Tử Dương

Chương 53 : Rượu thịt

Dịch giả: Lãng Nhược Y "Chư vị đạo trưởng đi thong thả, trên đường cẩn thận." Đạo nhân què chân dẫn theo tiểu đạo đồng đứng thẳng ở cửa chắp tay đưa tiễn. ""Lúc trước ta nhiều lần đắc tội, ngươi đừng để trong lòng, hãy bảo trọng." Bách Lý Cuồng Phong đưa tay vỗ vỗ bả vai của đạo nhân què. Tuy rằng lúc trước có nhiều việc không hòa hợp, nhưng khi chia tay vẫn là có chút thương cảm. Cổ Tự Đạo lần nữa chắp tay, đưa tiễn mọi người. Đông điện thờ vốn có một đường mòn xuống núi, nhưng mọi người không đi đường tắt này mà lại chọn trung lộ. Mọi người là Thượng Thanh chuẩn đồ, khi lên núi bằng cửa chính đương nhiên cũng phải từ cửa chính rời đi. Đi được một đoạn, Mạc Vấn quay đầu lại, phát hiện đạo nhân què cùng tiểu đạo đồng vẫn đang đứng ở cửa đông đại điện. Lúc trước hắn vẫn luôn cảm thấy Cổ Tự Đạo rất đáng ghét, thế nhưng hôm nay lại cảm thấy gã rất đáng thương. Khoảng cách giữa bọn họ trong một năm này đã bị kéo ra rất xa, bảy người hôm nay đều có tuyệt kỹ của riêng mình, mà gã thì vẫn chỉ là đạo nhân canh cổng. Giữa trưa mọi người đều ăn uống tại đạo quán nên đường núi vắng lặng không người, tất cả im lặng mà đi, không ai nói một lời. Tới chân núi quay người nhìn lại, lúc trước khi đến là mùa đông, lúc này rời đi cũng là mùa đông, cảnh tượng vẫn vậy, chỉ là mọi người đều đã có thành tựu rồi. "Vô Lượng Thiên Tôn." Bảy người khom người chắp tay thi lễ, bái biệt Vô Lượng sơn cùng chư vị đạo trưởng trong núi, sau đó quay người rời đi. "Sau khi rời núi ta làm chủ, mời mọi người uống rượu." Bách Lý Cuồng Phong cao giọng nói. Mọi người nghe vậy rối rít gật đầu đáp ứng, học thành hạ sơn là đại hỉ (chuyện vui lớn), cần bày rượu ăn mừng. Huống hồ ngày sau bảy người họ đều ai đi đường nấy, không biết ngày nào mới có thể gặp lại nên tự nhiên cần mở tiệc uống rượu tiễn biệt. Tuổi của bọn họ vẫn còn nhỏ, Bách Lý Cuồng Phong lớn nhất cũng không quá hai mươi ba, vẫn còn tâm tính thiếu niên, ra khỏi sơn môn như chim ra khỏi lồng, cao hứng liền thi triển Truy Phong Quỷ Bộ đi nhanh về phía trước. Sau thời gian một tuần trà liền đi tới thôn trấn ngoài núi, tìm được một tiệm rượu mà bước vào. Nghênh đón mọi người là một người phụ nữ mặc áo gai, thấy bảy người đều ăn mặc đạo bào thì có chút giật mình, nhưng chỉ là thoáng qua, sau đó vẫn ân cần mời ngồi rót nước. Sau khi mọi người ngồi xuống Bách Lý Cuồng Phong móc ra một phương bạc đặt lên bàn, "Vài cân rượu ngon, thịt và rau xanh thì cho vài đĩa." Thôn trấn vốn không lớn, tiệm rượu này vốn chỉ buôn bán nhỏ. Phụ nhân này chưa từng gặp được ai trả nhiều như vậy, nên cũng không dám đưa tay lấy tiền, "Rượu và thức ăn thì còn chút, chứ thịt thì không có." "Sao lại không có thịt?" Bách Lý Cuồng Phong nghe vậy trừng mắt, "Chúng ta không ăn nhiều thịt nhưng chẳng lẽ không có một chút hay sao." Vào lúc phụ nhân đang do dự, một nam tử hơn ba mươi tuổi từ phòng bếp đi ra, phụ nhân quay đầu nhìn hắn, "A Sơn, mấy vị tiểu đạo gia này muốn ăn thịt." Người nam tử được gọi là A Sơn kia có thể là trượng phu của vị phụ nhân nọ, nhìn ngân lượng đặt trên bàn mà lộ vẻ khó xử, do dự một chút rồi nhìn phụ nhân kia nhẹ gật. Phụ nhân thấy thế qua cầm ngân lượng, quay người đi. "Bách Lý, ngươi ra tay hào phóng như thế, ngày sau phải sống như thế nào?" Mạc Vấn hướng Bách Lý Cuồng Phong nói. "Học được pháp thuật lo gì không có tiền, tiền của người Hồ phần lớn đều là cướp đoạt từ người Hán chúng ta đấy, chúng ta cướp trở về cũng chẳng có gì sai." Bách Lý Cuồng Phong tùy tiện không thèm để ý. "Cần dùng tiền bạc cũng không cần phải đi chém giết đâu, nếu như các ngươi không có việc gì gấp, có thể đi theo ta kiếm chút ít vàng bạc." Thiên Tuế lắc đầu nói. "Thiên Tuế, vàng bạc của ngươi từ đâu ra thế?" Dạ Tiêu Diêu hỏi. "Dưới nước vàng bạc rơi rất nhiều, ta muốn lấy một ít cũng không khó khăn." Thiên Tuế cười nói. Mọi người nghe vậy liên tục gật đầu. Từ xưa đến nay có rất nhiều thuyền bị đắm dưới nước, Thiên Tuế nói không sai. Chỉ có điều mọi người đều không có theo ý tưởng đến nơi đó mà cầm bạc của gã, đường xá quá xa, đi tới đi lui cũng phải hơn cả tháng. "Hôm nay từ biệt không biết ngày nào mới có thể gặp lại, chúng ta nên lưu lại phương pháp liên lạc, tránh cho sau này mất liên lạc." Bách Lý Cuồng Phong đề nghị. Mọi người nghe xong đều đồng ý. Chẳng qua tất cả đều không có nhà cửa, phụ mẫu hay thân thích. Ngoại trừ A Cửu thường ở Vô Danh sơn, những người khác đều là hành tung bất định, ai cũng không biết bản thân ngày sau sẽ đi nơi nào nên không cách nào truyền lại tin tức. Bất quá, có thể lưu lại phù chú, thông qua phù chú truyền những tin tức đơn giản hẳn không có vấn đề. Trong lúc mọi người nói chuyện, rượu và thức ăn đã được vị phụ nhân bưng lên. Rượu đào đựng trong vò gốm, chừng năm, sáu cân, đồ ăn nguội có bốn loại: đậu rang, măng ướp, tương tỏi cùng củ cải trắng. Lão Ngũ rất biết việc, đứng lên cầm lấy vò rượu rót cho mọi người, tất cả nhận lấy bát rượu đứng thẳng dậy. "Thiên Tuế, ngươi tuổi lớn nhất, ngươi nói trước đi." Bách Lý Cuồng Phong hướng Thiên Tuế nói. "Ta là Thủy Tộc dị loại, cũng không có bản lĩnh gì lớn, nhưng nếu đồng môn có chỗ cần, quyết không chối từ." Thiên Tuế không giỏi nói chuyện, nói được mấy lời liền uống rượu rồi ngồi xuống. "Mặc kệ là lúc nào, chỉ cần huynh đệ gặp nạn cứ lấy phù chú truyền tin, ta chắc chắn sẽ đến tương trợ, dù là cách xa vạn dặm cũng sẽ tới." Bách Lý Cuồng Phong uống một hơi cạn sạch. "Nếu khi đó sở học của ta đã có thành tựu, sẽ điều khiển chim chở ngươi đi." Dạ Tiêu Diêu cười rồi uống rượu trong chén. "Phương pháp ta học cũng không quá hữu dùng, chỉ có thể tàng hình. Có điều một tên trộm gà bắt chó cũng có thể cứu Mạnh Thường thoát khốn (1), mọi người đều là đồng môn học nghệ, nếu có cần nhờ, ta nhất định không chối từ." Lưu Thiếu Khanh cũng uống hết số rượu trong chén. (1) Chi tiết: https://vi.wikipedia.org/wiki/Mạnh_Thường_quân đoạn trốn thoát khỏi Tần "Nếu có người nào trêu chọc mọi người, ta sẽ biến thành cha hắn đến dạy cho đứa con này một bài học." Liễu Sanh cười nói. Lời vừa dứt, mọi người liền cười vang. Bảy người học tập pháp thuật đều có chỗ diệu kì hữu dụng, nào có ai là phế vật. "Cử chỉ của ngươi giống như phụ nữ, biến thành mẫu thân hắn thì càng giống thật." Dạ Tiêu Diêu thích thú cười to. Liễu Sanh nghe vậy không hề giận, giả bộ ngượng ngùng hướng Dạ Tiêu Diêu liếc mắt đưa tình. "Vị