Chử Đồng giữa mơ mơ màng màng nghe thấy được từng chuỗi từng chuỗi tiếng nước chảy truyền tới rõ ràng , cô chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi vô cùng , giống như cả cuộc đời này từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng được ngủ qua một giấc trọn vẹn . Có lẽ là do mấy ngày liên tiếp quá quan tâm theo dõi vụ án kia , có lẽ là vì chuyện của chị cô , nói tóm lại cảm giác sau khi ngủ được một giấc như vậy cũng rất là không tệ . Đôi mí mắt nặng nề đến mức không có cách nào để nâng lên được , cô muốn tiếp tục ngủ thêm nữa , nhưng lại rõ ràng cảm giác được có người đang vén vạt áo mình lên , cô ngược lại muốn mở mắt ra , nhưng một chút sức lực cũng không lấy ra được , " ai , ai vậy ? " Hình như có người đang dùng thứ gì đó vẽ lên thắt lưng của cô , Chử Đồng cố hết sức nâng mi mắt lên một chút , nhưng vẫn không thể nào nhìn thấy rõ được cảnh tượng xung quanh , cho đến khi một chùm đèn chói loà chiếu thẳng vào mắt , Chử Đồng nhẹ kêu ra tiếng , muốn giơ tay lên che đi , nhưng lại phát hiện ra cả hai tay của mình căn bản không thể nhúc nhích được . Cô miễn cưỡng gắng gượng mở mắt ra một chút , hình ảnh đầu tiên đập vào mắt rất nhạt nhoà , sau khi cố gắng mấy lần , lúc này mới có thể nhìn thấy rõ ràng . Chử Đồng thấy một bóng người cao lớn đang đứng ở bên cạnh mình , mặc áo blouse trắng , miệng đeo khẩu trang che kín hơn nửa khuôn mặt , cô nhẹ lắc đầu , hình ảnh người cuối cùng nhìn thấy trước khi ngất xỉu lập tức xông vào trong tâm trí , " anh rể của tôi đâu ? " Đối phương không trả lời , Chử Đồng nhìn ngó bốn phía , ngoại trừ chiếc giường này ra hầu như không còn gì cả , không , còn có một bồn rửa tay , vòi nước đang mở , âm thanh mới vừa rồi nghe được chính là từ chỗ đó truyền tới . Tầm mắt Chử Đồng lần nữa rơi vào trên người của người đàn ông , trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ đáng sợ . Trước khi cô ngất xỉu là ở cùng với Cố Thanh Hồi , chẳng lẽ người này ...... Chử Đồng cũng không hỏi thẳng thừng , cô muốn cố hết sức trì hoãn thời gian cho mình . " đây là đâu ? Anh là ai ? Anh muốn gì , tiền sao ? " Người đàn ông xoay người lại , Chử Đồng chống lại ánh mắt của anh , mặc dù anh đang đeo khẩu trang , nhưng thông qua đôi mắt kia Chử Đồng đã nhận ra anh ngay lập tức , cô vẫn giả vờ như không hề hay biết chuyện gì mà lên tiếng , " người đi cùng tôi đâu ? Anh đã làm gì anh ấy rồi ? " Người đàn ông nhẹ cong khóe miệng , tay phải chậm rãi giơ lên , cho đến khi một con dao mổ xuất hiện ở trước mắt Chử Đồng . Cô hoảng sợ hét lên thất thanh , " anh , anh muốn làm gì ? " Đối phương một tay chống lên mép giường , cả người từ từ áp xuống , cho đến khi khuôn mặt gần như sắp đụng vào Chử Đồng , ngón tay anh rơi vào sau tai , động tác giống như một pha quay chậm trong phim ảnh , sau khi khẩu trang được tháo xuống , hai tròng mắt của Chử Đồng cũng từ từ trợn tròn lên . Mặc dù Chử Đồng đã đoán ra được từ trước , nhưng cảm nhận sự khiếp sợ trong lòng so với nhất thời nhìn thấy tận mắt còn cách nhau một khoảng rất xa . " là anh , lại là anh . " Cố Thanh Hồi nghiêng đầu hướng cô liếc nhìn , " tại sao không thể là tôi ? " " người mà cảnh sát vẫn luôn muốn truy bắt cũng là anh ? " Cố Thanh Hồi đứng thẳng người dậy , sắc mặt tăm tối lạnh lùng , ánh mắt loé sáng lên , " Chử Đồng , nếu như