Tử Dương
Chương 84 : Ngoại Đan bí thuật
Dịch giả: argetlam7420
Luyện đan bước đầu tiên là báo cáo với thiên địa Tam Thanh, chắp tay khấn thiên địa, cầu Tam Thanh phù trợ. Đạo nhân trước khi luyện đan đều phải làm bước này, có hữu dụng thật hay không chẳng ai biết, nhưng việc luyện đan thành bại rất khó xác định, thấp thỏm lo âu trong lòng chẳng thà cứ tuân thủ lễ nghi vậy, có thể khiến bản thân an tâm hơn một chút.
Bước thứ hai là rót chu sa vào trong đỉnh. Chu sa hay còn gọi là thuỷ ngân**, tuy là thuỷ ngân nhưng không thuộc hệ Thủy, mà thường được coi là kim loại, có thể chịu được nhiệt độ cao. Tác dụng chủ yếu của nó là hấp thụ linh khí và dược tính trong dược liệu. Ngoài ra dược liệu nào cũng có cặn bã tồn dư, trong quá trình luyện đan lại không thể mở nắp đỉnh ra, không thể loại bỏ được cặn bã, những cặn bã này cuối cùng đều do thuỷ ngân ở nhiệt độ cao đốt cháy hết. Cho nên mặc dù thuỷ ngân là chất kịch độc, nhưng luyện đan lại không thể thiếu nó được.
**Mình dịch đúng như nguyên gốc là thuỷ ngân, nhưng mà chu sa công thức hoá học là HgS cơ, không phải chỉ có mỗi thuỷ ngân Hg thôi, chỗ này không hiểu lắm -_-
Bước thứ ba là bỏ dược liệu cần dung luyện vào, chủng loại cùng tính chất dược liệu sẽ quyết định công dụng của đan dược. Do là lần luyện đan chính thức đầu tiên, nên Mạc Vấn quyết định bỏ dược liệu để chữa bệnh vào. Loại đan dược này vì để sử dụng khi bị thương nguy đến tính mạng, yêu cầu đặt ra là phải nhanh chóng có hiệu lực. Sau khi vào bụng đan dược sẽ được lá lách phân giải, mà lá lách trong Ngũ Hành thuộc Thổ, như vậy đầu tiên là phải tăng tỷ lệ dược thảo hành Thổ. Thổ là đứng đầu Ngũ Hành, vừa dày vừa nặng, dược liệu thuộc hành Thổ dù bỏ vào nhiều cũng không ảnh hưởng đến việc thành đan, trong ba loại đan dược loại này là dễ luyện nhất.
Ngoài ra dược liệu hành Thổ nhiều hay ít sẽ quyết định đan dược sau khi vào bụng có hiệu lực nhanh hay chậm. Mạc Vấn bỏ vào rất nhiều dược thảo hệ Thổ, trong các vị tôn trưởng truyền nghệ người có ân tình lớn nhất với hắn hẳn là Triệu chân nhân, còn có ảnh hưởng lớn nhất chính là Tư Mã Phong Bội. “Động thủ không lưu tình, lưu tình không động thủ”, lời dạy bảo ấy vào lúc này lại được thể hiện, đan dược chữa thương chỉ có thể ăn khi đang ở trong tình cảnh nguy cấp, mà trong lúc nguy cấp đương nhiên yêu cầu đan dược phải phát huy tác dụng thật nhanh.
Bước thứ tư chính là dung luyện, đây là quá trình lâu nhất và cũng là mấu chốt nhất. Trước tiên phải để lửa nhỏ để cho dược tính và linh khí bay hơi khỏi dược liệu, sau đó phải đốt lửa to nhằm thúc đẩy thuỷ ngân trong đỉnh mau chóng thiêu huỷ sạch sẽ các loại cặn bã, cùng lúc đó tẩy đi độc tính có trong thuỷ ngân, sau cùng lại để lửa nhỏ để tạo hình tròn cho đan dược.
Bước cuối cùng chính là mở đỉnh, kiểm nghiệm đan dược luyện thành hay bại.
Sau khi nhóm lửa lên Mạc Vấn nhàn rỗi không còn việc gì làm, lúc này chỉ cần bảo đảm lửa cháy liu riu không ngừng là được, trong khi luyện đan mà làm tắt lửa là điều tối kỵ, không thể nghi ngờ cầm chắc thất bại.
Đang rảnh rỗi, Mạc Vấn nghĩ đến trước hết là mình xuống núi cũng đã khá lâu nhưng vẫn chưa có bất cứ thành tựu gì, tuy vậy hắn cũng đành chịu, tu vi không đủ thì chẳng thể làm gì được. Dù bên ngoài đang phong ba bão táp, chiến sự nổi lên bốn phía thì cũng phải cố tĩnh tâm ở lại chỗ này. Nếu bình thường không chịu được buồn tẻ cô độc, sau này nhất phi trùng thiên tâm cảnh cũng sẽ không thể bình thản ung dung được.
Một khi rảnh rỗi thì hay nghĩ lung tung. Mạc Vấn tự hỏi không biết A Cửu lúc này có phải cũng đang luyện đan hay không. Nhớ đến A Cửu tự nhiên lại nghĩ tới Lâm Nhược Trần, mặc dù chưa từng động phòng nhưng cũng đã bái đường rồi, thất vọng về Lâm Nhược Trần đã khiến hắn có một sự đề phòng rất mạnh mẽ với con gái, cũng làm tâm cảnh của hắn ít ngây thơ lãng mạn hơn bạn bè đồng trang lứa. Con người trưởng thành không phụ thuộc vào tuổi tác, mà phụ thuộc vào việc họ đã phải trải qua bao nhiêu biến cố.
Nghĩ tới Lâm Nhược Trần, trong lòng Mạc Vấn liền vô cùng phiền muộn, thỉnh thoảng hắn lại không kìm được mà nhớ lại chuyện xưa. Để quên đi nỗi buồn, Mạc Vấn bèn đem những chân ngôn bùa chú nhẩm đi nhẩm lại trong đầu. Tu vi linh khí hiện tại của hắn còn quá thấp, phần lớn pháp thuật bùa chú không thể nào thi triển được, tình hình này giống như trong két có vạn lượng vàng nhưng lại không thể tiêu xài được, khiến con người ta cực kỳ nôn nóng sốt ruột.
Giai đoạn đầu của luyện đan là tách dược tính ra khỏi dược liệu, quá trình này nhanh hay chậm tuỳ thuộc vào người luyện đan lúc đầu bỏ vào những loại dược liệu gì. Nếu bỏ vào dược liệu khó dung luyện thì quá trình sẽ tương đối lâu, nếu là dược thảo thì dược tính sẽ rất mau chóng được tách ra, tốn thời gian cũng ít hơn.
Lần này dược liệu bỏ vào đều là dược thảo, sau khoảng hai canh giờ Mạc Vấn ước chừng dược tính đã được tách ra hết, liền bắt đầu tăng thêm củi đốt lửa to để trừ bỏ độc tính của thuỷ ngân, cùng lúc đó loại bỏ cặn bã.
Bước này có dấu hiệu nhận biết rất rõ ràng, đó chính là các lỗ thoát khí phía trên đan đỉnh không còn toả ra khói độc nữa, khói độc toả ra hết cho thấy độc tính của thuỷ ngân đã bị loại trừ sạch sẽ.
Đến lúc này lại quay lại đốt lửa nhỏ liu riu, tạo hình cho đan dược trong đỉnh, giúp cho viên đan trơn bóng hơn.
Mặc dù chưa mở đỉnh nhưng Mạc Vấn đã biết lần luyện đan đầu tiên đã thành công, bởi vì hắn nghe thấy tiếng đan dược đang xoay tròn rất nhanh trong đỉnh.
Luyện đan bắt đầu lúc buổi sáng giờ Mão, đến giờ Thân mới kết thúc. Lửa vẫn chưa tắt hẳn, nên Mạc Vấn cũng không vội mở nắp ra, tranh thủ ra ngoài cửa động hít thở không khí.
"Thế nào rồi?" Long Hàm Tu đang đứng ngoài chờ, thấy Mạc Vấn đi ra liền chạy tới chỗ hắn, hỏi.
"Nắm chắc bảy phần là sẽ được." Mạc Vấn gật đầu nói.
"Việc này cũng không mất quá nhiều thời gian nhỉ." Long Hàm Tu vừa nói vừa rót nước.
"Đây là loại dễ luyện nhất rồi, cũng là loại tốn ít thời gian nhất." Mạc Vấn tiếp lấy chén nước súc miệng, sau đó trả lại cho Long Hàm Tu rồi xoay người vào động, dù gì cũng là lần đầu tiên luyện đan, hắn đương nhiên rất nóng lòng muốn biết kêt quả.
Mặc dù đỉnh vẫn còn rất nóng, nhưng trong đỉnh đã không còn nghe thấy tiếng động gì nữa, cái này chứng tỏ việc luyện đan đã hoàn thành. Mạc Vấn vội vàng muốn biết kết quả, liền lấy vải quấn vào tay từ từ mở nắp đan đỉnh ra.
Nhìn thấy tình hình bên trong đỉnh, Mạc Vấn vốn tràn đầy kích động trong nháy mắt biến thành tràn đầy nghi hoặc, trong đỉnh chỉ có hai viên đan dược lớn cỡ đầu ngón tay, hình dáng tròn trịa trơn nhẵn, có điều màu sắc không phải màu vàng ánh kim, mà là đen xì như cục than.
"Chúc mừng ngươi nha, rốt cuộc đã luyện thành rồi." Long Hàm Tu tò mò theo vào, thấy được đan dược trong đỉnh thì hô lên.
Mạc Vấn lắc đầu nhíu mày, "Màu sắc không đúng, ngươi đã từng thấy đan dược nào màu đen chưa?"
"Có ăn được không?" đối với thuật luyện đan Long Hàm Tu một chữ cũng không biết, căn bản chưa từng nhìn thấy đan dược bao giờ.
"Có thể là chưa loại bỏ hết độc tính." Mạc Vấn suy đoán. Lúc trước Ngọc Linh Lung đã từng nói trừ màu vàng ánh kim, những đan dược có màu sắc khác đều không thể ăn được. Lần này luyện ra đan dược chẳng những kích cỡ lớn hơn bình thường, ngay cả màu sắc cũng là màu đen rất doạ người, rất có khả năng là có độc.
"Có biện pháp nào thử dược tính không?" Long Hàm Tu cúi đầu đánh giá hai viên đan dược.
"Rốt cuộc ta đã hiểu vì sao Lý chân nhân phải làm cho bọn ta bách độc bất xâm." Mạc Vấn lẩm bẩm, lúc trước Ngọc Linh Lung khiến mọi người chịu rất nhiều khổ cực, kết quả là mọi người không phải sợ độc tố nữa. Bách độc bất xâm là bản lĩnh đạo sỹ phải có nếu muốn luyện đan, thứ nhất là để miễn nhiễm độc tính do thuỷ ngân toả ra khi đang luyện đan, thứ hai là sau khi luyện đan xong có thể lấy thân mình thử thuốc. Nếu không có khả năng bách độc bất xâm, tuỳ tiện lấy thân thử thuốc rất có thể sẽ có kết cục như nữ đạo sỹ kia. Thượng Thanh chuẩn đồ gánh vác trách nhiệm nặng nề trên vai, nếu còn chưa thành danh lập nghiệp mà đã bị đan dược chính mình luyện ra độc chết chẳng phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao?
Mạc Vấn nghĩ xong liền cầm một viên đan dược lên, nhưng hắn không nuốt ngay, mà trở tay bỏ lại vào trong đỉnh, lại móc cây chuỷ thủ trong ngực áo ra.
"Luyện đan còn phải lấy máu nữa sao?" Long Hàm Tu mặt hơi biến sắc.
"Đây là đan dược có tác dụng chữa thương cầm máu, ta đang muốn xác định xem hiệu lực của nó thế nào." Mạc Vấn xắn tay áo trái lên, cầm Chủy thủ rạch một đường trên cánh tay, tức thì máu tươi chảy ra xối xả. Mạc Vấn cất chủy thủ, cầm viên đan lên nuốt vào bụng, quay lại chăm chú nhìn vết thương đang chảy máu.
Uớc chừng nửa khắc đồng hồ sau, máu tươi vẫn chảy liên tục, không hề có dấu hiệu ngừng lại.
"Để ta giúp ngươi băng bó." Long Hàm Tu ân cần nói.
"Đừng vội." Mạc Vấn lắc đầu, sau khi nuốt đan dược hắn cũng không thấy lạnh toát, chứng tỏ đan dược không có độc, nếu không độc dĩ nhiên phải có dược hiệu.
Lại chờ thêm giây lát, đan dược rốt cuộc cũng có hiệu lực, máu tươi đột nhiên ngừng chảy. Mạc Vấn lau vết máu trên tay đi, chỉ thấy miệng vết thương đã nhanh chóng khép lại, trên cánh tay chỉ còn lại một vết chém mờ mờ.
"Thật là thần kỳ." Long Hàm Tu thấy vậy rất là vui mừng.
Mạc Vấn không nói gì, mà chỉ nhíu mày trầm ngâm, đan dược này có thể cầm máu rồi khép lại vết thương trong nháy mắt, tức là dược hiệu cực kỳ mạnh mẽ, đã mạnh mẽ như vậy thì không thể có tác dụng chậm được, vấn đề ở chỗ nào?
Trong lòng nghi ngờ, Mạc Vấn cầm viên đan dược còn lại lên xem xét cẩn thận tỉ mỉ, rốt cuộc cũng phát hiện ra đầu mối. Viên đan này mặc dù tròn trịa nhưng không hề sáng bóng, chắc hẳn là do cặn bã chưa được loại bỏ hết đã bám vào bên ngoài đan dược.
Nghĩ vậy, tay phải Mạc Vấn hơi dùng sức bóp mạnh, vỏ ngoài màu đen của đan dược nháy mắt vỡ ra, bên trong quả nhiên là một viên đan dược màu vàng óng.
