Tử Dương

Chương 97 : Dẫn trộm vào phòng

Dịch giả: Lốp Xe Non Tục ngữ nói người già thành tinh, dị loại sống lâu sẽ sinh ra thần trí, càng sống lâu lại càng thông minh, con chồn nhập vào người kia chính là loại này. Nó nhập vào người mục đích không phải để hại người, mà chỉ là muốn thỏa mãn ham muốn ăn uống, vì vậy nó hành sự sẽ cực kỳ cẩn thận, không quấy rối hay gây tai họa. Thế nhưng chung quy vẫn là nó nhập vào con người, làm rối loạn thiên đạo cương thường, cần phải ra tay hàng nó. Nhưng với trường hợp của nó, đổi lại là đạo nhân bình thường sẽ lờ đi. Thứ nhất nó không gây ra đại họa, thứ hai nếu chủ động tới cửa cũng dễ bị chủ nhà hiểu lầm, cho dù không bị hiểu lầm thì cũng bị người ta xem nhẹ ba phần, nói trắng ra một chút, đây là một việc ra sức làm mà không thu được kết quả tốt. Lần xuôi nam này hai người hàng yêu trừ ma chủ yếu là vì tích lũy công đức dương danh thiên hạ. Như loại yêu vật này, tuy nhập vào người nhưng không gây ra tội lỗi gì, bình thường chủ nhà cũng sẽ che giấu, cho dù là hàng phục được yêu vật thì cũng không dễ dàng làm cho người ngoài biết được, vì vậy sẽ không đạt được mục đích dương danh thiên hạ. Nếu đổi là gia đình bình thường, việc này cũng không khó giải quyết, ban đêm lẻn vào trạch viện, đuổi yêu vật kia đi là xong. Nhưng gặp chuyện không may lại là gia đình quan lại, mặc dù chỉ là tiểu quan nhỏ bé nhưng lớn nhỏ gì cũng là quan gia, nếu như trấn phục được hắn, sẽ có thể làm người dân trong trấn này nhìn đạo sỹ bằng con mắt khác, cơ hội tốt như vậy nếu bỏ lỡ thì thật sự đáng tiếc. Giữa lúc Mạc Vấn nhíu mày suy tính, lão Ngũ từ dưới lầu bưng nước nóng tới, "Lão gia, nước nóng đến rồi đây." Mạc Vấn nghe tiếng khôi phục lại bình thường, ngồi xuống giường cởi giày, tháo tất ngâm chân. "Lão gia, đã nghĩ ra biện pháp gì chưa?" Lão Ngũ mở túi đồ trên bàn lấy đôi tất sạch cho Mạc Vấn. "Chưa." Mạc Vấn nhíu mày lắc đầu, "Nếu như đánh liều tới cửa, bọn họ sẽ nghi ngờ ta và ngươi đến vì tiền bạc, còn nếu không đến cửa, có hàng được yêu vật kia cũng không có ai tưởng nhớ đến ân đức của ta và ngươi." "Lão gia, cậu có thể đúng ở ngoài viện làm phép, khiến cho con chồn trong nhà kia gây ra náo loạn không?" Lão Ngũ quay đầu lại hỏi. "Việc này không khó, dị loại chiếm đoạt thân người, nguyên thần xuất khiếu nên thỉnh thoảng sẽ quay về kiểm tra xem bản thể có an toàn hay không. Ta chỉ cần dùng phù chú phong bế khí tức chỗ trạch viện kia lại, làm nguyên thần nó không có cách nào rời khỏi trạch viện, đến lúc đó tự nhiên nó sẽ nóng nảy, hoảng loạn." Mạc Vấn gật đầu nói. "Vậy thì tốt rồi, một khi nó phát cuồng, chắc chắn gia đình kia sẽ lo lắng, vừa lúc đó chúng ta đến thì đúng là kịp thời cứu giúp." Lão Ngũ tự cho là đã nghĩ ra diệu kế. "Yêu vật vừa mới quấy phá, ngay sau đó chúng ta đã đến, chẳng phải quá mức trùng hợp sao?" Mạc Vấn lắc đầu. "Cũng đúng, không khéo bọn họ sẽ cho là chúng ta giở trò quỷ. Nếu không thì thế này, trước tiên chúng ta không đi mà ở chỗ này chờ bọn họ tự tìm đến." Lão Ngũ bỏ tất của Mạc Vấn xuống giường hắn, bưng chậu nước rời khỏi. "Kế này cần sửa lại một chút thì có thể thành