàn, ngay cả thi thể cũng không tồn tại. Bất luận người lá gan có bao nhiêu lớn, toàn bộ đều vội vàng rời đi, tử vong như vậy thực đáng sợ. Các vị đại thần biết chân tướng trầm mặc bởi vì bọn họ không thể nói, bọn họ đã từng thử qua uy áp khủng bố kia, bọn họ không nghĩ lại lần nữa phải chống đỡ. Bọn họ càng sợ hai vị đang ở trong cung kia động thủ. Kết cục của Viêm quốc bọn họ đã biết, kết cục của Hạ Nhị Hà bọn họ cũng đã thấy, bọn họ tuyệt đối không cần trở thành như vậy. Mà các quốc gia khác cũng biết được kết cục của Viêm quốcc, các loại cách nói lý giải truyền đi, trời phạt là được nhắc tới nhiều nhất. Có dã tâm muốn “trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi” tạm thời trầm mặc, đều hỏi thăm tin tức nhưng lại cái gì cũng không biết. Người của các quốc gia khác không biết rõ nguyên do, người Nguyên quốc lại không thể nói ra. Hai người kia trở thành bí mật công khai của triều đình Nguyên quốc. Mấy ngay sau, ở giữa thâm cung, Hoàng đế lại làm cho mấy vị đại thần kiến thức được năng lực siêu việt không giống lẽ thường, rời non lấp biển. Hoàng cung phía sau nguyên bản là khu vực săn bắn, là một bộ phận không cần thiết trong cung. Nơi đó toàn bộ bị Quân Hành Tuyệt chỉnh trang lại, cả tòa Tín vương phủ được di chuyển vào trong thâm cung, trở thành một kiến trúc mới trong hoàng cung. Ngay lúc địa chấn, cả kinh thành đều cảm nhận được, thế nhưng phòng ốc của bọn họ không bị hư hại gì, người bình thường cũng sẽ không biết chuyện gì xảy ra. Lúc ấy ở trong cung, chính mắt bọn họ thấy tình huống Tín vương phủ ở không trung được an trí ở trong hoàng cung như thế nào. Rời khỏi hoàng cung, bọn họ có ý đi xem nơi chỗ của Tín vương phủ ban đầu, nơi đó hiện tại chỉ còn chừa một lại một mảnh đất trống. Đột ngột như vậy, khiến cho trái tim người ta băng giá. Mà từ sau đó bắt đầu, triều đình và dân gian thế cục cũng thay đổi, Hoàng thượng hạ chỉ thành lập Nội các xử lý chính vụ. Thừa tướng và lục bộ thượng thư đảm nhiệm, chỉ cần không phải chuyện tình trọng đại, Nội các đều có thể tự chủ quyết định. Sau đó lãnh túc nam tử kêu Diêm La kia tới giám sát, sửa đúng sai phạm. Có chuyện trọng yếu cũng là báo cho Diêm La, Quân Hành Tuyệt xem như được giải thoát khỏi chính vụ. Hậu cung cũng không còn lại bao nhiêu người, ngoài những tần phi có con nối dòng, phần lớn đều ly khai. Có thể tiến cung đều là những nữ tử có bối cảnh không tầm thường, sợ hãi ở trong cung nữ quyến làm ra hành vi không tốt chọc giận hai cái tồn tại khủng bố kia, người nhà của những nữ tử trong hậu cung đều đón người ra khỏi cung. Những nữ tử không có nhà ở kinh thành cũng được Đức phi an trí tốt. Những nữ tử trong cung theo thân tộc cũng biết được chút sự tình, còn có tình huống một ngày kia Tín vương phủ chuyển vào trong hoàng cung, các nàng toàn bộ đều chính mắt thấy được. Không có con nối dòng các nàng còn có thể như thế nào, các nàng còn trẻ không nghĩ cứ như vậy ở lại trong hậu cung này. Thôi, liền rời đi đi. Đương nhiên, cũng vẫn còn người có chút si tình, ôm nguyện vọng ngu dại, cứ như vậy cô tịch chờ đợi, sống uổng thì giờ. Hết thảy những điều này, đối với người trong lòng của các nàng, đều căn bản chẳng là gì cả.