không phải là do cô , tôi và chị của cô sẽ rất hạnh phúc . " " anh biết rất rõ ràng chị tôi trước kia từng gặp phải chuyện gì , nhưng việc mà anh làm ......" Cố Thanh Hồi tựa như bị người ta giẫm lên chỗ đau , anh hung hăng cắt ngang lời của Chử Đồng , " chuyện mà chị cô đã gặp phải , tất cả đều là do hai vợ chồng các người ban tặng , cô dám nói rằng trong lòng cô không có một chút cảm giác mắc nợ nào đối với cô ấy không ? " " đương nhiên là có , nhưng còn anh thì sao ? Anh là người chị ấy yêu thương nhất cơ mà ! " Trong phút chốc Cố Thanh Hồi có một cảm giác xúc động đến run rẩy , nhưng ngay lập tức lại bày ra vẻ mặt thản nhiên , " cô ấy yêu tôi , không sai , tôi cho tới bây giờ chưa từng làm việc gì thật sự có lỗi với cô ấy . " " nhưng anh lại làm chuyện trái với pháp luật , chị của tôi là một người lương thiện như vậy , sau này lỡ như chị ấy biết được , làm thế nào mà tha thứ cho anh ? " " vậy thì cứ để cho cô ấy vĩnh viễn không biết . " " Cố Thanh Hồi , anh thật sự nghĩ quá đơn giản . " Chử Đồng giãy giụa hai chân nhưng vẫn không thể cử động được , cô hướng Cố Thanh Hồi liếc nhìn , " anh muốn làm gì tôi ? " " chị của cô vì cả nhà họ Chử các người , oan ức mất đi một thận , tôi nghĩ muốn cô trả lại cho cô ấy . " Cố Thanh Hồi vươn tay cầm dao mổ ra áp sát vào thắt lưng Chử Đồng , cảm giác lạnh như băng khiến cho cả người cô nổi đầy da gà , cô hít sâu hai cái , cố hết sức khiến cho mình bình tĩnh lại . " được , nếu như làm vậy có thể đổi lại một thân thể khoẻ mạnh cho chị tôi , tôi đồng ý . " " Chử Đồng , tôi bất quá chỉ muốn cùng chị cô sống qua ngày thật tốt , các người không cho cô ấy được , tôi cho , tôi có thể đem toàn bộ tất cả những gì tôi có đều cho cô ấy hết , cô là em gái ruột thịt của cô ấy , tại sao không thể trọn vẹn mà chúc phúc , lại còn tùy tiện phá hỏng nữa ? " Chử Đồng nghĩ đến Chử Nguyệt Tình , trong lòng lại có cảm giác đau đớn co rút từng cơn lại nối tiếp từng cơn , nhưng cô vẫn hiểu rõ ràng thứ mà bản thân mình vẫn luôn kiên trì theo đuổi , " đúng vậy , anh yêu chị tôi , anh có thể cho chị ấy một cuộc sống tốt đẹp . Nhưng anh đã từng nghĩ tới người khác chưa ? Mỗi một đứa trẻ được sinh ra trong cái thế giới này , mang theo sự ngây thơ tốt đẹp nhất , suy nghĩ trong trắng thánh thiện nhất , nhưng chúng nó lại sớm bị khô héo ở trong bàn tay anh , nỗi đau của cha mẹ bọn chúng phải đi tìm ai mà đòi lại đây ? Anh là bác sĩ tâm lý , chẳng lẽ anh không biết cái cảm giác tổn thương đó dù là thời gian cả cuộc đời cũng không cách nào có thể bù đắp lại được sao ? Anh đang có một công việc tốt như vậy , thu nhập cũng không ít , nói cho cùng chỉ là do thấy tiền sáng mắt mà thôi, đừng lấy tình yêu của chị tôi ra làm bia đỡ đạn , buồn cười ! " Cố Thanh Hồi coi như đã được thấy tận mắt tài ăn nói của Chử Đồng , anh nhìn chằm chằm vào cô , ánh mắt tựa như đang bắn ra chất kịch độc , " Chử Đồng , cô không cảm thấy trên thế giới này , người buồn cười nhất chính là cô sao ? Cô hưởng thụ cuộc sống giàu sang vương giả mà chị cô đã dùng chính thân thể khoẻ mạnh của mình để đổi lấy , có thể thoải mái làm công việc yêu thích mà cô cho là vì chính nghĩa , mặt này thì nói sẽ bồi thường cho cuộc đời của chị cô , mặt khác lại không chút nể tình đem hạnh phúc mà cô ấy thật vất vả mới có được đặt dưới bàn chân mình tuỳ ỳ nghiền