Chương 95   Con trai đưa con gái tới Từ Nguyệt am song lại mang một thân đầy máu trở về, Liêu thị vội vàng sai người đến hỏi, thì ra Lục Tĩnh Anh cũng bị thương, còn chủ động ở lại Từ Nguyệt am. Lục Vanh mượn cớ trọng thương mà chủ động xin thôi chức Chỉ huy phó sứ, Liêu thị kinh hãi, Lục Hoán Dương cũng hoàn toàn không ngờ hai đứa con của mình lại rơi vào tình cảnh thế này, phát tiết tất cả nộ khí lên đầu Liêu thị, nói Liêu thị thân là mẫu thân không biết dạy dỗ, thậm chí tuyên bố muốn hoà ly với bà ta, làm Liêu thị bệnh nặng một trận.   Bên kia hỗn loạn cũng không ảnh hưởng gì đến Tô Nguyên, nàng đang viết câu đối xuân, đêm nay là giao thừa, phải xong sớm.   "Dù tới chỗ tổ mẫu dùng bữa nhưng phòng bếp chúng ta cũng nên chuẩn bị vài món ăn..." Nàng căn dặn Thải Vi: "Ngươi đi hỏi xem phòng bếp nói thế nào."   "Để bọn họ làm canh thịt hươu đi." Lục Sách đi tới: "Ta vừa đi săn một con hươu về, coi như là thêm món, đây nữa..." Hắn ném một vật qua: "Tặng nàng."   Tô Nguyên định thần nhìn lại, là một tấm lông chồn tía, sờ vẫn còn nóng hầm hập, nàng kinh ngạc: "Cũng là huynh mới săn sao?"   "Khó săn hơn hươu nhiều." Hắn cởi áo khoác ra vắt lên trà kỷ, lại gần ôm lấy nàng: "Thích không, lấy làm bao cổ tay hoặc áo lông, tầm này mặc là hợp nhất." Tay hắn sờ vào cổ nàng, hắn cảm thấy màu này nàng mặc nhất định sẽ rất tôn da.   Tay nam nhân vẫn còn hơi lạnh, Tô Nguyên rụt người lại, xẵng giọng: "Lạnh chết!"   "Thế đã lạnh rồi à?" Hắn tóm lấy tay nàng, duỗi tay vào trong y phục: "Còn lạnh hơn đây."   "A!" Tô Nguyên luống cuống tay chân ngăn cản.   Hắn cười ha ha, ngừng tay bế nàng đặt ngồi lên chân mình: "Đang viết gì đấy?"   "Câu đối xuân." Nàng nghiêng đầu nhìn hắn: "Viết thế nào? Ta định sẽ dán ba, bốn bức trong viện, chỗ khác thì không đến lượt chúng ta quản nên mới tự viết."   "Không tệ." Lục Sách nhìn một lượt, đặt cằm lên bả vai nàng: "Tiếp tục viết đi, ta xem."   "Huynh xem thôi là thế nào, mau đến mài mực cho ta."   Lục Sách cười lên: "Được, ta thêm hương cho nàng." Hắn thêm nước vào nghiên mực rồi cầm lấy thỏi mực.   Tô Nguyên bình chân như vại chấm mực nước, viết từng nét một, vừa viết vừa hỏi Lục Sách: "Huynh đi thăm đại biểu ca chưa? Ta nghe nói bị thương rất nặng, nếu không sao đến Chỉ huy phó sứ cũng không làm nữa, Lục Tĩnh Anh thật sự là quá hại người."   Đâu chỉ vì nguyên nhân này, hắn đã sớm thăm dò qua, là chính Lục Vanh không muốn làm, hơn nữa Tào Quốc công phủ và Lục gia đã trở mặt nên quan trên mới tùy tiện đồng ý.   Hắn thản nhiên nói: "Thăm rồi, không sao, tĩnh dưỡng vài tháng là khỏe."    Nhưng thái độ của Lục Vanh hơi lạ, chỉ là Lục Sách cũng không muốn nghĩ nhiều, bao năm ân oán giữa họ không thể nói giải quyết là giải quyết luôn được, thuận theo tự nhiên là tốt nhất.   Hai người đang nói chuyện, Trần Nhiên bên ngoài gõ cửa một cái, Lục Sách biết có chuyện quan trọng bèn buông Tô Nguyên đi ra ngoài.   "Hôm nay theo dõi phát hiện Ô Bình." Trần Nhiên nhỏ giọng hồi bẩm.   Ô Bình là thân tín của Lục Hoán Dương, Lục Sách giật mình: "Lão ta ngấp nghé Thái Dung ư?"   "Vâng."   Đáng lẽ phải là người của Tưởng Phục mới đúng, sao lại là... Chẳng lẽ, hắn đột nhiên hiểu ra, xem ra Tào Quốc công và Lục Hoán Dương đã diễn một màn kịch khá thành công, Tào Quốc công muốn lợi dụng ông ta đi giết Thái Dung để phủi sạch quan hệ. Tào Quốc công đúng là có bản lĩnh, thế mà thuyết phục được Lục Hoán Dương đi làm loại chuyện này! Lục Sách híp mắt lại: "Không nên đánh rắn động cỏ, thăm dò rõ ràng kế hoạch của bọn chúng rồi lại nói... Hàn Như Ngộ thì sao?"   "Không có động tĩnh gì."   "Tiếp tục theo dõi." Bây giờ Lục Sách cực kì oán hận Hàn Như Ngộ, chỉ đứng sau Tào Quốc công.   Trần Nhiên lĩnh mệnh.   Lúc hắn quay lại Tô Nguyên đã viết xong câu đối, đang để Thải Vi và Thải Cần bôi hồ để chuẩn bị dán lên cửa, nhưng cửa rất cao, nàng nào với tới nổi. Lục Sách thấy thế mới ôm lấy chân nàng, nhấc nàng lên cao đến nỗi suýt thì đụng phải đèn lồng, Tô Nguyên bị dọa đến thét lên.   "Kêu cái gì, ta ôm chặt rồi, còn không mau dán đi?" Lục Sách cười: "Làm ghế cho nàng còn không được sao?"   Nghe giọng hắn Tô Nguyên mới lấy lại bình tĩnh, lẩm bẩm: "Huynh đừng buông tay đấy." Nói rồi run lẩy bẩy dán câu đối lên cửa, Lục Sách gọi nha hoàn khác dán mấy câu đối còn lại rồi đi thẳng ra ngoài. Tô Nguyên bị hắn ôm cao rất giống người khổng lồ.   Thấy ánh mắt hạ nhân đổ dồn vào mình, Tô Nguyên đỏ mặt, đánh Lục Sách: "Mau buông ta xuống, đều thành hạc giữa bầy gà rồi."   "Đây gọi là tầm mắt bao quát non sông."   Tô Nguyên phì cười, bao lúng túng đều bị hắn chọc cười.   Hai người đợi dán hết câu đối mới trở về phòng.   Ban đêm đón giao thừa với lão phu nhân, vợ chồng Lục Hoán Vân và Lục Tĩnh Nghiên rất vui vẻ, không giống bên Lục Hoán Dương gà bay chó chạy. Cân thịt hươu do Lục Sách và Tô Nguyên mang tới rất được yêu thích, bị ăn sạch sành sanh.   Lục Hoán Vân đang nhắc tới Võ Hữu Niên, sau mấy tháng quần nhau với giặc Oa đã thắng một trận lớn, đánh chìm tất cả thuyền giặc trên biển, giặc Oa chạy trốn khắp nơi bị tiêu diệt bảy tám phần, mọi người nghe được tin tốt này rất vui vẻ. Nhưng vui vẻ nhất là Lục Sách và Tô Nguyên, Lục Sách cũng nhịn không được uống nhiều mấy chung rượu, được Tô Nguyên dìu về, nam nhân nằm trên giường cười nói: "Nguyên Nguyên, sư phụ ta không sao, chúng ta... rất nhanh..."   Nàng không biết hắn đang nói cái gì, cúi đầu xuống nghe liền bị ôm chầm lấy.   "Dù sư phụ thắng nhưng tạm thời sẽ không về, Nguyên Nguyên." Hắn nói nhỏ bên tai nàng: "Ta có một bí mật..."   "Ừm?" Tô Nguyên vểnh tai: "Bí mật gì?"   "Mẹ ta..."   Mẹ Lục Sách, Tô Nguyên trợn tròn mắt, rốt cuộc hắn cũng định nói về thân thế sao? Đang muốn nghe cho kỹ thì Lục Sách ngủ thiếp đi.   May mà nàng đã sớm biết bí mật này, nếu không đã bị hắn nhử cho khó chịu rồi. Tô Nguyên lườm hắn một cái, cởi giày rồi đắp chăn cho hắn. Nhưng hôm sau Lục Sách tỉnh lại lại giống như hoàn toàn không nhớ mình đã nói gì, không nhắc lại chuyện đó nữa.   Thời gian qua đi, chớp mắt đã tới tết Nguyên Tiêu.   Lục Tĩnh Nghiên đã sớm hẹn nàng và Tô Cẩm đi ngắm hoa đăng nên Tô Nguyên cũng rất phấn khởi.   "Chỉ là vài chiếc đèn mà vui vẻ vậy sao?" Lục Sách buồn cười: "Sau này ta sẽ treo đầy sân cho nàng nhìn đủ."   "Vậy sao giờ huynh không treo luôn cho ta?" Tô Nguyên ngửa đầu nhìn hắn: "Sau này không biết còn là bao lâu nữa, không có thành ý gì cả."   "Đó là vì năm nay..." Hắn nói nhỏ: "Năm nay khác." Nói rồi ôm Tô Nguyên, vẫy hạ nhân đi ra ngoài.   Tô Nguyên giật mình, đỏ mặt nói: "Biểu ca, một lát nữa ta phải ra ngoài, đã hẹn với Tam muội và Nhị tỷ rồi. Giờ ta không tiện." Không tiện thân mật với hắn.   Thấy trong phòng không có ai hắn nói: "Hôm nay nàng phải đi cùng ta."   "Huynh có chuyện muốn làm sao?" Tô Nguyên lập tức gật đầu, cho là Lục Sách có kế hoạch gì hai mắt tỏa sáng: "Có phải cần ta giúp không?"   "Ừm, nàng phải giúp ta."   "Được!" Tô Nguyên lập tức ném Lục Tĩnh Nghiên ra sau đầu, gọi Bảo Lục đi nói một tiếng là tối nay nàng sẽ ra ngoài với Lục Sách, để Lục Tĩnh Nghiên trực tiếp đi tìm Tô Cẩm.   Thấy nàng hưng phấn, Lục Sách mỉm cười.   Đến tối hắn và Tô Nguyên cùng ngồi kiệu ra ngoài.   Bên ngoài rộn rộn ràng ràng, các nhà đều treo đèn sáng rực như ban ngày, Tô Nguyên vén rèm nhìn ra ngoài nhưng Lục Sách lại không nhúc nhích tí nào, Tô Nguyên thầm nghĩ đúng là làm đại sự, nàng cũng không thể nhấp nhổm thế này được nên buông rèm xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.   Cỗ kiệu đi tới một quán rượu mới dừng lại, hai người lên nhã gian, Lục Sách gọi rất nhiều đồ ăn.   Tô Nguyên ngạc nhiên: "Huynh dẫn ta đi ăn gì sao? Không phải nói..."   "Là nàng ăn, ta phải đi bây giờ, nhớ ở đây chờ ta, ta đã dặn gã sai vặt ở ngoài rồi, sẽ không để cho người khác quấy rầy." Lục Sách quay người chốt cửa lại rồi phi thân lên xà nhà, không biết làm thế nào mà biến mất trong chớp mắt.   Tô Nguyên nhịn không được lo lắng, cũng không biết Lục Sách có an toàn hoàn thành không.   Hôm nay đông người như vậy, tuy nói thừa dịp loạn mà bắt cá nhưng vẫn sẽ có nguy hiểm.   Nhìn một bàn thức ăn nàng thật sự không đó,i nhưng nếu không ăn thì sẽ khiến người khác sinh nghi, thế là đành phải mỗi món gắp vài đũa, lại đổ ít rượu vào chén để bên cạnh rồi đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài.   Hàng năm vào lúc này Thái Dung đều sẽ tới Thải Vân lâu uống chút rượu với đồng liêu, bàn chút chuyện triều chính, nói chút phong nguyệt nhưng chỉ tầm nửa canh giờ sẽ xuống đường ngắm hoa đăng, Thái Dung vừa đến, người đi đường đã nhao nhao nhường đường. Ông ta chậm rãi bước trên đường, cảm thấy rất hài lòng, giống như đầy đèn trên đường đều sáng vì mình, ông ta sẽ đi dọc con đường này về phủ, đây là thói quen nhiều năm.   Lục Hoán Dương nằm ở nóc nhà đã hơn nửa canh giờ, một tay công phu ám khí của Lục Tĩnh Anh là do lão ta dạy, Lục Tĩnh Anh còn thành thục đến mức đó chứ đừng nói là Lục Hoán Dương. Hôm nay lão ta phải bắn chết Thái Dung ở đường Phượng Minh này, chỉ cần Thái Dung chết thì nhất định Ngô Thái hậu sẽ đại loạn, Tào Quốc công có thể mượn cơ hội này chiếm quyền của Ngô Thái hậu. Như vậy thì lão ta có thể được lợi, nữ nhi cũng có thể quay lại Tào Quốc công phủ. Lục Hoán Dương cũng là cùng đường mạt lộ, nếu như Tào Quốc công có chuyện thì nhất định sẽ cuốn mình vào cùng, chỉ có thể có vinh cùng vinh.   Lão ta nắm chặt một mũi ám khí, có bôi kịch độc kiến huyết phong hầu.   Chỉ cần Thái Dung dính vào một chút thì nhất định sẽ chết.   Đang nghĩ ngợi Thái Dung đã đi tới, Lục Hoán Dương tìm đúng thời cơ giơ tay lên, ám khí không tiếng động bị phóng ra ngoài, đang chờ nhìn Thái Dung trúng độc bỏ mình nhưng không ngờ ám khí mới bay được nửa đường lại bị một mũi ám khí khác đánh bay. Tiếp theo đó một mũi ám khí khác cũng từ hướng đó bay tới, đâm thẳng vào người Thái Dung.   Không sâu không cạn, không nhẹ không nặng, không lấy được mạng Thái Dung nhưng cũng tuyệt đối sẽ không để ông ta dễ chịu.   Thái Dung bị thương, thét to một tiếng, hộ vệ lập tức vây lại.   Lục Hoán Dương giật nảy cả mình, dựa vào công lực nhiều năm qua nhanh chóng đuổi về hướng người vừa phóng ám khí ban nãy. Trong bóng đêm, người kia dáng người cao gầy, lại có chút quen mắt, Lục Hoán Dương suy nghĩ một chốc liền biến sắc, trong chớp mắt này, người kia đã đột ngột biến mất.   Lục Hoán Dương tìm một nơi kín đáo nhảy xuống, lượn một vòng rồi về phiên chợ, tìm được nô bộc trong nhà túm cổ áo hỏi xong chạy về phía quán rượu.   Tìm lên lầu ba thấy có gã sai vặt giữ cửa, ông ta không quan tâm đá một cái bay cửa ra.   Trong gian phòng trang nhã, sắc mặt Lục Sách ửng đỏ ngồi trên đùi Tô Nguyên, nàng đang bưng chung rượu cho hắn uống, nhìn thấy Lục Hoán Dương bị dọa tới rớt cả chung rượu. Lục Sách thì càng nổi nóng, buông Tô Nguyên ra, xoay người nhìn ông ta lạnh lùng nói: "Không biết phụ thân đến đây có việc gì? Nhi tử lại không biết phụ thân có nhã hứng đạp cửa từ bao giờ đấy."   Trên bàn đầy rượu thịt, bát đũa lộn xộn, nhìn là thấy đã ăn hồi lâu, Lục Hoán Dương lập tức phẩy tay áo bỏ đi. Một tay ám khí này của ông ta độc bộ thiên hạ, đã từng chỉ dạy cho Lục Tĩnh Anh, Lục Sách và Lục Vanh nhưng hai đứa con của ông ta không thể ra tay, đương nhiên là chỉ còn lại Lục Sách. Nhưng có lẽ đã nghĩ nhầm rồi, tuy võ công của đứa con trai này tốt song lại không ôm chí lớn, làm bạn chơi với Hoàng đế, cưới thê tử rồi thì chìm đắm trong vẻ dịu dàng của mỹ nhân. Lục Hoán Dương nhíu mày, nếu không phải Lục Sách thì là ai? Ai sẽ biết được kế hoạch này, cứu được mạng Thái Dung nhưng cũng làm bị thương lão ta.   Rốt cuộc người kia muốn làm gì?   Mà mình thì sao, ám sát Thái Dung thất bại, lại đánh rắn động cỏ, chỉ sợ Tào Quốc công sẽ không tín nhiệm mình nữa, nói không chừng còn tưởng mình cố ý, lòng Lục Hoán Dương trầm xuống.   Tô Nguyên đóng cửa lại, hạ giọng hỏi Lục Sách: "Ông ta có tin không?"   "Hẳn là sẽ tin, dù sao nàng diễn cũng không tệ." Lục Sách ôm lấy nàng: "Nhưng còn có thể diễn tốt hơn chút nữa."   "Diễn thế nào?" Nàng nói.   "Uống rượu này đi." Lục Sách nói: "Rồi bón cho ta."   Tô Nguyên đỏ bừng mặt, sẵng giọng: "Đi đi, dê xồm."   "Nói ta dê xồm sao?" Lục Sách liếc xéo nàng, tự uống một hớp rượu: "Được, vậy để ta làm dê xồm chân chính cho nàng xem, đừng nhúc nhích, để ta bón nàng."   Tô Nguyên cả kinh chạy quanh phòng, hắn đuổi theo trêu nàng, hai người đùa giỡn một trận.   Chơi mệt rồi liền ngồi cạnh cửa sổ ngắm hoa đăng, đến giờ Hợi mới hồi phủ.