Tứ Hoàng Tử

Chương 46 : Thảm án nhà họ Tống

Thượng thư Tôn Đồng Diệp vừa xuống khỏi kiệu lớn, bước chân nặng nề bước qua cổng vào của Tống phủ nằm trên đường Thanh Phong. Hôm nay sau khi rời khỏi buổi chầu trên đại điện, vừa về đến phủ nha đã thấy Ngu sư gia mồ hôi đầy đầu, hộc tốc chạy ra cổng bẩm báo có huyết án. Dưới chân thiên tử, lại có kẻ càn rỡ ngang nhiên ra tay tàn độc, đúng là khiến người ta hãi hùng, khó tin. Nhưng điều đáng lo hơn là, Tống gia gặp xui xẻo lần này là họ hàng thân thích của Kính phi nương nương. Thế này thì há chẳng phải bản quan cũng gặp xui xẻo luôn rồi hay sao? Tôn thượng thư tức giận thở phì phì. Trong vòng mười năm qua, đây là lần đầu tiên Tôn Đồng Diệp đặt chân đến hiện trường một vụ án kể từ khi giữ chức thượng thư bộ Hình. Huyết án dây dưa đến hoàng thân quốc thích, Thượng thư đại nhân đâu thể ngó lơ tránh mặt không quản? Tôn thượng thư vừa ngẩng đầu đã thấy ngay một dáng người cao lớn đứng dưới mái hiên liền giật mình vô cùng kinh ngạc. Người nọ thân cao tám thước, mình vận quan bào, lưng đeo trường đao, đang đứng quay lưng về phía này. Mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng người đó, Tôn thượng thư vẫn nhận ra ngay y chính là Mã Địch Chiêu, cháu trai của Mã tể tướng, đang giữ chức Đô thống ngũ quân. Y có mặt ở đây có nghĩa vụ án đã đến tai hoàng thượng rồi.  “Mã đô thống”, Tôn Đồng Diệp đến gần, cất tiếng gọi. Mã Địch Chiêu xoay người lại, nhìn thấy người đến là thượng thư bộ Hình thì khẽ gật đầu, chắp tay: “Tôn đại nhân, cuối cùng ngài cũng đến rồi”. Cái gì mà “cuối cùng cũng đến”? Tôn Đồng Diệp hậm hực nghĩ thầm. Mình đến cổng phủ nha Hình bộ còn chưa kịp vào đã phải quýnh quáng chạy đến đây, mệt chết đi được, nào dám có chút chậm trễ? Có trách thì trách cái tên Đô thống này tốc độ quá nhanh. Nhưng dù không hài lòng, Tôn Đồng Diệp vẫn không biểu lộ thái độ gì, kẻ trước mặt chức quan thấp hơn ông ta song lại là tâm phúc của hoàng thượng, cháu trai bảo bối của Mã tể tướng. Tính tình y lạnh nhạt, chỉ trung với vua, hơn nữa còn là một kẻ đầu đá, ngay cả nhị vương gia mà y còn không để vào mắt thì Tôn thượng thư chẳng dại gì mà tính toán với y. “Tôn mỗ vừa tan buổi chầu, nhận được tin liền đến đây ngay. Không biết Mã đô thống có mặt ở đây phải chăng là nhận được thánh chỉ của hoàng thượng?”. Mã Địch Chiêu lắc đầu. “Rạng sáng, hạ quan đang ngồi uống rượu với các huynh đệ ở gần đây thì nhìn thấy một tuần binh có nhiệm vụ tuần tra đường này cuống cuồng chạy ngang qua, gọi lại hỏi mới biết Tống phủ xảy ra chuyện. Tuần binh đó đang định chạy đến phủ nha bẩm báo. Hạ quan bèn phân phó người bẩm báo lên Thánh thượng, còn mình thì tới đây trước”.  Tôn thượng thư cố kìm khóe môi đang muốn co giật, kẻ này lại còn khoe với ông ta việc y được nghỉ phép sung sướng đi đánh chén nữa chứ.  