Tử Dương
Chương 502 : Con khỉ ở Phù Vân Sơn
Dịch: Độc Hành
Biên: argetlam7420
Mạc Vấn nghe Tư Mã Phong Bội nói chậm rãi gật đầu. Tuy tu vi Tư Mã Phong Bội bình thường, nhưng kiến thức không hề nông cạn, lão nói xác thực có đạo lý.
Tư Mã Phong Bội không có linh khí, một đêm không ngủ cực kỳ mệt mỏi, nằm trên giường rất nhanh đã ngủ, không bao lâu tiếng ngáy vang lên. Lão Ngũ cũng không có linh khí tu vi, nằm ở giường phía nam cũng ngáy rung trời.
Mạc Vấn trở lại trước bàn im lặng ngồi một mình, cố nhân là một phần của ký ức, gặp được Tư Mã Phong Bội hắn không khỏi nhớ tới rất nhiều tình cảnh lúc trước học nghệ tại Vô Lượng Sơn. Trừ những chuyện cũ đau buồn, hắn cũng là người tu hành theo đuổi trường sinh nên sinh ra hoài nghi, người sống là vì có thân nhân và bằng hữu, nếu như thân nhân và bằng hữu từng người chết đi, chỉ còn lại bản thân, thì Trường Sinh còn có ý nghĩa gì?
Sau khi ngắn ngủi lo nghĩ, Mạc Vấn nghĩ thông suốt nguyên do trong đó. Cổ ngữ có nói: "Vật lấy tụ loại, nhân lấy quần phân", con người khi còn sống cũng không phải là đã hình thành thì không thay đổi, theo năng lực tăng cường, địa vị tăng lên, sẽ dần dần rời khỏi quần thể lúc trước, tìm được một quần thể mới thuộc về mình. Trong từng quần thể đều có một số người tương tự năng lực bản thân, địa vị cũng tương đồng. Sự tình trước mắt hắn cần xử trí là những Thiên Tiên và Địa Tiên còn tại thế. Mà chuyện Tư Mã Phong Bội làm là trừng trị những người học võ đê tiện, xã hội hai người đang sống bất đồng, cũng có thể hiểu là khác biệt về cấp độ. Lúc này hắn vừa rời khỏi xã hội bản thân lúc trước, tấn thăng đến cảnh giới tiên nhân, trong thời gian ngắn còn chưa thích ứng với sự thay đổi cực lớn này. Kỳ thực tiên nhân cũng không cô độc, cũng không đau khổ, bởi vì có những tiên nhân khác là địch là bạn bè, mà những tiên nhân kia cũng không tự giết lẫn nhau chính là điều kiện tiên quyết để vĩnh sinh bất tử đấy.
Mạc Vấn ngồi ở trước bàn cẩn thận suy nghĩ lời Tư Mã Phong Bội nói lúc trước. Tư Mã Phong Bội đa phần đều tán đồng tất cả hành động của hắn, trừ một chuyện. Đó là việc hắn thu hồn phách Diệt Duyên là chuyện sơ xuất, Diệt Duyên có thể hắn không quản, nhưng Vô Danh lại làm cho Mạc Vấn rất là lo nghĩ. Hắn không có con nối dõi, chỉ có một đồ đệ Vô Danh này, hắn không muốn Vô Danh trở mặt thành thù với hắn. Nhưng ngẫm nghĩ lại hắn cũng không cho là mình thu hồn Diệt Duyên là sai, thu hồn Diệt Duyên chính là thay trời hành đạo, lưu lại Diệt Duyên mới là vì việc công làm việc tư. Tiên nhân cũng có nhân tính, cũng sẽ căn cứ theo yêu ghét bản thân mà làm ra một số việc tư lợi, nhưng Diệt Duyên không có bất kỳ lý do nào để hắn phải tha thứ cả.
Gần sát giờ Thìn, Hắc Bạch vô thường đi tới, hiện thân tại cửa phòng: "Chân nhân cả đêm không ngủ sao?"
Mạc Vấn gật đầu sau đó đứng dậy chỉ vào phía Tây quán gần vỉa hè, nhìn Hắc Bạch vô thường nói ra: "Mời nhị vị ngồi."
Hắc Bạch vô thường nhìn nhìn canh thừa thịt nguội trên bàn, lại quay đầu nhìn về phía bắc giường, sau đó thu hồi tầm mắt ngồi xuống cùng Mạc Vấn ở gần cửa sổ quán vỉa hè. Mạc Vấn chỉ vào phía bắc giường giải thích với hai người: "Vị kia là một trong mấy vị tôn trưởng mà bần đạo học nghệ trước kia đấy."
