Tứ Hoàng Tử

Chương 40 : Đại nạn lâm đầu ba vương gia

Nhị vương gia vừa rời đi thì Hồng cô cô mang khay đi vào, cẩn thận thu dọn mảnh sứ vỡ dưới nền, rồi đứng lên đi tới hầu hạ thái hậu, nom vẻ trầm tư trên mặt chủ tử thì khẽ giọng nói: "Thái hậu đừng lo lắng quá, không gì quan trọng bằng sức khỏe của người". Thái hậu buồn bã thở dài: "Ai, đứa nhỏ này vốn dĩ thật thà, lương thiện. Trước kia có ai thương Thụy nhi bằng hắn? Nay lại... đều trách hắn có một người mẹ quá tham vọng. Kính phi...". Hồng cô cô thấy chủ tử thở ngắn than dài, sắc mặt vô cùng xấu, với tấm lòng trung thành tận tụy tất nhiên là "vì nỗi lo của chủ tử mà buồn, vì mong muốn của chủ từ mà tận lực suy nghĩ". Nếu không lôi ra được kế sách gì chẳng phải thái hậu sẽ lại mất ăn mất ngủ làm dung nhan tiều tụy, phượng thể hao gầy? Không được, vạn vạn lần không thể để điều đó xảy ra! Hồng cô cô tập trung toàn bộ tinh thần, cuối cùng hai mắt phát sáng, vội vàng hiến kế vừa nảy lên trong đầu: "Chi bằng... thái hậu giúp hai vị vương gia tìm người nâng khăn sửa túi?". Thái hậu thoáng giật mình, rồi đập tay lên mặt bàn, cười tươi gật đầu lia lịa: "Đúng lắm, đúng lắm. Sao ai gia lại không nghĩ tới sớm hơn? Bên cạnh có người chăm sóc, nói cười sẽ khiến bọn hắn bớt đi thời gian mà đố kỵ lẫn nhau. Chỉ là... trong thiên hạ tìm đâu ra nữ tử xứng đôi với Túc nhi? Thiên kim của Mã tể tướng, ai gia cảm thấy khá vừa ý. Đáng tiếc, tuổi tác... Hơn nữa hoàng thượng dường như có ý chỉ hôn Mã tiểu thư cho Thụy nhi". Thấy chủ tử do dự, rồi lại quay về dáng vẻ thở ngắn than dài, Hồng cô cô liền lựa lời cười nói: "Nam cưới nữ gả vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hai vị vương gia tuổi tác đều không còn nhỏ, trong phủ cũng nên có nữ chủ nhân, cũng là giúp hoàng thất khai chi tán diệp. Theo nô tỳ thấy, thái hậu trước hết cứ lập danh sách những vị thiên kim thích hợp, chọn ra những người xinh đẹp tài hoa nhất triệu vào cung để đích thân thái hậu quan sát kỹ hơn. Giả như vẫn không có người phù hợp với vị trí tam vương phi, ít ra cũng có thể thay vương gia nạp trước một vị trắc phi ôn nhu, hiểu chuyện. Dù sao cũng là việc tốt". "Như vậy e không hợp quy củ, chưa tấn phi đã nạp thiếp, mai này...". Hồng cô cô lập tức lôi "ai kia" ra làm dẫn chứng, đáp ngay: "Tứ vương gia chẳng phải cũng là cưới trắc phi trước đấy ư? Ai mà không biết tam vương gia có vô vàn điểm tốt, ngọc bích không vết tỳ. Cho dù nạp trước vài vị trắc phi thì đã làm sao, vẫn sẽ mong ước được gả cho ngài ấy", ngừng một chút lại cúi đầu hạ giọng thì thầm, "nhị vương gia tốt xấu gì trong phủ cũng có hai thông phòng, tam vương gia thành niên đã lâu vẫn chưa từng... khụ... gần gũi nữ nhân. Thái hậu không lo lắng cho thân thể vương gia à?". Một lời này nói vào ngay trọng điểm! Thái hậu tức thì quyết đoán, lệnh Hồng