Tôn Đồng Diệp hắng giọng: “Thì ra là vậy”. Trong lúc đối đáp, hai người đã đi đến hậu viện. Một đám người nhìn cách ăn mặc thì biết ngay bọn họ là tôi tớ trong phủ, đang co cụm thành một nhúm, sắc mặt người nào người nấy tái xanh, đầy vẻ hoảng sợ chưa qua cơn hãi hùng. Tôn Đồng Diệp xem xét từng phòng rồi trở ra sân, hô hấp ngưng trệ. Mười ba mạng người, toàn bộ đều bị giết ở trên giường, nhất định là chết trong lúc ngủ. Mỗi mạng một đao, không có dấu vết vật lộn chống cự, là chết không kịp kêu hô gì.  Nhìn lướt qua đám nô bộc, lại nhìn người bên cạnh đang nhếch môi, Tôn Đồng Diệp liền cảm thấy không khí quá mức quỷ dị, chán nản hỏi: “Đô thống có cái nhìn gì về vụ án này?”. Mã Địch Chiêu nhướn mày như thể đang hỏi, ta có hai mắt ông cũng có hai mắt sao không tự mình nhìn đi?  Tôn Đồng Diệp tức nhưng không dám phát tác, vụ án này dính líu đến hoàng thân quốc thích, ai mà muốn dây vào cơ chứ. Mã Địch Chiêu có nhiệm vụ giữ an ninh trong kinh thành, nhưng đây không phải binh biến mà là án mạng trong tư phủ, là chức trách của bộ Hình, không phải của y. Huống hồ vừa mở miệng y đã nhắc đến việc mình đang nghỉ phép. Hừ, quả nhiên người nhà họ Mã đều là những kẻ không cho phép người khác chiếm được nửa phần lợi ích. Tôn Đồng Diệp đành hạ mình xuống nước. “Tôn mỗ ngu muội. Đô thống nếu đã có phát hiện, xin hãy chỉ cho ta manh mối”. Nếu không tra ra được kết quả, cái chức thượng thư này của ông ta e là phải lột xuống đem dâng cho kẻ khác, đúng là xui xẻo quá đỗi. Mã Địch Chiêu cũng không làm khó nữa, cau mày nói: “Vụ án này có ba điểm kì lạ. Thứ nhất, sang thì chết hèn thì sống, nằm trong thì chết mà nằm ngoài thì không bị làm sao. Nhưng nàng ta nằm trong mà vẫn còn sống”. Y chỉ tay vào một người trong đám tôi tớ. Tôn Đồng Diệp nhìn theo hướng y chỉ thì mới chú ý nàng kia ăn mặc có hơi đặc biệt hơn những người xung quanh, cũng biết y đang ám chỉ đến việc thân phận của người bị hại đều là chủ nhân ngủ trên giường lớn, còn a hoàn thì ngủ canh ở giường nhỏ bên ngoài. “Nàng ta đáng ngờ sao?”. Mã Địch Chiêu nhìn vị thượng thư vừa hỏi ra câu đó với ánh mắt thất vọng, y thở dài. “Nàng ta vốn là thông phòng của Tống đại công tử, sau được nâng lên làm thiếp. Mặc dù có a hoàn, được cung phụng như chủ nhân, nhưng thân phận thiếp thất nhỏ bé không xứng được ghi tên vào gia phả, nàng ta không “được” mang họ Tống”. Tôn Đồng Diệp nghe vậy, có chậm chạp hơn nữa thì cũng hiểu ra. Đây là án diệt môn, hung thủ không phải giết người bừa bãi. Thế nên, cháu trai của Tống lão gia chỉ là đứa bé chưa dứt sữa cũng không được phép sống; trong khi hai mươi mấy người làm tôi tớ trong phủ lại không ai mất sợi lông nào. “Thứ nhì”, Mã Địch Chiêu tiếp tục nói: “Hung thủ rõ ràng là cao thủ thân mang võ công tuyệt thế, còn nhà họ Tống này bình thường ngoài việc buôn bán có tiếng mua gian bán dối ra thì đâu gây thù chuốc oán với ai đến mức rước họa diệt môn, sao lại dây vào cao thủ trên giang hồ?”. “Khoan đã, ngươi xác định hung thủ chỉ có duy nhất một kẻ? Dựa vào đâu chắc chắn hắn có võ công cao cường?”