Hắc Bạch vô thường nghe vậy cùng nhíu mày, Bạch vô thường đưa tay vào ngực lấy Sinh Tử Bộ ra. Mạc Vấn thấy thế đưa tay ngăn Bạch vô thường lật xem Sinh Tử Bộ: "Bần đạo đã xem mạch cho lão nhân gia rồi."
Bạch vô thường thấy Mạc Vấn biết rõ Tư Mã Phong Bội sống không lâu nữa, liền cất Sinh Tử Bộ vào trong ngực. Hắc vô thường ở bên nói ra: "Chân nhân có cố nhân ở đây, không ngại nghỉ ngơi mấy ngày, đợi đến khi chia tay rồi lại đến Phù Vân Sơn cũng không muộn."
Mạc Vấn vẫn không trả lời. Tư Mã Phong Bội liền mở mắt đứng dậy, ngửa người ngáp một cái: "Mạc Vấn, ngươi đang nói chuyện với ai đấy?"
Hắc Bạch vô thường nghe tiếng không hẹn mà cùng nhìn về phía Mạc Vấn. Mạc Vấn gật đầu nhẹ, hai người hiểu ý, không ẩn tàng thân hình với Tư Mã Phong Bội nữa.
Tư Mã Phong Bội thấy trong phòng bỗng nhiên xuất hiện hai quái nhân đầu đội mũ dài, tay cầm tang bổng xích sắt, trong lòng cả kinh, triệt để từ mông lung bừng tỉnh lại.
"Vị này chính là tôn tưởng bần đạo học nghệ, Tư Mã Phong Bội đạo trưởng, hai vị này là hai vị quan sai âm phủ." Mạc Vấn giới thiệu đôi bên.
Tư Mã Phong Bội đêm qua nghe Mạc Vấn kể chuyện đang làm trước mắt, nghe vậy đứng dậy chắp tay với hai người: "Vô Lượng Thiên Tôn."
"Hữu lễ, hữu lễ." Hắc Bạch vô thường chắp tay đáp lễ.
"Nhị vị lần này không phải đến đây câu hồn bần đạo chứ?" Tư Mã Phong Bội mở miệng trêu ghẹo.
"Đạo trưởng nói đùa." Hắc vô thường cười tiếp lời.
"Nhị vị và Thiên Khu Tử có chuyện phải làm, bần đạo sẽ không ở đây làm loạn thêm." Tư Mã Phong Bội vận động bả vai với cổ, cất bước tiến tới: "Mạc Vấn, cảm tạ ngươi cho lão đạo ăn uống bữa này, trời đã sáng, ta cũng nên đi."
"Đạo trưởng, chớ vội." Mạc Vấn tiến lên đón.
"Ta cũng có chuyện muốn làm, không thể ở lại." Tư Mã Phong Bội đưa tay vỗ vỗ bả vai Mạc Vấn, chuyển hướng đi đến giường lão Ngũ, đến bên giường đá lão Ngũ một cước: "Còn không mau dậy đi nấu nướng, nếu bỏ lỡ bữa cơm, xem Cổ Dương Tử phạt ngươi thế nào."
"Giờ là canh mấy rồi?" Lão Ngũ cuống quít đứng dậy, sau đó mới tỉnh ra là đã không còn ở Vô Lượng Sơn nữa rồi, ưỡn mặt cười nói: "Đạo trưởng, ngài tỉnh rồi."
Tư Mã Phong Bội gật đầu cười nói: "Ta phải đi rồi, ngươi và Thiên Khu Tử đi làm việc đi."
Lão Ngũ nhìn nhìn Tư Mã Phong Bội, lại quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn.
"Đạo trưởng, buổi tối chúng ta mới rời đi, người ở lại chơi thêm một ngày." Mạc Vấn tiến lên nói. Tư Mã Phong Bội có trọng bệnh trong người, hắn muốn tìm cách cứu chữa giảm bớt phần nào bệnh.
"Mạc chân nhân nói đúng, chúng ta có rất nhiều thời gian." Hắc vô thường ở bên nói ra.
"Thói câu nệ của thư sinh ngươi đến khi nào mới chịu từ bỏ, nên đi thì đi, nên tới thì tới, rề rà cái gì." Tư Mã Phong Bội cười với Mạc Vấn, chuyển hướng giơ tay lên chào Hắc Bạch vô thường, sau đó chắp tay cất bước xuất môn.
