Chương 9     Nhân ra ánh mắt của Tô Nguyên, Tô Cẩm ngầm bĩu môi, căm tức nghĩ tới mấy cuộn gấm gấm Tứ Xuyên mà Nguyễn Trân sai người mang sang, nói là Nguyễn Trực tặng.   Cũng không phải chính thất phu nhân trong phủ, mà dám gióng trống khua chiêng tặng lễ vật như thế. Đừng tưởng nàng không biết tâm tư của Nguyễn gia, Nguyễn Trực làm như vậy còn không phải vì để nâng thể diện cho Nguyễn Trân sao. Nhưng đáng tiếc, dù có một ca ca như vậy thì Nguyễn gia vẫn chỉ là thương hộ, cả đời Nguyễn Trân cũng không làm chính thất được. Giống Tô Nguyên, trời sinh đã xứng làm thứ nữ.   Tô Cẩm nhíu nhíu mày, khinh thường lườm Tô Nguyên rồi ngẩng đầu ưỡn ngực bước xuống.   Bảo Thúy thấy vậy tức đến mức dậm chân, muốn nói bậy vài câu cho bõ tức; thế nhưng nhớ tới lời cảnh cáo của Tô Nguyên thì lại vội nuốt trở lại. Mấy ngày nay, nàng ta có cảm giác Tô Nguyên đối với mình khá lạnh nhạt, cảm thấy cô nương không thích mình làm nên càng không dám đắc tội.   Tổ tiên Uy Viễn hầu phủ có công khai quốc, từng phụ tá Hoàng đế đánh từ Trấn Giang vào kinh đi, lập chiến công hiển hách, công lao gần bằng hai vị Ngụy Quốc công Anh Quốc công khi đó. Sau khi Hoàng đế bình định tứ phương thì thưởng cho Lục gia một tòa Vương phủ ở bên cạnh cầu Sái Kim, sửa thành Uy Viễn hầu phủ, từ đó sừng sững ở kinh thành tám mươi năm, trải qua bốn triều đại.   Mấy năm nay trải qua mưa gió, phủ đệ giống như một người có tuổi, tràn đầy phong sương, khắc đầy dấu vết của năm tháng nhưng cũng không thể che dấu sự hiển hách của phủ Hầu gia. Trong viện sắc màu rực rỡ, lầu các cầu khúc chẳng thiếu thứ gì, kiến trúc tinh xảo vô cùng, chỉ là người Tô gia đã thấy nhiều thứ giống vậy nên cũng làm như không thấy.   Đoàn người đi tới trung đình, nhị phu nhân Hàn thị và hai con gái Lục Tĩnh Xu, Lục Tĩnh Nghiên ra đón chào, cười nói: "Gần đến giờ nhưng mẫu thân đột nhiên nói ngài thích ăn cá mè, nên vội vàng kêu hạ nhân ra ngoài mua đấy ạ."   Lão phu nhân dở khóc dở cười: "Có phải thứ quý giá gì đâu, ở nhà ta ăn đến ngán rồi, bà ấy còn nhớ thương."   "Nói là đầu bếp nghĩ ra một cách nấu mới nên nhất định phải để ngài nếm thử ạ."   Tỷ muội cảm tình sâu đậm, lão phu nhân rất vui vẻ: "Vậy cũng được." Lại nhìn Hàn thị: "Gần đây ngươi hơi vất vả, nhưng cũng là một chuyện tốt."   Tuy chỉ là chi ngoài của Hàn gia nhưng Hàn phu nhân mua gia nghiệp ở đây cũng coi như Hàn thị có người để dựa vào, huống chi quan hệ giữa hai người cũng không tồi, Hàn thị cười khanh khách gật đầu xưng phải.   Bước vào phòng chính, bên trong đã có rất nhiều người, Uy Viễn hầu phu nhân Liêu thị có hai đứa con, Hàn thị có bốn đứa, còn có Hàn phu nhân và Hàn Như Ngộ, mỗi người lại có vài người hầu hạ nên trông có vẻ nhiều. Lục thái phu nhân cũng thấy quá đông nên vẫy lui hết hạ nhân ra ngoài.   "Càng người nhiều càng nóng, dùng băng cũng không bớt được." Lục thái phu nhân mời lão phu nhân ngồi xuống, cười nói: "Tỷ vẫn chưa gặp Hàn phu nhân phải không?"   