. Mã Địch Chiêu lại thở dài. Nghe tiếng thở dài của y, Tôn Đồng Diệp bực bội biết ngay là y đang chê bai mình hỏi ngu ngốc, song chỉ còn cách ngậm họng giả điếc, đợi nghe y giải thích. “Dựa vào lời khai của đám người ngủ gian ngoài và tình trạng của xác chết gian trong. Mười ba mạng, mỗi mạng một đao, đều chết bởi một hung khí. Đại nhân đợi ngỗ tác khám nghiệm xong hỏi thì khắc rõ. Ta tới sớm nên có hỏi qua những nô bộc đó. Tùng Vân, a hoàn thân cận của Tống đại tiểu thư là người đầu tiên phát hiện chủ tử bị giết. Tùng Vân thức dậy phát hiện tiểu thư của mình đã tắt thở, hoảng sợ chạy ra ngoài hô hoán, đáp lại nàng ta là tiếng la hét vang vọng cả phủ. Tất nhiên lúc đó mười ba người mang họ Tống trong phủ này đều đã chết cả rồi”. Tôn Đồng Diệp há hốc miệng.  Mã Địch Chiêu thấy vậy thì mỉm cười, gật đầu. “Đại nhân cũng thấy lạ đúng không? Tùng Vân là tự mình tỉnh giấc, những người khác cũng là nghe tiếng hô của nàng ta liền tỉnh dậy. Không có ai bị trúng mê dược, nếu không thì bọn họ đâu có dễ dàng tỉnh giấc như thế, không đợi bị tạt nước đã tỉnh rồi. Mà hung thủ to gan đến mức ngang nhiên đi qua giường đám a hoàn, vào trong sát hại người nhà họ Tống, chẳng chút lo sợ bị phát hiện. Ngay cả ta muốn làm thế cũng không cách nào thành công nổi”. “Chẳng lẽ hắn không nghĩ đến việc giữa chừng có a hoàn thức dậy rồi tri hô sẽ đánh động người trong phủ, khiến hắn không kịp giết đủ mười ba mạng?”. “Hắn không cần phải sợ”, giọng Mã Địch Chiêu lạnh đi mấy phần, “ta dám cá thời gian hắn giết xong mười ba người còn ít hơn thời gian đại nhân ngài uống xong một chén trà nóng. Không tin, đại nhân cứ gọi ngỗ tác đến xác nhận. Thời điểm tắt thở của các nạn nhân… hừ, nói bọn họ chết cùng lúc cũng không phải là nói quá đâu”. Tôn Đồng Diệp khó tin song chỉ có thể gật đầu thừa nhận. Ông ta đã xem qua thi thể, vết máu còn chưa khô, chứng tỏ bọn họ đều chết trước khi được phát hiện không lâu. Hung thủ lẻn vào phủ, nhanh chóng ra tay hạ sát, không giết nhầm không bỏ sót, mục đích vô cùng rõ ràng. Nói như vậy nếu hắn không phải thân mang tuyệt thế võ công, khinh công quỷ dị thì chỉ có thể nói hắn là ma.  Lần này đến lượt Tôn Đồng Diệp thở dài. “Vậy còn nghi vấn thứ ba là gì?”. Mã Địch Chiêu thản nhiên lắc đầu, đáp: “Hạ quan quên rồi”. “Ngươi…”. Ngươi chơi xỏ ta à? Ông ta rất muốn túm cổ áo tên họ Mã trước mặt mà hỏi như thế. Nhưng vẻ mặt tên họ Mã đó không có chút gì giống như là đang nói đùa, y chau mày tựa hồ đang mất kiên nhẫn. “Ta sốt ruột nên quên mất rồi”. Ai mới là kẻ nên sốt ruột ở đây hả!? Mã Địch Chiêu không thèm để ý sắc mặt lúc xanh lúc đỏ của vị thượng thư bộ Hình, y đang dán mắt ra cổng vểnh tai ra đường đợi người trong cung đến để nghe xem hoàng thượng có bắt y hỗ trợ Tôn thượng thư hồ đồ bên cạnh mình hay không.  “Đô thống không phải đang được nghỉ phép hay sao, lại còn có việc gì gấp?”