nát, phá huỷ ! " Chử Đồng muốn phủ nhận ngay lập tức , chuyện mà cô muốn làm nhất chính là bù đắp cho Chử Nguyệt Tình , muốn cho chị cô những thứ tốt đẹp nhất . Cô biết rõ Cố Thanh Hồi xuyên tạc như vậy là hoàn toàn bẻ cong sự thật suy nghĩ trong lòng cô , cô chỉ muốn đem một mặt đen tối nhất của xã hội này vạch trần ra ngoài ánh sáng , để cho mọi người không còn bị tổn thương nữa mà thôi . Nhưng cô không cãi lại được , bởi vì kẻ mà cô muốn vạch trần vừa khéo lại chính là người đàn ông mà chị cô yêu thương nhất , trước đó cô hoàn toàn không hay biết gì cả , mà dù cho có biết đi chăng nữa , cô làm sao có thể thu tay lại , làm sao có thể coi như chuyện gì cũng không biết được cơ chứ ? Có đôi lúc , Chử Đồng cũng tự biện hộ với chính mình , Giản Trì Hoài nói không sai , nhiều hơn một người gặp chuyện không may hay ít hơn một người gặp chuyện không may cũng không có bao nhiêu quan hệ với Chử Đồng cô . Cô chỉ cần dựa dẫm vào Giản Trì Hoài , chuyện lớn chuyện nhỏ cũng sẽ không bao giờ xảy ra ở trên người cô . Thế nhưng , cuộc sống như vậy có thể gọi là thỏa mãn sao ? Lòng Chử Đồng rất mềm , cô nghe không nổi từng tiếng khóc tê tái tận tim gan kia , nhìn không nổi từng người một bị đặt lên bàn mổ kia , từ nay về sau cắt đứt quyền lợi căn bản được theo đuổi hạnh phúc của họ . Cô chợt giễu cợt mà cười khẽ , " tôi không có tinh thần cao thượng vì nghĩa lớn , nhưng tôi vẫn hiểu được một lẽ phải , một khi kẻ mạnh giơ lưỡi đao trong tay lên chém tới , nếu như không có ai tiến lên đón nhận , thực tế là kẻ đáng chết hay không đáng chết , tất cả đều phải chết hết . " Lời này , hình như là có chút chua chát nhỉ ? Không , có chút quá tự đề cao bản thân mình có phải không ? Nhưng Chử Đồng chính là nói ra suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình , một người đang sống sờ sờ , chỉ cần trái tim vẫn còn đập thì không thể nào bình thản không tình người như vậy được . Bởi vì ai cũng sẽ không ngờ tới , chuyện mà mình đang thờ ơ lạnh lùng quay lưng lại kia , có thể một ngày nào đó sẽ xảy ra với chính bản thân mình . Cái loại giả thiết đó chẳng khiến cho người ta không rét mà run sao ? Sau khi Cố Thanh Hồi nghe xong , quả nhiên kìm nén không nổi, không khỏi bật cười , " cô cho rằng cô là ai ? Chúa cứu thế ư ? " " ít nhất là bài báo của tôi có thể gây ra được những tổn thất nhất định cho các người , có lẽ , tôi đã cứu lại một quả thận khỏe mạnh . " Cố Thanh Hồi nghe vậy , gương mặt nhanh chóng trở nên rét lạnh , " cô và Nguyệt Tình thật sự không giống như chị em , hai người hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau . " " không , anh nói sai rồi , " Chử Đồng không chút sợ hãi tiến lên đón ánh mắt của anh , " chuyện mà tôi không thể chấp nhận được , chị của tôi cũng sẽ không thể nhẫn nhịn mà chịu đựng được đâu ! " Cố Thanh Hồi ngẩn người ra trong chốc lát , anh hiểu rất rõ Chử Nguyệt Tình , lúc ban đầu mới tiếp xúc với cô , đơn giản chỉ bằng thân phận bác sĩ tâm lý này , mặc dù tính tình cô yếu đuối nhưng ý chí kiên cường vững vàng trong lòng cũng rất lớn . Cố Thanh Hồi cảm thấy cuộc đời này thật đúng là hài hước, châm chọc , " sớm biết thế này , tôi và chị cô còn không bằng ở lại chỗ cô ấy bị giam cầm , ít nhất , chúng tôi còn có thể gần gũi bên nhau . Chử Đồng , cô cứ tự nhận là cái gì cũng đúng đắn , bây giờ đứa