cô cô mau chóng triển khai "Vương phi kế"... Kế hoạch tuyển phi nhiều lợi không hại, "nhất tiễn song điêu" phát triển từ cơ sở vững chắc đánh đâu trúng đấy của "Mỹ nhân kế"  nhắm thẳng mục tiêu phân tán tinh lực, thời gian, sức chiến đấu của hai vị đáng thương nào đó đang được tiến hành hết sức mau lẹ mà âm thầm. Lúc này hai vị vương gia tất nhiên đều không hay biết chút gì. Chỉ có tam vương gia đang ngồi trong đình nhỏ ngắm mưa gảy đàn đột nhiên nhận được điềm báo không may, đàn đứt dây cái phạch...  Còn Tứ Thụy ở thôn Thập Tam bên kia đã bàn xong chuyện mở Nghĩa học đường với Hà Khúc, đang lười biếng tựa lan can nhỏ nhìn nhạc phụ đại nhân lên lớp buổi học thứ hai trong ngày. Sự có mặt của hắn gây ra một hệ lụy vô cùng tai hại! Những cậu học trò nhỏ ngồi trong phòng đều mang dáng vẻ dáo dác, mông ngọ nguậy không yên, nhổm lên khỏi ghế, thân hình có xu thế ngả nghiêng, mắt liếc ngang liếc dọc. Lúc thì liếc phu tử, lúc lại nhìn ra lan can bên ngoài, chỉ cần một khoảnh khắc khi phu tử cúi đầu vào sách trên tay hay tập trung giảng bài là đám học trò nhỏ này liền chớp thời cơ nhắm thẳng tọa độ vào bóng áo đỏ thấp thoáng sau cửa sổ.  Những cậu bé này cảm thấy thán phục vô cùng! Phòng học nhỏ, lan can kia tất nhiên cũng nhỏ. Thành lan can rộng không đủ một gang tay, ngồi thôi cũng khó huống chi nằm lên đó. Vậy mà Thần tiên ca ca đẹp đến choáng váng mặt mày nọ lại có dáng vẻ thoải mái hết sức, vững vàng như núi, không chút nghiêng ngả, tư thế lại nhàn nhã ung dung cằm gác lên tay tựa lan can, chân vắt chữ Ngũ, mắt lim dim mơ màng như mèo sưởi nắng. Tóc dài đen mượt khiến đám trẻ liên tưởng ngay đến lông mèo vừa mềm vừa mịn. Thật muốn sờ cho thỏa quá đi... Hà Khúc cuối cùng cũng phát giác ra không khí kỳ dị trong phòng, liền hướng theo ánh mắt học trò nhìn ra ngoài, ho khan một tiếng, căn dặn học trò của mình giữ yên lặng rồi nhấc chân bước ra bên ngoài nói với Tứ Thụy: "Vương gia trị hạn nhiều ngày vất vả, hay là đánh xe hồi phủ nghỉ ngơi thì hơn?". Tứ Thụy xua xua tay. "Nhạc phụ không cần để ý đến ta, A Thụy đã giành việc của mã phu tất nhiên phải hoàn thành cho tốt, nhất định đưa nhạc phụ hồi phủ, còn muốn cùng người uống...", chữ "rượu" còn chưa thoát ra khỏi vành môi, hắn bỗng quay đầu nhìn về phía đầu thôn. Rất nhanh sau đó có tiếng ngựa phi nước đại nom rất gấp gáp hướng về nơi này. Nhìn thấy người tới là Tiểu Lục Tử, Tứ Thụy lấy làm ngạc nhiên, ngồi dậy xoay người hỏi: "Sao ngươi biết ta ở đây?". Tiểu Lục Tử nhảy xuống đất, vội vàng báo tin: "Ôi, cuối cùng cũng tìm thấy người. Hàn gia muốn gặp chủ nhân". Mưa đã tạnh được một lát mà cả người Tiểu Lục Tử đều ướt nhẹp, hẳn nhiên là đã chạy đi tìm hắn dưới mưa, dò hỏi lão bá tánh trong thành mới lần ra được phương hướng mà tìm đến nơi này. Tứ Thụy trong lòng nghi hoặc, Hàn