Chương 93   Mặc dù Tô Nguyên không muốn liên quan gì với Hàn Như Ngộ nữa, tránh tái hiện nghiệt duyên kiếp trước; thế nhưng nàng lại không hề muốn hắn ta chết. Mắt thấy hắn ta đập vào tường xong không nhúc nhích, nàng bèn kinh hoảng bước lên xem thế nào.   Đây chính là con trai độc nhất của Hàn phu nhân, là người có tiền đồ nhất Hàn thị, lỡ bị Trần Tân đánh bị thương nặng thì sợ là Lục Sách sẽ gặp phải phiền toái, Hàn gia cũng sẽ coi bọn họ là tử địch, sau này sẽ gặp không ít khó khăn.   Nàng ngồi xổm xuống kéo tay áo Hàn Như Ngộ: "Hàn công tử, ngươi tỉnh lại đi! Bảo Lục, mau mời đại phu tới đây!"   Chuyện cũng đã rồi, giờ chỉ có thể cố gắng cứu vãn phần nào hay phần đó.   Thấy nàng lo lắng Trần Tân vội nói: "Thiếu phu nhân, tiểu nhân không dùng bao nhiêu sức, Hàn công tử không sao đâu, nhiều nhất là bị choáng thôi."   Tiếng hai người nói chuyện loáng thoáng bay vào tai Hàn Như Ngộ, hắn ta cảm thấy đầu vừa căng vừa đau, những hình ảnh kia hỗn loạn làm hắn ta phân không rõ, nhưng gương mặt Tô Nguyên lại rõ ràng như vậy, giống như những giấc mộng kia. Từ khi Tô Nguyên gả cho Lục Sách hắn ta luôn mơ thấy những giấc mộng kỳ lạ, nàng chân thật như vậy, như đang thật sự ở bên cạnh mình.   Hắn từ từ mở mắt ra.   Nhìn ánh đèn trong cửa hàng, nhìn người đi ngang ngoài đường, nhìn thấy Tô Nguyên... nàng nửa ngồi bên cạnh nắm lấy tay áo hắn ta, ngón tay dài tinh tế.   "Nàng." Hắn ta nói: "Nàng là..."   Ánh mắt hắn không có tiêu cự nhưng Tô Nguyên không hề chú ý, thấy Hàn Như Ngộ đã tỉnh nên cũng không còn gì lo lắng; nàng đang muốn đứng dậy thì Hàn Như Ngộ lại đột nhiên níu tay nàng lại, kéo nàng ngã vào lòng hắn. Giọng nam nhân trầm thấp vang bên tai: "Ta đã thấy nàng, nàng là thê tử của ta."   Cả người Tô Nguyên chấn động, trong chớp mắt đó nàng đã quên giãy dụa, cả người cứng đờ, không thể động đậy.   Trần Tân lại giận tím mặt, đây chính là Thiếu phu nhân, Hàn Như Ngộ không sợ chết phải không, vừa bị đánh ngất xỉu vẫn còn dám lỗ mãng. Hắn ta vươn tay đặt lên bả vai Tô Nguyên, nói tiếng Đắc tội rồi nhấc Tô Nguyên dậy, hai nha hoàn vội vàng đỡ lấy.   Sắc mặt Tô Nguyên tái nhợt, tỉnh táo lại bước nhanh ra ngoài, lòng loạn như ma.   Trần Tân lườm Hàn Như Ngộ một cái rồi quay người đuổi kịp.   Tô Nguyên ngồi trong kiệu lo lắng không biết nên xử lý chuyện này thế nào. Chẳng lẽ Hàn Như Ngộ nhớ ra gì sao? Tại sao lại đột nhiên nói mình là thê tử của hắn ta? Là bị đập đầu đến hồ đồ hay... không thể nào, hắn ta không thể trọng sinh như mình được.   Kiếp trước khi nàng chết rồi Hàn Như Ngộ vẫn sống tốt, sao có thể trọng sinh chứ?   Nhất định là mình đoán sai rồi, Tô Nguyên thở hắt ra, nhất định là vậy.   Bên trong cửa hàng chưởng quỹ đã sợ đến choáng váng, run giọng nói: "Hàn đại nhân, ngài... ngài thế nào rồi ạ?"   Hàn Như Ngộ chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ bụi đất dính vào y phục, giống như không nghe thấy tiếng chưởng quỹ, bước ra ngoài. Trong đầu hắn ta tràn ngập các loại ký ức, lúc này đứng dưới mái hiên phảng phất như đã cách cả.   Thật sự là kỳ lạ...   Ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, hắn ta tự hỏi, những hình ảnh đó là gì? Kiếp trước sao? Vừa quen thuộc vừa xa lạ, như là hắn nhưng cũng không phải là hắn. Mà Tô Nguyên vừa giống người kia lại không giống. Nhưng cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao mình lại có tình cảm đặc biệt với Tô Nguyên.   Nàng, đã từng là thê tử của hắn.   Hàn Như Ngộ híp mắt lại, Tô Nguyên biết không? Vừa nãy nàng luống cuống như vậy, giống như có biết. Chẳng lẽ nàng cũng có những ký ức này nên mới vô tình như vậy? Đầu hắn đau như bua bổ, gần như không thể thực hiện suy nghĩ, Hàn Như Ngộ day day mi tâm rồi bước nhanh rời đi.   Xảy ra chuyện này Trần Tân không dám giấu diếm, vội vàng sai người truyền tin vào cung.   Tô Nguyên hơi mất hồn mất vía, vốn muốn xem ít sổ sách kết quả một chữ cũng không vào. Thải Vi cho là nàng bị Hàn Như Ngộ khinh bạc, sợ Lục Sách quở trách mới an ủi: "Thiếu phu nhân, đều là lỗi của Hàn công tử, đến lúc đó thiếu gia hỏi chúng nô tì có thể làm chứng, Thiếu phu nhân đừng suy nghĩ nhiều."   Tô Nguyên thở dài.   Nếu chỉ là chuyện này thì tốt, lúc đầu Hàn Như Ngộ đã muốn lấy nàng, không phải Lục Sách không biết, nàng đang sợ một chuyện khác, nếu Hàn Như Ngộ biết kiếp trước thì quá phiền phức.   "Mang nước nóng lên, ta muốn ngủ." Nàng nghĩ mà đau đầu.   Thải Vi vội vàng đi truyền.   Tô Nguyên tắm rửa xong liền lên giường, nhưng không thể nào ngủ được. Nàng ngẩn người nhìn đỉnh màn. Nếu Hàn Như Ngộ cũng trọng sinh thì nên làm gì bây giờ? Hắn ta sẽ đối phó mình ư? Hắn ta sẽ đối phó mình như thế nào? Tô Nguyên cắn môi, hắn ta dựa vào cái gì mà đòi đối phó với mình chứ? Kiếp trước vốn là hắn nhất quyết đòi cưới, nàng chẳng hề muốn gả.   Đang suy nghĩ lung tung thì cửa đột ngột bị đẩy ra, Bảo Lục đang trực đêm giật mình, thấy người đến là Lục Sách bèn lui về đứng sau sau tấm bình phong.   "Nguyên Nguyên, nàng sao rồi?" Lục Sách sải bước tiến đến, túm lấy tay Tô Nguyên lôi nàng ra khỏi chăn: "Hàn Như Ngộ, lẽ nào lại như vậy!"   Dưới ánh đèn để lộ rõ một quầng đỏ ở cổ tay, Lục Sách kéo lên nhìn: "Đây là hắn ta làm sao?"   Tô Nguyên vô ý thức co rụt lại.   "Xem lão tử có giết hắn ta không!" Lục Sách cuồng nộ, nói chuyện cũng không để ý: "Gần đây nàng đừng ra ngoài, rất nhanh sẽ... chờ chuyện này qua đi, ta nhất định phải lấy mạng hắn ta!"   Tô Nguyên chưa từng thấy Lục Sách tức giận như vậy, nhất định là do Trần Tân nói chuyện hôm nay cho hắn, vội vàng nói: "Biểu ca, huynh đừng vọng động. Hắn ta làm sai nhưng sợ là bị đập đầu đến choáng váng nên mới thế, ta... ta nhất định sẽ không ra ngoài." Nàng vừa nói vừa đưa tay xoa ngực cho hắn: "Đừng tức giận, hại thân thể."   Chuyện này có thể hại thân sao? Lục Sách nhìn một chút rồi đột ngột đè lên người Tô Nguyên: "Nàng biết cái gì mới gọi là hại thân không?"   Tô Nguyên lập tức đỏ bừng mặt.   Lục Sách nhìn chằm chằm Tô Nguyên. Nàng đã là thê tử của mình mà Hàn Như Ngộ còn cắn chết không thả, sợ là vì gương mặt kiều diễm này. May mà sớm lấy về nhà, bằng không đợi hai năm nữa không biết còn có bao nhiêu ong bướm.  Hắn cúi đầu xuống hôn nàng thật mạnh, nam nhân còn mặc phục sức cấm quân, đai lưng ngọc lạnh buốt ép vào đùi nàng làm Tô Nguyên đau không chịu được, đẩy hắn ra: "Đai lưng của huynh..."   Hắn thoáng nâng người tháo đai lưng ra, tiện tay ném xuống đất.   