bé đã không còn , tôi cũng chạy không thoát nữa , cô chỉ còn có thể sắm vai là một cô em gái tốt mà thôi , hết lòng hết dạ chăm sóc cho cô ấy , nhưng cô có thể cho cô ấy một gia đình, một người để yêu thương không ? " Lòng Chử Đồng chua xót khó nhịn , Cố Thanh Hồi chán nản ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh , " tại sao cứ phải đuổi cùng giết tận chúng tôi không tha vậy ? " Tựa như tất cả mọi tội lỗi đều phải đổ hết trách nhiệm lên đầu cô , Chử Đồng cạn kiệt sức lực để giải thích , trong lòng cô rõ ràng như một tấm gương sáng , việc mình làm có phải đúng như Cố Thanh Hồi nói hay không , cô cũng hiểu rõ vô cùng . Ánh mắt cô dõi theo , rơi vào trên mặt của Cố Thanh Hồi , " Giản Lệ Đề gặp chuyện không may có phải cũng liên quan tới anh không ? " Cố Thanh Hồi cười khẽ , hoàn toàn không thèm để ở trong lòng , " đó là do cô ta thiếu nợ Nguyệt Tình , nếu Nguyệt Tình đã cứu mạng của cô ta , tại sao ngay cả một câu thừa nhận cũng không chịu nói ra ? Đúng thật là do tôi bảo Nguyệt Tình dẫn cô ta đến chỗ đó , chẳng qua là chuyện xảy ra sau đó chị của cô quả thật không hề hay biết gì hết , cô ấy chỉ nghĩ là Giản Lệ Đề tự mình đi về mà thôi . " " bác sĩ nữ kia cũng là người của anh sao ? " " người dưới tay tôi nhiều như vậy , muốn tìm một bác sĩ chuyên nghiệp cũng không hề khó khăn , " Cố Thanh Hồi nghịch con dao mổ ở trong tay , " Chử Đồng , tôi vẫn luôn chưa từng nghĩ đến lòng dạ của cô lại cứng rắn như vậy , tôi đã ngầm ra hiệu cho cô , nhưng cô hầu như hoàn toàn không thèm quan tâm . " " ra hiệu ? Ra hiệu gì cơ ? " Cố Thanh Hồi đứng dậy đi tới gần mép chiếc giường đơn sơ kia , anh từ trên cao nhìn chằm chằm xuống gương mặt của Chử Đồng , cô tỏ vẻ không hiểu , Cố Thanh Hồi lại lên tiếng nhắc nhở , " còn nhớ lần chị của cô nhảy sông không ? " Ánh mắt của Chử Đồng bỗng nhiên trợn to lên , tựa như bị sét đánh , lại chợt hiểu ra , " là anh ! " " tôi đã ngầm gieo rắc ý tưởng vào trong đầu cô ấy , nhưng tôi sẽ không để cho cô ấy thật sự xảy ra chuyện , nỗi sợ hãi và lo lắng của chị cô , cô không phải là không nhìn thấy , cô ấy đã nói nếu không có tôi thì cô ấy sẽ chết , nhưng mà cô thì sao ? Chử Đồng , sau này đừng có đem những lời vì muốn tốt cho chị cô treo ở khóe miệng nữa , bởi vì từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến chuyện thật sự muốn tốt cho chị của cô . " Hai tay Cố Thanh Hồi chống ở hai bên người Chử Đồng , anh cúi người xuống , ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô , " tôi biết , có thể chờ đến khi tôi bước ra khỏi căn phòng này , tôi sẽ liền không còn được gặp lại Nguyệt Tình nữa . Đứa bé đã không còn , tôi cũng đi rồi , sự đả kích này cô ấy nhất định sẽ không chịu nổi . Cô hãy chăm sóc tốt cho cô ấy đi , bất kể sau này cô ấy có xảy ra chuyện gì , cô cũng nên nhớ cho kỹ , tất cả đều là do cô làm hại . " Nơi cổ họng Chử Đồng khó khăn nuốt xuống , Cố Thanh Hồi thấy ánh mắt cô đầy vẻ tan nát , ý nghĩ này đang thực sự rót vào trong đầu cô từng chút một , " bản thân cô đã được sống hạnh phúc như vậy , từ nay về sau lại còn muốn nhìn thấy chị của mình khổ sở đau đớn , cô vô tình nhẫn tâm như thế sao ? " Hầu như toàn bộ sức lực để Chử Đồng tiếp tục nói chuyện cũng bị tước đoạt mất , cô có cảm giác ngay cả chùm đèn mổ ở trên đầu mình cũng không thể nhìn nổi nữa , Cố Thanh Hồi trông thấy cô gần như sụp đổ , lúc này mới hài lòng đứng dậy . " vụ án mà cô vẫn luôn đang truy xét , rốt cuộc vẫn chưa hề thực sự xảy ra ở trên người của cô . Chử Đồng , những gì cô còn thiếu nợ chị mình , hay là tối nay trả sạch hết luôn cho rồi . " Chử Đồng quay đầu lại , thấy Cố Thanh Hồi giơ con dao mổ trong tay lên , nếu nói không sợ hãi chắc chắn là giả , nhưng trong lòng cô còn ôm một hy vọng nhỏ nhoi , vì thế vẫn còn cố hết sức để trì hoãn thời gian , " dù sao tôi cũng gọi anh một tiếng anh rể , anh muốn rạch một dao ở trên người của tôi , tôi cũng không có cách nào để chống cự , nhưng anh tốt xấu gì cũng nên tiêm cho tôi một liều thuốc tê chứ ? " " thuốc tê ? " " đây là điều cơ bản nhất mà , " trái tim Chử Đồng đập loạn xạ lên , còn có thể nghe thấy được âm thanh bình bịch truyền tới trong tai , nhưng cô chỉ có thể gắng gượng giả vờ bình tĩnh , " nếu như không có thuốc tê , nhất định tôi sẽ không chịu nổi , sẽ giãy giụa , anh không sợ đang mổ bị lệch sao ? " " việc này có gì phải sợ ? Chẳng qua là cắt đi một quả thận thôi mà , lại nói , tôi cũng chưa từng nghĩ đến sẽ đem thận của cô cho ai cả . " " anh làm vậy cũng quá lãng phí đi ? " Ánh mắt Cố Thanh Hồi nhìn chăm chú về phía thắt lưng của Chử Đồng , " sự tổn thương trong lòng so với vết thương trên cơ thể còn khó khép lại hơn , nếu như cô đã yêu nghề như vậy , thế thì cảm nhận này không thể bỏ lỡ được đâu . " mũi dao của anh rơi vào trên da Chử Đồng , cảm xúc lạnh như băng khiến cho cô nắm chặt lại hai tay , cô khẩn trương đến toát mồ hôi hột , ánh mắt nhìn chăm chú không hề chớp một cái về phía Cố Thanh Hồi , " tôi cũng đã gọi anh một tiếng anh rể , anh quay đầu lại đi , có lẽ vẫn còn kịp . " Còn kịp ? Câu này nếu như nói ra vào ngày hôm qua , có lẽ anh còn có thể tin được , nhưng mà tối nay thì sao ? Đích thân anh đã đem một sinh mạng đang còn sống sờ sờ đẩy rơi xuống lầu . Cố Thanh Hồi nhẹ lắc đầu , tâm tình cũng không còn kích động như mới vừa rồi nữa , bày ra một bộ dáng bình thường thản nhiên . " từ nhỏ gia cảnh của tôi đã không tốt , loại người như tôi , nếu muốn thành công thì chỉ có thể tự mình đi tìm đường tắt . Chẳng lẽ cô cho là chỉ bằng một công việc bác sĩ tâm lý như tôi đây có thể mang lại cho chị của cô được một cuộc sống tốt như vậy sao ? Chử Đồng , có đôi lúc , không phải do chúng ta tình nguyện lựa chọn con đường không có lối thoát , chẳng qua là bí quá hoá liều , cả đời hoặc là tự mình thay đổi vận mệnh , hoặc là mặc cho người khác chà đạp sỉ nhục , cô sẽ không bao giờ hiểu được cái cảm giác không có cha mẹ che chở sẽ như thế nào đâu . " " thế nhưng muốn thành công cũng có rất nhiều cách khác nhau , không có nghĩa là nhất định phải làm việc vi phạm pháp luật . " Con dao mổ trong tay Cố Thanh Hồi bén nhọn vô cùng , mũi dao đâm vào da thịt , Chử Đồng đau đến mức nói cũng không nên lời nữa , bản năng của con người chính là vào lúc gặp nguy hiểm phải cố gắng giãy giụa , nhưng tay chân của cô đang bị trói chặt , chỉ có thể trơ mắt ra nhìn con dao mổ kia rạch xuống da thịt của mình , cô muốn hét lên , lại bị một tay của Cố Thanh Hồi bịt miệng lại , " kiên nhẫn một chút , lập tức sẽ xong ngay . " Chử Đồng nhìn chằm chằm lên chùm đèn mổ ở phía trên đỉnh đầu , từ lúc cô làm việc săn tin tức này đến nay , cho tới bây giờ cũng chỉ có hoảng sợ chứ chưa từng gặp phải nguy hiểm , Giản Trì Hoài cũng không phải là thần thánh , không thể nào mỗi một lần cũng đều xuất hiện đúng lúc ở trước mặt cô . Chẳng qua là vào giây phút này , tất cả chỗ trống trong tâm trí của cô đều hoàn toàn, trọn vẹn nghĩ về Giản Trì Hoài . Nhớ nhung đến anh có lúc rất dịu dàng , có lúc rất không nói lý lẽ , có lúc khiến cô bày ra bộ dáng đã thích còn ra vẻ không thèm mà nghiến răng nghiến lợi . Cô vẫn chưa muốn chết , dây thần kinh đau đớn khắp cả người Chử Đồng đều được huy động , hai quả đấm hung hăng nắm chặt lại , từng đường gân xanh trên mu bàn tay cô nổi rõ lên , hai chân cũng đang giãy giụa loạn xạ , chỉ là tất cả đều phí công vô ích , cảm giác đau đớn càng lúc càng nặng nề hơn mà thôi . Cố Thanh Hồi buông bàn tay đang che miệng của cô ra , Chử Đồng gần như không còn sức lực để phản kháng nữa , tê liệt nằm bẹp ở trên giường , " anh ...... ít nhất lát nữa phải giúp tôi khâu lại , chẳng lẽ nhìn tôi chảy hết máu mà chết sao ? " " yên tâm đi , tôi sẽ không để cho cô chết đâu . " trong mắt Cố Thanh Hồi đầy vẻ lạnh lùng , chợt dâng lên một chút phức tạp , " tôi còn cần cô , cô phải thay tôi chăm sóc tốt cho Nguyệt Tình . " Anh giơ cao dao mổ trong tay , một con dao nhỏ xíu như vậy , trên mũi dao còn dính một ít máu tươi nóng bỏng , dưới ánh đèn mờ ảo , càng nhìn càng thấy đáng sợ đến mức giật cả mình . Chử Đồng cũng có thể cảm giác được máu tươi trong người mình đang từ từ chảy ra , mà ở cách đó không xa , một trận thanh âm kịch liệt chợt truyền tới . Ngay sau đó là rầm một tiếng , Chử Đồng còn chưa kịp quay đầu lại nhìn liền nghe thấy một trận tiếng rít kỳ quái truyền tới trong tai , cô thấy con dao mổ mà Cố Thanh Hồi vốn đang muốn ấn xuống người cô lại chật vật rút ra , cả người cũng lảo đảo lùi lại mấy bước , ngay sau đó là một cái ghế nhỏ cũ kỹ đập vào vách tường , tan nát thành trăm nghìn mảnh nhỏ ! Chử Đồng kinh hãi đổ mồ hôi lạnh đầy người , kẻ nào vừa mới xông vào vậy ! Cô vẫn còn đang nằm ở trên giường đấy , lỡ như đập trúng vào người của cô , lực độ va chạm lớn như vậy chắc chắn sẽ đưa cô sang thế giới bên kia rồi . Người đàn ông tiến vào có thân hình cao lớn , xông lên phía trước bắt lấy Cố Thanh Hồi , ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân rầm rập bước vào , Chử Đồng cố gắng giương mắt lên nhìn , lúc thấy được gương mặt tuấn tú quen thuộc kia , ngay lập tức vành mắt đỏ lên, thở không ra hơi , " Giản Trì Hoài ! " Giản Trì Hoài thấy cô bị trói nghiến lại , lúc này sắc mặt trở nên tái mét , lý trí hoàn toàn bị che lấp hẳn , anh xoay người lại bước tới trước mặt Cố Thanh Hồi , một phát túm lấy cổ áo của người đàn ông , vung tay đánh tới , ra quyền vừa nhanh chóng lại vừa dứt khoát , thanh âm kia tựa như vừa đánh vào một bao cát nặng nề . Chử Đồng hoàn toàn nhìn đến ngây người , cô chưa từng tận mắt nhìn thấy Giản Trì Hoài bạo lực như thế bao giờ , nhưng điều này hiển nhiên cũng không phải là mấu chốt , Chử Đồng rên rỉ kêu lên , " Giản Trì Hoài , đừng đánh nữa , em sắp chảy hết máu mà chết rồi . " Giản Trì Hoài vừa nghe thấy câu này , thân hình cao lớn rõ ràng cứng đờ ra , anh bước nhanh trở lại trước giường , lúc này mới thấy vết thương trên thắt lưng Chử Đồng , bởi vì chảy máu quá nhiều anh cũng không thể nhìn thấy rõ được vết thương kia rốt cuộc có bao lớn , anh vội vàng bảo những người bên cạnh mau chóng cởi trói cho Chử Đồng . Cô nằm im ở đó không dám động đậy , nhìn thấy Giản Trì Hoài , cảm giác càng thêm đau đớn , chỉ còn có thể rên hừ hừ , " đau , đau quá . " Người đàn ông đau lòng đến không chịu được , chẳng khác nào người bị rạch ra chính là bản thân anh , ở chỗ này , anh cũng không có cách nào để xử lý vết thương cho Chử Đồng , anh khom lưng xuống ôm lấy cô , " kiên nhẫn một chút . " " Giản Trì Hoài , sao anh lại tới được đây ? Làm sao anh biết em ở nơi này ? " " vẫn còn chậm một bước , em cũng bị chảy máu rồi . " Bàn tay Chử Đồng phủ lên thắt lưng của mình , " không nghiêm trọng lắm , nhưng quan trọng nhất chính là anh đã đến đây rồi . " Giản Trì Hoài ẵm Chử Đồng ra khỏi phòng mổ , cô ngẩng đầu lên nhìn bốn phía , các toà nhà xung quanh được xây dựng dày đặc trong bóng tối , cũng không phải là khu vực mà cô quen thuộc , " đây là đâu ? " " ngậm miệng lại đi , còn chưa đủ đau có phải không ? " Nghe anh đề cập tới chợt nhớ lại , Chử Đồng nhất thời cau mày nhẹ kêu lên , " anh có nhìn thấy rõ vết thương của em không ? Có nứt toác ra như cái miệng chén không ? Có nhìn thấy thận không ? " Giản Trì Hoài cũng hít một hớp khí lạnh , sắc mặt trở nên trắng bệch , hô hấp cũng rối loạn lên , " đừng nói nhảm nữa . " Chử Đồng vẫn có thể cảm giác được vấn đề của bản thân mình cũng không nghiêm trọng lắm , nhưng bàn tay đang che vết thương ướt nhẹp , nhất định là đã chảy ra không ít máu . Ngồi vào trong xe , Chử Đồng nghiêng người , " Giản Trì Hoài , anh biết không ? Cố Thanh Hồi cư nhiên chính là tên đầu sỏ giấu mặt ở phía sau vụ án này . " " anh có mắt . " Chử Đồng im lặng được trong chốc lát , lại hỏi tiếp , " Giản Trì Hoài , chị của em phải làm sao bây giờ ? " Anh là chỗ dựa của cô , có Giản Trì Hoài ở bên cạnh , Chử Đồng luôn cảm thấy an lòng , cô thậm chí còn ôm hy vọng xa vời rằng Giản Trì Hoài có thể giúp cô giải quyết hết tất cả mọi vấn đề khó khăn nan giải kia . Nhưng người đàn ông rốt cuộc cũng không hề lên tiếng , nếu như ép buộc anh phải cho một câu trả lời , anh cũng chỉ có thể nói ra bốn chữ , tuỳ theo số mệnh . Vội vàng chạy tới bệnh viện , Giản Trì Hoài ôm Chử Đồng bước nhanh vào trong , thần sắc nghiêm nghị , biểu lộ dọa người , " bác sĩ đâu ? Ra đây , mau cứu người ! " Vào thời điểm này , trong bệnh viện luôn có y tá trực chạy ra đón ngay lập tức , " sao vậy ? Bị thương chỗ nào ? " " bị dao đâm ! " Giọng nói của y tá khẽ thay đổi , hướng về phía phòng cấp cứu chỉ một cái , " mau lên ! " Giản Trì Hoài sốt ruột ôm Chử Đồng bước vào trong , sau đó đặt lên giường , y tá gọi bác sĩ tới , vị bác sĩ kia mới vừa ngủ thiếp đi một lát , bước chân còn có chút loạng choạng , " đâm bị thương ở chỗ nào ? " " thắt lưng . " " nào , để tôi xem vết thương một chút . " Tay Chử Đồng còn đang đè lên vết thương , bác sĩ gạt tay của cô ra , dặn dò y tá trước tiên phải sát trùng sạch sẽ vết thương . Chử Đồng nằm nghiêng , lúc sát trùng thật sự rất đau đớn , lại còn dùng sức , Giản Trì Hoài nhìn thấy mà giật cả mình , " cô không thể nhẹ nhàng một chút sao ? " Y tá không hoảng hốt cũng không vội vã, chỉ bình tĩnh giải thích , " không còn cách nào khác , nhất định phải tách vết thương ra , nếu không sẽ không thể sát trùng sạch vết thương được . " Chử Đồng cắn mu bàn tay , nước mắt liền đảo quanh hốc mắt , cô nhìn về phía Giản Trì Hoài , " anh đi ra ngoài chờ em đi . " Người đàn ông không nói gì cả , chỉ im lặng đứng ở đó , sau khi sát trùng xong , bác sĩ liếc nhìn , " cũng may , vết thương này không lớn cũng không nhỏ , bất quá vẫn cần phải khâu lại . " Chử Đồng vươn người dựa qua , đem mặt chôn ở trên đùi Giản Trì Hoài , " thật may là mới vừa rồi lúc ấn dao xuống , em còn cầu xin anh ta chích thuốc tê cho em , vì thế còn có thể giảm bớt chút đau đớn không phải sao ? " " em đủ rồi . " Giản Trì Hoài vươn tay ra che miệng của cô lại , không cho cô có cơ hội để nói chuyện nữa . Anh vểnh tai lên, nghe thấy âm thanh kỳ quái của bác sĩ đang bắt đầu khâu lại vết thương , tựa như đang từ từ đâm kim vào dây thần kinh yếu ớt của anh , anh biết cô đau đớn , vì thế muốn đánh lạc hướng sự chú ý của cô , " Cố Thanh Hồi bị như vậy , chị của em có biết không ? " Chử Đồng lắc đầu một cái , kéo tay của anh ra , " em càng không biết nên làm như thế nào để nói cho chị ấy biết nữa . " " không cần em nói thì chị ấy cũng sẽ biết . " Sau khi bác sĩ xử lý xong vết thương , Giản Trì Hoài giúp cô lau mồ hôi trên trán , anh đau lòng mà ôm cô vào trong ngực , " đừng lộn xộn . " " Cố Thanh Hồi đâu ? " " bị bắt về đồn cảnh sát rồi . " Chử Đồng rũ mi mắt xuống , trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đau thương và mông lung , cô ngẩng đầu lên nhìn hướng về phía Giản Trì Hoài , " sự kiên trì của em từ trước đến nay , bây giờ nhận được kết quả như thế , đến tột cùng là đúng hay sai ? " " trong lòng em còn biết rõ ràng hơn so với anh . " Chử Đồng lắc đầu một cái , tựa như vừa mới trải qua một đả kích to lớn khủng khiếp , " em thật sự không biết , em không có một chút vui sướng nào , em được như mong ước đem bọn họ vạch trần ra ngoài ánh sáng , nhưng em lại phá hỏng hạnh phúc của chị em . " Giản Trì Hoài biết , trong lòng Chử Đồng còn khó chịu hơn rất nhiều so với người khác , bàn tay anh rơi vào sau gáy cô , kéo cô lại gần hơn một chút , sau đó dùng giọng điệu bình tĩnh lên tiếng , " mặc dù anh đã nói em là ngôi sao tai hoạ , nhưng chuyện em làm anh cũng không cố hết sức để ngăn cản , bởi vì anh biết em làm đúng , vì thế , nếu đã đến một bước cuối cùng này , cố gắng kiên định thêm một chút nữa , đừng để cho đạo đức bị suy yếu , đừng để cho tình cảm của mình che mờ lý trí . Em muốn tố cáo bọn họ ra trước pháp luật , không sai , em muốn chị của em được hạnh phúc , cũng không sai . Sai ở chỗ là chuyện mà Cố Thanh Hồi đã làm , hiểu chưa ? " Chử Đồng ngắm nhìn thật sâu vào đáy mắt của người đàn ông , sự kiên định đó của anh hình như cũng đã lây qua cho cô , cô nhẹ gật đầu , " vâng , phải là như vậy . " Cô mông lung , sau đó lại sáng tỏ ngay , Giản Trì Hoài hết lần này đến lần khác , không ngừng kéo cô trở lại từ ranh giới nguy hiểm , còn nhớ cô thiếu chút nữa đã bị Cố Thanh Hồi hoàn toàn đánh tan sự nghi ngờ trong lòng , lại vẽ ra một chiều hướng suy nghĩ khác hẳn . Điện thoại di động trong túi Giản Trì Hoài chợt vang lên , giữa lúc đang ở trong phòng cấp cứu yên tĩnh như thế này , thật sự càng trở nên quỷ dị khác thường . Túi xách của Chử Đồng còn đang để ở trên xe , cô sờ sờ túi , ý thức được điện thoại di động của mình không có ở đây , " có phải là chị của em không ? " Giản Trì Hoài lấy ra xem , quả nhiên đúng là vậy .