nếu không có việc gấp tuyệt đối sẽ không thông qua người khác để thông tri cho mình. Hắn lo lắng quay lại nói với Hà Khúc: "Trong phủ có việc, A Thụy phải trở về gấp, chuyện mở trường học chi tiết ta sẽ đến phủ bàn kỹ với nhạc phụ sau". "Vương gia mau mau trở về, đừng để lỡ việc". Tứ Thụy thi lễ rồi giao nhiệm vụ lại cho Tiểu Lục Tử: "Ngươi ở lại đây, nhạc phụ sai bảo gì phải làm cho tốt, rồi đưa người bình an hồi phủ". Tiểu Lục Tử mau mắn gật mạnh đầu. "Chủ nhân cứ yên tâm". Tứ Thụy đạp chân lên lan can, nhoáng cái thân mình đã ở trên lưng ngựa, quay đầu giục ngựa phi như bay. Chớp mắt đã mất hút khiến thầy trò Hà phu tử đều ngơ ngẩn nhìn theo. Trời mưa to nên các quầy hàng bày bán lề đường đều cuốn màn nghỉ sớm, trên đường cũng không có mấy người đi lại, Tứ Thụy vừa quan sát cẩn thận phía trước để tránh gây ra "tai nạn đường bộ", vừa nghĩ đến thái sư phụ và vị Chu lão kỳ lạ kia, lòng thầm đoán không biết Hàn gọi hắn về có phải hay không có liên quan đến nhị vị sư phụ.  Trước cổng Thụy phủ có hai người một ngựa đang đứng đợi, dường như đang trò chuyện với nhau. Tứ Thụy ghìm cương, nhanh chóng rời lưng ngựa, gấp giọng hỏi vị nhân huynh có gương mặt xấu xí dữ tợn, chân mày sâu róm, mắt híp thành đường kẻ đứng cạnh tuấn mã lông đỏ bờm trắng: "Người gọi ta là có việc gì gấp ư?". Người được hỏi không ai khác chính là sư phụ của Tứ Thụy đang cải trang, chép miệng một tiếng mới đáp: "Còn tưởng ngươi không kịp về. Sư phụ có mấy lời muốn dặn dò ngươi". "Trưởng bối và nhị đệ cứ hàn huyên, ta không làm phiền nữa". Người còn lại lên tiếng định trở gót lánh đi thì nghe Hàn ngăn lại: "Không cần, ngươi không phải người ngoài, ta và hắn thì có bí mật gì không thể tiết lộ chứ". Câu này khiến Gia Luật Sảo rất vui, cười gật đầu yên lặng đứng bên cạnh. Tứ Thụy vẫn còn đang lo lắng, nhìn sư phụ hỏi lại lần nữa: "Người định đi đâu, sao lại vội vàng như vậy? Người vừa bảo có lời muốn dặn dò ta? Chẳng lẽ người sẽ rất lâu mới có thể trở về? Thái sư phụ và Chu lão tiền bối...". "Chớ có lo loạn. Không có gì nghiêm trọng, chỉ là ta phải theo hầu thái sư phụ ngươi một thời gian. Thời gian này đáng lý ta nên ở cạnh bảo vệ ngươi, nhưng ta và sư phụ cách trở nhiều năm mới gặp lại, thân là đồ nhi dù thế nào cũng phải hầu hạ bên cạnh lão nhân gia cho tròn bổn phận". Tứ Thụy thở phào nhẹ nhõm, lại định leo lên ngựa. "Hai vị sư phụ có phải vừa đi chưa lâu, người mau dẫn đường, ta còn chưa kịp bái biệt hai ngài ấy". "Không cần. Sư phụ nói người đối với tên tiểu tử nhà ngươi rất vừa ý, lão nhân tinh, khụ, lão nhân gia xưa nay không để ý mấy thứ lễ tiết bên ngoài, ngươi chớ lo làm gì", vừa nói vừa rút ra một vật trao cho hắn, "thái sư phụ có quà cho ngươi". Tứ Thụy đón lấy, lại nghe Hàn nói tiếp: "Chu sư phụ nói...". Hả? Không phải vị tiền bối cao thâm kia tiết