. Y không để tâm nên không nghe ra giọng Tôn thượng thư đã chua lòm, còn đáp lại với giọng điệu hứng khởi: “Ta nhận được mật báo, hôm nay Hiếu Quận vương sẽ đến bộ Hộ, cậu ta cứ mở miệng ra là lại khen ngài ấy trước mặt ta, nói ta ngay cả dắt ngựa cho ngài ấy cũng không xứng. Lời này bản đô thống không phục, đương nhiên phải tận mắt chứng kiến mới tin”. Tiếng “cậu” trong miệng y không ai khác mà chính là Mã tể tướng. Mẹ y, Hạ Lan phu nhân, là em gái của Mã tể tướng. Cha y vốn là một tướng quân cấp dưới của Mã Địch Tranh, ở rể trong nhà họ Mã, chính là người năm xưa đi đón tứ hoàng tử hồi cung. Cha y đã đổi sang họ Mã, y đương nhiên cũng mang họ Mã.  Đúng là hết thuốc chữa! Tôn Đồng Diệp chẳng còn hy vọng y sẽ nhớ ra manh mối nào giúp mình nữa. Giờ y chỉ là cái xác không hồn mà thôi. Hồn y đã đi vào cõi thần tiên rồi, ngoài tứ vương gia ra, hiện giờ cái gì y cũng không quan tâm tới đâu. Mười ba mạng người chết oan nhà họ Tống này không có cửa tranh giành phân lượng với vị áo đỏ kia. Kẻ này tự phụ võ công hơn người nên hễ nghe người nào giỏi võ hơn mình, y nhất định đòi so tài, đánh một trận phân cao thấp. Năm y mười lăm tuổi đã chạy vào cung tìm nhị hoàng tử đòi tỷ thí võ nghệ, bị Mã tể tướng nhéo tai xách cổ lôi về đánh cho một trận đòn nhừ tử. Hai ngày sau, mông y hết đau liền vác đao, trèo tường nhảy vào quý phủ của lão sư phụ Thanh Vân. Cậu y không cho y đánh nhau với hoàng tử, đâu nói không cho y đánh nhau với sư phụ của hoàng tử? Kết quả Thanh Vân lão sư phụ bị y khiêu khích chấp nhận khiêu chiến rồi bị y đánh cho nằm giường dưỡng thương cả tháng. Lần này Mã tể tướng không lôi y về phủ nữa mà lôi thẳng đi diện thánh, quỳ xin thỉnh tội. Không ngờ hoàng thượng chẳng những không giận mà còn khen y có tài, lại thử học vấn y, hỏi gì y đáp nấy, hỏi càng khó y đáp càng nhanh. Long nhan vui mừng, cười ha ha nói y thiếu niên anh hùng, văn võ song toàn, phá lệ phong quan cho y. Chuyện này khắp kinh thành ai ai cũng biết. Giờ chính miệng Mã tể tướng mở lời khen tứ vương gia, y đương nhiên đang nắng hạn gặp được mưa dầm, sướng đến điên rồi. Hừ, để y bị vị kia chỉnh cho bán sống bán chết như bách quan trên triều xem y còn ngạo mạn nữa không. Tôn thượng thư không thèm để ý y nữa, bỏ đi tìm ngỗ tác hỏi chuyện, kiếm thêm manh mối.  Mã Địch Chiêu lâu ngày không được dụng võ, chân tay đều đã ngứa ngáy lắm rồi. Người cậu không cho y mạo phạm hoàng tử nay lại vênh râu thẳng mặt nói y không xứng dắt ngựa cho hoàng tử, điều này rành rành là ông cậu của y không sợ y mạo phạm hoàng tử vì tin chắc y mạo phạm không nổi, không có cửa đánh thắng tứ vương gia. Với một kẻ mang trái tim của Độc Cô Cầu Bại như y mà nói, còn có gì hạnh phúc hơn tìm được đối thủ so tài? Thế là Mã đô thống ôm cây như Độc Cô Cầu Bại ôm kiếm, chờ người trong cung đến truyền chỉ xong sẽ rời khỏi đây, chạy ngay đến bộ Hộ. Đáng thương cho y, vị hồng y nào đó còn đang bận ngủ nướng. Tứ Thụy mệt mỏi nhiều ngày, trước bị thương, sau bị chọc tức nên tan triều hắn liền hồi phủ ngủ một giấc thẳng cẳng, vụ án mạng nhà họ Tống hắn còn chưa nghe tới đã đi gặp Chu Công mất rồi. Đáng thương hơn nữa là hoàng thượng đang không rảnh nhớ tới y. Ngài ngự đang bận nổi giận với con trai của ngài, nhị vương gia Tiêu Cảnh Tuyền.