Tử Dương

Chương 482 : Thích khách

Dịch: alreii Nhóm dịch: Naughty Dogs 🐾 "Ha ha ha, đám binh sĩ này về sau phải chịu tội rồi." Lão Ngũ nhìn xuống đám binh sĩ đang bận rộn bên dưới. "Không làm thì lấy đâu ra có được." Mạc Vấn mỉm cười. Theo tuổi tác hắn tăng dần, sự từng trải gia tăng, tu dưỡng dần dần mà trưởng thành hơn rất nhiều. Hai tên tăng nhân lưu manh đáng ghét trong mắt hắn không còn quá đáng ghét nữa, bởi vì bọn hắn đã phải trả giá cho sự ngu muội của mình, chính là bọn hắn chỉ có thể mãi mãi sống dưới tầng chót của đau khổ. "Chức giáo úy này làm không dễ dàng, bọn hắn phải chịu kiếp hầu hạ mấy năm vậy." Lão Ngũ vỗ cánh bay về phía Nam. Mùa đông ở phương Bắc rất lạnh, Cự Bức không như mấy loài phi cầm, bên ngoài cơ thể không có nhiều lông, bay trong đêm rét rất cực khổ. Canh ba thì hai người hạ xuống đất chất củi sưởi ấm, đợi đến khi nhiệt độ cơ thể của lão Ngũ tăng lên thì lại tiếp tục bay về phía Nam. Giờ đây hai người đều là người có gia đình, ý niệm trở về nhà rất mãnh liệt. Vào khoảng canh bốn canh năm, hai người đến được ngoài ba trăm dặm phía Bắc Thượng Thanh Quan. Mạc Vấn nhạy bén phát giác được ngoài một trăm năm mươi dặm phía trước xuất hiện khí tức của hai con phi cầm, phán đoán dựa theo khí tức của chúng thì chắc là hai con hạc cỡ lớn. "Lão gia, phía trước có hai con hạc." Lão Ngũ nói. "Sao ngươi biết?" Mạc Vấn thuận miệng hỏi. Lúc lão Ngũ biến thành thú thân cũng có được năng lực cảm nhận, nhưng năng lực đó rất yếu, không đến được trăm dặm. "Ta nhìn thấy." Lão Ngũ rướn rướn cổ. Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn đằng trước thì thấy bên cạnh một đám mây trôi có hai con hạc lớn đang lơ lửng, một trắng một xanh, sải cánh có thể vượt qua năm trượng, kích thước này trong số các loài hạc chở người được xem là rất lớn. Trên lưng hai con hạc lớn đó đều chở người, người trên lưng hạc đầu đội nón lá, mặc quần áo dạ hành. Bởi vì hai người đang ngồi trên lưng hạc nên không thể phán đoán là nam hay nữ. "Lão gia, chân hai con hạc đó đang nắm gì vậy?" Lão Ngũ lơ lửng ở sau môt đám mây, thò đầu quan sát hai con hạc lớn đằng trước. Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày không trả lời. Trang phục lạ kỳ của hai người trên lưng hạc đã khiến hắn nghi ngờ, mà thứ hai con hạc đó đang nắm khiến hắn càng thêm cảnh giác. Đó là hai viên cầu to chừng vại nước, dưới ánh sao chiếu rọi thỉnh thoảng chớp lóe ánh vàng, chắc là bằng đồng. Dựa theo tần suất vỗ cánh của hai con hạc, hai quả cầu đồng đó hẳn không quá nặng, bởi vậy có thể thấy được là rỗng ruột. Trong lúc hai người nói chuyện, hai con hạc lớn rời khỏi đám mây đang ẩn náu bay về phía Tây. Lão Ngũ vỗ cánh bay lên, đến được trên cao thì theo dõi từ bên trên. "Bọn họ có thể là đạo nhân, đừng đến quá gần, giữ khoảng cách một trăm dặm." Mạc Vấn lên tiếng dặn dò. Người dạ hành cưỡi hạc lớn tuy có thể giấu được tướng mạo và quần áo của mình, nhưng lại không thể nào che giấu được sự thật hạc là tọa kỵ của phần lớn đạo nhân. "Bọn họ đêm hôm khuya khoắt chạy đến Côn Lôn sơn làm gì?" Lão Ngũ nghi ngờ hỏi. "Đi theo xem thử." Mạc Vấn lắc đầu nói. Nơi hai con hạc lớn đó dừng chân cách Thượng Thanh quan chừng một trăm năm mươi dặm, chính là một trăm năm mươi dặm này mới khiến hắn nghi ngờ. Một trăm năm mươi dặm là cực hạn mà đạo