Tu la quân tử
Chương 56 : chương 54
Quẹo qua một chỗ rẽ, ngôi đình bên trong noãn các lập tức hiện ra trước mắt Quân Hành Tuyệt.
Thục phi nhìn thấy Hoàng thượng xuất hiện, khuôn mặt còn mang theo nước mắt lộ ra biểu tình kinh hỉ, hỗn loạn cùng hoảng sợ, áo bị mở ra, tư thái chật vật, đủ để khiến cho bất luận là ai cũng đều nổi lên ý muốn bảo vệ.”Hoàng thượng, cứu nô tỳ.” Thục phi chạy đến gần Hoàng thượng, miệng phun ra những lời cầu cứu.
Quân Hành Tuyệt cũng chạy về phía nàng, động tác vội vàng. Thục phi nhìn thấy Quân Hành Tuyệt như vậy, trong lòng liền vui vẻ, muốn cứ như vậy bổ nhào vào trong ngực Quân Hành Tuyệt.
“Hoàng thượng.” Một thoáng chốc có thể tiếp cận, Thục phi vươn cả cơ thể mình về phía trước, thế nhưng lại trở thành bổ nhào chụp ếch, binh, ngã xuống mặt đất. Thục phi không tin được ngã lăn trên sàn, ăn phải bùn đất, chật vật xoay người lại, muốn nhìn rõ xem vì sao lại trở thành như vậy. Nàng không phải hẳn là đang ở trong lòng ngực Hoàng thượng khóc lóc kể lể hành động gây rối của Tín vương sao, rồi Hoàng thượng giận dữ đem Tín vương hạ ngục xử trảm? Tại sao lại thành như vậy?
Ở trong mắt Quân Hành Tuyệt, căn bản không có một chút bóng dáng của Thục phi, trước mắt hắn cũng chỉ có một thân ảnh nguyệt bạch sắc (màu trằng xanh) đang ngồi ở bên trong đình.
“Hoàng huynh, có chuyện gì?” Quân Hành Tuyệt kích động hỏi, hai tay đặt tại trên vai Thượng Quan Khiêm, kiểm tra từ trên xuống dưới.
“Ta không sao, có việc chính là nàng.” Nhẹ nhàng gạt xuống hai tay Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm chỉ vào Thục phi đang ngồi trên mặt đất.
Quân Hành Tuyệt theo hướng tay của Thượng Quan Khiêm, thấy được Thục phi đang ngơ ngác trên sàn.
“Ngươi sao lại ở chỗ này?” Quân Hành Tuyệt nhíu mi hỏi, nữ nhân này xuất hiện từ khi nào.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, ngài nên vì nô tỳ làm chủ.” Thục phi phản ứng lại, Văn nhi cũng chạy theo tới đây, nhìn thấy chủ tử đang ngồi trên mặt đất, vội vàng nâng dậy, đi vào bên trong đình.
“Chuyện gì?” Quân Hành Tuyệt đạm mạc hỏi.
“Hoàng thượng, Tín vương ý đồ gây rối nô tỳ.” Vừa nói vừa khóc, còn lấy tay kéo kéo y phục chật vật trên người, khiến cho Quân Hành Tuyệt nhìn thấy chứng cớ.
“Ngươi nói, Tín vương gây rối với ngươi?” Thục phi đang khóc, nên không nhìn thấy biểu tình lãnh trầm hiện tại của Quân Hành Tuyệt. Chỉ nghe được thanh âm băng hàn nhưng tuyệt đối không có tức giận của Quân Hành Tuyệt.
“Nô tỳ liều chết chống cự, nhưng mà, nhưng mà...” Tiếng khóc lớn thêm một chút, tựa như thật sự đã xảy ra chuyện gì, nhớ tới những chuyện khổ cực, giọng nói vừa bi thương vừa xấu hổ. “Hoàng thượng cầu ngài vì thần thiếp làm chủ.” Đi vào bên trong đình, quỳ gối trước mặt Quân Hành Tuyệt.
Một lát sau, Thục phi không nhận được đáp lại. “Hoàng thượng.” Ngẩng đầu, nhìn Quân Hành Tuyệt
“Tiện tỳ.” Quân Hành Tuyệt hung hăng cho Thục phi một cái tát, khí lực lớn khiến cho Thục phi ngã ra mặt đất. “Hoàng huynh gây rối với ngươi? Ngươi là loại hàng gì? Hoàng huynh lại đi gây rối với ngươi.” Nữ nhân này nghĩ rằng Hoàng huynh sẽ coi trọng nàng sao, nàng dựa vào cái gì? Dung mạo, không bằng một phần vạn của Hoàng huynh. Khí chất? Một thứ hàng giả mạo mà thôi, những việc nàng làm sau lưng, nghĩ rằng hắn không biết sao? Trước kia chính là vì thú vị mới lưu nàng lại, không vạch trần. Gây rối? Chuyện đáng cười nhất trên đời, Hoàng huynh có bao nhiêu vô tình, hắn rất rõ ràng, lại đi gây rối với một nữ nhân mới gặp, tuyệt đối không có khả năng. Nữ nhân này rõ ràng là muốn hãm hại Hoàng huynh, nàng dám?
