Tử Dương

Chương 508 : Thê thiếp thành đàn

Dịch: Tiểu Tán Tu Biên: argetlam7420 Lão Ngũ sau khi bay lên, Mạc Vấn ngồi trên nói rõ chân tướng sự việc với Hắc Bạch Vô Thường, cũng đem suy nghĩ của mình bày tỏ với hai người. “Chân nhân không cần suy nghĩ nhiều, nếu không có chân nhân giúp đỡ, đừng nói bắt được mười tám người, e rằng một người cũng không thể bắt được, trước mắt sự việc khẩn cấp, vì việc trị ác cứu khổ, buông tha vài tên cũng không sao.” Hắc Vô Thường nói. Bạch Vô Thường rất ít khi nói chuyện, lúc này cũng tỏ thái độ, “Đại sự quan trọng hơn, nếu chỉ có vài ba người thì chân nhân thả bọn họ đi cũng không sao, đây không phải là do chúng ta làm việc tắc trách, sau khi quay trở về cũng có lí do để trình bày.” “Đúng vậy, đúng vậy.” Hắc Vô Thường gật đầu phụ họa. Mạc Vấn thấy Hắc Bạch Vô Thường thấu tình đạt lí như vậy, áp lực trong lòng cũng giảm bớt, mở miệng nói ra, “Cũng không phải bỏ qua toàn bộ, chỉ cần giữ lại những người đạo đức tốt, tu vi cao là được.” “Trước kia chúng ta cũng có quen biết với họ, đối với bọn họ cũng hiểu rõ đôi chút.” Hắc Vô Thường lấy bản đồ trong ngực ra, đưa tay chỉ vài chỗ, “Có vài người đạo đức tốt, nhưng tu vi hơi thấp, còn một số người thực lực rất mạnh, nhưng đạo đức thật tệ….” “Không cần lựa chọn, chúng ta đi tới từng chỗ một, người dùng được thì giữ lại, người không dùng được thì thu phục, trong vòng bảy ngày có thể trở về nơi này.” Mạc Vấn khoát tay nói ra. “Do chân nhân làm chủ.” Hắc Vô Thường thu hồi bản đồ nói. “Lão Ngũ, xuôi nam, đi Linh Chân Quan ở Phúc Châu.” Mạc Vấn nói với Lão Ngũ. Lão Ngũ đáp lại một tiếng, vỗ cánh bay đi, hắn không biết Linh Chân Quan ở nơi nào, nhưng lại biết rõ vị trí của Phúc Châu, dự tính có thể đến đó trước canh ba. “Chân nhân thực sự có khả năng thấy qua là nhớ.” Hắc Vô Thường thán phục, lúc trước y lấy bản đồ ra Mạc Vấn cũng không xem, chỉ dựa vào kí ức trước kia, sau khi Mạc Vấn rời khỏi Thượng Thanh Quan đã xảy ra không ít chuyện, nhưng cũng không ảnh hưởng tới kí ức của mình. Mạc Vấn nghe vậy khoát tay áo, việc hắn nhớ lâu hay không là do Nguyên Thần quyết định, Nguyên Thần cường đại có thể nhớ lại chuyện đã xảy ra hoặc đồ vật đã từng thấy, lúc này hắn chẳng những có thể nhớ nội dung đầy đủ trong bản đồ, mà còn nhớ rõ ràng hình dáng của hai cái lông vũ mào gà. “Nếu như nhũng người kia rời khỏi chỗ ở, hai vị còn tìm được bọn họ không?” Mạc Vấn hỏi. “Được, chúng ta biết rõ ngày sinh tháng đẻ của bọn họ, có thể làm phép tìm người.” Hắc Vô Thường gật đầu sau đó mở miệng nói, “Bất quá bọn hắn luôn luôn đề phòng hai người chúng ta tập kích thu hồn, vì vậy bình thường sẽ không đi ra khỏi cửa.” Mạc Vấn lại hỏi, “Dịch Thiên Tử ở Chân Linh Quan là người thế nào.” Lúc này Hắc Vô Thường không trả lời, mà nhìn về phía Bạch Vô Thường, Bạch Vô Thường nghiêng đầu nhìn Hắc Vô Thường một cái, nhíu mày trả lời, “người này là người của Thái Thanh Môn, quán chủ của Linh Chân Quan, dương thọ được tám mươi hai, trời sinh có âm nhãn, bình thường bắt quỷ vô số, cách đây nhiều năm đã tu thành Địa Tiên.” Mạc Vấn nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Bạch Vô Thường, Bạch Vô Thường vẫn chưa nói xong, Hắc Vô