Mạc Vấn thấy thế cất bước theo ra: "Đạo trưởng muốn đi đâu?"
Tư Mã Phong Bội không tiếp lời Mạc Vấn, mà thu hồi dáng tươi cười nghiêm mặt nói ra: "Thiên Khu Tử, lão đạo có câu nói tặng ngươi."
"Đạo trưởng mời nói." Mạc Vấn khom người nghe chỉ dạy.
Tư Mã Phong Bội cũng không dừng bước, vừa cất bước vừa mở miệng nói ra: "Ngựa tốt cho đậu, heo lợn cho cám, không có cao thấp, tất cả đều do ngươi."
"Đạo trưởng dạy bảo, bần đạo ghi khắc trong lòng." Mạc Vấn gật đầu. Ngụ ý Tư Mã Phong Bội là dùng đậu mễ cho ngựa tốt ăn, dùng cám bã cho heo ăn, đây cũng không phải bởi vì ngựa tốt và heo nhà có cao thấp mới phân biệt đối xử, mà là chúng vốn cần loại thức ăn này. Tư Mã Phong Bội ẩn ý rằng đối đãi với người cần phải dùng thái độ khác nhau, đối với người thông tuệ có thể điểm hóa chỉ dẫn, đối với người ngu xuẩn thì không cần chỉ dạy bọn hắn, bởi vì bọn họ cần không phải cái này, ý nghĩa sâu hơn là trước khi giúp đỡ người khác cần phải biết rõ đối phương cần gì, bọn họ có thể tiếp nhận cái gì.
"Đạo trưởng, người muốn đi đâu, ta tiễn người một đoạn đường." Lão Ngũ đi phía sau Mạc Vấn nói với Tư Mã Phong Bội.
"Không cần ngươi đưa, đi làm việc với Thiên Khu Tử đi." Tư Mã Phong Bội khoát tay áo. Trong lúc ba người nói chuyện lão đã đến dưới lầu, dưới lầu lúc này có mấy bàn trà khách vãng lai, Tư Mã Phong Bội nhanh xuất môn. Lão Ngũ đẩy bàn ghế đuổi theo Tư Mã Phong Bội, nhét tiền bạc cho Tư Mã Phong Bội: "Đạo trưởng, ngài cầm lộ phí đi."
"Ha ha ha ha, tốt, ta nhận, để dành mua rượu uống." Tư Mã Phong Bội cười lớn nhận bao bạc kia, xuất môn sau đó cũng không dừng lại, đi nhanh về hướng nam.
Mạc Vấn và lão Ngũ bước nhanh đuổi theo, Tư Mã Phong Bội khoát tay đuổi hai người. Hai người miễn cưỡng đưa đến trên phố, Tư Mã Phong Bội trừng mắt nhìn cả hai. Hai người đành đứng ở trên phố đưa mắt nhìn Tư Mã Phong Bội rời đi.
"Lão gia, lại đưa thêm ít bạc cho ngài ấy a." Lão Ngũ nhìn Tư Mã Phong Bội đi xa dần dần nói.
Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu: "Tư Mã đạo trưởng mặc dù có bệnh trong người, nhưng vàng bạc lại không cần, người nhận lấy ngân lượng chúng ta chỉ là để trong nội tâm chúng ta khá hơn một chút."
"Lão gia, ngài ấy không muốn đi nước Đại, hay là để ngài ấy đến đạo quán chúng ta ở?" Lão Ngũ mở miệng thương nghị.
"Người sẽ không đi đâu, người chịu lấy ngân lượng của ngươi đã là phá lệ." Mạc Vấn lại lần nữa lắc đầu. Tư Mã Phong Bội bẩm sinh đã không cách nào luyện khí, vì vậy lòng tự ái của lão cao hơn người thường, tuyệt sẽ không tiếp nhận người khác thương cảm và bố thí, cho dù là giúp đỡ cũng sẽ không tiếp nhận.
Lão Ngũ nghe vậy lắc đầu thở dài, đưa mắt nhìn Tư Mã Phong Bội rẽ đi trên phố, thân ảnh biến mất.
Dừng chân thật lâu, Mạc Vấn xoay người trở lại. Lúc trước giới thiệu Hắc Bạch vô thường và Tư Mã Phong Bội, hắn đã cố ý nói ra họ tên đầy đủ Tư Mã Phong Bội, để đến lúc Tư Mã Phong Bội dương thọ hết, Hắc Bạch vô thường sẽ có đãi ngộ tốt cho lão.