“Hoàng thượng?” Thục phi không tin chạm lên bên mặt bị đánh sưng, ngồi trên mặt đất nhìn Quân Hành Tuyệt, mọi chuyện không nên là như thế này.
“Trẫm chỉ thấy ngươi xiêm y không chỉnh tề, ngươi nói ngươi chống cự, nhìn Hoàng huynh đi, có chút bộ dáng nào như từng bị người khác chống cự qua không.” Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, hắn vẫn chưa biết, nhưng một người có ý đồ gây rối với người khác mà có thể bình yên ngồi tại vị trí, hơn nữa một sợi tóc cũng không loạn, xiêm y chỉnh tề.”Ta thấy, là ngươi gây rối Hoàng huynh mới đúng.” Nói lời này, lửa giận của Quân Hành Tuyệt bắt đầu tăng cao, nữ nhân này mà dám mơ ước đến Hoàng huynh của hắn, thiên đao vạn quả (chắc kiểu như ‘lăng trì’) chết cũng không đủ.
“An Thịnh, cấp nàng một ly cưu rượu (rượu độc).” Không muốn lưu lại hình ảnh tàn bạo trong lòng Hoàng huynh, Quân Hành Tuyệt quyết định nhân từ để cho Thục phi chết kiểu này.
“Không cần, Hoàng thượng, nô tỳ oan uổng.” Trên mặt Thục phi như không còn huyết sắc, sự tình tại sao có thể như vậy, nhưng nàng không muốn chết, ôm lấy chân Quân Hành Tuyệt, đau khổ cầu xin, “Nô tỳ thật sự không có, tin tưởng nô tỳ, là Tín vương...”
Quân Hành Tuyệt một cước đá Thục phi văng ra, khiến nàng té ra khỏi đình, lạnh lùng nhìn Thục phi lăn khỏi. Nữ nhân này miệng kêu ra danh hào của Hoàng huynh thật sự là khiến cho người ta buồn nôn.
“Hoàng đệ, ngươi tin ta không có làm?” Trong trường hợp này, Thượng Quan Khiêm cười mở miệng.
” Hoàng huynh ngoại trừ đồng bạn của ngươi ra, chuyện gì cũng không để ý, sao có thể làm ra với nữ nhân này...” Không muốn nói, cho dù Hoàng huynh không có làm, hắn cũng không muốn nói ra cái chữ kia, đó là vũ nhục Hoàng huynh. “Nàng dám nói xấu Hoàng huynh, trẫm sẽ giết nàng.” Quân Hành Tuyệt nhìn Thục phi trên mặt đất, lãnh khốc nói.
“Hoàng thượng, nô tỳ nói chính là thật sự, Tín vương năm đó từng nói muốn thú (cưới) nô tỳ, nô tỳ cự tuyệt, cho nên Tín vương mới có thể...” Thục phi tiếp tục nói dối.
“Cái gì?” Nghe Thục phi nói, Quân Hành Tuyệt xoay mặt nhìn Thượng Quan Khiêm, nữ nhân khiến cho Hoàng huynh có ý tưởng thú thân (đón dâu) chỉ có một, như vậy...
“Hoàng thượng, năm đó nô tỳ cùng Tín vương có tình nghĩa sư huynh muội, Tín vương đối nô tỳ hảo, nhưng nô tỳ không lòng dạ nào với Tín vương, cho nên mới rời khỏi Tín vương, không ngờ gặp lại phụ thân cùng mẫu thân, sau đó tiến cung.” Nhìn thấy hành động của Hoàng thượng, Thục phi nghĩ rằng Hoàng thượng sẽ tin tưởng, tiếp tục nói.
“Nàng chính là sư muội của Hoàng huynh?” Quân Hành Tuyệt căn bản không có nghe Thục phi đang nói gì, hỏi Thượng Quan Khiêm. Nữ nhân này chính là sự muội đã phản bội Hoàng huynh. Lúc biết tồn tại của nữ nhân này, hắn vốn muốn tìm ra ả ta trước Hoàng huynh, báo thù cho Hoàng huynh, nhưng mà vẫn tìm không thấy.
Nguyên nhân Quân Hành Tuyệt tìm không thấy có rất nhiều. Quân Hành Tuyệt từ trong tư liệu tra ra địa điểm năm đó Thượng Quan Khiêm lạc nhai (rơi xuống vực), thủ hạ cũng tìm ra được cái cốc kia, nhưng nơi đó cũng đã bị hủy cho nên không còn lại chút manh mối nào. Còn có, Thượng Quan Khiêm không nói nhiều về những chuyện đã qua, bản nhân Quân Hành Tuyệt cũng không nghĩ đến một người quân tử như Hoàng huynh hắn yêu nhất lại từng bước vào nơi chốn thanh lâu, cho nên có phần xem nhẹ. Hơn nữa năm đó, Thục phi thông minh dịch dung đi tìm sát thủ cho nên Quân Hành Tuyệt mới tìm mãi mà vẫn không thấy người đâu.
Quân Hành Tuyệt trăm triệu lần không nghĩ tới, người hắn vẫn muốn tìm lại ngay tại bên người hắn, nhưng lại là phi tử của hắn, hắn đột nhiên nhớ tới nụ cười thâm ý của Hoàng huynh ngày hôm qua. “Hoàng huynh, ngày hôm qua đã biết, vì sao không nói với trẫm?” Khó trách lại cảm thấy Thục phi, không, tiện tì này, có vài chỗ giống Hoàng huynh, thì ra là do từng ở chung với Hoàng huynh.
“Hoàng đệ, ngươi có biết vì sao nàng phải giết ta không?” Thượng Quan Khiêm hỏi ngược lại. Sau đó không đợi Quân Hành Tuyệt trả lời, “Bởi vì nàng muốn gạt bỏ một đoạn quá khứ.”
Trên mặt Thục phi biến đổi, không, không được nói, “Sư huynh, cầu ngươi,” Thục phi khẩn cầu.
“Ta không đáp ứng ngươi không nói, mà thật ra, ta không tính nói.” Thượng Quan Khiêm đứng lên, đi đến bên người Thục phi, nhìn Thục phi đang quỳ trên mặt đất, thản nhiên mở miệng.
“Sư huynh.” Vậy thì những gì mình làm là vì cái gì, Thục phi đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc, nhưng còn có cơ hội, chỉ cần sư huynh cầu tình cho nàng, nàng vẫn có thể tiếp tục làm Thục phi cao cao tại thượng.
“Hạ Nhị Hà, ta nói rồi, tình nghĩa sư huynh muội giữa ta và ngươi đã cắt đứt từ khi ngươi sai sát thủ tới giết ta.” Thượng Quan Khiêm nhắc nhở, “Ta không nói, chỉ là vì trả thù ngươi thôi.”
Thục phi không hiểu nhìn Thượng Quan Khiêm, trả thù?
“Ta muốn ngươi sống không yên ổn, không biết ta khi nào sẽ nói ra quá khứ của ngươi, ngươi sợ hãi mà sống, lo lắng đề phòng mỗi một ngày, không biết khi nào thì những thứ ngươi đang có sẽ biến mất.” Thượng Quan Khiêm ôn hòa nói ra trả thù tàn khốc, sắc mặt Thục phi đã trắng xanh, đây đúng là sự trả thù tàn khốc đối với nàng. “Bất quá, ta cũng không ngờ hoàng cung này khiến ngươi thay đổi nhiều như vậy, nói dối ngay cả do dự cũng không, hãm hại người khác lại thuần thục vô cùng.” Thượng Quan Khiêm tán thưởng, ở trong tai người khác chính là châm chọc.
“Ngươi thay đổi.” Thục phi ngơ ngác, một lát sau nói. Nàng chỉ có thể nói ra như vậy, người này nàng đã không còn hiểu nữa rồi.
“Ngươi cũng thay đổi.” Thượng Quan Khiêm thản nhiên nói, với nàng chỉ là mấy năm ngắn ngủi, mà y đã qua vô số năm, lâu đến mức đã quên đi hết thảy, thời gian không có ý nghĩa với y.
“Hoàng huynh, ngươi muốn xử trí tiện tì này như thế nào?” Không thích không khí giữa hai người, quá khứ Hoàng huynh không có hắn tham dự vào, ngoại trừ Hoàng huynh ra, bất luận kẻ nào nhắc tới quá khứ của Hoàng huynh, hắn cũng đều không vui. Hắn ghen tị Thục phi, nàng từng nhận được thật tâm của Hoàng huynh, thế nhưng hắn cũng hận nàng, bởi vì nàng đã bỏ qua thứ mà hắn mong muốn.
Thục phi chú ý thấy ánh mắt Hoàng thượng nhìn chằm chằm nàng, đó là hận, hận không thể đem nàng bâm thây vạn đoạn còn có ghen tị, nàng rõ ràng biết đó là ghen tị, bởi vì từ trong mắt mình, nàng đã thấy qua rất nhiều lần, Lệ phi, Đức phi, Mai phi, còn có những tần phi khác, tất cả nữ nhân bên người Hoàng thượng đều dùng loại ánh mắt này nhìn nàng. Vì sao Hoàng thượng lại dùng nó nhìn mình?
“Hoàng đệ muốn giết nàng, đúng không?” Thượng Quan Khiêm xoay người, nói với Quân Hành Tuyệt.
“Phải” Tiện tì này rất đáng chết, thiên đao vạn quả chết cũng không đủ, hơn nữa như vậy cũng không có biện pháp giải mối hận trong lòng hắn, tiện tì này từng mưu hại Hoàng huynh, chỉ cần tưởng tượng, hắn liền hận tiện tì này không có nhiều mệnh, để hắn có thể giết vô số lần.
“Không cần giết nàng.”
“Hoàng huynh.” Chẳng lẽ chẳng lẽ Hoàng huynh muốn tha thứ tiện tì này, không, với hiểu biết của hắn, Hoàng huynh không phải là người dễ mềm lòng như vậy.
Thục phi cũng kinh ngạc nhìn Thượng Quan Khiêm, kỳ thật y không thay đổi a.
“Chết, là chuyện rất dễ dàng. Một khi đã chết, sẽ không còn cảm giác gì. Chỉ có sống mới có thể thống khổ, chỉ có sống mới có thể tuyệt vọng. Cho nên, không cần giết nàng.” Thượng Quan Khiêm không dừng lại, trực tiếp đi ra noãn các.
“Đúng, Hoàng huynh nói rất đúng, trẫm sẽ để cho nàng sống, còn sống mà chịu khổ.” Quân Hành Tuyệt nở nụ cười, Hoàng huynh của hắn a, quả nhiên tàn nhẫn, đúng vậy, chết đã quá dễ dàng cho tiện tỳ này, hắn muốn nàng còn sống để chịu khổ. “Thục phi hành vi không hợp quy củ, phế thân phận, biếm lãnh cung. An Thịnh, đừng cho nàng sống khá giả.” Quân Hành Tuyệt tàn khốc nói, người từng thương tổn Hoàng huynh, hắn sẽ không bỏ qua, hắn muốn nàng còn sống chịu tội.
“Tuân chỉ.” An Thịnh cung kính nói. Danh tiếng của Thục phi này trong hậu cung là rất tốt, bất quá không thể tưởng tượng được lại là người như vậy, tựa như Tín vương nói, nói dối ngay mà cả do dự cũng không có, hãm hại người khác thuần thục như thế. Bất quá. Thục phi chọc tới ai không chọc, cố tình là Tín vương, đó chính là người Hoàng thượng đặt trong tim. Bất quá, hắn xem như đã biết, Tín vương gia cũng không phải là nhân vật ôn hòa như vẻ bề ngoài, trả thù đối với Thục phi, hắn nghe vào trong tai mà cảm thấy rét run. May mắn, hắn chưa từng chọc tới Tín vương.
“Không.” Thục phi phát ra tiếng hét thống khổ. Mọi thứ của nàng kết thúc rồi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đừng tưởng rằng Thục phi kết cục cứ như vậy nga, nàng còn có tác dụng, cho nên kết cục thật sự của nàng là ở phía sau.
Tiếp theo là một tin tức xấu, thỉnh chú ý.
Lịch học của Vô Thố đã sắp xếp xong, từ ngày mai bắt đầu thi cử sau ba năm học, mấy ngày nay Vô Thố thật là không có cách nào viết tiếp, chỉ lần này thôi.
Có thể là không đúng với các vị. Ngoại trừ mấy ngày nay, Vô Thố sẽ tiếp tục viết. Vấn đề thời gian là bao lâu, phải đợi cuộc thi chấm dứt.
Thời gian thi cử thế nào không có thông báo cụ thể, nhưng là khoảng tháng tư. Cho nên, cứ như vậy. Vô Thố cũng không muốn đâu, Vô Thố dán bùa trừ tà ở trên cửa a, oán niệm của các vị đừng tới, nếu lần này không thông qua, còn có lần sau, vậy lại là nửa năm. Cho nên thỉnh đem oán niệm nhắm ngay vào giám khảo
Mọi người, bỏ qua cho Vô Thố một lần này thôi.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
45 chương
73 chương
43 chương
102 chương
81 chương
307 chương