Hàn phu nhân mỉm cười, bước lên hành lễ: "Quả thật Thái phu nhân chưa từng ngừng nói về ngài."   Lão phu nhân tỉ mỉ quan sát Hàn phu nhân. Nàng mặc áo mỏng màu đỏ có nền hoa lê, quần rộng đồng màu đồng bộ, tóc búi thành hình tròn, cài một chiếc trâm vàng đính ngọc đỏ; nhìn đơn giản nhưng lại có cảm giác xinh đẹp cao sang, không khỏi khen ngợi: "Khi nhìn thấy Hàn công tử ta đã nghĩ phu nhân nào mới có thể sinh ra một đứa trẻ thế này, giờ cuối cùng ta cũng biết rồi."   Khen con trai còn khiến nàng ấy vui vẻ hơn là khen mình, Hàn phu nhân khiêm tốn: "Ngài quá lời rồi, kinh đô tàng long ngọa hổ, Như Ngộ còn phải học tập nhiều."   Giọng điệu có vẻ kiêu căng, Hàn phu nhân trước mặt làm việc thập phần hào  phóng khéo léo, ai mà ngờ được kiếp trước lại tuyệt vọng đến mức không để ý hình tượng, to tiếng chỉ trích nàng, nhục nhã nàng chứ. Tay Tô Nguyên siết chặt lại, không dám nhìn Hàn phu nhân, tất cả là vì Hàn Như Ngộ lấy mình.   Nếu trước đó cự tuyệt thì tốt rồi, khi đó nàng chỉ muốn cầu xin chút tha thứ từ lão phu nhân nên cũng chẳng nghĩ nhiều.   Lão phu nhân gọi hai đứa cháu gái ra bái kiến Hàn phu nhân.   Tô Cẩm che dấu sự kích động trong lòng, hành lễ rất cẩn thận, nàng ấy quá mức coi trọng lần gặp mặt này nên ngay cả bước đi cũng rất để ý, Hàn phu nhân quan sát thấy vậy bèn cười, nói: "Nghe lão phu nhân nói nhà các ngươi mới mời Lưu tiên sinh? Ta thấy nữ tiên sinh trước cũng không hề thua kém."   Đây là đang nói lễ nghi của Tô Cẩm tốt.   Tô Cẩm tâm hoa nộ phóng.   Đến phiên Tô Nguyên, nàng quy củ thi lễ rồi đứng sang bên cạnh, không hề có ý định dành sự ưu ái của Hàn phu nhân, nhưng Hàn phu nhân biết đây là thứ nữ nên cũng chẳng để trong lòng, chỉ qua loa khen vài câu rồi thôi. Nhưng Lục thái phu nhân lại nhớ tới Nguyễn Trân, nói với lão phu nhân: "Nguyễn di nương có thai, hay là cũng dẫn nàng ấy qua đây."   So với lão phu nhân thì có vẻ Lục thái phu nhân còn thích Nguyễn Trân hơn, mỗi lần tới đều nói mấy câu về mẫu thân, Tô Nguyên nghe thấy được, nhìn về phía Lục thái phu nhân cười vô cùng thân thiết.   Nụ cười cực kỳ sáng lạn, đôi mắt như có sóng nước lấp lánh, rực rỡ mà ấm áp, câu hồn nhiếp phách người nhìn.   Hàn Như Ngộ chỉ biết nàng luôn lạnh lùng, không ngờ cũng có lúc thế này, nhịn không được nhìn nhiều hơn một chút.   Lục Vanh bên cạnh thì chỉ thấy Tô Cẩm, huých hắn ta nói: "Đá mắt mèo hôm qua ta đưa ngươi xem ngươi thấy thế nào? Có phải thượng phẩm không? Ngươi nói xem, tiểu cô nương sẽ thích chứ?"   Thật sự là quái lạ, đến chuyện này cũng đi hỏi mình, sắc mặt Hàn Như Ngộ trầm xuống: "Sao ta biết được."   "Sao ngươi lại không biết." Lục Vanh bật cười: "Từ lúc tới kinh thành, không biết ngươi đã nhận bao nhiêu lễ vật rồi, đều là các cô nương nhờ người tặng, chẳng lẽ có người biết rõ sở thích của các cô nương hơn ngươi ư."   