Tử Dương
Chương 61 : Xà yêu
Dịch giả: Lốp Xe Non
"Khoan đã, lúc này nó còn chưa biết ta đã đến, nếu như tùy tiện đi tới mà bị nó nhìn thấy e sẽ phát sinh rủi ro." Mạc Vấn đưa tay ngăn Cao lão gia đứng dậy, yêu vật nhập vào người sẽ mất đi bản năng vốn có của động vật, không có cách gì nhận biết nguy hiểm đang đến.
"Tiểu đạo trưởng, theo ngươi thấy thì chúng ta nên hành động thế nào?" Cao lão gia nét mặt u sầu ngồi xuống.
"Tiểu thư từ khi nào bắt đầu xuất hiện cử chỉ khác thường?" Mạc Vấn hỏi.
"Cuối thu đầu đông, từ lúc ấy đến bây giờ là hơn ba tháng rồi."Cao lão gia mở miệng đáp.
"Có hành vi gì khác thường không?" Mạc Vấn hỏi lại.
"Đầu tiên chỉ là trầm mặc ít nói, ngủ nhiều ít vận động, về sau tình hình càng trở nên không ổn, hàng ngày chỉ nhắc mãi tới chuyện muốn đi tìm Vương công tử, nếu không có người nhà để mắt trông coi thì e rằng nó đã sớm chạy ra ngoài rồi." Cao lão gia thở dài lắc đầu.
"Vương công tử là người nào?" Mạc Vấn thấy Cao lão gia muốn nói gì nhưng lại thôi nên chỉ có thể truy hỏi.
Cao lão gia cũng không trả lời Mạc Vấn mà lấy tay ôm trán, nhắm mắt thở dài. Mạc Vấn cũng không mở miệng thúc giục, đêm hôm đến nhà đã là thất lễ, nếu như dồn ép quá mức làm mất thể diện Cao lão gia thì khó mà đảm bảo bọn hắn sẽ không bị tống cổ đi.
"Lão phu những năm trước đã sớm chọn được nhà chồng cho tiểu nữ, không ngờ công tử nhà họ Vương kia bị bệnh chết năm ngoái, việc cưới xin hiển nhiên không thể tiếp tục được nữa." Cao lão gia trầm mặc hồi lâu rồi mới nói ra.
"Tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi?" Mạc Vấn cân nhắc sau đó mở miệng hỏi.
"Ngọc bích chi niên." Bởi vì Mạc Vấn cũng không hỏi đến vấn đề nhạy cảm là ngày sinh tháng đẻ nên Cao lão gia không cần nghĩ ngợi liền mở miệng trả lời.
"Tiểu thư trước đây có từng gặp qua vị Vương công tử kia chưa?" Mạc Vấn gật đầu hỏi lại.
“Cha mẹ hai bên đồng lòng quyết định, đính hôn từ lúc hai đứa còn nhỏ, từ trước đến nay bọn chúng chưa từng gặp mặt." Cao lão gia trả lời.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ nhíu mày, ngọc bích chi niên chính là mười sáu tuổi, nữ tử mười sáu tuổi còn chưa định tính (ý nói còn chưa hoàn toàn trưởng thành), cho dù vì việc mất phu gia (nhà chồng) mà đau thương thì cũng sẽ không đau buồn đến thế, huống hồ hai người trước đây còn chưa từng gặp nhau, nào có cảm xúc gì đáng nói. Cao tiểu thư có lòng hoài niệm dường như không hợp lý lắm.
"Trừ chuyện đó ra, tiểu thư còn có cử chỉ lạ thường nào khác không?" Mạc Vấn chưa tìm ra vấn đề mấu chốt nên chỉ có thể tiếp tục đặt câu hỏi.
“Tiểu nữ trước đây chỉ ăn chay nhưng từ ngày phát bệnh thì bỏ không ăn uống gì nữa, thi thoảng có ăn thì chỉ ăn thức ăn mặn.” Cao lão gia mỗi lần trước khi mở miệng đều cân nhắc kỹ.
"Thích ăn loại thức ăn nào?" Mạc Vấn truy hỏi.
"Gà." Cao lão gia nâng chén trà lên nhưng lại không uống.
"Gà." Mạc Vấn nghe vậy nhưng chưa xác định được yêu vật này có lai lịch gì, nói cho cùng thì động vật thích ăn gà có rất nhiều loại.
"Lão gia, ta biết là con gì rồi." Lão Ngũ quay đầu nói nhỏ với Mạc Vấn. "Nhất định là trùng dài."
"Làm sao ngươi biết?"Mạc Vấn quay đầu hỏi, người dân thôn quê thường gọi rắn là trùng dài, lấy theo hình dạng của con rắn.
"Trùng dài thích ăn trứng chim và trứng gà nhất." Lão Ngũ nói ra.
Phán đoán của lão Ngũ đương nhiên là rất phiến diện, nhưng lại tạo ra gợi ý cho Mạc Vấn, đúng là rắn rất thích nuốt trứng gà. Ngoài ra sau khi Cao tiểu thư trúng tà thì ngủ nhiều ít vận động, vô cùng giống loài rắn lúc ngủ đông. Trước mắt khả năng lớn nhất chính là có một con yêu xà tu vi không tầm thường đang ngủ đông sau đó thần thức rời khỏi thể nhập vào người Cao tiểu thư.
Chỉ có điều suy luận này tuy rằng hợp lý nhưng vẫn có chỗ không rõ, đó là vì sao yêu xà phải nhập vào người Cao tiểu thư, vì sao thúc giục nàng đi tìm Vương công tử đã chết mấy tháng trước.
"Xin hỏi thiện nhân, tiểu thư sau khi trúng tà còn có hành động điên dại tự làm bị thương bản thân không?" Mạc Vấn cân nhắc sau đó hỏi Cao lão gia.
"Chưa từng có, chỉ là khóc lóc không ngừng đòi đi tìm Vương công tử đã qua đời kia thôi." Cao lão gia đặt chén trà xuống trả lời.
Mạc Vấn nghe vậy lại gật đầu, yêu tà ma quỷ nhập vào người bình thường sẽ có hai tình huống, một là đòi ăn uống thỏa thích, hai là trả thù người đã đả thương nó. Trong khi con xà yêu nhập vào người Cao tiểu thư này thường ngày cũng không ăn nhiều, cũng không làm bị thương người khác, chỉ là thúc giục Cao tiểu thư đi tìm Vương công tử, hơn nữa cũng chỉ là quấy rầy chứ không dùng sức mạnh.
"Lại hỏi thiện nhân, trước đây tới quý phủ khám chữa bệnh cho tiểu thư có ai là người trong Đạo môn không?" Mạc Vấn muốn xác nhận lần cuối.
"Không giấu giếm tiểu đạo trưởng, nơi đây đạo nhân rất ít, người đến chỉ là một vài tên lang băm giang hồ, mưu toan lừa gạt tiền bạc, đều bị ta sai người đưa đến quan phủ. Cao gia ta và quan châu huyện có nhiều qua lại, làm sao có thể tha cho bọn người dám bịa đặt bỡn cợt đó." Cao lão gia nói đến chỗ này, thấy Mạc Vấn khẽ nhíu mày vội vàng nói tiếp. "Đạo nhân chưa từng tới nhưng cao tăng thì có hai vị từng đến."
"Bọn họ nhận định ra sao?" Mạc Vấn hỏi, nhiều năm trôi qua tăng nhân cũng học được một ít pháp thuật cơ bản, ít nhiều cũng có chút kiến thức.
"Bọn họ nói tiểu nữ kiếp trước tạo nghiệp chướng quá nhiều, kiếp này mới gặp vận hạn, cần quyên góp một cái bậc cửa chính điện để chuộc tội kiếp trước." Cao lão gia chắp tay trước ngực lộ vẻ thành kính.
Mạc Vấn không vi cử động lần này của Cao lão gia mà cho rằng hắn là tín đồ Phật môn, người làm cha mắt thấy con gái bị giày vò, khó tránh khỏi cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, vào miếu khấu đầu, lạy tạ thắp hương cũng có thể thông cảm.
"Lão gia, quyên góp bậc cửa là cái gì vậy?" Lão Ngũ tò mò hỏi.
"Đem ngày sinh tháng đẻ và họ tên khắc vào bậc cửa, đặt ở chỗ chùa chiền hàng ngày có nhiều người qua lại, để cho tăng nhân và người hành hương giẫm đạp để giải trừ tội nghiệp của người này." Mạc Vấn thuận miệng trả lời.
"Có hữu dụng không?" Lão Ngũ truy vấn.
"Là cách thức lừa gạt tiền của tăng nhân, nếu hữu dụng thì không đến lượt ta phải xuất thủ." Mạc Vấn lắc đầu nói, hòa thượng nói về kiếp trước đời sau đều là thứ mông lung, nói thế nào cũng không sai, bởi vì ai có thể nghiệm chứng chứ.
Cao lão gia kia thấy hai người cúi đầu nói chuyện với nhau thì cho rằng bọn hắn đang bàn bạc kế sách hàng yêu nên kiên nhẫn chờ đợi, không hề mở miệng thúc giục.
“Dựa vào lời của thiện nhân nói lúc trước, bần đạo cho rằng nhập vào người tiểu thư là một con xà yêu đạo hạnh rất cao, vả lại vật này với Vương công tử qua đời nhất định xuất hiện cùng một lúc. Nó ở lại nơi này hơn ba tháng cũng không tổn hại đến tính mạng tiểu thư nhưng cũng không bởi thế mà khẳng định nó không có ác ý, có thể là thời tiết lạnh giá hạn chế nó không phát ra được toàn lực. Ngoài ra tuy nó là xà yêu có đạo hạnh, nhưng nó không thể sai khiến được ma quỷ bình thường nên bần đạo nghĩ không ra tại sao nó có thể biết được tin Vương công tử qua đời." Mạc Vấn nói thẳng.
Cao lão gia đã sơm biết con gái mình bị yêu quái nhập thân, biết được là một con xà yêu cũng không quá hoảng sợ, sau đó chỉ hỏi hắn định xử lý thế nào.
"Bây giờ có hai phương pháp, một cương một nhu. Cương thì do bần đạo làm phép dùng phù chú đem xà yêu trên người tiểu thư cưỡng ép bức đi, nhưng phương pháp này có rất nhiều nguy hiểm. Mọi người đều biết thân thể nữ tử là Âm, mà bần đạo sử dụng phù chú Dương khí rất nặng, nếu như xà yêu kia không chịu rời khỏi, mà cố sức vùng vẫy sợ là sẽ tổn thương đến thất khiếu thần phủ của tiểu thư. Thần phủ nếu như bị tổn thương thì sau này đầu óc đần độn, không thể hồi tỉnh. Nhu thì có thể để tiểu thư xuất phủ, xem nàng đi đâu thì chúng ta đi theo sau, tìm ra nguồn gốc rồi sau đó trị. Có bần đạo ở đây, có thể bảo vệ tiểu thư vẹn toàn." Mạc Vấn nói ra hai loại phương pháp cho Cao lão gia tự mình định đoạt.
"Vạn không thể làm tiểu nữ bị thương, nhưng nếu như tiểu nữ ra ngoài đi lạc, có thể không tìm được nó..." Cao lão gia chần chừ không quyết định được.
Cao lão gia mới nói được một nửa liền ngừng lại, bởi vì bàn trà làm bằng gỗ trước mặt lão bỗng nhiên có nhiều hơn một chén trà, mà sau đó lão ngẩng đầu lại phát hiện Mạc Vấn vẫn ngồi ở chỗ đối diện cách lão năm bước. Chỉ là chén trà của Mạc Vấn đã biến mất không thấy đâu.
"Toàn bộ do tiểu đạo trưởng định đoạt." Cao lão gia thấy Mạc Vấn thực sự có bản lĩnh, tức khắc sự tin tưởng đối với hắn đại tăng.
Mạc Vấn gật đầu đứng lên. "Dẫn ta đi gặp tiểu thư, xem có thể cùng thương lượng với yêu vật kia hay không."
Cao lão gia nghe vậy rời khỏi chỗ ngồi, dẫn hai người ra khỏi tiền sảnh, Mạc Vấn thấy Cao lão gia đi ngang hàng với mình thì biết đã được lão tin tưởng. Chỉ có điều Cao lão gia tuy là đã tin tưởng hắn, nhưng tự bản thân hắn lại không nắm chắc, bởi vì dị loại có thể làm cho thần thức ly thể đều không phải dạng tầm thường, ít nhất Thiên Tuế và A Cửu cũng không làm được điều này.
Tiền sảnh phía nam không có cửa sau nên ba người đi ra từ cửa trước, cùng mấy hạ nhân đang đợi ở bên ngoài đi tới trung viện. Trung viện chính giữa có tám gian phòng còn hai bên đông tây chái nhà mỗi bên có sáu gian, trung viện có trồng hoa cỏ cây cảnh, bởi vì thời tiết lạnh giá nên sắc xanh đã không còn. Toàn bộ trung viện không hề giăng đèn kết hoa, con gái bị yêu quái quấn thân thì người nhà làm sao còn tâm trạng ăn tết, còn hai cái đèn lồng treo bên ngoài cũng là vì che giấu tai mắt mà treo cho người ngoài nhìn.
Hai bên chái nhà trung viện đều có ánh sáng hắt ra, Mạc Vấn không do dự trực tiếp đi đến chái nhà phía đông, hắn có thể phát hiện được yêu vật ở phía này.
Trong lúc đi hắn từ trong ngực lấy ra hộp gỗ, cầm trong tay ung dung đi về phía trước. Phù chú chính là vốn giữ mạng của hắn, ở chỗ không có người hắn đã từng diễn luyện rất nhiều lần, sớm đã luyện được thành thạo. Vả lại trong hộp phù chỉ đều được đóng dấu pháp ấn sẵn trước đó nên nếu muốn dùng bút vẽ phù chú thì chỉ nháy mắt là xong.
Người nhà ở trung viện dĩ nhiên đã biết người tới là một vị đạo nhân trẻ tuổi nên chờ sau khi Mạc Vấn tiến vào trung viện thì dồn dập từ trong phòng đi ra theo phía sau hắn. Mạc Vấn đến được bên ngoài chái nhà phía đông thì dừng lại, Cao lão gia tiến đến gõ cửa, hai nha hoàn từ trong phòng đẩy cửa mở ra.
Cao lão gia đưa tay mời Mạc Vấn vào cửa, Mạc Vấn thấy thế gật đầu rồi quay đầu nói với lão Ngũ. "Đứng bên ngoài đợi ta."
"Lão gia, kiếm của cậu." Lão Ngũ lấy từ trong bọc đồ ra thanh Kim Tiền kiếm chạy tới đưa cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn thấy vậy nhíu mày xua tay, tiếp đó cất bước vào nhà. Kim Tiền kiếm là dùng để khắc chế âm hồn, không dùng đối phó với yêu vật được.
Sau khi vào cửa một mùi hương phần tươi mát tràn tới, đây là mùi đặc thù của khuê phòng, rất là tươi mát. Sáu gian phòng chái nhà phía đông đều có ba cửa phòng, hai bên là chỗ ở của thiếp thân nha hoàn, ở giữa là phòng của tiểu thư. Bởi vì Cao gia giàu có nhiều tiền nên khuê phòng của Cao tiểu thư cũng được bố trí cực kỳ xa hoa, đồ đạc đều đẹp đẽ tinh tế. Chính giữa gian phòng cũng không dựng vách ngăn mà lấy một mảnh cây hoàng mộc chạm hoa làm bình phong, bình phong chiều cao năm thước ngăn lại phần lớn khu vực bên trong, từ bên ngoài không nhìn rõ được tình hình bên trong.
Quan sát qua hoàn cảnh bên trong gian phòng, Mạc Vấn đưa ánh mắt nhìn mặt hai nha hoàn, trên mặt hai người này chỉ có vẻ đau buồn thương xót chứ không có thần sắc sợ hãi. Điều này chứng tỏ hai người này cũng không biết tình hình thực tế, cũng gián tiếp nói rõ Cao tiểu thư tuy rằng cử chỉ thất thường nhưng không đến nỗi có hành động làm cho người khác sợ hãi.
"Khiết nhi, vi phụ tới thăm con đây." Cao lão gia sau khi vào cửa thì cất bước đi vào phía trong phòng, Mạc Vấn đi theo sau.
Vòng qua tấm bình phong, một chiếc giường gỗ chạm trổ tinh xảo xuất hiện trước mắt Mạc Vấn. Giường gỗ chạm trổ dài gần một trượng (3.33m), cực kỳ lớn. Lúc này màn giường cũng không buông xuống nên có thể nhìn thấy được trên giường được trải khăn trải giường rực rỡ, ở giữa giường là một mỹ nhân mười sáu vẻ mặt xinh đẹp, tuy rằng không xoa phấn trang điểm nhưng lại cực kỳ thanh tú, lúc này đang thẫn thờ ngẩng đầu nhìn về phía hai người.
Mạc Vấn chú ý tới ánh mắt trống rỗng, đờ đẫn của Cao tiểu thư, nếu không phải đã biết rõ chân tướng thì quả thực cái vẻ thất thần điên dại kia rất đỗi giống điên thật.
Cao tiểu thư đầu tiên nhìn Cao lão gia sau đó mới quay đầu nhìn Mạc Vấn. Sau khi nhìn Mạc Vấn thì ánh mắt của nàng không tiếp tục dời đi mà lại nhìn thẳng Mạc Vấn, cùng lúc đó vốn ánh mắt trống rỗng đờ đẫn của nàng dần dần chuyển thành hoảng hốt kinh hãi.
Mạc Vấn và nàng lúc này cách nhau không xa, có thể thấy rõ ràng Cao tiểu thư không phải nhìn hắn mà là nhìn cái hộp màu đen trong tay hắn.
Có vẻ như con xà yêu nhập vào người Cao tiểu thư biết rất rõ cái hộp gỗ này...
Truyện khác cùng thể loại
3292 chương
296 chương
68 chương
501 chương
55 chương
128 chương
155 chương