công." Mạc Vấn đi tất, xỏ giầy, đi đến bên cạnh bàn rồi lấy từ trong túi đồ ra đồ vật vẽ phù của Vô Lượng Sơn, "Ngươi ở lại trong phòng, ta đi ra ngoài một chuyến." "Ta cùng đi với cậu." Lão Ngũ đi tới. "Không cần, chốc lát ta sẽ về." Mạc Vấn xoay người ra khỏi phòng. Lúc này trời đã tối, trên đường ít có người đi lại. Mạc Vấn bước nhanh đến bên ngoài Thẩm phủ, nhìn xung quanh hai bên không có người, lấy bút vẽ phù chú định khí lên bốn bức tường và hai cửa chính trước sau của trạch viện. Để tránh tai mắt của người khác, hắn sử dụng rất ít chu sa, ngấm vào gạch đá thấm xuống tới mức không thể nhận ra. Vẽ xong phù chú, đóng lên pháp ấn, Mạc Vấn lập tức trở về, sử dụng thời gian không quá nửa nén hương. "Lão gia, vì sao cậu không sử dụng đồ tốt kia?" Lão Ngũ rửa sạch phù bút vừa sử dụng đưa cho Mạc Vấn. "Con chồn kia đạo hạnh không sâu, nếu như dùng Thiên Lang Hào vẽ phù, chắc chắn nó sẽ kinh hồn bạt vía, không dám phát cuồng mà nằm sấp chịu chết, khi đó chủ nhà kia sẽ không thấy lo lắng." Mạc Vấn cởi giầy lên giường, ngồi xếp bằng niệm kinh vãn khoá. Một khi Mạc Vấn bắt đầu niệm kinh, lão Ngũ cũng không dám nhiều chuyện làm phiền. Sau khi rửa sạch phù bút, gã trở về giường mình nghỉ ngơi. Sau khi niệm kinh xong, Mạc Vấn lại ngồi luyện khí, hàng yêu trừ tà và đề thăng tu vi phải tiến hành cùng lúc, nếu như không thể dương danh thiên hạ thì không thể làm cho hoàng gia chú ý, còn nếu như không thể vượt qua Thiên kiếp thì không cách gì đối địch chính diện với quốc sư nước Tấn kia. Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau, Mạc Vấn dậy sớm niệm kinh tảo khoá, ăn xong cơm sáng, sau đó mang theo lão Ngũ ra khỏi nhà trọ. "Lão gia, cậu định mua đồ trang sức cho ai vậy?" Lão Ngũ tò mò hỏi. Lúc ăn cơm sáng Mạc Vấn có hỏi thăm tiểu nhị chỗ cửa hàng chế tác vàng bạc trong trấn. "Mấy khối vàng trong túi đồ mà ngươi ngày nào cũng phải cực khổ mang đi ấy, ta sẽ gánh vác giúp ngươi một phần." Mạc Vấn cười nói. "Những thứ này vốn là việc ta phải làm, hãy nói xem việc cậu đi cửa hàng vàng bạc và cái này có quan hệ gì?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn hỏi một đằng trả lời một nẻo, gã chẳng hiểu gì cả. "Ta muốn dùng vàng trong túi chế tạo một cây phất trần." Mạc Vấn nói ra. "Cậu cầm một cây phất trần bằng vàng thì quá mức huênh hoang rồi, hơn nữa vàng rất mềm, chế tạo được phất trần cũng không dễ dùng đâu." Lão Ngũ không hiểu, nói. "Đa số bách tính miền Nam cho rằng đạo nhân là đồ chỉ biết lừa gạt, nếu ta có ta có hoàng kim phất trần trong tay, bọn họ sẽ biết ta không thiếu tiền bạc, hành động này có thể giảm bớt hiểu lầm và xem nhẹ của bọn họ đối với ta." Mạc Vấn thuận miệng nói ra. "Tiền tài không để ra ngoài, ngộ nhỡ bị kẻ trộm để mắt tới thật là không ổn." Lão Ngũ vẫn còn lo lắng. Mạc Vấn nghe vậy mỉm cười, hắn cũng chỉ mong sao có kẻ trộm tới cửa. Phần lớn lãnh thổ nước Tấn nằm ở phía nam, đất đai phía nam phì nhiều, có nhiều lúa gạo, quốc lực hùng mạnh dẫn đến dân tình xa hoa lãng phí, nam giới nhiều người đeo ngọc, nữ giới đeo nhiều vàng, vì vậy cửa hàng chế tạo trang sức nơi nào cũng có. Từ trung tâm