Thường thấy Mạc Vấn nhìn, liền tiếp lời, “người này tham tài háo sắc, mỗi lần lập đàn bắt quỷ, đều đòi ngàn vạn Ngân Lượng, bên trong quan có hơn một nghìn người, trong nhà có hơn trăm thê thiếp, cực kì hoang dâm.” “Hơn một trăm người vợ, làm thế nào mà lão già kia không bị mệt chết.” Lão Ngũ xen vào. “Thê thiếp nhiều như vậy, chắc chắn tâm trạng không ổn định, cơ thể suy nhược, hai vị sao không bắt được hắn.” Mạc Vấn nhíu mày hỏi, đạo sĩ dù bắt quỷ hàng yêu hay tìm chỗ ở phong thủy đều là bỏ công sức ra, không phải miễn phí. Đạo nhân vẫn phải ăn cơm để sống, thứ hai không thể tạo thói quen xấu cho người đời, nhưng mỗi lần làm phép đều thu nhiều tiền như vậy, tính chất liền sẽ thay đổi. Hắc Bạch Vô Thường sợ nhất Mạc Vấn hỏi về vấn đề này, nghe vậy hai mắt nhìn nhau, đều không trả lời, do dự thật lâu sau Hắc Vô Thường liền trả lời, “không dối gạt chân nhân, Dịch Thiên Tử tu vi xác thực không cao, nhưng y trời sinh có âm nhãn (mắt âm), có thể thấy chúng ta, trong quan lại nuôi nhiều chó đen gà trống, lại có không ít phụ nữ, chúng ta trước kia có đi tới ba lần, đều bị y dùng máu chó cùng uế khí bức lui.” Mạc Vấn nhếch môi mỉm cười, trước đây Hắc Bạch Vô Thường đã kể cho hắn nghe về việc bị máu chó dội vào đầu, khi đó hắn không biết vị đạo nhân nào nghĩ ra kế này, bây giờ mới biết hóa ra là do Dịch Thiên Tử của Thái Thanh Môn làm. “Lão gia, lấy hơn một trăm người vợ còn có thể tu thành Địa Tiên sao?” Lão Ngũ đối với việc lão đạo kia có nhiều vợ rất là bất mãn. “Người này chắc hẳn tinh thông thuật phòng the.” Mạc Vấn thuận miệng nói ra, thuật bồi bổ Âm Dượng là một trong số rất nhiều thuật pháp của Đạo môn, ban đầu thuật này giúp đạo nhân sinh con nối dõi đồng thời giảm bớt hao tổn dương khí, nhưng sau này dần dần bị một vài đạo nhân háo sắc dùng sai mục đích, điều khiển nữ nhân hại người. Lão Ngũ rất muốn đi xem Dịch Thiên Tử là người thế nào, nên bay nhanh hơn, chưa đến giờ Tý đã tới khu vực Phúc Châu, nhờ có Hắc Bạch Vô Thường chỉ đường, canh ba giờ Hợi đã ở phía trên Linh Chân Quan. Linh Chân Quan không xây dựng trong núi như những đạo quán thông thường, mà nằm phía Bắc thành Phúc Châu, tuy nói là đạo quán nhưng chẳng khác gì Vương Cung, rộng gần trăm mẫu, so với nha môn châu phủ còn lớn hơn, có hơn hai trăm phòng và nhiều lầu các được chạm trổ. “Lão già này sắp chết, còn có tâm tư đi nạp thiếp.” Lão Ngũ bay phía trên đầu Linh Chân Quan, lúc này đã gần canh ba, đèn đuốc trong quan vẫn sáng trưng, cửa lớn treo đèn kết hoa, nội viện rộng lớn mở tiệc rượu, không hỏi cũng biết là chủ nhân đang cưới vợ. Mạc Vấn vẽ hai lá phù giúp Hắc Bạch Vô Thường giấu đi khí tức, tránh để Dịch Thiên Tử phát hiện, nói với Lão Ngũ, “Ngươi ở chỗ này đợi, chúng ta đi một lát sẽ trở lại.” “Lão gia, ta cũng muốn xem náo nhiệt.” Lão Ngũ nói ra. “Chúng ta đây là động thủ thu hồn, ngươi chớ nên làm loạn.” Mạc Vấn cất hộp phù vào trong ngực. “Mấy ngày này ta thật khổ cực, đến bát cơm cũng không được ăn….” “Rồi, cùng xuống đi.” Mạc Vấn bất đắc dĩ nhượng bộ. Lão Ngũ nghe vậy cao hứng đáp ứng một tiếng, thu hai cánh thịt hạ xuống đạo quán ngoài cửa phía Tây trên phố. “Ngô huynh, mời đi trước.” Hắc Vô Thường