"Thuỷ ngân đổ vào quá ít, thời gian đốt lửa to còn chưa đủ." Mạc Vấn vui mừng đánh giá đan dược màu vàng trong tay, viên đan này chỉ lớn cỡ hạt đậu, do lúc đầu luyện đan đã bỏ rất nhiều dược thảo hành Thổ, làm cho viên đan này giống như vàng thật vậy, chói loá nhức mắt.
"Chúc mừng ngươi nha." Long Hàm Tu cười tươi.
"Tặng cho ngươi, phải nhớ viên đan dược này rất quý, nếu không phải trọng thương không thể tuỳ tiện dùng." Mạc Vấn đưa viên đan dược cho Long Hàm Tu.
"Ngươi cực khổ như vậy mới luyện thành hai viên, ta không dám nhận." Long Hàm Tu khoát tay lia lịa.
"Ta thật lòng đưa cho ngươi, ngươi đừng từ chối." Mạc Vấn nhét viên đan vào trong tay Long Hàm Tu.
"Bọn ta đợi bên ngoài không phải muốn đòi ngươi phân chia đan dược." Long Hàm Tu lại đưa trả.
"Ta biết rồi, nhân lúc đan đỉnh còn chưa hết nóng, ta muốn luyện thêm một lần nữa." Mạc Vấn cầm một cái khay đan xoay người vào động.
"Mỗi lần luyện ngươi đều phải lấy máu sao?" Long Hàm Tu đi theo.
"Chỉ khi luyện đan dược cầm máu mới phải kiểm nghiệm như vậy thôi." Mạc Vấn thuận miệng nói, việc lấy máu dù trông có vẻ tàn nhẫn, nhưng cũng giống như việc Thần Nông nếm thử mọi loại thảo dược vậy, đều là bản thân chịu khổ sở để đổi lấy an toàn cho người khác.
Long Hàm Tu vẫn còn do dự không dám nhận, bị Mạc Vấn lên tiếng đuổi ra, xong quay lại chuẩn bị luyện tiếp. Lần này hắn đều bỏ vào các dược liệu thần kỳ có tác dụng bổ khí, ngoài ra còn cho thêm Địa Long Cốt (chắc là con giun đất), cho nên tốn thời gian lâu hơn rất nhiều, ước chừng nửa tháng mới kết thúc. Trong lúc luyện Mạc Vấn không hề nghe thấy tiếng đan dược chuyển động như lần trước, trong lòng có chút bất an, đến khi mở đỉnh ra thì quả đúng như dự đoán, trong đỉnh chỉ là một đống tro bụi.
Nửa tháng liền không ngủ làm Mạc Vấn cực kỳ mệt mỏi, lại thêm luyện đan thất bại nữa khiến tâm trạng hắn hệt như đưa đám, ngả lưng xuống ngủ luôn. Hai ngày sau hắn lại đốt lửa luyện tiếp, mặc dù lần trước đã luyện đan không thành, nhưng cũng may dược liệu bổ khí vẫn còn khoảng một phần ba, vẫn có thể luyện.
Lại thêm nửa tháng nữa luyện đan, Long Hàm Tu ở ngoài động đã nhìn rõ quy luật thêm bớt củi của Mạc Vấn. Lúc Mạc Vấn mệt mỏi không chịu nổi, nàng liền vào động lấy khăn ướt lau mặt cho hắn, đồng thời giúp hắn nhóm lửa để Mạc Vấn có thể tranh thủ chợp mắt một lát. Thế nhưng cho dù hai người đã hợp sức, sau nửa tháng vẫn chỉ thu được một đống cặn bã.
Hai lần luyện chế Bổ Khí Đan Dược đều thất bại, khổ công một tháng hoá thành công cốc khiến Mạc Vấn tức giận vô cùng. Nhưng trấn tĩnh lại rồi hắn cũng chỉ có thể tiếp tục luyện đan, đúng lúc này hắn mới sực nhớ ra chu sa mang theo bên người hầu như đã dùng hết, đành phải xuống núi mua thêm.
Mua chu sa xong Mạc Vấn chợt nghĩ đến mình đã rời nhà được hơn một tháng, liền đổi hướng trở về trấn nhỏ thăm lão Ngũ cùng Vương Nguyên Dung. Tới đầu trấn hắn bỗng thấy rất nhiều người dân đang tụ tập ở đầu đường nhìn về hướng Tây, thấy Mạc Vấn trở về, có người hảo tâm vội báo với hắn, "Mau về nhanh nhìn xem, quân lính lại tới nhà ngươi rồi kìa..."
Truyện khác cùng thể loại
437 chương
138 chương
37 chương
150 chương
60 chương
792 chương
1798 chương