Chương 59   Chuyện Tô Nguyên và Tô Cẩm bị thương mọi người đều biết. Liêu thị nói với Lục Tĩnh Anh: "Vận khí của hai tỷ muội này đều chẳng ra sao, nhất là Tô Cẩm kia, lần trước rơi xuống nước còn muốn vu hãm con, nhìn lần này xem, ngựa lại điên rồi, để ta xem còn định lấy cớ gì."   Các nàng mạng lớn, chứ vận khí nào có không tốt? Nếu thật sự tệ thì đã không bị thương nhẹ như vậy, dù thế nào cũng phải hủy dung mới đúng. Lục Tĩnh Anh nhếch miệng, thản nhiên nói: "Loại người này, mẹ nhắc tới làm gì?"   "Cũng phải, ảnh hưởng tâm tình, không nói cũng thế." Liêu thị chỉnh lại búi tóc cho nàng ta: "Gần đây con ít ra ngoài đi, Ngô gia sắp tới cầu thân rồi, con cũng thu liễm một chút, đừng chọc giận Quốc công phu nhân."   Ngô phu nhân có chút phê bình về mình nhưng không thể lay chuyển được Ngô Tông Viêm, Lục Tĩnh Anh nhếch miệng: "Ta hiểu rồi, mẹ, ta về làm nữ công."   Nàng ta đang làm một đôi giày cho Ngô Tông Viêm, cũng khá phí công.   Ai biết vừa về phòng, còn chưa kịp cầm kim khâu đã nghe thấy tiếng nô tỳ bên ngoài kêu đầy sợ hãi: "Đại thiếu gia, cô nương ở... Xin đợi nô tỳ thông báo một lát."   "Đại thiếu gia, ngài như vậy sợ là không ổn đâu ạ."   Lục Tĩnh Anh cũng không biết là có chuyện gì, chỉ thấy Lục Vanh hầm hầm xông vào, không nói một câu phóng một chùm châm tới.   May mà thân thủ của nàng ta tốt, cầm bình phong chặn lại được gần hết nhưng vẫn có hai cây châm đâm thẳng vào chân, đau đến mức làm nàng ta rít lên một tiếng, cầm tách trà đập xuống đất, phẫn nộ quát: "Ngươi điên rồi à? Hay là ngươi muốn chết?" Vừa mắng vừa lao lên nắm chặt cổ áo Lục Vanh: "Ngươi dám làm ta bị thương, ngươi có tin ta nói cho cha biết, người sẽ đánh chết ngươi không!"   "Có gì mà không tin, chuyện gì ngươi chẳng làm được?" Lục Vanh trừng mắt: "Không phải chuyện Cẩm muội muội cũng là do ngươi làm sao? Quan phủ không tra được ta còn không biết chắc? Lần trước chính là ngươi..."   Lục Tĩnh Anh đẩy hắn ta ra, đóng cửa lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đến giờ ngươi còn muốn bảo vệ ả tiện nhân kia đấy à?"   Ấy thế mà dám gọi là tiện nhân, Lục Vanh muốn đáp trả nhưng đây là muội muội cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hắn ta nói không nên lời, như là hắn ta không thể nào tới nha môn tố cáo nàng ta, để nàng ta vào ngục.   Chính hắn ta cũng không qua được cửa này.   Tô Cẩm là tiểu cô nương hắn ta thích rất nhiều năm, Lục Vanh đỏ bừng hai mắt: "Ta thật không biết rốt cuộc Cẩm muội muội đã làm phiền gì ngươi để ngươi nhằm vào muội ấy, lần trước hại muội ấy suýt chết đuối, lần này lại suýt ngã chết, muội ấy làm gì có lỗi với ngươi để ngươi phải ra tay độc ác như thế? Ta thật không biết tại sao ta lại có loại muội muội như thế này."   Từ trước tới nay Lục Vanh đều rất yêu thương mình, thậm chí làm ca ca nhưng còn có chút tôn kính với người muội muội này, thế mà bây giờ lại dùng ánh mắt thù hận như thế kia để nhìn mình.   Tô Cẩm kia đáng giá vậy sao? Hắn ta không nhận ra Tô Cẩm rất ghét mình ư?   Cũng không nhận ra sự nỗ lực của người muội muội này sao? Gả cho Ngô Tông Viêm, ngoại trừ vì chính mình còn là vì Lục Vanh, vì đại phòng Lục gia bọn họ.   "Ngươi cút ra ngoài cho ta!" Lục Tĩnh Anh chỉ tay vào mặt hắn ta: "Sau này ta không có người ca ca như ngươi nữa!"   "Câu này ta cũng tặng cho ngươi." Lục Vanh rút trường kiếm ra, cắt đứt vạt áo quăng vào người nàng ta: "Cổ có cắt bào đoạn nghĩa, bây giờ ta và ngươi cũng là như thế, từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt!"   Hắn ta quay người, quyết tuyệt rời đi.   Nghe đại môn đập sầm một tiếng, Lục Tĩnh Anh ngồi phịch xuống ghế, hai mắt đỏ bừng.   Từ nhỏ nàng ta đã biết ca ca nhà mình bình thường, không được phụ thân thích như Lục Sách nên nàng ta cực kỳ nỗ lực, chỉ sợ sau này ca ca không có ai để dựa vào, thế mà Lục Vanh lại như thế...   Sẽ có một ngày hắn ta phải hối hận, cầu được hòa hảo với mình!   Lục Tĩnh Anh đập nát tất cả đồ trên bàn.   Tô Cẩm nằm trên giường một ngày, buồn bực ngán ngẩm, gọi Đông Quỳ cầm kim khâu tới. Nàng ấy thêu cái khăn tay giết thời gian, đang chọn kiểu dáng thì có bà tử bên ngoài gõ cửa: "Nhị cô nương, Lục đại công tử đưa lễ vật tới, nói là chúc ngài có thể sớm ngày khang phục."   Lục Vanh này, Tô Cẩm không muốn nghe thấy cái tên ấy một chút nào, nhưng hôm qua lúc ngã xuống hình như có một người gọi nàng ấy dậy, còn gọi Cẩm muội muội, trấn an nàng ấy đừng sợ hãi, nhưng khi tỉnh dậy lại không hề thấy Lục Vanh. Nhưng xưng hô này, cũng chỉ mình hắn ta mới gọi, hỏi hai nô tỳ cũng nói không nhìn thấy.   Không đến mức sinh ảo giác chứ? Nhưng dù có ảo giác thì cũng không thể là tiếng Lục Vanh được, đó không phải điều mình mong đợi.   "Ai tới?" Nhất thời Tô Cẩm cũng muốn hỏi xem Lục Vanh thế nào.   "Là một gã sai vặt mang tới, là một hộp như ý quyển ạ."   So với những lễ vật quý giá trước đây thì hộp như ý quyển này khá là tùy ý, Tô Cẩm nói với Đông Quỳ: "Các ngươi chia nhau đi."   Nàng ấy lại tiếp tục chọn kiểu dáng.   Mấy ngày sau, Tào quốc công phủ tới Uy Viễn Hầu phủ cầu hôn, vì đã phân gia nên Lục Thái Phu nhân thậm chí còn không ra mặt, lấy sinh bệnh làm lý do, chỉ có Lục Hoán Dương và thị nhiệt tình chiêu đãi, đặt hôn sự vào tháng tám năm nay.   Cực kỳ gần, có thể thấy được Ngô Tông Viêm ái mộ Lục Tĩnh Anh như thế nào. Lão phu nhân nghe nói vậy nói với Tô Thừa Phương: "Hoán Dương đúng là vì nhỏ mất lớn, có thông gia như Tào quốc công thì sao chứ? Bị chúng bạn xa lánh còn không biết nặng nhẹ, đáng thương cho người muội muội già kia của ta, rốt cuộc vẫn là con trai, vẫn lo lắng cho nó. Sắp tới sinh nhật muội ấy rồi, chúng ta đi chúc mừng một chút đi."   "Được ạ, tuỳ mẹ làm chủ." Tô Thừa Phương đồng ý.   Lão phu nhân thở dài: "Vẫn đang điều tra chuyện ngựa điên à? Điều tra không dễ thì thôi, cũng may hai đứa đều không sao, từ sau đi ra ngoài cẩn thận chút là được."   Tô Thừa Phương có chút không cam lòng, nhưng cây châm kia quả không dễ điều tra, hắn đã hỏi qua người Công bộ, thậm chí đi tìm thợ rèn nhưng cũng không có manh mối, cây châm kia không phải đồ được làm ở kinh thành.   "Cũng không biết có phải là do Tĩnh Anh không..."   Lão phu nhân giật nảy cả mình: "Không phải chứ, tiểu cô nương này ác độc như thế ư?"   "Khó nói, nhưng lần này không có chứng cứ, chỉ có thể tạm thời tha cho nàng ta một lần." Tô Thừa Phương dặn dò: "Ta nói cho ngài là mong ngài chú ý một chút, ta thấy từ sau ra ngoài nên mang thêm ít hộ vệ."   "Ôi cái thế đạo này!" Lão phu nhân đau đầu: "Một tiểu cô nương mà đáng sợ như vậy, sau này ta với dì con sẽ chỉ đi loanh quanh phủ thôi."   Tô Thừa Phương cười: "Cũng không cần vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, chỉ là trong khoảng thời gian này cẩn thận chút, sau này... Mẫu thân, trước kia ta điều tra một vụ án, phải nửa năm mới lật lại bản án được cơ mà, có đôi khi chỉ là xem ai kiên nhẫn tốt hơn thôi."   Câu nói đằng sau đúng là âm trầm, lão phu nhân giật mình: "Con cũng đừng quá chấp nhất, hai đứa bé không sao là được rồi, Tào quốc công phủ chúng ta không đắc tội nổi, Thừa Phương, dù chúng ta không a dua nhưng cũng không thể lấy trứng chọi đá, câu nói này, lão gia thường nói, con phải xem xét thời thế!"   "Vâng, nhi tử biết." Tô Thừa Phương gật đầu.   Nhưng lão phu nhân vẫn không quá yên tâm, lại dặn dò vài câu.   Mười chín tháng năm là sinh nhật của Lục Thái Phu nhân. Năm nay bà năm mươi bốn, vốn cũng không muốn tổ chức lớn, giờ phân gia Lục Thái Phu nhân càng không muốn làm, nếu không phải lão phu nhân khăng khăng muốn qua ăn cơm, bà ấy cũng chỉ định làm một bàn tiệc trong nhà, nhưng giờ lại phải thêm một bàn nữa, vì Hàn phu nhân nghe nói cũng muốn tới ăn mừng.   Hàn thị cười nói: "Ngài không cần quan tâm, ta sẽ an bài thỏa đáng."   Lục Thái Phu nhân rất là vui mừng, may mà con dâu thứ rất hiểu lí lẽ, năm đó mình thật sự không nhìn lầm người: "Có con ta cũng không cần quan tâm... Hôm nay ta cũng có lời muốn nói với con." Bà ấy gọi Thang mama đưa một chùm chìa khía cho Hàn thị: "Sau này cái nhà này do con quản."   Khi chưa phân gia thì hai người con dâu đều phụ trách một ít chuyện, Thái phu nhân vẫn chưởng quản việc bếp núc, Hàn thị giật mình: "Mẫu thân, sao thế được? Chỉ sợ con dâu không thể đảm đương trọng trách này."   "Con đừng nói những lời này dỗ ta, bản lĩnh của con ta còn không biết sao? Cho con thì con cứ cầm lấy, đừng chối nữa, con còn chối, sinh nhật này của ta sẽ không qua được."   Hàn thị dở khóc dở cười: "Mẫu thân!"   "Cầm đi, Nhị phu nhân." Thang mama đặt chùm chìa khóa vào tay Hàn thị: "Chỉ có đưa ngài, Thái phu nhân mới yên tâm được, vốn cũng là giữ cho ngài."   Chẳng qua là lúc trước cố kỵ Liêu thị, dầu gì cũng là dâu trưởng, Thái phu nhân cũng khó mở miệng sợ đại phòng tức giận, nhưng giờ có gì phải cố kỵ? Có thể trắng trợn thiên vị Hàn thị.   Hàn thị cảm động, ngập ngừng một lát rồi cũng nhận: "Con dâu nhất định sẽ không để cho mẫu thân thất vọng."   Lục Thái Phu nhân cười lên, gật đầu: "Được, vậy thì đi thôi, phòng bếp con cũng xem một chút, lão tỷ tỷ đã muốn ăn mừng thì ta cũng phải trải chiếu đón chào chứ."   Hàn thị cười rồi lui ra.   Ở Tô phủ, Tô Nguyên cũng đang thay y phục, lại căn dặn nô tỳ cầm theo bức vẽ Kỳ Lân đưa phúc, đó là hạ lễ dành cho Thái phu nhân, nàng đã  đặc biệt thỉnh giáo Lưu Yến Tri để hoàn thành.   Bảo Lục cười nói: "Nô tỳ nhớ ạ."   "Được." Tô Nguyên cắm một cây trâm vào búi tóc, vừa đi vừa nghĩ không biết hôm nay Lục Sách có tới không. Gần đây nàng không ra ngoài nên không có cơ hội gặp mặt, có phải hắn đang trực không?   Nhưng hôm nay ;à sinh nhật của Lục Thái Phu nhân nên hẳn là sẽ về đúng không?   Tô Nguyên cảm thấy, mình nhất định phải nói chuyện tử tế với Lục Sách!