công tử này tướng mạo thật tốt, thần thái cũng thật tốt, không biết là người phương nào, có thể cùng ta định việc hôn nhân chăng?" "Người đâu, mau tới đem cái tên hoạn quan này kéo đi, làm đạo gia ăn uống mất hết cả khẩu vị." Dạ Tiêu Diêu cười to không thôi, tay trái đỡ trán tay phải vẫy vẫy. Mọi người lại lần nữa cười vang. "Ta là thư sinh trói gà không chặt, chư vị ai cũng có sở trường riêng, mình ta không có gì giỏi, ngày sau không tránh khỏi làm phiền đến chư vị." Mạc Vấn tay bưng bát rượu hướng mọi người nói. Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cười nói khiêm tốn, tuổi của hắn là nhỏ nhất, bọn họ trợ giúp là chuyện phải làm. Mạc Vấn thấy thế cũng yên tâm. Lúc trước nhận được Thiên Lang Hào hắn vẫn luôn ái ngại, e sợ mọi người không thoải mái. Hôm nay thấy họ cũng không vì việc này mà canh cánh trong lòng, hắn mới yên lòng, uống hết chén rượu rồi ngồi trở lại chỗ. "Ta không uống được rượu, hay là thôi đi." A Cửu nhìn rượu trong chén lộ vẻ khó khăn. "Vậy không được, mọi người đều uống, sao ngươi có thể ngoại lệ?" Bách Lý Cuồng Phong mở miệng phản đối. "Ta nếu say rượu sẽ hiện nguyên hình, chẳng phải hù các ngươi hay sao?" A Cửu mỉm cười trêu ghẹo. A Cửu tướng mạo vốn đã rất đẹp, khi cười lại càng đẹp hơn. Mọi người nghĩ nàng là nữ tử, đều động lòng nên cũng không tiếp tục ép rượu nàng. "Không uống cũng được, chỉ cần ngày sau bổ khí linh đan nhiều thêm một phần" Dạ Tiêu Diêu không cam lòng, bèn nhân lúc cháy nhà mà hôi của. A Cửu nghe vậy vội vàng bưng bát rượu lên một hơi uống sạch, "Nhà của ta các ngươi đều biết cả, ngày sau nếu cần, có thể đến Vô Danh sơn tìm ta, đan dược chữa thương các ngươi cần ta nhất định sẽ đưa giúp." "A Cửu ngươi thật keo kiệt, đan dược chữa thương tự chúng ta cũng có thể luyện được, chỉ vài viên Linh Đan bổ khí ngươi sao lại có thể từ chối như thế?" Bách Lý Cuồng Phong trừng mắt. Vừa nghe lời này, mọi người đều cười chỉ Mạc Vấn, "Tất nhiên là giữ lại cho Mạc Vấn." Trong lúc mọi người nói chuyện cười đùa vui vẻ, vị phụ nhân kia đã bưng lên thêm một đĩa rau cải xào. Cả bọn cùng nhấc đũa bắt đầu dùng bữa uống rượu. Trong tiệm rượu vẫn có chỗ ngồi dành cho Lão Ngũ, nhưng gã lại không ngồi mà cứ đi xung quanh bưng trà rót rượu. Mọi người đã khuyên mấy lần nhưng gã vẫn không chịu ngồi xuống, với gã đẳng cấp tôn ti thì phải rõ ràng. Tuy Mạc Vấn đối đãi với Lão Ngũ như huynh đệ, nhưng ở trước mặt người khác gã chưa bao giờ vượt quá bổn phận. Thời gian gần đây ở trên núi chỉ ăn ngày hai bữa cháo loãng, mọi người vẫn luôn đói bụng, nhìn thấy rượu và đồ ăn thì liên tục nâng chén đặt đũa, ăn uống thống khoái. Sau đó chủ quán lại bưng lên một đĩa ớt xanh xào trứng, cuối cùng là một bát thịt hầm. "Chủ quán, thịt hươu này là từ nơi nào đến?" Mạc Vấn nghi hoặc hướng phụ nhân hỏi. Lúc này vị phụ nhân kia đang ở ngoài cửa nhìn xung quanh, nghe vậy quay người trả lời, "Mấy ngày trước chồng ta săn được ở trên núi, vẫn không đành lòng ăn, định giữ đến cuối năm. Các vị tiểu đạo gia đã bỏ ra nhiều bạc như vậy, dĩ nhiên nên hiếu kính các vị." Mọi người nghe vậy liền hướng về phía phụ nhân nói lời cảm ơn. Thịt hươu là loại thịt hảo hạng, quan phủ nghiêm cấm dân chúng bắt giết. Nhà dân bình thường về căn bản là không được ăn, lúc trước phụ nhân do dự cũng là vì ăn thịt hươu sẽ phạm vào điều cấm kị của quan gia. Mọi người đã rất lâu chưa được nhìn đến thịt, lúc này tự nhiên ra sức mà ăn. Bách Lý Cuồng Phong thấy lão Ngũ từ đầu đến cuối không chịu ngồi, liền cầm nửa cái chân hươu đưa cho gã. Lão Ngũ từ chối không nhận, Bách Lý Cuồng Phong tức giận trừng mắt, Lão Ngũ mới nhận. Hươu là loài thú sạch sẽ tinh khiết, thịt không ngấy không khô, là loại thịt thuộc hàng thượng phẩm, thế nhưng Mạc Vấn cũng chỉ nếm vài miếng rồi thôi, hơn một năm ăn cơm trắng đồ chay đã thành thói quen. Sáu người khác ngược lại ăn thật vui, A Cửu cũng thích ăn mặn, chỉ là tướng ăn không lỗ mãng giống mọi người. "Theo như lời vị chân nhân kia thì thiên tai nhân họa..." "Mạc Vấn, ngươi sao lại mang thiên tai nhân họa ra nói rồi, chẳng lẽ thật sự muốn được vạn tiên triều bái sao?" Bách Lý Cuồng Phong cắt đứt lời của Mạc Vấn. "Thượng Thanh Tông truyền thụ pháp thuật cho chúng ta, chẳng qua cũng chỉ yêu cầu một chuyện. Nhận ủy thác của người, vì người làm việc, bằng không thì chẳng phải đã để họ truyền thụ không công cho chúng ta sao?" Mạc Vấn nghiêm mặt nói. "Nhân họa chính là người Hồ, đem người Hồ đuổi khỏi Trung Nguyên là đại công cáo thành rồi." Bách Lý Cuồng Phong bưng bát uống rượu. "Vậy còn thiên tai?" Mạc Vấn bưng lên chén nước. "Ngươi thật sự là một đời thông minh hồ đồ một khắc. Có thể làm cho thế nhân bị diệt sau trăm năm chỉ có Phật giáo." Dạ Tiêu Diêu ném đi khúc xương, lau sạch hai tay, "Giáo lí Phật giáo ta cũng không quá rõ ràng, thế nhưng có giáo điều là cấm nam nữ hôn phối. Điều này chính là trọng tội lừa gạt thế nhân, nếu như thế nhân đều tín Phật, chẳng phải sẽ không có người nối dõi tông đường hay sao, đây mới là thiên tai đích thực." Mạc Vấn bán tín bán nghi, lúc trước Tiên Nhân từng nói, "Dừng nhân họa, bình thiên tai", câu ngữ mười phần nghiêm khắc, nói cách khác, hậu quả Phật giáo mang đến so với chiến loạn còn nghiêm trọng hơn. "Mạc Vấn, ngươi là người nước Tấn, Hoàng đế nước Tấn các ngươi tín phụng Phật giáo, nếu như ngươi trở về miền nam, sau này nhất định sẽ sống không dễ chịu." Dạ Tiêu lắc đầu nói. "Người trung thổ tại sao lại thờ phụng ngoại giáo từ bên ngoài?" Mạc Vấn nhíu mày lắc đầu. "Ha ha ha, từ xưa đến nay Nho Gia có người mưu phản, Đạo Gia cũng có người mưu phản, nhưng ngươi có từng gặp qua Phật gia đệ tử mưu phản sao? Một phái nhẫn nhục chịu đựng như vậy, ta làm hoàng đế cũng sẽ truyền bá nó." Dạ Tiêu Diêu cười nói. "Ha ha ha ha, Mạc Vấn, ngày sau chúng ta đi giết người Hồ, thiên địa đồng thọ. Ngươi đi giết hòa thượng, vạn tiên triều bái." Bách Lý Cuồng Phong ôm bụng cười cười to. Mạc Vấn nghe vậy liếc mắt nhìn mọi người, Thánh Nhân tựa phù vân (mây trên cao), nếu không miệt mài theo đuổi nghiên cứu, không thể vọng ngữ (nói xằng). Hắn đối với giáo lí Phật gia không rõ ràng, không biết thì không thể ước đoán vô căn cứ nó tốt hay xấu. Vào lúc này, vị phụ nhân bỗng từ ngoài cửa chạy vào, thu dọn đồ vật trên bàn rồi quay người bỏ chạy. "Ngươi đây là ý gì?" Bách Lý Cuồng Phong giận dữ đứng thẳng người. "Người Hồ đến, chư vị tiểu đạo trưởng mau tránh đi..."