Trong mắt Lục Vanh, tuy Hàn Như Ngộ có dáng vẻ chính nhân quân tử nhưng nhất định sau lưng có dùng thủ đoạn gì đó nên mới được nhiều người thích như thế, vì vậy đương nhiên muốn thỉnh giáo một hai chiêu.   Hàn Như Ngộ không biết nên khóc hay cười, muốn phẩy tay áo bỏ đi, đúng lúc Lục thái phu nhân nói muốn chơi bài với lão phu nhân nên bảo mấy người trẻ tuổi tự ra ngoài chơi. Lục Vanh vốn cũng không muốn ở trong phòng nên túm lấy Hàn Như Ngộ: "Hôm trước cha ta vừa nhận được mấy bức danh họa, không bằng chúng ta tới phòng khách đi, nơi đó mát mẻ thích hợp thưởng tranh."   "Có phải là tranh của Ngô Thành Tử không?" Lục thái phu nhân cười nói: "Cũng đáng để nhìn một cái."  Rồi bà dặn hạ nhân: "Mang chút băng lên phòng khách, đừng để các công tử nóng, cắt thêm dưa và trái cây lên nữa."   Vậy là không thoát thân được, Hàn Như Ngộ muốn tìm cớ rời đi, nhưng vừa khi nhìn về phía Hàn phu nhân, thì hắn lại bất ngờ chạm phải ánh mắt Tô Nguyên đang ở ngoài cửa.   Tô Nguyên không hề muốn ở cạnh Hàn Như Ngộ, chỉ muốn nói chuyện với Lục Tĩnh Xu để giết thời gian, ai ngờ Lục Vanh lại đòi đi thưởng tranh, thế là phải tới phòng khách à?   Tiểu cô nương cau mày, vẻ mặt hơi bất mãn nhưng khi nhìn thấy mình thì bất mãn kia lại biến thành một cảm xúc khó hiểu, thoáng qua rất nhanh trên mặt nàng rồi trôi đi ngay lập tức.   Đó là cái nhìn của nàng với Hàn Như Ngộ kiếp trước, năm năm vợ chồng, bao ân oán đó sao một Hàn Như Ngộ mười bảy tuổi có thể hiểu được. Hắn ta không khỏi giật mình.   "Ta không thích tranh." Tô Nguyên nói nhỏ với Lục Tĩnh Xu: "Không bằng ta tới khuê phòng ngươi ngồi nhé."   Lục Tĩnh Xu cho rằng Tô Nguyên kiêng kị Lục Tĩnh Anh, lần trước nàng có nói với mẫu thân chuyện Lục Tĩnh Anh tìm mọi cách nhục nhã Tô Nguyên ở Tô gia, mẫu thân cũng nói Lục Tĩnh Anh hơi quá đáng, bắt nạt thứ nữ bắt nạt đến cả phủ khác. Nói đến đây mẫu thân có nhắc tới Lục Sách, Lục Tĩnh Xu nói: "Không phải lần trước ngươi có hỏi tới Nhị ca sao? Mẫu thân nói có thể năm nay nhị ca sẽ về, tầm tháng mười."   Vậy là đến mùa đông rồi.   Kiếp trước hắn cũng về vào mùa đông sao? Tô Nguyên cố nhớ lại nhưng không thể nào nhớ ra, vì kiếp trước sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân cũng nhanh chóng vĩnh biệt cõi đời, nàng một mực giữ đạo hiếu, chuyện về Lục Sách đều là nghe từ người khác. Lúc ấy nàng không có tâm tình nghe nên không thể nào nhớ rõ được.   Hai tiểu cô nương đang nói thầm với nhau, Lục Tĩnh Anh kêu lên: "Nhị muội, chúng ta mau tới phòng khách đi, tổ mẫu đã dặn rồi."   Nói vậy Lục Tĩnh Xu cũng không tiện lấy cớ để về khuê phòng, nhéo nhẹ bàn tay Tô Nguyên: "Đợi lát nữa chúng ta ngồi cùng nhau nhé."   Xem ra là không tránh được rồi, Tô Nguyên cũng hết cách, nhưng Lục Tĩnh Xu để ý tới mình như vậy khiến Tô Nguyên rất vui vẻ, thầm nghĩ khi đánh xong bộ trang sức trân châu nhất định phải đưa cho Lục Tĩnh Xu một phần.   Mọi người đi tới phòng khách.   