"Lão gia, chúng ta lại hết tiền rồi." Tới sát nhà trọ, lão Ngũ kéo Mạc Vấn lại.
Mạc Vấn dĩ nhiên sẽ không thiếu nợ nhà trọ tiền rượu và thức ăn, nghe lão Ngũ nói, giấu đi thân hình lại đi phủ khố lấy ra một bao bạc vụn. Lão Ngũ tính tiền sau đó bốn người lại lần nữa thăng không xuôi nam.
Giữa trưa, đến được khu vực Cống châu. Hắc vô thường không đợi Mạc Vấn đặt câu hỏi, chủ động nói giản lược tình huống Quý Thúc Tử. Quý Thúc Tử là Thượng Thanh đạo nhân, hơn bảy mươi tuổi, sống một mình ở Phù Vân Sơn. Tình huống người này khác với người tu hành khác, trước khi tận thế đến gã đã có tu vi Tử Khí, cũng không chứng được tiên vị, là sau khi tận thế đến mới tấn thân Địa Tiên đấy.
"Người này có năng lực gì?" Mạc Vấn cắt ngang lời Hắc vô thường, đạo nhân vừa mới tấn thân Địa Tiên giống như loại này, Hắc Bạch vô thường muốn bắt lão sẽ không quá mức khó khăn.
"Tu vi người này bình thường, nhưng hắn có trợ thủ quả thực lợi hại, hai người chúng ta vậy mà địch không lại." Hắc vô thường tiếp lời nói.
Mạc Vấn nghe vậy không trả lời. Hắc vô thường nói lưu lại một nửa, tỏ ý ngại ngùng.
"Ai giúp đỡ?" Lão Ngũ hỏi.
"Một con khỉ." Hắc vô thường ngượng ngùng tiếp lời.
"Khỉ?" Lão Ngũ cười to.
"Khỉ." Bạch vô thường cũng cực kỳ lúng túng.
"Là khỉ gì?" Lão Ngũ hiếu kỳ truy vấn.
Mạc Vấn vốn tưởng Hắc vô thường lúc trước là cố ý thừa nước đục thả câu, đến lúc này mới biết Hắc vô thường là xấu hổ. Hắc Bạch vô thường vậy mà đánh không lại một con khỉ, việc này lan truyền ra ngoài xác thực quá mất thể diện.
"Con khỉ kia chỉ là khỉ bình thường, hình thể không lớn, sống chỉ vài thập niên, chẳng biết tại sao lại có được một thân bản lĩnh, có thể nghe từ xa trăm dặm, nhìn xa ngàn trượng, còn có thể phân rõ Âm Dương. Huynh đệ hai người chúng ta dù giấu đi thân hình cũng không giấu được nó." Hắc vô thường mở miệng nói ra.
"Nó có thể tổn thương đến nhị vị?" Mạc Vấn hỏi.
Bạch vô thường hổ thẹn gật đầu. Hắc vô thường nói ra: "Chẳng biết tại sao súc sinh kia có răng nanh móng vuốt sắc bén có thể tổn thương đến âm thân chúng ta."
"Nó có thể biến hóa thành người?" Mạc Vấn nghi ngờ hỏi.
"Súc sinh kia tuy di chuyển như gió, nhưng không thể biến hóa thành người." Hắc vô thường lắc đầu nói ra.
Mạc Vấn nghe vậy không hỏi nữa, dựa theo tuổi tác thì một con khỉ sẽ không lợi hại như thế, chắc là dưới cơ duyên xảo hợp nuốt được linh vật nào đó mới sinh ra dị năng.
"Con khỉ kia là đực hay cái?" Lão Ngũ tò mò hỏi.
Hắc Bạch vô thường nghe vậy hai mặt nhìn nhau, bọn họ đã sớm biết lão Ngũ không biết điều, lại không ngờ rằng gã lại không biết điều như vậy.
"Ngày đó sự tình phát sinh vội vàng nên bọn ta không nhìn rõ, có vẻ như là khỉ đực." Bạch vô thường cuối cùng vẫn trả lời câu hỏi lão Ngũ.
"Mau nói cho ta biết thế nào đi, ta muốn đi xem con khỉ..."
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
8 chương
3 chương
898 chương
104 chương
98 chương
60 chương
1583 chương