trấn, Mạc Vấn tìm được một cửa hàng, tới nói rõ ý định, lão thợ kim hoàn nghe xong không khỏi sửng sốt. Hắn đã sống hơn năm mươi năm nhưng chưa thấy khách hàng nào muốn dùng vàng ròng chế tạo phất trần. Mạc Vấn thấy lão do dự, lập tức tăng thêm tiền thưởng. Từ xưa tới nay, có tiền là có thể xui khiến ma quỷ, tục nhân không thể kháng cự được sức quyến rũ của vàng bạc, đương nhiên lão thợ kim hoàn này không phải ngoại lệ, lập tức tiếp nhận sinh ý. Cửa hàng vàng bạc có quy ước ngành nghề, một khi lên lò đều làm ở chính phòng, mời khách hàng ngồi bên cạnh uống trà giám sát, bất cứ khi nào cũng có thể chỉ bảo sửa chữa ra sao. Ngoài ra lúc chế tạo thì cửa chính luôn mở ra, hành động này có hai dụng ý, một là khoe khoang tay nghề cao siêu, có nhiều sinh ý. Hai là để người đi đường cũng cùng giám sát, hoàn toàn xóa bỏ hiềm nghi trộm vàng đổi bạc trong quá trình chế tạo. Đa số người dân thích xem náo nhiệt, nhà bình thường chế tạo đồ trang sức, bọn họ đều sẽ dừng chân xem. Việc lạ lùng mà xa xỉ như vậy đương nhiên khiến mọi người dừng chân, đông đến mức người phía sau phải nhón chân lên để xem. Rất nhanh, người trong trấn đều biết cửa hàng vàng bạc đang chế tạo hoàng kim phất trần cho đạo sĩ. Tính chất vàng rất mềm, hòa tan rất dễ dàng, rất nhanh đã chế tạo xong tay cầm của phất trần. Sau đó là đến phấn kéo sợi, cuốn bện rườm rà, đây là một kỹ thuật tinh tế bậc nhất, cần phải lấy vàng ròng kéo thành sợi vàng nhỏ như sợi tóc, rồi lại phải cuốn quanh nhiều lần để hình thành kim tuyến. Sở dĩ Mạc Vấn yêu cầu như vậy là muốn cho người khác chỉ cần liếc một cái là lập tức biết cây phất trần này trong ngoài đều là vàng ròng, không phải là khảm vàng nạm ngọc bên ngoài còn bên trong lại là đồng thiết. Bởi vì kỹ thuật rất phức tạp, cả ngày cũng không xong việc, thợ kim hoàn để tất cả hoàng kim đã xong và chưa xong vào bát gỗ đặt vào thủy cân, không thừa không thiếu, nước vàng dư ra còn ba chén. Đợi đến khi mặt trời sắp lặn, hai người mang theo vàng và một bụng nước trà rời khỏi cửa hàng vàng bạc trở về nhà trọ. "Lão gia, sao vẫn không thấy chút động tĩnh nào?" Lão Ngũ bưng lấy hộp gỗ, mở miệng hỏi. Vì phòng ngừa vàng bạc chưa xong việc bị biến dạng, thợ kim hoàn đưa cho hai người một cái hộp gỗ để đựng vàng. "Canh bốn đêm qua nó bất đầu phát cuồng, chỉ vì người nhà vẫn che giấu nên chưa truyền ra ngoài thôi. Khổng Tử nói phụ vi tử ẩn, tử vi phụ ẩn(*), phụ thân lộ ra cái xấu, đương nhiên nhi tử sẽ nghĩ cách che giấu. Câu này gần giống như câu việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài vậy." Mạc Vấn cười nói. (*) Phụ vi tử ẩn, tử vi phụ ẩn: Nghĩa là cha vì con mà che giấu việc xấu, con vì cha mà che giấu việc xấu, nói lên tình cảm thân thiết giữa cha và con. Lão Ngũ nghe vậy trong lòng cũng bình tĩnh lại, chỉ cần đi theo Mạc Vấn, việc gì cũng không phải lo lắng. Trở về nhà trọ, ăn xong cơm tối, hai người về phòng nghỉ ngơi, lão Ngũ ngủ sớm, còn Mạc Vấn vẫn ngồi đả tọa luyện khí. Canh một, canh hai, rồi canh ba, sau canh ba, Mạc Vấn bỗng nghe thấy trên đường ngoài nhà trọ truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó là âm thanh leo lên tường gỗ. Lúc trước hai người hành động phô trương nên không thể nghi ngờ đã đưa tới kẻ trộm. Đương nhiên Mạc Vấn biết người đến là trộm, nhưng hắn cũng không thắp đèn, mà mỉm cười nằm xuống, đúng là hắn đang chờ kẻ trộm. Phần lớn cửa sổ đều mở ra bên ngoài, vị trí giữa hai cánh cửa có một cây gỗ làm then cài. Người ở bên ngoài khẽ đẩy cây gỗ ra, rón rén từ bên ngoài nhảy vào, tìm kiếm xung quanh. "Quân lớn mật hại nước hại dân, dám cả gan vào phòng ta ăn trộm." Mắt thấy thời cơ chín muồi, Mạc Vấn đột nhiên ngưng khí hô lớn. Lúc này là đêm khuya vắng người, âm thanh hô lớn của Mạc Vấn lại là ngưng khí mà phát ra, cực kỳ vang vọng, trong đêm yên tĩnh truyền đi rất xa. Nghe thấy tiếng, lão Ngũ thức dậy đầu tiên. Hắn có thể thấy vật trong đêm, lập tức xoay người đứng lên đánh kẻ trộm vào phòng kia nằm sấp trên mặt đất. Kẻ trộm kia khoảng chừng bốn mươi tuổi, thân thể quả thực cường tráng, sau khi bị lão Ngũ đánh ngã thì rút dao phay muốn chém hắn. Lão Ngũ lách người né tránh, cầm hiếu bổng lên đánh xuống một gậy, đánh cho kẻ trộm thất điên bát đảo, chỉ còn đủ sức rên rỉ, không còn khả năng chống trả. Nhà trọ có trộm, chủ quán tới hỏi đầu tiên, cầm đèn nhìn qua, lập tức nhận ra kẻ trộm, "Đây là tên đồ tể trên trấn, ngày thường cũng không phải hạng lương thiện." "Kẻ gian như vậy, phải đưa tới cho quan phủ trừng trị, chủ quán, mời ngài đi trước dẫn đường." Mạc Vấn nói với chủ quán. Chủ quán nghe vậy lập tức gọi tiểu nhị cầm đèn lồng áp tải kẻ trộm tới phủ quan. Khách hàng mang trên người món tiền khổng lồ ở trọ chỗ hắn bị kẻ trộm hỏi thăm, ngộ nhỡ thiếu mất tí gì thì hắn cũng không đảm đương nổi, cứ báo quan là thỏa đáng nhất. "Lão gia, đây là chuyện nhỏ, chúng ta đi làm gì." Lão Ngũ ôm hòm gỗ, ngáp ngắn ngáp dài. Mạc Vấn nghe vậy nhìn lão Ngũ một cái, không biết nói sao. Cho dù kẻ trộm có thực hiện được hay không, nhưng hắn mưu toan trộm cắp mấy trăm lượng hoàng kim chính là tội lớn. Vì vậy sau khi đến phủ quan, nha dịch lập tức chạy vào gọi quan lớn dậy, cũng không lâu sau, một quan viên mặc quần áo màu đen đi tới công đường, ngồi xuống bắt đầu thẩm vấn. Lúc nói chuyện, quan viên này luôn nghiêng mặt với người khác, lúc này ánh đèn không rõ, người khác thì không thể thấy chứ Mạc Vấn thì thấy rõ mồn một. Má trái người này có mấy vết cào, mà tinh thần lại rất là uể oải. Vì Mạc Vấn là người mất của, nên mở miệng đầu tiên, "Bần đạo vân du bốn phương, trị bệnh cứu người, bắt quỷ hàng yêu được năm trăm lượng hoàng kim tiền thù lao, dọc đường chế tạo hoàng kim phất trần ở tiệm vàng trên trấn. Kẻ trộm này nhất định là nghe được tin tức mới nảy sinh tâm địa hiểm độc." Loại việc trộm cắp vốn không khó truy xét, huống hồ kẻ trộm lại là kẻ tái phạm, chỉ lát sau đã nhận tội. Mạc Vấn cũng không ở lại lâu, chắp tay một cái xoay người rời đi. Mạc Vấn đi rất dứt khoát, ngay lúc sắp ra khỏi cửa công đường thì sau lưng truyền đến giọng nói của viên quan, "Đạo trưởng, xin dừng bước." Mạc Vấn nghe vậy thở dài một hơi, hắn đang chờ chính là câu nói này. Đến giờ phút này kế hoạch vạch ra vẫn tiến triển cực kỳ thuận lợi...