Tuy Lục Hoán Dương là Hầu gia nhưng thích học đòi văn vẻ nên thường xuyên mua vài thứ tranh chữ cổ, bút tích thực của các vị danh họa, dần dần trong nhà có rất nhiều, Lục Vanh liền mang đi khoe với mọi người.   Bức họa hôm nay là bức họa vô giá, được Ngô Thành Tử thời trung niên vẽ, khi đó ông đã mắc bệnh nguy kịch, không còn nhiều thời gian nên cả hai bức tranh đều lộ ra phần tối tăm.... Những ngọn núi liên miên trùng điệp, mây đen vần vũ cả bầu trời, ánh trăng trắng bệch soi tỏ mặt hồ giữa đêm đông tối đen làm người xem phải nín thở.   Sao bọn họ có thể hiểu được tâm tình tuyệt vọng này chứ. Tô Nguyên thầm nghĩ, không giống nàng, đã ở trong đó những mười năm, nàng nhìn mây đen, nhìn hồ nước, nghĩ tới ngày tuyết lớn ấy, nghĩ tới sự sợ hãi trước khi chết cũng như sự vui mừng khi được giải thoát, nhất thời sắc mặt thay đổi không ngừng, như sương mù phủ dày khiến người ta nhìn không rõ.   " được Ngô Thành Tử vẽ ở hồ Bạch Lộ." Hàn Như Ngộ đột nhiên nói bên tai.ĩnh>   Hoàn toàn không ngờ hắn ta sẽ nói với mình nên Tô Nguyên trợn tròn mắt, cực kì kinh ngạc, điều này khiến Hàn Như Ngộ cảm thấy rất thú vị, hắn nhướn mày: "Ngươi thích bức họa này không?"   Không thể không đáp, tránh cũng chẳng tránh được, trước mắt bao người chẳng lẽ còn có thể bỏ đi không nói gì ư? Như thế sẽ khiến mọi người nghi ngờ, Tô Nguyên cụp mắt: "Chưa nói tới thích, chỉ là trước đây luôn gặp ý cảnh náo nhiệt nên thấy bức họa này đặc biệt thôi." Nàng nói lời cảm tạ với Hàn Như Ngộ: "Vốn không biết tên bức hoạ này, cảm ơn Hàn công tử đã nói cho ta biết."   Nàng tỏ vẻ thoải mái như chưa hề đối xử lạnh nhạt với mình, Hàn Như Ngộ không khỏi trầm tư.   Tô Nguyên không thể tiếp tục thưởng thức bức họa này nữa, quay người rời đi nên không phát hiện ánh mắt Tô Cẩm trở nên lạnh lùng.   Lục Tĩnh Nghiên lại bất ngờ lên tiếng: "Tranh và chữ không thể rời nhau, trời nóng lười đi ra ngoài ngắm hoa, chúng ta ở trong này viết chữ đi, vừa lúc nhờ biểu ca chỉ điểm một chút."   Chuyện này đã từng nhắc tới ở Tô gia nhưng giờ Tô Cẩm làm gì còn tâm trạng, nàng ấy tận mắt thấy Hàn Như Ngộ chủ động nói chuyện với Tô Nguyên mà Tô Nguyên chẳng dùng thủ đoạn gì cả. Nếu giờ còn mặt dày thể hiện thì chẳng phải là mất mặt à?   Thế mà Lục Tĩnh Nghiên không biết, vẫn sai nha hoàn đi lấy giấy bút, Tô Cẩm đành phải nói mình không thoải mái.   Lục Vanh sốt ruột hỏi: "Nhị biểu muội, muội cảm à?"   Hắn ta cầm viên đá mắt mèo bước vội lại gần, không biết sáng ăn gì mà có một mùi lạ ập đến, Tô Cẩm vốn không thích hắn ta, giờ lại càng chán ghét, bất chợt nôn ra.   Lục Tĩnh Anh biết tâm tư của Lục Vanh với Tô Cẩm, nhưng ca ca nhà mình không xuất sắc gì nên nàng ta cũng không miên cưỡng Tô Cẩm, ngay cả thăm dò nàng cũng chưa từng thăm dò, có điều dù thế nào thì Lục Vanh cũng không đến nỗi tệ hại như thế chứ? Nhìn Tô Cẩm vì Lục Vanh mà nôn mửa, Lục Tĩnh Anh nhướn mày, đúng là hơi quá đáng!