cười nói với Lão Ngũ. Lão Ngũ nghe vậy khẽ cười gật đầu, biến hóa ra quần áo lịch sự, nhưng gã không có linh khí, chỉ có thể biến ra áo choàng, sau khi cúi xuống nhìn, cảm giác cũng không thấy nghèo hèn, liền bước nhanh về phía cửa chính của đạo quán. Lúc này đạo quán có không ít đệ tử mặc đạo bào đang tiếp đón khách, khi Lão Ngũ bước vào cửa, những tên đệ tử kia tưởng rằng gã là khách nên cũng không ngăn cản. “Lão gia, người trong đạo quán này khí phái sao có thể so sánh với ta được.” Lão Ngũ nói ra. Mạc Vấn cũng không trả lời, kì thực hắn cũng không nghe thấy Lão Ngũ nói gì, bởi vì hắn và Hắc Bạch Vô Thường cũng không đi cùng Lão Ngũ, thấy ghế chủ vị tiệc rượu trống không, liền trực tiếp ẩn thân đi hậu viện tìm Dịch Thiên Tử. Lão Ngũ sớm đã quen với việc Mạc Vấn không trả lời gã, cũng lơ đễnh, đi nhanh xuyên qua hành lang vào đại viện, bên trong lúc này đang mở tiệc đãi khách, có hơn trăm bàn, quan khách khoảng một ngàn, đèn đuốc sáng trưng, nô bộc đi lại tấp nập đưa thức ăn và rượu lên. Lúc trước Hắc Bạch Vô Thường cùng với Mạc Vấn và Lưu Thiếu Khanh uống rượu nói chuyện ở Phù Vân Sơn, Lão Ngũ không ngồi cùng, bây giờ thực sự có chút đói bụng, vào đại viện tìm một chỗ không người ngồi xuống, cầm đôi đũa trên bàn xoa xoa, rồi không để ý tới những người ngồi cùng bàn đang kinh ngạc, gắp lia gắp lịa như hổ đói. “Dịch Thiên Tử ở nơi nào.” Mạc Vấn hỏi, để đảm bảo đối phương không phát hiện, hắn cũng không phát linh khí cảm ứng vị trí của đối phương. “Lão không ở chỗ cố định, mỗi đêm đều ở ngủ ở phòng một người phụ nữ khác nhau.” Hắc Vô Thường nói ra. Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày, cảnh vật cùng kiến trúc nơi này làm hắn nhớ tới phủ tướng quân ở Nghiệp Thành. “Chân nhân ở đây chờ chút, hai người chúng ta đi tìm lão.” Hắc Vô Thường nói ra. Mạc Vấn khẽ gật đầu, hắn không muốn trực tiếp tìm kiếm phòng của phụ nữ, nhiều năm trước hắn đã từng làm như vậy, đến bây giờ nghĩ lại vẫn hối hận. “Ngươi nói cái gì.” Lão Ngũ cầm lấy một miếng thịt dê nghiêng đầu nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh. Đối phương lại nói một câu gì đó, người này nói xong, trong bàn lại có vài người phụ họa, nhưng bọn họ đều nói tiếng địa phương, Lão Ngũ nghe không hiểu. “Bọn ngươi nói nhăng nói cuội gì vậy.” Lão Ngũ lầm bẩm rời khỏi chỗ ngồi đi về phía bắc, tuy hắn nghe không hiểu đối phương nói gì, nhưng biết rõ họ không chào đón hắn. Càng đi về phía bắc, địa vị của quan khách càng cao, trên mặt bàn đồ ăn càng nhiều, Lão Ngũ nhìn thấy có một cái bàn bày nguyên con gà mập, liền thò tay cầm lấy ngoạm thật to, ngấu nghiến nhai. Hành động này của gã khiến không ít người tới vây xem, một đạo nhân quản sự thấy thế bước nhanh tới, nói nhỏ gì đó với Lão Ngũ. “Nói tiếng người đi.” Lão Ngũ tuy không biết Mạc Vấn và Hắc Bạch Vô Thường ở đâu, nhưng biết rõ bọn họ cách mình không xa. Đạo nhân kia đã đi qua nhiều nơi, hiểu được giọng quan, thấy khẩu âm của Lão Ngũ là người phương bắc, thấp giọng nói, “Anh hùng đi cùng ai.” “Theo lão gia nhà ta.” Lão Ngũ gặm đầu gà, hắn tuy bây giờ đã giàu, nhưng cũng không bỏ được thói quen khi còn nhỏ, ăn đầu gà trước tiên. Đạo nhân trung niên nghe