Đè xuống lần nữa đã không chỉ hôn, môi hắn rơi vào cổ nàng, cởi áo trong của nàng ra, rơi vào ngực, bao nhiệt tình những ngày qua như được dịp bùng nổ, đốt cháy cả hai người.   "Nguyên Nguyên..." Hắn ôm lấy nàng: "Ta rất khó chịu."   Nói rồi lại cọ cọ mặt nàng.   Tô Nguyên lầm bầm: "Đã nói là sang năm."   "Ta biết, ta cũng không nói bây giờ." Hắn đã mười tám tuổi, lại thường xuyên ngủ chung với thê tử như hoa như ngọc, trong đầu khó tránh khỏi có tà niệm, hôm nay bị Hàn Như Ngộ chọc giận nên định lực của hắn cũng yếu đi nhiều, có lẽ cũng không cần quá khắc chế, Lục Sách cắn lỗ tai nàng: "Nàng giúp ta."   Nam nhân thở nặng nề đầy thống khổ, thật ra Tô Nguyên cũng luôn áy náy, nhỏ giọng hỏi: "Giúp huynh thế nào?"   Hắn giữ chặt tay nàng hướng xuống dưới.   Mặt Tô Nguyên đỏ như sắp nhỏ ra máu. Nàng muốn rút tay về, kết quả lại bị hắn cầm chặt lấy, nỉ non thỉnh cầu, cuối cùng nàng cũng không buông tay nhưng thầm lo lắng không biết sang năm mình có chịu được không. Nàng lén nhìn Lục Sách, gương mặt hắn ửng đỏ, đầu mày cuối mắt đều nhuốm màu tình dục, có chút câu người, nàng đột nhiên nhớ lại cảm giác hắn vừa hôn lên người mình, cảm giác ấy đời trước nàng cũng chưa từng có.   Sau khi mất đi song thân, nàng gần như đã mất đi toàn bộ cảm xúc vui sướng, làm chuyện gì cũng không có hứng thú. Bây giờ lại khác, nàng vô thức nuốt nước bọt.   Đêm dài, Tô Nguyên mỏi hết hai tay nên nhanh chóng ngủ thiếp đi, nhưng Lục Sách lại không ngủ được. Hắn ôm Tô Nguyên vào lòng, suy nghĩ xem về sau nên tra tấn Hàn Như Ngộ như thế nào.   Đột nhiên Tô Nguyên rít lên một tiếng, ngồi bật dậy.   Lục Sách phát hiện trán nàng đầy mồ hôi.   "Gặp ác mộng sao?" Hắn đứng dậy lấy y phục khoác cho Tô Nguyên: "Mơ thấy gì mà sợ như vậy?" Rồi cầm khăn tay lau mồ hôi cho nàng.   Tô Nguyên không dám nói.   Đó là mộng nhưng cũng là ký ức.   Hàn Như Ngộ cứu nàng dưới nước lên rồi ném cho nàng một thanh kiếm, nghiêm nghị nói: "Không phải ngươi muốn chết sao, có gan thì giết ta đi rồi nói."   Nàng không dám, hắn ta liền nhào lên bóp lấy cổ nàng, bóp một lúc rồi ném nàng lên giường, xé y phục của nàng. Nàng như một con rối, không thể nhúc nhích.   Hắn ta phái người đến giám thị nàng, sợ nàng lại tự tử.   Mỗi khi nhớ đến, hắn sẽ lại đến tra tấn nàng.   Nhưng nước mắt của nàng đã chảy cạn vì phụ thân mẫu thân rồi, chỉ còn lại sự chết lặng đáng sợ, chấp niệm duy nhất của nàng chỉ là được táng bên cạnh mẫu thân.   Cảm giác tuyệt vọng kia thật sự khiến người ta ngạt thở. Tô Nguyên không dám nghĩ lại những chuyện đó nữa, nhào vào lòng trong ngực Lục Sách thút thít: "Biểu ca, sau này chúng ta có thể sống tốt phải không, cha mẹ cũng sẽ luôn khỏe mạnh chứ?" Sau khi nàng trọng sinh cũng chỉ mong có được những ngày bình an như thế này.   Nhưng nàng lại chẳng được thoả nguyện, càng lo lắng thì lại càng bị cuốn vào.   Người nàng hơi run lên, Lục Sách không biết vì sao Tô Nguyên lại nhắc tới cha mẹ nhưng vẫn trấn an: "Không sao, nàng đừng sợ, có ta ở đây rồi." Nói rồi vỗ vỗ lưng cho nàng: "Ta đã xin Hoàng thượng sau này ngày nào cũng sẽ về nhà, được không?"   "Không cần ngày nào cũng về, huynh còn phải bảo vệ Hoàng thượng mà."   "Không phải chỉ có mình ta bảo vệ Hoàng thượng, còn nàng, chỉ có một tướng công là ta."   Nam nhân cười, nụ cười dịu dàng như ánh trăng.   Tô Nguyên kìm lòng không đậu ôm lấy cổ hắn: "Huynh nói thật sao?"   "Thật." Hắn cúi đầu mổ lên môi nàng: "Nhưng lời gì cũng không thể nói quá vẹn toàn, có chuyện quan trọng thì ta vẫn phải ra ngoài, nhưng ngoài lúc ấy ra thì sẽ ở bên nàng."   Nàng biết tương lai hung hiểm, nhưng giờ khắc này, lại bởi vì Lục Sách mà an tâm lại.   Sau này hắn sẽ là Nhiếp chính Hầu gia mà, chắc chắn sẽ không để mình xảy ra chuyện, Tô Nguyên tự động viên mình rồi bỏ y phục ra chui vào trong chăn: "Không còn sớm nữa rồi."   Lục Sách cũng nằm xuống.   "Ôm ta ngủ." Nàng nói khẽ: "Ôm chặt một chút."   Lục Sách mỉm cười: "Tuân mệnh."   Nàng nằm trong lòng hắn, cảm nhận sự ấm áp, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.   Dạo này Hàn phu nhân cảm thấy con trai hơi kỳ lạ, không buồn bực như trước nhưng cũng không còn vẻ thiếu niên hăng hái nữa, trên người nó có một loại cảm giác nói không thể diễn tả, trầm tĩnh, u ám nhưng ngôn hành cử chỉ cũng không có gì lại, thậm chí cách đối nhân xử thế còn thành thạo điêu luyện hơn trước.   Bà thấy bất an, có gọi gã sai vặt hỏi nhưng hắn ta cũng không rõ nguyên do.   "Như Ngộ." Hôm đó Hàn phu nhân đi gặp Hàn Như Ngộ: "Sắp mùa xuân, ta nghe nói con đã viết cả thiếp mời rồi? Năm nay sao lại muốn tặng lễ cho mấy nhà kia? Bình thường lui tới cũng không nhiều." Con trai bỏ đi mấy nhà, lại thêm mấy nhà, làm bà ấy không hiểu ra sao.   "Gần đây ta mới làm, ngài cũng đừng hỏi nhiều." Hàn Như Ngộ hỏi: "Ta đưa ngài một hộp sâm núi ngài đã dùng chưa?"   "Mẹ con chúng ta còn phải khách khí vậy sao." Hàn phu nhân cười: "Lần sau đừng tiêu pha."   "Ngài là mẹ ta, ta hiếu thuận là đương nhiên." Hắn ta nhấc bút lên, muốn viết chữ.   Hàn phu nhân hiểu được con trai đang muốn mình rời đi, trong lòng cảm thấy quái lạ, đứa con này bỗng nhiên trở nên thật lạ lẫm, nhưng đây không phải con trai bà thì là ai chứ?   Hàn Như Ngộ thấy bà ấy đi rồi bèn nâng bút viết mấy chữ, nhưng trong đầu lại thoảng qua một bóng người. Tô Nguyên. nếu những ký ức này sớm xuất hiện thì chắc chắn bây giờ Tô Nguyên phải ở bên cạnh hắn ta hồng tụ thêm hương. Hiện giờ cha mẹ đều tại, có lẽ sẽ không thống khổ như lúc ấy, như vậy có lẽ nàng sẽ thích mình, chỉ cần đối xử với nàng thật tốt thì chắc chắn nàng sẽ chấp nhận mình.   Nhưng mọi chuyện đều bị Lục Sách làm hỏng!   Cả Tô Nguyên nữa, nàng cho là đã chọn được một chỗ dựa tốt nhưng lỡ Ngô Thái hậu biết Kỳ Huy đang giả bệnh thì sao? Còn Lục Sách... Hàn Như Ngộ nhếch miệng, Tào Quốc công, Ngô Thái hậu có biết Lục Sách là con trai Lục Cẩm Lân không?   Đến lúc mọi chuyện bị vạch trần thì Tô Nguyên sẽ xử trí thế nào đây?   Chỉ sợ hắn ta mới là chỗ dựa tốt nhất?   Hàn Như Ngộ chầm chậm viết xuống hai chữ, Tô Nguyên, chỉ là ở nét cuối cùng, nghĩ đến việc hàng đêm Tô Nguyên nằm trong lòng Lục Sách, hắn liền bôi đen cả trang giấy.   Nộ khí này hắn ta không thể nào khống chế được, Hàn Như Ngộ ném bút đi, dựa vào ghế thở hắt ra... Rốt cuộc mình là ai, là mình, hay là mình kiếp trước?   Rốt cuộc hắn ta nên đối xử với Tô Nguyên thế nào đây.