nhân Tử Khí có thể cảm nhận được, đối phương lựa chọn dừng lại ở cách Thượng Thanh quan một trăm năm mươi dặm rất có khả năng là để tránh né cảm giác của hắn. Lão Ngũ nghe được lời của Mạc Vấn, cẩn thận duy trì khoảng cách. Hai con hạc lớn nắm theo khối cầu đồng bay thẳng về phía Tây, chẳng mấy chốc đã tiến vào ngoại vi Côn Lôn sơn, sau khi đến được ngoại vi Côn lôn sơn thì hai con hạc lớn đồng thời nghiêng cánh quay người bay về phía Đông. Lão Ngũ thấy vậy vội vàng vỗ cánh bay lên cao để tránh bị đối phương phát hiện. "Lão gia, sao ta lại cảm thấy hai quả cầu đồng đó không đúng lắm nhỉ?" Lão Ngũ chậc lưỡi nói. Mạc Vấn nghe vậy nhưng không trả lời. Loại cầu đồng đó trước đây hắn chưa từng nhìn thấy, rất khó để đoán được công dụng thật sự của nó. Nhưng nhìn vào hướng mà đối phương bay đến, rõ ràng là xông về phía Thượng Thanh quan. Đêm hôm khuya khoắt che giấu hành tung, đây rõ ràng không phải biểu hiện thiện ý, trong hai quả cầu đồng đó rất có khả năng che giấu thứ hại người gì đó. Hiện nay hắn đang suy nghĩ là trong hai quả cầu đồng đang che giấu thứ gì. Nếu là vật kịch độc, không cần phải dùng cầu đồng, cầu đồng rơi xuống đất sẽ không nứt vỡ, độc vật không thể bò ra ngoài được. "Ta nhớ ra rồi, lão gia, ngài có nhớ hòn đá tròn mà chúng ta gặp được trong mộ phần ở Bất Hàm sơn năm đó không? Hai tên đó có phải muốn nổ chết chúng ta không?" Lão Ngũ đột nhiên la lên. Mạc Vấn nghe vậy lập tức nhớ tới năm đó cùng đám người A Cửu và Hoàng Y Lang đã gặp phải khối cầu đá trong phần mộ của Tào Tháo, bên trong những viên cầu đá đó có mấy thứ như lân tinh (nitrat kali) và than tro, trộn lại với nhau sẽ sinh ra nổ mạnh, nổ sụp hết một nửa dốc núi, cũng suýt nữa nổ chết mọi người. "Rất có khả năng, nhanh cản bọn chúng lại." Mạc Vấn đề cao giọng nói. Lão Ngũ nghe vậy thu cánh lao xuống, từ phía trên nhanh chóng xông về phía hai con hạc lớn đang sát cánh bay cùng nhau. Tiếng phá không do Cự Bức nhanh chóng lao xuống kinh động đến hai người phía trên lưng hạc lớn, hai người đồng thời ngẩng đầu kiểm tra. Khi hai người ngẩng đầu thì Mạc Vấn mới phát hiện trên mặt hai người con đeo khăn che mặt đen, phát hiện này khiến hắn càng thêm vững tin hai tên này tới muốn âm thầm hại mọi người trong Thượng Thanh quan. Hắn giận dữ đồng thời còn thầm nghĩ mà sợ, may mắn hắn và lão Ngũ suốt đêm trở về không ở lại bên ngoài, bằng không đám người ở trong đạo quán sẽ gặp phải tai họa thảm khốc. Bởi vì tốc độ lão Ngũ lao xuống nhanh như tia chớp, hai người cưỡi trên lưng hạc lớn chỉ thấy được có một bóng đen đang nhanh chóng lao từ bên trên xuống. Tuy họ không biết người đến là ai, nhưng biết người đến bất thiện, vì căng thẳng nên lớn tiếng quát lên, cưỡi hạc lớn tăng tốc bay về phía Đông. Lão Ngũ nhanh chóng đến gần hai con hạc lớn, đến được ngoài trăm trượng thì ngửa cổ phát ra tiếng kêu quái dị chói tai. Một con Hạc lớn nghe thấy tiếng kêu bị hoảng sợ đã buông lỏng móng vuốt, quả cầu đồng nhanh chóng rơi xuống mặt đất, kèm theo đó là một tiếng nổ mạnh vang lên, một ngọn lửa từ cánh rừng phía dưới nhanh chóng lan tràn. Cỏ cây trong vòng mười trượng đều bị nổ bay hết, cỏ cây ngoài mười dặm thì bốc cháy toàn bộ. Hai người thấy suy đoán của mình được chứng thực thì rất giận dữ. Lão Ngũ vỗ cánh điên cuồng, cấp bách đuổi theo. Nổ mạnh ngoại trừ ánh lửa và tiếng nổ, nó còn sản sinh ra sóng khí to lớn, xông lên không trung. Mạc Vấn thấy lão Ngũ sắp bị ngăn trở bởi sóng khí bên phía tây, hắn từ trên lưng dơi ngửa người mượn lực lao về phía Tây, cùng với lúc đó hai chân gấp gáp xuất linh khí đưa lão Ngũ đến phía đông năm trượng, "Ngăn gã lại." Lão Ngũ được Mạc Vấn trợ lực, tránh được sự ngăn trở của sóng khí, vội vã vỗ cánh đuổi theo hạc lớn đang nắm cầu đồng. Mạc Vấn lăng không đổi vị trí, lao về phía một con hạc lớn khác. Người cưỡi Hạc đó thấy Mạc Vấn tới, trong mắt lóe lên tia hung ác, thả người nhảy xuống khỏi lưng hạc, phụ trọng của con hạc lớn đó được giảm bớt, nghiêng cánh bay nhanh tránh được Mạc Vấn. Mục tiêu của Mạc Vấn là người chứ không phải hạc, cho nên không chút do dự buông tha hạc lớn lao về phía người áo đen đã nhảy xuống khỏi lưng hạc. Nhưng sau khi tên đó rơi xuống mấy trượng hắn lại phát hiện tình huống khác thường, người vừa nãy nhảy khỏi lưng hạc hình như không thể bay được, thân ở giữa không trung lại không vận dụng linh khí giảm tốc độ rơi mà đang rơi nhanh về hướng mặt đất. Mạc Vấn thấy tình cảnh đó theo bản năng sững sờ chốc lát, hắn cảm thấy đối phương nếu dám tới đây ám sát thì thể nào chẳng có năng lực bay lượn, cho nên hành vi này của đối phương chắc chắn là để dẫn dắt hắn nhanh chóng áp sát sau đó đánh bất ngờ. Hắn chần chừ chốc lát, lại nghĩ giờ lao nhanh đến gần khống chế đối phương chắc đã không còn kịp, thế rơi của tên thích khách nhảy khỏi lưng hạc lớn càng lúc càng nhanh, chờ đến khi Mạc Vấn cách mặt đất còn chừng trăm trượng thì người này đã đầu hướng xuống đất, thấy đã không thể sống được nữa. Mạc Vấn thấy đối phương đã rơi xuống đất nên vội vã quay đầu nhìn về phía Đông, hắn thấy lão Ngũ đã đuổi theo được con hạc lớn màu xanh còn lại. Gã đang bám ở trên lưng hạc lớn túm lấy gáy của đối phương kéo điên cuồng, mà người trên lưng hạc lúc này đã không thấy tung tích. Con hạc lông xanh đó gáy bị cắn, kêu gào đau đớn giãy dụa, càng bay càng thấp, chẳng mấy chốc đã rơi xuống rừng cây phía dưới. Lão Ngũ sợ con hạc lớn đó rơi xuống đất sẽ khiến cầu đồng nổ mạnh, trước khi hạc lớn rơi xuống đất thì gã nhả miệng bay lên cao, quay người bay về phía trước đón Mạc Vấn. "Tên thích khách còn lại đâu?" Mạc Vấn lao lên lưng dơi hỏi. "Ngã chết rồi, ở đằng kia." Lão Ngũ nghiêng đầu chỉ một đống đá lộn xộn ở phía nam, một cổ thi thể mặc đồ đen đang nằm sấp bên trái đống đá lộn xộn. Mạc Vấn nhìn thi thể đó xong, lại nhìn hạc lớn chỉ bị trọng thương đang giãy giụa trong rừng cây, sau đó chuyển tầm nhìn về phía Đông. Hắn thấy một con hạc lớn màu trắng bị hoảng sợ đang bay nhanh về phía Đông, lúc này đã đến được ngoài mười dặm phía Đông Thượng Thanh quan. "Lão gia, xuống dưới xem thử?" Lão Ngũ lên tiếng hỏi. "Bọn hắn chỉ là tử sĩ, nhìn cũng vô dụng. Người sành sỏi thì nên đi theo con hạc trắng đó, có lẽ sẽ tìm được kẻ đưng phía sau." Mạc Vấn nói. Lão Ngũ nghe vậy vỗ cánh bay về phía Đông, đến được Thượng Thanh quan thì từ phía trên nhìn xuống nội viện. Gã thấy được mọi người trong đạo quán đều bị tiếng nổ đánh thức, đến nội viện xem xét tình hình. Bình chướng hộ vệ của đạo quán đã được Triệu lão khởi động. "Có người nào bị thương không?" Lão Ngũ lơ lửng trên đạo quán hỏi mọi người. Trong lúc lão Ngũ hỏi, Mạc Vấn thả người nhảy xuống, lách người trở lại phòng luyện đan lấy Thất Tinh kiếm. Trước khi hắn rời đi thì lên tiếng an ủi mọi người, "Mọi người trở về phòng nghỉ ngơi đi, bọn ta đi loại bỏ hậu hoạn." Mọi người nghe thấy lời của Mạc Vấn, trong lòng được yên tâm. Mạc Vấn tung người nhảy lên lại lưng dơi, "Đi theo nó, đừng quá gần, để tránh nó hoảng hốt lo sợ lại bay loạn." Lão Ngũ đáp một tiếng, vỗ cánh bay gần bên đám mây, mượn đám mây trong màn đêm che chắn, cẩn thận theo sau hạc trắng đằng trước. "Lão gia, là ai muốn hại chúng ta?" Lão Ngũ hỏi. "Chắc là đạo nhân của phái nào đó." Mạc Vấn thuận miệng nói. Hai quả cầu đồng có thể nổ mạnh đó cho thấy người chế tạo hai quả cầu đồng này là một đạo sĩ luyện đan. Hỏa dược là do lúc luyện đan không cẩn thận bị nổ lô nên phát hiện, lúc này người biết được tỷ lệ phối chế rất ít, người có thể lợi dụng nó còn ít hơn. "Tại sao bọn hắn lại muốn hại chúng ta?" Lão Ngũ lại hỏi. Lúc này Mạc Vấn đang suy nghĩ tới một vấn đề khác, nghe thấy lời của lão Ngũ lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Muốn đúc một đồ đồng lớn như vậy thì cần phải có khuông đồng tương ứng và công tượng thạo việc, chỉ có quan phủ mới có thể đúc được loại đồ đồng này." "Gần đây chúng ta cũng không đắc tội quan phủ mà." Lão Ngũ theo sau hạc trắng từ đằng xa, vừa nãy hạc trắng bị hoảng sợ, trong lúc bay về phía Đông thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu sợ hãi. "Chuyện này có khả năng liên quan đến Lưu Thiếu Khanh và Bồ Kiên." Mạc Vấn lắc đầu nói, trước mắt manh mối không đầy đủ, hắn chỉ có thể suy đoán mà thôi. Chuyện này rất có khả năng do Lưu Thiếu Khanh dẫn tới, trước mắt Lưu Thiếu Khanh đang toàn lực thống nhất phương Bắc, công thành chiếm đất tất nhiên phải xuất hiện tranh đấu với chư hầu các nơi. Thiên hạ này không chỉ có mình gã là đạo sĩ, mấy nước chư hầu khác chắc cũng có người trong Đạo môn ầm thầm giúp đỡ. Trong lúc xuất hiện xung đột lợi ích, song phương đều sẽ không từ bất cứ thủ đoạn bẩn thỉu nào để diệt trừ đối phương. "Hai người họ gây họa, tại sao lại tới nổ chúng ta?" Lão Ngũ nghe vậy thì càng hồ đồ. "Không diệt trừ chúng ta, bọn hắn đâu dám ra tay với Lưu Thiếu Khanh và Bồ Kiên." Mạc Vấn lắc đầu nói. Quan hệ của hắn và Lưu Thiếu Khanh không phải là bí mật gì, quan hệ của Bồ Kiên với lão Ngũ thì thiên hạ đều biết. Nếu đối phương dùng ám chiêu hạ độc thủ với hai người đó, hắn và lão Ngũ chắc chắn sẽ báo thù thay hai người. "Ý của ngài là nói người bọn hắn muốn giết nhất là Lưu Thiếu Khanh và Bồ Kiên, chỉ bởi vì sợ giết hai người đó thì chúng ta sẽ ra tay trả thù bọn hắn, cho nên mới tới giết chúng ta trước?" Lão Ngũ quay đầu hỏi. "Đúng." Mạc Vấn chậm rãi gật đầu, có lúc suy luận được thành lập cũng không cần đầy đủ điều kiện, nếu giải thích hợp tình hợp lý chỉ có một, vậy giải thích đó là chính xác. "Tên đó thật độc ác." Lão Ngũ hừ lạnh nói. Mạc Vấn nghe vậy thì không trả lời, tình huống trước mắt không rõ, chỉ có thể đoán được mục đích ám sát của đối phương nhưng không thể đoán được động cơ hành thích của đối phương. Trước mắt có hai loại khả năng, một là Lưu Thiếu Khanh và Bồ Kiên gặp phải đối thủ lợi hại, đối phương muốn một lưới bắt hệt bọn họ; Còn có một khả năng nữa là Lưu Thiếu Khanh và Bồ Kiên bức đối phương quá gắt, khiến đối phương chó cùng rứt giậu...