Lão Ngũ nói vậy, nghĩ rằng gã là người hầu của vị khách nào đó mang đến, liền kéo gã sang bên cạnh, “hôm nay là ngày đại hỉ của sư phụ ta, tướng ăn như thế còn ra thể thống gì.” “Không phải đại hỉ, mà là hậu sự, đừng nói Lão Ngũ ta không nhắc nhở ngươi, mau đi chuẩn bị quan tài, sư phụ ngươi không còn nhiều thời gian rồi.” Lão Ngũ nhếch môi nói ra. Đạo nhân trung niên kia nghe vậy đột nhiên giận dữ, ngại xung quanh đông người nên chưa phát tác, hai tay dùng sức kéo Lão Ngũ về phía tây. Lão Ngũ lúc này cũng đã ăn gần no, thấy đối phương dùng sức liền ra tay trước, đem con gà không đầu đập vào mặt đạo nhân kia, mà đạo nhân trung niên không nghĩ gã dám ra tay nên không kịp né tránh, Lão Ngũ lại nhân cơ hội đập thêm một quyền, đánh đạo nhân kia chảy máu mũi giàn giụa. “Dịch Thiên Tử, còn không mau cút ra đây nhận lấy cái chết.” Lão Ngũ lớn tiếng hô. Lời này vừa nói ra, tiệc rượu đang đông vui bỗng nhiên lặng ngắt, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Lão Ngũ. Đạo nhân kia là một trong những đệ tử có chút tu vi của Dịch Thiên Tử, bị đánh khiến y cực kì tức giận, lách mình tiến lên bắt lão Ngũ, Lão Ngũ dùng Truy Phong Quỷ Bộ chạy khắp bàn tiệc, né trái tránh phải, đạo nhân kia toàn vồ hụt, không bắt được gã. Lão Ngũ liên tục tránh né có hai nguyên nhân, thứ nhất là bụng gã vẫn hơi đói, thứ hai là có chủ tâm quấy rối, động cơ quấy rối là do bất mãn với việc Dịch Thiên Tử có tới một trăm người vợ, vì vậy trong lúc tránh né miệng cũng không nhàn rỗi, mắng to lão dâm trùng, lão bất tử, lão lừa thiến. Một vị đạo nhân hơn năm mươi tuổi thấy đạo nhân trung niên không bắt được Lão Ngũ liền lao lên hỗ trợ, hai người trái phải đuổi bắt, vây quanh lão Ngũ, Truy Phong Quỷ Bộ là bộ thân pháp huyền diệu nhất của Thượng Thanh Tông, vốn chỉ có mấy vị chuẩn đồ có tư cách học tập, trước kia gã dùng rượu hối lộ Tư Mã Phong Bội, lại còn bưng tới rất nhiều thức ăn lấy lòng mới học được, người bình thường thật không làm được gì hắn. “Yêu nghiệt lớn mật, còn không hiện ra nguyên hình.” Phía bên sườn đông phát ra một tiếng gầm giận dữ, theo sau tiếng gầm là một đạo ảo ảnh màu tím cấp tốc xông về phía Lão Ngũ. Lão Ngũ chưa kịp né tránh đã bị đối phương bắt được bả vai, lập tức cảm thấy khí tức trong cơ thể đi ngược chiều, di chuyển về phía dưới biến thân Cự Bức, mọi người phía dưới chưa từng thấy quái vật hung sát khổng lồ như này, nhao nhao kêu lên sợ hãi chạy trốn. Tuy nhiên tiền viện và hậu viện cách nhau khá xa, Mạc Vấn phát hiện khí tức Lão Ngũ khác thường, tâm niệm chớp động đi tới tiền viện, thấy một lão đạo mập đang xuất chưởng đánh về phía đầu Lão Ngũ, người này phát ra linh khí dị thường cương mãnh, không nghi ngờ chính là Dịch Thiên Tử mà bọn họ muốn tìm. Dịch Thiên Tử lúc này trợn trừng mắt, thần thái hung dữ, không nghi ngờ là muốn giết Lão Ngũ, Mạc Vấn thấy thế trong nháy mắt lao lên, thúc dục linh khí cùng Tam Muội Chân Hỏa mãnh liệt, không cần biết Dịch Thiên Tử tu vi hay đạo đức thế nào, dám động tới Lão Ngũ thì tuyệt đối không thể tha cho y. Nhưng vào lúc này, trên ghế ngồi phía sườn đông truyền lại một tiếng hô khẩn cấp, “Sư thúc hạ thủ lưu tình, người này không thể giết…”