Tử Dương

Chương 401 : Xử trí ổn thỏa

Dịch giả: argetlam7420 Vô Danh thấy Mạc Vấn thần sắc vẫn như thường, biết trong lòng hắn đã có dự tính, liền nhận lấy miếng bánh nhai ngấu nghiến. Mạc Vấn không phản ứng với bốn người trong phòng, cũng không có phản ứng với đám người ngoài cửa, chỉ đơn giản nhìn Vô Danh ăn bánh, hắn làm thế cũng không phải là ra vẻ thần bí gì, mà là hắn không biết căn nguyên cụ thể của vụ việc, không biết phải ra tay thế nào. Người đàn ông trung niên kia thấy lão đạo sĩ mặt lộ vẻ kinh ngạc liền đoán được Mạc Vấn không phải người tầm thường, lại thấy bản thân cùng hai chiến hữu đã bị thương, lúc này rất cần cứu viện, do dự một lát rồi bước tới gần Mạc Vấn, khom người chắp tay, "Khởi bẩm đạo trưởng, tại hạ là Bành Bỉnh Tuyền, hai vị này là Chu Xương Đình, Trương Ninh. Ba người chúng ta đều là thuộc hạ của Đô Đốc Lũng quận, Viên Đông, vị này là tiểu thư của nhà ta, ta và hai người họ lần này nhận lệnh đưa tiểu thư đi chữa bệnh ở nước Triệu trở về, lúc trước bất ngờ có được một gốc dược thảo thần dị, chẳng may bị Ngụy vương biết được, không thể công khai lấy y liền âm thầm cướp đoạt, đoàn tùy tùng trên đường trở về toàn bộ bị đám người kia giết chết, bọn ta cửu tử nhất sinh mới chạy thoát được tới nơi này, mắt thấy đã sắp về đến Lũng quận lại bị bọn họ đuổi kịp ngăn lại, ba người chúng ta chết không có gì đáng tiếc, chỉ là không đành long liên lụy đến tiểu thư nhà ta, cầu xin đạo trưởng chủ trì công đạo, cứu tính mạng nàng." Mạc Vấn nghe vậy không nói gì thêm, trước đó hắn bế quan suốt mấy tháng không ra khỏi cửa, bây giờ các châu quận thuộc về nước nào không hề biết rõ, trước kia Lũng quận vốn là quận lớn ở phía Tây Bắc của nước Triệu, khi Lưu Thiếu Khanh dẫn quân Đông chinh thì quận này bị nước Lương công phá, lúc này chắc vẫn còn đang thuộc nước Lương, nếu không Bành Bỉnh Tuyền cũng sẽ không gọi Nhiễm Mẫn là Ngụy vương. "Lũng quận bây giờ thuộc về nước Lương đúng không?" Mạc Vấn ngẩng đầu hỏi. "Đúng vậy, dám hỏi đạo hiệu của đạo trưởng?" Bành Bỉnh Tuyền thấy Mạc Vấn không có cự tuyệt thì vui mừng như chết đuối vớ được cọc. Đám người kia đến bây giờ vẫn không dám động thủ, chứng minh Mạc Vấn đúng là một nhân vật lợi hại có thể trấn áp quần hùng. "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Ngọc Thanh Minh Chân Tử xin chào Mạc chân nhân, Chân nhân chớ có nghe gã khua môi múa mép, dược thảo bọn họ mang theo chính là đồ ăn trộm, cây Cửu Diệp Thanh Liên kia vốn là lễ vật chữa bệnh dâng lên Hoàng Đế, chúng ta lần này chẳng qua là tìm về vật bị mất, cái gì mà âm thầm cướp đoạt?" Lão đạo thấy vậy cũng xưng lên tên họ. Minh Chân Tử cho biết tên họ đồng thời cũng tiết lộ thân phận Mạc Vấn, thời bấy giờ không có mấy đạo nhân mang họ Mạc, cho nên đám người Bành Bỉnh Tuyền lập tức nghĩ đến người đạo nhân trẻ tuổi trước mắt họ chính là Mạc Vấn, biết thân phận hắn rồi, cơ hội sống sót càng tăng lên, chỉ cần Mạc Vấn chịu ra tay, bọn họ liền có thể thoát khỏi kiếp nạn này. "Minh đạo trưởng, lão cũng là người có đạo, sao có thể ăn nói lung tung? Cây Cửu Diệp Thanh Liên là vật vô chủ Hắc Long Đầm, để có được vật này mà Hộ đạo trường cùng hơn mười vị tráng sĩ bên ta đã phải bỏ mạng dưới miệng ác long, bọn ta khổ cực lắm mới có được nó, tại sao lại nói thành vật của Hắc Vân sơn các ngươi chứ?" Bành Bỉnh Tuyền tức tối phản bác. "Hắc Long đầm chỉ cách Hắc Vân sơn có hai trăm dặm, từ xưa tới nay chính là địa hạt của Hắc Vân sơn ta, con Giao Long trong đầm cũng là sư phụ ta thuần phục để nuôi dưỡng." Đạo nhân trẻ tuổi đứng cạnh Lão đạo cao giọng nói. "Nếu quả đúng như thế, vậy thì tại sao con Hắc Long năm nào cũng bò lên bờ ăn thịt dân lành mà các ngươi lại không quản?" Chu Xương Đình tay bị bỏng nghe vậy cũng lên tiếng trách móc. Hai bên một khi đã bắt đầu cãi vã, ắt sẽ có lời nói không thật, Mạc Vấn đối với lời đám người Bành Bỉnh Tuyền nói cũng không hoàn toàn tin tưởng, chuyện này căn nguyên chung quy vẫn là do cây Cửu Diệp Thanh Liên kia. Cửu Diệp Thanh Liên là loại linh dược dùng để luyện chế Bổ Khí Đan, nếu là đổi thành ngày thường nó cũng chỉ có thể xem như hàng thượng phẩm chứ không phải cực phẩm hiếm có gì, nhưng khi tận thế giáng xuống, những loại linh dược có thể luyện chế thành Bổ Khí Đan đều trở thành bảo bối trong mắt người tu hành, ai có đan dược thì có linh khí, ai có linh khí người đó liền có thể thi triển pháp thuật, cũng chính vì một điểm này nên đám đạo nhân mới sẽ cấu kết với quan quân ra tay cướp đoạt. Trong lúc hai tranh luận, Mạc Vấn cau mày nghĩ xem chuyện này nên giải quyết như thế nào cho ổn thỏa. Hắn với Ngọc Thanh Tông quan hệ không tốt chút nào, có ý định xuất thủ trừng phạt đám Minh Chân Tử, nhưng hiện giờ không phải lúc động thủ, bởi vì trước kia Xích Long Tử đã từng có giao ước với hắn rằng sau này đôi bên không xâm phạm đến nhau, trước ngày tận thế giáng xuống Thiên Đình có mời các vị đạo sĩ đắc đạo thăng thiên, Xích Long Tử khẳng định cũng được mời, mà lão đạo ấy đã thọ gần 120 tuổi, đạt đến giới hạn tuổi thọ, không dám không phi thăng. Xích Long Tử vừa đi mà hắn đã liền rat ay với môn nhân Ngọc Thanh, người bên ngoài sẽ hiểu nhầm là tiểu nhân đắc chí, người vừa đi liền tìm cách trả thù. Còn có chính là bọn họ còn dẫn theo quân lính, cho thấy chuyện này quả thật có liên quan đến Nhiễm Mẫn. Khoảng thời gian này tại nước Triệu hai phe Hồ - Hán đang đánh nhau, đám người này đại biểu cho phe người Hán, kết thù oán với họ chẳng khác nào kết thù oán với toàn bộ người Hán tại nước Triệu. Hắn không sợ kết thù, nhưng cũng không cần phải kết thù bừa bãi. "Minh Chân Tử Chân nhân nói không sai, chuyện này bọn ngươi làm quả thật có chỗ không ổn, là khách lấn át chủ." Mạc Vấn nhìn đám người Bành Bỉnh Tuyền nói. Đám người Bành Bỉnh Tuyền nghe vậy không khỏi lộ vẻ thất vọng, bọn họ vốn cho là Mạc Vấn sẽ trượng nghĩa cứu giúp, không ngờ Mạc Vấn lại quay sang quở trách bọn họ có lỗi. Mạc Vấn nói với bốn người xong, lại hướng đám người Minh Chân Tử nói, "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, chủ nhân bọn họ bị bệnh nên nóng lòng hành sự, khó tránh khỏi làm việc lỗ mãng, lễ phép không chu toàn, mong rằng Chân nhân nể mặt bọn họ đều là người Hán, lại đi tìm Cửu Diệp Thanh Liên đúng là để chữa bệnh nặng cho Viên tiểu thư mà hãy coi như tặng Cửu Diệp Thanh Liên cho bọn họ đi." Đám người Minh Chân Tử căn bản cũng không nghĩ tới Mạc Vấn sẽ dung cách này, nghe vậy không kìm được sững sờ. "Có thể hay không?" Mạc Vấn đứng thẳng người lên. Có những lúc nếu đối phương đã sợ mình rồi thì cũng nên cho họ một cái bậc thang để xuống, nếu cứ vênh váo hung hăng thì sẽ bức bách đối phương liều mạng phản kháng, nếu giao đấu với cao thủ Tử khí thì nhất định sẽ hao tổn rất nhiều linh khí. "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Tam Thanh đồng khí liên chi, Mạc Chân nhân nếu đã lên tiếng, bần đạo sao dám không nể mặt, bần đạo còn phải chạy về Nghiệp Thành hội họp cùng sư huynh, vậy xin từ biệt." Minh Chân Tử là người dày dạn kinh nghiệm, thấy không thể lấy được liền lập tức cáo biệt rồi dẫn người rời đi, Mạc Vấn chắp tay tiễn biệt. "Sư thúc, cứ như vậy mà đi sao?" Xa xa truyền tới tiếng đạo nhân trẻ tuổi không cam lòng. "Ngươi còn muốn gì nữa, hôm nay nếu không phải có ta ở đây thì hai người các ngươi sợ là đã bị kia cuồng đồ Thượng Thanh tông kia giết chết rồi." "Sư phụ, rõ ràng là bọn họ tham lam muốn cướp của, cứ như vậy để cho đi có phải quá tiện nghi cho bọn họ hay không?" Vô Danh cũng rất không cam lòng. "Trên đời người xấu rất nhiều, ta đâu thể giết hết được." Mạc Vấn cười nói. Mắt thấy truy binh đã thối lui, Bành Bỉnh Tuyền và ba người cùng tiến lên, quỳ một chân trên đất hướng Mạc Vấn cảm ơn, "Đa tạ Chân nhân trượng nghĩa cứu giúp." "Tiện tay mà làm thôi, không dám nhận lễ của các vị, ba vị tướng quân xin đứng lên." Mạc Vấn giơ tay khiêm tốn đáp. Viên tiểu thư được cứu cũng bước lên trước khẽ cúi đầu cảm ơn, "Đa tạ ân nhân cứu giúp." "Không dám, xin hỏi nữ thiện nhân thấy khó chịu ở chỗ nào?" Mạc Vấn hỏi, chẩn đoán bệnh có bốn phương pháp: nhìn, nghe, hỏi, sờ, theo thứ tự độ khó của bệnh mà dùng, với bệnh lý bình thường hắn chỉ cần nhìn là có thể chẩn đoán chính xác, nhưng Viên tiểu thư này khí sắc cũng không dị thường, lúc nói chuyện hô hấp ổn định, cho nên hắn rất tò mò không biết người này mắc loại bệnh gì? Viên tiểu thư nghe vậy rất là ngượng ngùng, cúi đầu không nói. Mạc Vấn thấy vậy trong lòng hơi nghi ngờ, không tiếp tục truy vấn nữa. Lại liếc mắt nhìn Chu Xương Đình một cái, phát hiện người này bị thương ở cánh tay không nặng. Nhìn qua Trương Ninh, thấy gã sắc mặt tái xanh, đây là do mất máu mà ra, cũng không có gì đáng ngại. "Vô Danh, mau tìm chút củi khô nổi lửa cho đỡ lạnh." Mạc Vấn quay đầu bảo Vô Danh. "Tiểu đạo trưởng xin dừng bước, chuyện này cứ giao cho bọn ta đi làm." Bành Bỉnh Tuyền cùng Chu Xương Đình trước khi Vô Danh kịp đứng dậy đã nhanh chân đi ra ngoài, Vô Danh nhìn Mạc Vấn một cái rồi xoay người cùng họ đi ra ngoài. "Trương thúc thúc, thúc mau ngồi đi." Viên tiểu thư đỡ Trương Ninh bị thương trên người dựa vào tường ngồi xuống. Trương Ninh người này dường như cũng không giỏi nói chuyện, sau khi ngồi xuống có ý muốn cùng Mạc Vấn nói chuyện nhưng lại không biết mở miệng thế nào, Viên tiểu thư là con nhà quan, không hoạt bát hay nói con gái như giang hồ, mặc dù rất cảm kích Mạc Vấn nhưng cũng không có nhiều lời để nói. Không lâu sau, ba người đi tìm củi khô trở lại, đốt một đống lửa. Viên tiểu thư không nói lời nào, Trương Ninh cùng Chu Xương Đình cũng đều ngậm tăm, chỉ có Bành Bỉnh Tuyền khá lanh lợi, xuất ra một bầu rượu đưa cho Mạc Vấn, "Chân nhân cứu tính mạng của bọn ta, vốn nên chân thành hậu tạ, thế nhưng hiện tại chẳng còn gì, chỉ có bầu rượu này, mời Chân nhân uống cho ấm người." "Đang lúc chạy trốn mà ngươi vẫn còn tâm trí mang rượu sao?" Mạc Vấn cười khoát tay. Hành động này của Bành Bỉnh Tuyền chỉ là để tìm cớ nói chuyện, thấy Mạc Vấn là người cởi mở gã cũng mừng rỡ trong lòng, ngồi xuống đất bên cạnh Mạc Vấn nói, "Xấu hổ, xấu hổ, không biết Chân nhân chuyến này định đi đâu?" "Ta muốn qua nước Lương một chuyến." Mạc Vấn đáp, lúc truy binh đuổi tới người này còn khuyên hắn cùng Vô Danh mau chạy trốn, cho nên hắn rất có hảo cảm với người này. "Chân nhân định đi tìm Lưu Chân chân đàm đạo sao?" Bành Bỉnh Tuyền cũng biết Mạc Vấn cùng Lưu Thiếu Khanh là đồng môn. "Lưu Chân nhân vẫn còn ở nước Lương ư?" Mạc Vấn hỏi ngược lại. Bành Bỉnh Tuyền nghe vậy lắc đầu nói, "Hình như không ở trong triều, Bành mỗ nghe Lưu Chân nhân đang đi tương trợ Ngụy vương truy quét người Hồ." Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, Lưu Thiếu Khanh ham hố công danh lợi lộc, vẫn luôn muốn lập công phi thăng, đời nào có chuyện ngồi nhà hưởng an nhàn, lúc này dĩ nhiên gã sẽ không ở Lương nước. "Vậy Chân nhân còn định đi Lương nước hay không?" Bành Bỉnh Tuyền cẩn thận hỏi. "Lũng quận cách nơi này có còn xa lắm không?" Mạc Vấn hỏi tiếp. "Chỉ hai trăm dặm nữa thôi. Tại hạ kính mời Chân nhân tới quận phủ nghỉ lại chơi mấy ngày, cũng cho Đô Đốc chúng ta hơi tận tình chủ nhà." Bành Bỉnh Tuyền lên tiếng mời. "Các ngươi sợ đám đạo sĩ kia quay trở lại thì có." Vô Danh bất mãn chen ngang một câu. Bành Bỉnh Tuyền nghe vậy hơi lúng túng, "Chân nhân đã nói vậy, bọn họ đương nhiên sẽ không tới lại nữa, nhưng tiểu đạo trưởng con mắt tinh tường, nói vậy cũng không sai, Bành mỗ mời Mạc Chân nhân đi cùng quả thật có ý nhờ giúp đỡ, ta sợ Lũng quận đã xảy ra biến cố rồi." "Sao Bành tướng quân lại nói vậy?" Mạc Vấn nhíu mày hỏi. "Không dối gạt Chân nhân, bọn ta vẫn luôn mang theo bồ câu báo tin, vào sáng sớm mấy ngày trước có phóng ra bồ câu báo tin đến Lũng quận cầu viện, chẳng biết tại sao mãi đến giờ viện binh tiếp ứng vẫn chưa tới, khiến bọn ta rất là lo lắng." Bành Bