Tử Dương
Chương 406 : Đánh bại Ngao Thuật
Dịch: argetlam7420
Nhóm dịch: Naughty Dogs
Vừa ôm lấy đuôi rồng, Mạc Vấn đã ngay lập tức ý thức được hành động này là hết sức nguy hiểm, chỉ cần Ngao Thuật vẫy đuôi một cái hắn sẽ bị đánh bay, bèn vội vàng bám vào vảy rồng định bò lên.
Mạc Vấn phản ứng không thể nói là không nhanh, nhưng Ngao Thuật cũng phản ứng vô cùng mau lẹ, nhận ra được Mạc Vấn đang ôm lấy đuôi mình y lập tức vẫy đuôi, Mạc Vấn lúc này vẫn đang ở trên đuôi rồng, bị quất một cái bay ngược về phía đông.
Ngao Thuật quất bay Mạc Vấn xong lập tức xoay người lại truy kích, Mạc Vấn thấy tình thế không ổn bèn cố nhịn đau, dồn linh khí từ huyệt Dũng Tuyền ồ ạt tuôn ra, nhanh chóng hãm đà lui, rồi quay lại lao thẳng về hướng Ngao Thuật.
Vừa lao tới Mạc Vấn vừa dồn linh khí tụ lại ở tay phải, nếu muốn đánh bại kẻ thủ cỡ này tuyệt đối không được tiết kiệm linh khí, càng tiết kiệm không khéo sẽ càng lãng phí nhiều hơn, người xưa vẫn hay nói phải đánh phủ đầu đối phương, lần này hắn sẽ chuẩn bị giao tranh chính diện với Ngao Thuật, dùng linh khí dồi dào của mình khiêu chiến với thân thể Chân Long của y.
Thoáng qua một cái, hai bên đã xông vào đánh giáp lá cà.
Một đấm của Mạc Vấn đánh trúng mắt Thanh Long, một chiêu toàn lực này đã chặn lại hoàn toàn thế lao tới của Ngao Thuật, nhưng cùng lúc đó bản thân hắn cũng bị lực phản chấn đánh bay đi.
Lui về sau được một đoạn Mạc Vấn lại dùng linh khí hãm đà lui, tiếp tục xông tới.
Ngao Thuật thấy Mạc Vấn lại vọt tới thì rống lên một tiếng rồi cưỡi mây tới nghênh đón, một kích toàn lực của Mạc Vấn lúc trước mặc dù không thể đánh nát xương cốt cứng rắn của Chân Long nhưng cũng đã khiến Nguyên Thần Ngao Thuật bất ổn, choáng váng đầu óc. Lần này sở dĩ Ngao Thuật dám tiếp tục nghênh chiến là bởi khi nãy lúc hai người đụng nhau y có nghe được tiếng xương vỡ rất nhỏ, đó đương nhiên không thể là y mà chính là tay phải của Mạc Vấn, Ngao Thuật chú ý quan sát đã phát hiện xương ngón tay Mạc Vấn đã gãy lìa, ắt sẽ ảnh hưởng đến uy lực ra chiêu của Mạc Vấn.
Bên này Mạc Vấn cũng vô cùng thán phục thân thể cường hãn của Chân Long, cũng may bản thân hắn có năng lực hồi phục nhanh chóng, thân thể Mạc Vấn lúc này phần lớn là do linh khí ngưng tụ, thân thể người phàm mặc dù cũng là do linh khí tạo thành, nhưng trong đó đã trộn lẫn rất nhiều trọc khí, nếu bị thương thì tốc độ hồi phục sẽ xa xa không bằng thân thể hoàn toàn do linh khí ngưng tụ mà thành.
Ngay trước khi hai người lao vào nhau, Mạc Vấn đã kịp chữa lành chỗ xương gãy, dồn khí vào nắm đấm, lần này hắn hoàn toàn bỏ qua không bảo vệ trước ngực nữa, hai cánh tay giơ cao, hướng về phía đầu rồng hét lên một tiếng, "Xuống cho ta!"
Trong mọi cuộc chiến luôn cần phải chú ý cân bằng giữa công và thủ, như công sáu phần thì thủ bốn phần, như thủ chín phần thì công chỉ có một phần, Mạc Vấn lần này đã dồn toàn bộ mười phần sức mạnh công kích địch thủ, linh khí uy mãnh lập tức đánh cho Ngao Thuật phải bất tỉnh. Tuy rằng Mạc Vấn cũng bị trúng đòn miệng phun máu tươi, nhưng phía Ngao Thuật cũng chẳng khá hơn, thân thể khổng lồ nhanh chóng rơi xuống mặt đất.
Mặc dù Mạc Vấn có thể trong nháy mắt chữa lành vết thương, nhưng cảm giác đau vẫn không hề mất đi, cú đâm lần này của Ngao Thuật chẳng những khiến hắn gãy xương sườn, kể cả xương sống lục phủ ngũ tạng trong cơ thể toàn bộ đều bị thương, lui về phía sau Mạc Vấn cố nén đau đớn, dùng linh khí chỉnh xương cốt trở về vị trí cũ, nâng đỡ ngũ tạng.
Phía dưới đám rắn rết mắt thấy Ngao Thuật bị Mạc Vấn đánh rơi, thì rối rít bỏ qua đối thủ, nhao nhao bơi tới định đỡ lấy y.
Thương thế của Mạc Vấn cực kỳ nghiêm trọng, xương sống gãy nát chưa thể chữa lành ngay được, thấy tình hình đó liền vội vàng hạ lệnh cho Thanh Long tiến lên công kích Ngao Thuật.
Ngao Thuật mặc dù bị đánh bất tỉnh nhưng rất nhanh đã tỉnh lại, đang rơi xuống thấy Thanh Long lao đến lập tức biến hóa thành người, phóng Thanh Long gai xuyên một phát qua đầu Thanh Long đánh chết tại chỗ. Ngay sau đó y đạp đất bay lên không lao tới Mạc Vấn, "Bản Vương phải băm vằm ngươi thành trăm mảnh!"
Mắt thấy Ngao Thuật tấn công, Mạc Vấn vội vã thúc giục linh khí nhanh chóng chữa lành thương thế, thương thế vừa khôi phục hắn liền đưa tay vào ngực lấy ra hộp phù, vẽ hai đạo Hỏa phù hai đạo Lôi phù nắm trong lòng bàn tay, đợi đến khi Ngao Thuật tới gần Mạc Vấn liền đồng thời ném hai tấm phù ra. Lôi phù cùng Hỏa phù nếu sử dụng cùng lúc có thể gia tăng uy lực cho Hỏa phù. Ngao Thuật không biết điều này, mắt thấy phù chú bay đến liền dùng Thanh Long gai gạt đi, vừa gạt một cái thì phù chú đã biến thành hỏa cầu nổ tung, hỏa cầu mặc dù không thể tổn thương được y, nhưng ánh sáng nhức mắt cũng khiến y tạm thời không thể nhìn thấy gì.
Mạc Vấn dĩ nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt này, lập tức lao lên, tay phải kẹp theo hai đạo phù chú khác đánh trúng trước ngực Ngao Thuật. Lần này hắn đã quyết định liều mạng, Lôi phù và Hỏa phù cùng nổ tung sinh ra hơi nóng khủng khiếp đốt cháy tay phải Mạc Vấn, mà trước ngực Ngao Thuật thì bị nổ thành một mảng máu thịt bầy nhầy, y rên lên một tiếng lảo đảo lùi về phía sau.
Mạc Vấn hất tay một cái, đem cánh tay phải khôi phục như cũ rồi tiếp tục vận khí xông đến.
Ngao Thuật lần đầu tiên bị thương nặng đến thế, y nổi giận lôi đình, thu hồi Thanh Long gai, ngưng tụ linh khí vào hai tay, cùng Mạc Vấn liều mạng đối chưởng.
Trong lúc tỷ thí luôn có một luật bất thành văn, là nếu một phe đã có động tác so đấu bằng linh khí hoặc nội công thì phe kia cũng phải ứng chiến tương tự, nếu không sẽ bị cho là hèn nhát, dù là thắng cũng không vẻ vang, không thể khiến quần hùng nể phục.
Mắt thấy Ngao Thuật cũng muốn liều mạng, Mạc Vấn cũng không tính toán gì nhiều nữa, hai tay trực tiếp đánh về phía hai tay Ngao Thuật.
Song chưởng chạm nhau, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, hai người cùng kêu lên một tiếng đồng thời bay ngược, Mạc Vấn vừa bay ngược vừa thổ huyết, nhưng Ngao Thuật chỉ bay ngược chứ không thổ huyết, y là Chân Long thuần chủng, bản thể so với người phàm cứng rắn hơn rất nhiều, nhưng lúc này trong lòng của y vẫn tràn đầy kinh hãi, bởi vì y vừa trông thấy hai cánh tay Mạc Vấn bị đánh nát trong nháy mắt đã lành lại như cũ, không một vết trầy xước.
Sau một thoáng kinh ngạc, Ngao Thuật liền dang rộng đôi tay, ý đồ muốn dùng long khí điều khiển tất cả các đồ vật thuộc hành Mộc bên dưới, mà phía dưới chính là chiến trường, thương, giáo, mác, mũi tên đều được làm bằng gỗ, tất cả những binh khí đó dưới sự điều khiển của Ngao Thuật nhanh chóng bay lên cao.
Mạc Vấn có cảm giác, đoán được Ngao Thuật tiếp theo sẽ làm gì, cho nên không đợi Ngao Thuật hoàn thành pháp thuật hắn liền xông tới tiếp tục công kích. Lần này hắn không muốn dùng cách đánh liều mạng nữa, mà sẽ nhắm vào các huyệt đạo trên người Ngao Thuật. Không cần biết dị loại bản thể là gì, nhưng sau khi biến hóa thành người thì khí huyết lưu thông cũng sẽ không khác nhân loại là bao, cho nên chắc chắn bọn họ cũng phải có huyệt đạo cùng kinh mạch.
Bởi vì Mạc Vấn lao tới quá nhanh, Ngao Thuật không kịp điều động sự vật hành Mộc nữa, đành tức giận rút ra Thanh Long gai cùng Mạc Vấn giao đấu.
Mất đi sự khống chế của Ngao Thuật, những binh khí đã bay tới giữa không trung lại rơi xối xả xuống mặt đất, ngộ sát và làm bị thương vô số binh sĩ.
Lần này hai người đều chọn cách đánh trực diện, không dùng linh khí đánh từ xa, vì như vậy sẽ làm chậm tốc độ xuất chiêu. Ngao Thuật dùng Thanh Long gai loại binh khí dài, xuất chiêu mạnh mẽ uy lực, ít có hư chiêu hay biến chiêu. So sánh với y thì chiêu thức của Mạc Vấn lại thiên về âm hiểm hơn. Cái gọi là âm, tức là chỉ lúc ra chiêu sẽ lưu lại hậu chiêu, một chiêu vừa xuất ra thì ngay lập tức đã có thể đoán trước được đối phương sẽ ứng đối như thế nào, căn cứ vào đó mà nghĩ xem tiếp theo nên thi triển chiêu thức gì. Cái gọi là hiểm, tức là không tiếc tính mạng bản thân, ngay cả khi mình bị thương cũng phải hạ gục bằng được kẻ địch. Những cao thủ thân kinh bách chiến như Ngao Thuật khi xuất chiêu sẽ không để lộ nhiều sơ hở, cho dù có đoán trước y sẽ làm gì cũng rất khó chiếm được ưu thế, nếu như bản thân bị thương ba phần mà có thể đánh địch bị thương bảy phần đã coi như tốt lắm rồi.
Lúc giao đấu Mạc Vấn chỉ chực tìm cơ hội đoạt lấy cây Thanh Long gai của Ngao Thuật, điều đó khiến Ngao Thuật hết sức tức giận, bụng đang bị thương lại càng làm y nóng nảy hơn, y điên cuồng tung chiêu hiểm muốn lấy mạng Mạc Vấn, nhưng Mạc Vấn thân pháp quỷ dị, liên tục thay đổi vị trí, như thế càng làm Ngao Thuật tức điên lên.
Mạc Vấn muốn đoạt binh khí của Ngao Thuật có hai dụng ý, một là vì chọc giận Ngao Thuật, người sử dụng binh khí dài thường hay nôn nóng, thời gian càng lâu Ngao Thuật sẽ càng nôn nóng. Còn một dụng ý khác là giương đông kích tây, Mạc Vấn tuy nhắm vào binh khí nhưng kì thực mục tiêu của hắn là huyệt Hồn Môn cùng huyệt Mệnh Môn sau lưng Ngao Thuật, phương pháp điểm huyệt bình thường căn bản không thể nào phong ấn được được Ngao Thuật, phải cùng lúc điểm được hai trọng huyệt trên mới có thể khống chế được y trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó lại nhân cơ hội tiếp tục điểm những huyệt khác, chỉ có như vậy mới có thể hạ gục Ngao Thuật.
Ý định đã quyết, Mạc Vấn vừa xuất chiêu vừa từ từ dụ Ngao Thuật để lộ lưng, sau khoảng hơn mười hiệp rốt cuộc hắn đã có cơ hội, nhanh như chớp đi vòng qua sau lưng Ngao Thuật. Ngao Thuật mặc dù không biết Mạc Vấn sẽ làm gì, nhưng cũng biết hắn tuyệt đối không làm chuyện gì tốt đẹp, trở tay vung Thanh Long gai nhanh chóng đâm ngược về sau.
Không dễ dàng mới tìm thấy cơ hội, Mạc Vấn sao có thể rút lui, hắn đành liều mạng chịu bị Thanh Long gai đâm trúng bụng, nhanh chóng xuất thủ điểm trúng huyệt Hồn Môn cùng huyệt Mệnh Môn của Ngao Thuật.
Một chiêu thành công, động tác của Ngao Thuật sau đó hơi chậm lại, Mạc Vấn cố nén bụng đau liên tục xuất thủ, điểm các huyệt Đại Chùy, Ngọc Chẩm, huyệt Vĩ Lư, ngay lúc Mạc Vấn cho là đã khống chế được Ngao Thuật thì Ngao Thuật bỗng gầm lên giận dữ, đồng thời hiện ra nguyên hình Thanh Long.
Mắt thấy Ngao Thuật hiện ra nguyên hình, Mạc Vấn không tiến hành điểm huyệt nữa, Ngao Thuật đã biến thành rồng, hắn không thể tìm được vị trí huyệt đạo, nhưng Mạc Vấn cũng không rút lui mà lắc mình vọt tới đỉnh đầu Thanh Long, một tay cầm lấy sừng rồng, một tay ngưng tụ linh khí đánh mạnh vào đầu rồng.
Ngao Thuật mặc dù gắng sức hiện ra nguyên hình, nhưng khí huyết bị phong tỏa khiến tay chân y tê dại, hành động bị hạn chế rất nhiều, Mạc Vấn lại liên tục đánh vào đầu khiến y choáng váng đầu óc, như sắp ngất đi.
Lúc này Mạc Vấn chợt dừng tay, thấp giọng hỏi."Hai ta đánh đến đây thôi, có được không?"
"Đừng có mơ! Không đem ngươi rút gân lột da thì Bản Vương khó rửa sạch mối hận này!" Ngao Thuật tức giận chửi mắng, cùng lúc đó vươn người nhanh chóng bay lên cao.
Cùng Ngao Thuật đánh lâu như vậy, Mạc Vấn cũng có chút chán nản, mắt thấy không cách nào thương nghị với y liền không nhiều lời nữa, móc ra hộp phù vẽ Trấn Thi phù, một tấm, hai tấm, ba tấm...
Trấn Thi phù nguyên bản có tác dụng là phong ấn âm khí trong cơ thể người chết, dùng trên người dị loại cũng có hiệu quả tương tự, Ngao Thuật vừa bị dán ba tấm Trấn Thi phù lên đầu thì động tác bắt đầu chậm lại. Dưới tình thế cấp bách Ngao Thuật đành biến trở về hình người, đưa tay bóc phù chú ra, Mạc Vấn nhân cơ hội lại tiếp tục ra tay điểm huyệt, điểm xong ba mươi mấy huyệt đạo hắn mới hoàn toàn yên tâm.
Khống chế được Ngao Thuật rồi, Mạc Vấn cũng không hạ xuống đất mà vác Ngao Thuật bay xa năm mươi dặm đến một đỉnh núi.
"Ngươi đánh ta bị thương một lần, ta đánh trả lại ngươi một lần, coi như là hòa nhau, từ nay ta với ngươi không thù không oán, sau này đừng có làm phiền ta nữa." Mạc Vấn hướng mặt đầy tức giận Ngao Thuật nói.
Ngao Thuật nghe vậy chỉ căm tức nhìn hắn, cũng không nói lời nào.
Mạc Vấn lúc này mới nhớ đang điểm huyệt câm của y, liền giơ tay lên giải huyệt.
"Bản Vương cả đời chưa từng thất bại, hôm nay lại bại dưới tay ngươi là nỗi nhục nhã vô cùng của ta, tên tiểu nhân ngươi dùng mưu hèn kế bẩn hại ta, lại vẫn muốn Bản Vương niệm tình ngươi sao, đồ kh..."
"Ngươi cứ im miệng nằm đây đi." Mạc Vấn không đợi y nói hết liền giơ tay điểm huyệt lại, rồi xoay người trở về đỉnh núi chỗ Vô Danh đang đợi.
"Sư phụ, con Thanh Long kia đâu rồi?" Vô Danh nhặt lại thanh kiếm gãy đưa cho Mạc Vấn.
"Bị vi sư khống chế rồi, đang ở trên đỉnh núi đằng kia. Kiếm đã gãy rồi, giữ lại cũng vô dụng." Mạc Vấn nhận lấy kiếm đặt xuống đất, rồi cầm túi quần áo định lấy đồ thay, nhưng sực nhớ tới bộ đạo bào lúc trước bị rách còn chưa khâu vá lại, chỉ có thể mặc tiếp bộ này.
"Sư phụ, người thật là lợi hại, vậy giờ chúng ta làm gì?" Vô Danh vui mừng hỏi.
"Con ở đây đợi thêm chốc lát, ta đi tìm mấy tên Thủy Tộc, bảo chúng khiêng Ngao Thuật về Đông Hải..."
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
164 chương
1 chương
813 chương
81 chương