lộ thân phận của hắn cho Hàn và thái sư phụ rồi đấy chứ? Tứ Thụy hoảng hốt, cả người cứng lại. Hàn lại như không hề hay biết chuyển biến tâm trạng của đệ tử, ôn tồn chuyển lời: "Chu sư phụ nhờ ta chuyển lời cho ngươi, sau này nếu ngươi đổi ý, ngài ấy nhất định đáp ứng nguyện vọng của ngươi", nheo mắt nhìn hắn, "Là nguyện vọng gì? Ngươi có bí mật giấu sư phụ?". Tứ Thụy toát mồ hôi hột, cũng may Chu lão thay hắn giữ kín bí mật. Sao hắn dám nói thật với Hàn về thân thế của mình, cười khan đáp qua loa: "Người chẳng phải vừa mới nói sư đồ chúng ta đâu có tồn tại cái gọi là bí mật hay sao? Ta làm gì có chuyện giấu người cơ chứ". Hàn nhướn nhướn mày rồi nhảy lên lưng ngựa, ở trên mình ngựa nhếch mép cười nhìn xuống, nét tươi cười gian xảo phối hợp với gương mặt xấu tới đáng sợ khiến hai người đứng dưới đất không rét mà run. "Quà của thái sư phụ, chớ có lãng phí. Sư phụ cũng đã chuẩn bị cho ngươi vài thứ ở trong rừng. Ngươi dù không có khả năng đánh bại sư phụ nhưng dụng kiếm cũng đã đạt tới ngưỡng tạm chấp nhận được, nội lực cũng coi như đủ dùng, những thứ khác, chẹp, miễn cưỡng qua cửa. Duy có khinh công là vẫn tệ hại, chớ nên lười nhác", ánh mắt chợt trở nên nghiêm túc, sắc bén nói thêm một câu, "đừng để khi sư phụ quay về lại nghe tin ngươi đã bỏ mạng". Tuấn mã hí vang một tiếng, oai phong tung vó mang theo chủ nhân siêu cấp xấu xí rời đi. Gia Luật Sảo trong đầu còn vang vọng câu nói cuối cùng của Hàn, cực kỳ lo lắng, quay sang nhìn Tứ Thụy, thấy hắn cả người đờ đẫn như mất hồn, đứng yên bất động thì càng hoảng, vội hỏi: "Ngài ấy có ý gì? Có phải có kẻ sắp sửa ra tay với đệ? A Thụy? A Thụy!". Tứ Thụy cứng nhắc xoay cần cổ sang, khóe môi run run đáp: "Không phải. Sư phụ chỉ dặn dò đệ... luyện khinh công... cho tốt". Gia Luật Sảo thở hắt ra một hơi, lại cảm thấy không đúng, hồ nghi, nhíu mày hỏi: "Vậy sao sư phụ đệ lại nói như thể đệ sẽ gặp nguy hiểm, tính mạng khó giữ? Còn khinh công của đệ chẳng phải rất tốt còn gì?". Hai người cùng nhau trải qua sinh tử, tận mắt chứng kiến thân thủ Tứ Thụy vô cùng nhanh nhẹn, khinh công tuy chưa đến mức xuất quỷ nhập thần nhưng cũng đã đạt đến trình độ trác việt, hiếm thấy. Lướt nhanh như gió, nhẹ tựa lông hồng. Bản thân Gia Luật Sảo tự thẹn không thể bì kịp, nhưng Hàn gia lại chê "tệ hại" nghĩa là sao? Tứ Thụy giống như vẫn chưa hoàn hồn, hỏi Gia Luật Sảo mà giống như tự nói chuyện với mình, mắt mở to không chớp: "Đại ca có để ý mấy vết sẹo trên người đệ không?". Gia Luật Sảo khe khẽ gật đầu, thoáng đỏ mặt. Lúc lau người, trị trương cho hắn ở hang động lần trước có thấy qua, trên làn da tuyết trắng có không ít vết sẹo cũ đã mờ nhạt. Tứ Thụy lẩm bẩm: "Trên người đệ có tổng cộng hai mươi chín vết sẹo lớn, nhỏ. Sau lưng mười, đầu vai hai, bụng hai, trên đùi bốn, tay năm, chân sáu...". Tứ Thụy vừa đếm khóe môi vừa không ngừng co rút.  Gia Luật Sảo ánh mắt xót xa: "Trước kia chắc hẳn đệ đã nhiều lần trải qua sinh tử chiến, thiên hạ quả nhiên cao thủ như mây...". Khóe miệng Tứ Thụy co rút càng dữ, trợn mắt nói: "Đệ chưa từng bại trận, cũng chưa từng bị thương khi giao chiến với kẻ nào". "Hả? Vậy những vết sẹo kia...". "Đều là... sư phụ ban cho". Gia Luật Sảo há hốc mồm nhìn người bên cạnh mặt trắng bệch, ôm đầu lẩm bẩm: "Ác mộng, ác mộng tái diễn, lịch sử lặp lại. Chương trình huấn luyện ác quỷ lại tới rồi, hai mươi chín lần bị thương, bảy lần thập tử nhất sinh, ba lần không xuống được giường, hai lần suýt phát điên, một lần mém tẩu hỏa nhập ma...". Ánh mắt Gia Luật Sảo càng thêm xót xa, chưa bao giờ thấy dáng vẻ A Thụy như vậy. Xem ra sư phụ của đệ ấy dạy dỗ rất nghiêm khắc... Nhưng mà như vậy cũng tốt. A Thụy tuổi còn ít hơn mình lại sống không dễ chịu gì, lúc nào cũng phải đóng kịch để giữ bình an, mỗi bước đi đều phải tính toán cẩn thận. Dường như chỉ có ở trước mặt sư phụ, đệ ấy mới có thể thoải mái mà sống... Gia Luật Sảo trong lòng nhủ thầm như vậy, lại không hề hay biết, Tứ Thụy thoải mái được... mới là lạ! Vị sư phụ tính khí thất thường của hắn, hai chữ "nghiêm khắc" đâu đủ để lột tả! Lúc hắn vừa bái sư còn đỡ, đến khi Tứ Thụy đón sinh nhật năm mười tuổi trở về sau, đều bị hành hạ sống dở chết dở. Mỗi ngày chỉ được phép ngủ hai canh giờ, mỗi năm bắt buộc chịu "tra tấn" ba tháng, chín tháng còn lại đều thoi thóp ngắc ngoải. Mười tuổi bắt đầu "được" ngủ như Tiểu Long Nữ, song so với người ta càng khủng bố hơn. Không phải ngủ trên dây vải, mà là dây thép mảnh như sợi chỉ, sắc bén như dao, chăng giữa hai thân cây, bên dưới là một rừng chông nhọn hoắt, ngã xuống đảm bảo máu thịt nhầy nhụa. Dạy kiếm thuật, mỗi chiêu thức chỉ biểu diễn một lần, nếu hắn không nhớ, không học được thành thục sẽ phải nhịn đói đứng tấn ba canh giờ mỗi ngày. Thuật dịch dung xem ra là nhẹ nhàng nhất, nhưng không làm sư phụ hài lòng mãn ý sẽ phải mặc tiết y quỳ trong tuyết lạnh. Giờ bảo hắn luyện khinh công, còn chuẩn bị sẵn "quà" trong rừng trúc... Quà của sư phụ + quà của sư phụ của sư phụ, kết quả chẳng phải là chết đi sống lại chết thêm lần nữa? Thiên tuế nhất thì*, đi đường nào cũng chết? Trời cũng muốn diệt ta rồi... Nhìn thân hình Tứ Thụy lắc lư đi về Tây viện, Gia Luật Sảo bất đắc dĩ thở dài, có chút khó hiểu. Đệ ấy đứng trước thế trận mấy chục cao thủ bao vây vẫn khí định thần nhàn**, sắc mặt lạnh nhạt, môi cười đắc thắng; sao nay chỉ nghe phải luyện khinh công mà lại mang dáng vẻ kinh hoàng, tuyệt vọng thế kia? Haizz.... (Thiên tuế nhất thì: ngàn năm mới xảy ra, ý chỉ cơ hội hiếm có. Tứ Thụy đang mỉa mai "cơ hội" chính là "tai họa" ập xuống đầu.   Khí định thần nhàn: dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã).