Chương 98   Lần này đại phòng Lục gia cực kỳ không may, đầu tiên là Lục Hoán Dương bị giáng chức quan, sau đó Ngô Tông Viêm còn viết thư hoà ly sai người đưa tới, triệt để đoạn tuyệt quan hệ với Lục gia. Liêu thị vốn đã đỡ hơn, nay nghe được hai tin này liền sững sờ ngất xỉu. Dù Tào Quốc công xả được giận nhưng tình cảnh cũng không khá khẩm hơn là mấy, hiển nhiên Ngô Thái hậu đã nhận định là ông ta ám sát Thái Dung, vì Tào Quốc công tay có binh quyền nên mới đang suy nghĩ đối sách, chỉ là sợ ném chuột vỡ bình, Tào Quốc công có mật thám trong cung, nghe ngóng được Ngô Thái hậu đã triệu kiến mấy vị quan viên, trong đó không thể thiếu Binh bộ Đường quan, Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ.   Tình hình ngày càng gian nan, ông ta biết nếu lần này bị Thái hậu chiếm được tiên cơ thì sợ là mình sẽ bị tước hết binh quyền, chỉ có thể làm Quốc công gia nhàn tản. Đang muốn gọi Tưởng Phục tới thương nghị thì Tổng đô đốc này lại bị ám sát.   Tào Quốc công đến phủ thăm hỏi, chỉ thấy Tưởng Phục nằm trên giường, mặt như giấy vàng.   "Xảy ra chuyện gì?" Tào Quốc công đứng tại bên giường, lòng nóng như lửa đốt. Ông ta cũng đã nghĩ đến chuyện làm tới cùng, nhưng hết lần này tới lần khác Tưởng Phục lại bị thương vào thời điểm mấu chốt, làm ông ta như bong bóng bị xì hơi. Phải biết Tưởng Phục là tướng tài ông ta nể trọng nhất, thống lĩnh năm quân, là chiến lực chủ yếu. Hiện tại... đây không phải dấu hiệu tốt!   "Tối qua ta uống rượu với Tần đại nhân về, đang định đi tắm rửa thì thích khách lao ra, may ta trốn nhanh nếu không cổ phải chịu một đao rồi." Tưởng Phục vẫn còn sợ hãi: "Thích khách này thân thủ bất phàm, ta đấu mấy chục chiêu với hắn ta, nếu không phải có hộ vệ chạy tới thì cũng không biết có thắng được không." Hắn ta nhắm mắt lại, lúc mở ra là hàn quang bức người: "Nếu ta không đoán sai thì người này là Mạc Chỉ huy sứ, dù đã tận lực giấu diếm võ công nhưng bị ta bức đến cực hạn, có xuất một chiêu Phách sơn quyền."   Đó là độc môn tuyệt kỹ của Cẩm Y Vệ Mạc chỉ huy sứ, Tào Quốc công chấn kinh: "Ý của ngươi là..."   "Tỷ phu, giờ còn không rõ sao? Thái hậu là muốn giết ta để phái người khác ngồi lên chức Ngũ quân Đô đốc này, ta lo lắng." Tưởng Phục thở dốc một hơi: "Có lẽ chức Thống lĩnh Cấm quân của Thiệu Đình cũng sắp không giữ được rồi, tỷ phu, chúng ta phải mau xuống tay."   Tào Quốc công đại loạn, thật không ngờ tỷ tỷ mình lại ác độc như vậy, dám giết cả em vợ mình. Vậy Thái Dung không phải người thân của bà ta, bà ta có cần không? Không, không phải là vì Thái Dung, bà ta là sợ mình chiếm quyền.   Cứ luôn trách mình lòng tham không đáy, nhưng bà ta thì khác sao? Một nữ nhân lại muốn giám quốc, quản nhiều năm như vậy còn chưa thấy đủ, Tào Quốc công híp mắt: "Tạm gác lại đã, ngươi vừa mới bị thương, sợ là cũng không tiện lãnh binh, sai người rải lời đồn là ngươi bị sát thủ Ảnh Tử đâm bị thương, để bà ta cho là chúng ta không biết việc này, chúng ta mới dễ dàng bố trí đại sự."   Tưởng Phục gật đầu, nhịn không được ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.   Đêm đã khuya, Ân Lạc vừa cởi áo ngoài, đang định đóng cửa sổ lại nghỉ ngơi thì thấy có bóng người lóe lên, nàng vô thức rút chủy thủ ra, chờ người kia tới gần bèn vung tay kề chủy thủ vào cổ hắn ta.   "Là ta." Nguyễn Trực lên tiếng.   Ân Lạc kinh ngạc, thu chủy thủ lại.   Y nhảy vào, tiện tay đóng chặt cửa sổ.   Thấy y che mặt mặc áo đen, Ân Lạc nhíu mày: "Có chuyện gì mà cần thủ lĩnh ra mặt thế? Ngươi không sợ bị bắt sao?"   Nguyễn Trực giật khăn che mặt ra, đang muốn nói thì mùi máu tanh xộc lên,y phun ra một búng máu.   Ân Lạc hoảng hốt, vội đỡ y ngồi xuống: "Ai đả thương ngươi? Làm sao... thuộc hạ nhiều như thế mà không bảo vệ được ngươi sao?"   Động tác của nàng rất nhẹ, ngữ khí cũng rất gấp gáp, Nguyễn Trực tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói: "Chuyện này không phải do ta không được. Nhưng Tưởng Phục đúng là có chút công phu, vậy mà có thể đả thương ta, đã coi thường hắn ta rồi."   "Tưởng Phục, Ngũ quân Đô đốc?" Ân Lạc giật mình: "Sao tự dưng ngươi lại đi ám sát hắn ta?"   "Ám sát là giả, ly gián mới là thật." Nguyễn Trực đưa tay vuốt vuốt ngực, nơi này vừa mới ăn một chưởng: "Phách sơn quyền của Mạc Chỉ huy sứ cũng không dễ học..." Đang nói thì ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe.   "Ngươi dẫn quan binh tới sao?" Ân Lạc cũng đứng lên, thần sắc trịnh trọng.   "Yên tâm, không tìm được chỗ này đâu, trước đây ta đặt mua chỗ này cho ngươi chính là vì nơi đây địa thế tốt, bốn phía phức tạp." Hắn ta nghe một lát rồi cười: "Hơn nữa, ta không lưu lại vết máu."   Lại giễu cợt mình lần trước, Ân Lạc lườm hắn ta một cái muốn phản bác nhưng thấy sắc mặt Nguyễn Trực trắng bệch lại nói: "Ngươi bị nội thương không nên dùng kim sang dược quá nhiều, có cần tới chỗ đại phu không?" Nói rồi nàng ấy lặng lẽ mở cửa sổ ra, chỉ thấy bên ngoài đen kịt một màu.   Ánh trắng rọi vào đầu vai nàng, Nguyễn Trực mới phát hiện Ân Lạc chỉ mặc lý y, bị gió đêm thổi dán vào người, trước ngực căng phồng, tim y bỗng đập nhanh hơn mấy nhịp, vội đóng cửa sổ lại.   "Không nên mạo hiểm đi tìm đại phu, lỡ đụng phải quan binh thì được không bù mất." Nguyễn Trực lấy một hộp thuốc viên từ trong ngực ra, uống mấy viên rồi nói: "Ta không sao, nghỉ ngơi một lát là được. Ngươi mặc vậy là sắp ngủ phải không, không cần phải để ý đến ta. Hai canh giờ nữa ta tự sẽ rời đi, ngươi ngủ đi."   Ân Lạc đỏ mặt, vội khoác một tấm áo choàng ngồi ở trên giường.   Nàng không ngủ được, trong phòng có nam nhân, nàng không quen. Nhưng Nguyễn Trực lại rất im lặng, y không nói lấy một lời nhưng cứ trở mình liên tục, có lẽ là bị thương nên không thoải mái. Cái ghế này rất cứng, thành ghế lại không đủ cao nên y không dựa được. Nghĩ đến một búng máu kia, Ân Lạc thở dài, bước xuống giường đẩy đẩy Nguyễn Trực: "Ngươi lên giường ngủ đi."   Nguyễn Trực từ từ mở mắt, nhu hòa nhìn nữ nhân đứng bên cạnh hỏi: "Ngươi nói cái gì?"   "Ngươi lên giường ngủ đi." Lời này nàng không quen nói, giọng rất nhỏ.   Nguyễn Trực vui thầm trong lòng, chung quy vẫn là nữ nhân, dễ dàng mềm lòng. Y bèn giả ý nói: "Như vậy sao được, ta ngủ thì ngươi ngủ ở đâu? Vẫn nên ngồi đây đi..." Vừa nói lại vừa lộ ra vẻ mặt thống khổ, giống như đang cực lực nhẫn nại.   Đêm lạnh, Y lại chỉ mặc y phục dạ hành, nhỡ ngồi đấy thương thế lại nặng hơn thì sao? Y còn phải tới nha môn, lỡ bị ai phát hiện thì đại kế cũng mất. Ân Lạc cắn cắn môi: "Ngươi và ta mỗi người một bên là được, dù sao sớm tối cũng sẽ như vậy."   Nàng nằm vào phía trong, rồi đắp một phần chăn.   Nguyễn Trực nghe theo, cởi giày ngủ ở bên ngoài.   Không ai nói gì thêm nhưng hai người đều có chút loạn, Ân Lạc nhịn không được hơi dịch người, nào ngờ Nguyễn Trực cũng thế, cảnh giác lên tiếng: "Ngươi làm gì thế? Ta thấy ngươi bị thương nên mới muốn ngươi nghỉ ngơi cho tốt, cũng không phải để ngươi..."   "Để ta làm gì? Là chăn nhỏ quá, không đắp hết được." Nguyễn Trực thản nhiên nói: "Xem ra sau khi thành thân phải làm cái nào rộng một chút, nếu không..." Hai người khi ngủ sẽ dán vào nhau.   Ân Lạc đỏ mặt, không biết nói gì cho phải.   Trên gối, trên chăn đều có mùi hương của nữ nhân, Nguyễn Trực tâm ý viên mãn, cảm giác này rất xa lạ, ba mươi năm nay y gặp không ít nữ nhân nhưng luôn sa vào báo thù không hề có vọng niệm, bây giờ bất tri bất giác lại có ý đồ xấu với Ân Lạc. Từ hôm muốn cắn tai nàng ấy, ý niệm này càng ngày càng mạnh, Nguyễn Trực nhíu mày, không phải thật sự mình đã đến lúc phát tình chứ?   Y quay sang nhìn thoáng qua Ân Lạc, nàng đang đưa lưng về phía y. Trời mờ tối nên chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mái tóc đen nhánh và một phần bả vai nho nhỏ, tròn trịa, đụng vào hẳn sẽ rất dễ chịu. Y dời mắt, càng thêm chắc chắn là mình đã phát tình, khó trách mẫu thân cứ thúc cưới, nam nhân đến độ tuổi nhất định sợ là không chịu được.   Y thở dài một hơi, đột nhiên rất hối hận vì đã đùa nghịch lưu manh mà ở lại đây, còn không thể làm gì Ân Lạc, không phải là tự đào hố cho mình sao?   Bị thương vốn đã không thoải mái, thêm cái này nữa thì lại càng khổ sở.   Ân Lạc cũng không ngủ được nhưng vì ngượng nên không dám xê dịch tí nào, sợ bị Nguyễn Trực phát hiện. Hai người cứ thế mà cố gắng chịu đựng cả một đêm. Nhân lúc trời còn chưa sáng Nguyễn Trực còn tranh thủ thời gian về phủ ngủ bù một giấc. May mà đúng ngày nghỉ nên hôm sau vẫn có thể bình thường tới nha thự.   Tưởng Phục bị Ảnh Tử đâm bị thương làm cả kinh thành rúng động, lại bắt đầu điều tra một lượt, bất tri bất giác đã đến ngày Tô gia tiểu thiếu gia, tiểu cô nương đầy tuổi.   Tô Cẩm nhớ thương Lục Vanh nên lấy việc này làm lý do tới Lục gia, nói là muốn đến xem Tô Nguyên có cần giúp gì không.   Kết quả Tô Nguyên ngủ đến khi mặt trời lên cao còn chưa dậy, cũng không phải không tỉnh mà là lười rời giường. Từ khi nàng bằng lòng, Lục Sách có lẽ do kìm nén quá lâu nên cứ ở nhà là lại giày vò một phen. Đêm qua cũng là như thế, nàng bóp bóp chân, mặc y phục, nhìn mấy vết đỏ ở ngực mà đỏ mặt.   "Thời gian này muội còn sống tốt hơn ta." Tô Cẩm nhìn thấy nàng liền cười: "Nếu ta như muội thì sợ là đã sớm bị tổ mẫu trách phạt rồi."   Đến thỉnh an buổi sáng cũng không phải làm, ngày lại ngày trôi qua thật tự tại.   Nhưng theo Tô Nguyên bây giờ còn chưa phải tự tại nhất, chờ thêm nửa năm một năm nữa thời gian dễ chịu của nàng mới thật sự tới: "Nếu tỷ hâm mộ thì cũng sớm gả đi."   Tô Cẩm liền đỏ mặt: "Ta cũng không gấp. Muội mau ăn sáng đi."   "Tỷ có muốn ăn gì không?" Tô Nguyên ngồi xuống.   "Không cần, sáng ta ăn hơi nhiều giờ vẫn còn no." Tô Cẩm nhìn nàng, cân nhắc ngôn từ rồi mới nói: "Mẹ chồng muội còn bệnh sao? Ta nghe nói đại biểu ca đi chăm sóc, nhưng không phải huynh ấy vẫn còn bị thương sao?"   "Cũng hết cách, Lục Tĩnh Anh không ở đây, ta lại không đi, vậy chỉ còn đại ca thôi. Ta thật không ngờ đại ca vẫn rất có hiếu tâm, bản thân còn đang dùng thuốc mà vẫn có thể tới bưng trà đổ nước cho mẫu thân."   Nhưng Liêu thị xứng sao? Tô Cẩm cắn môi một, bà ta nuôi dạy Lục Tĩnh Anh thành như thế, giờ xảy ra chuyện lại muốn Lục Vanh chăm sóc, nàng thấy hơi đau lòng. Từ nhỏ phụ thân không thương, mẫu thân cũng không yêu, Lục Hoán Dương bị giáng chức sợ là cả nhà này sẽ đổ lên vai huynh ấy. Cũng không biết hai người... sắc mặt nàng nhất thời vô cùng phức tạp, Tô Nguyên đã gả cho Lục Sách, mình mà muốn gả cho Lục Vanh thì trong nhà sẽ đồng ý sao? Liêu thị và Lục Hoán Dương sợ là cũng sẽ không đồng ý. Lúc trước Lục Tĩnh Anh làm ầm ĩ như vậy đã khiến hai người họ ghét mình, lại bất hòa với phu thê Lục Sách, nghĩ thế nào cũng không ổn.   Thấy Tô Cẩm kỳ kỳ quái quái, Tô Nguyên dò hỏi: "Hôm tết Mạnh phu nhân có tới không?"   Tô Cẩm lắc đầu: "Không tới nhưng có đưa mấy bồn hoa cho tổ mẫu." Nàng ấy nghĩ thầm, sợ là phải sớm đề cập chuyện đính hôn với tổ mẫu và phụ thân, nếu không muộn mất, nhưng không biết các trưởng bối sẽ phản ứng ra sao, hẳn là mẫu thân sẽ đứng về phía mình.   Hai người đang nói chuyện thì có nha hoàn thông báo, nói Lục Vanh tới.   Mặt Tô Cẩm đỏ bừng.   Tô Nguyên cũng hơi kinh ngạc nhưng thấy hai má Tô Cẩm đỏ ửng, nàng càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng, xem ra hai người này thật sự có gì đó với nhau, nàng cười nói: "Mời đại ca vào đi."   Lục Vanh vẫn chưa khỏi hẳn nhưng nghe nói Tô Cẩm tới nên rất muốn gặp, tiện dịp phải chuẩn bị lễ vật đầy tuổi cho hai đứa trẻ nên lấy cớ này tới đây: "Thận nhi, Tú nhi đầy tuổi, ta như thế này không tiện tới Tô gia, hai món đồ này làm phiền đệ muội giúp ta tặng lễ." Lúc nói chuyện còn không nhịn được mà nhìn Tô Cẩm, ánh mắt dính chặt vào người nàng, có muốn nhổ cũng không nhổ được.   Tên ngốc này, Tô Cẩm nghĩ thầm, sao lại thể hiện rõ ra như vậy, nàng ấy lườm hắn ta một cái.   Thấy nàng tức giận, Lục Vanh mới chuyển mắt đi.   Hai quả hồ lô vàng rất đáng yêu, còn được buộc một chiếc lục lạc nho nhỏ, tiếng kêu giòn vang, rõ ràng là rất dụng tâm chuẩn bị. Tô Nguyên nhịn không mà được cười: "Đại ca tốn kém rồi, nhất định đệ đệ muội muội sẽ rất thích. Đại ca ngồi uống ngụm trà ạ."   Lục Vanh chỉ mong có vậy, lập tức ngồi xuống.   Tô Cẩm cắn môi, cảm thấy giấu được chuyện với hắn ta cũng khó, liên tục nháy mắt kêu hắn ta mau đi.   Trông thế này thì có lẽ vết thương đã lành bảy, tám phần mười, biết thế mình đã không tới.   Sợ Tô Cẩm không vui nên dù không nỡ Lục Vanh cũng đành cáo từ.   Ban đêm, Tô Nguyên nói với Lục Sách chuyện này, cười nói: "Ta thấy nhất định là Nhị tỷ muốn gả cho đại ca, nhưng sợ là đại ca sẽ bị bắt nạt chết mất." Lục Vanh rất sợ Tô Cẩm, chỉ một ánh mắt đã khiến hắn ta đứng ngồi không yên, hết sức buồn cười.   Lục Vanh là thật lòng nhưng hôn sự này lại không dễ thành, Lục Sách trầm ngâm nói: "Các trưởng bối sẽ không đồng ý, trong mắt họ nàng đã như dê vào miệng cọp, nếu thêm một cô nương nhà nàng gả tới thì tuyệt đối sẽ không đồng ý."   Nhưng Lục Sách không phải con trai Lục Hoán Dương mà... Tô Nguyên nhíu mày: "Vậy huynh nói nên làm sao bây giờ, cũng không thể hủy một đôi uyên ương chứ."   "Chỉ có thể đợi, đợi đại ca khỏe lại để huynh ấy lĩnh chút quân công là xong." Lục Sách suy nghĩ một chút: "Để lúc nào ta đi gặp huynh ấy nói một chút."   "Ừm." Tô Nguyên gật đầu, còn nói đến buổi đầy tuổi: "Hôm đó huynh có rảnh không."   "Nàng đi trước một lát, ta sẽ về sớm."   Hai người nói một lát rồi đi ngủ, tay Lục Sách lại không thành thật bị Tô Nguyên đẩy ra: "Mệt chết ta, hôm nay ta phải ngủ sớm."   "Sao lại mệt, nàng cũng không nhúc nhích." Lục Sách không hiểu nổi: "Có phải tư thế hôm qua..."   "Không được nói." Tô Nguyên đỏ mặt: "Dù sao cũng rất mệt mỏi, ta nghỉ một đêm không được sao?"   "Được." Lục Sách thấy nàng sắp vùi hết cả người vào trong chăn cũng không tiện ép buộc, dù sao còn nhiều thời gian, hắn cười ôm lấy nàng: "Ngoan, ngủ đi."   Cứ thế qua mấy ngày, đã tới ngày hai đứa bé tròn một tuổi.   Đây là ngày rất quan trọng trong đời một đứa trẻ, rất nhiều thân thích bạn tốt đều tới, Tô Nguyên chỉ không ngờ mình vừa tới cửa đã gặp Hàn Như Ngộ. Hắn ta không tới một mình mà đi cùng Lục Hoán Vân, Hàn thị và Lục Tĩnh Nghiên, Tô Nguyên muốn tránh cũng không được, nhưng mấy nha hoàn và Trần Tân đều cảnh giác đề phòng.   Hàn thị hoà giải, cười nói: "Ta nghe nói Như Ngộ và các ngươi từng có hiểu lầm, hôm đó ngã bệnh đầu óc mơ hồ mạo phạm, nói muốn xin lỗi ngươi. Nguyên Nguyên, ngươi tha thứ cho nó được không, nó không cẩn thận làm ngươi ngã một cái sao?"   Ngã vào lòng hắn ta, Tô Nguyên cắn môi, đáng tiếc lại không thể nói với Hàn thị như thế, nhất định hôm nay Hàn Như Ngộ có mưu kế nên mới dùng Hàn thị làm bình phong che chắn, chỉ là Hàn thị cũng không biết Hàn Như Ngộ... Tô Nguyên giật mình, thật ra nàng cũng không rõ ý đồ của Hàn Như Ngộ, có phải hắn ta nhớ được thật không?   Tô Nguyên tự cấu mình mấy cái, giờ đã không phải kiếp trước, nàng nên trấn định, đừng sợ Hàn Như Ngộ, nàng đã không còn là thê tử của hắn nữa, cần gì phải sợ? Dù Hàn Như Ngộ thật sự nhớ được kiếp trước thì cũng không phải sợ, nàng không chỉ có trí nhớ của kiếp trước, nàng còn có Lục Sách, có thân nhân.   Nàng lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào Hàn Như Ngộ.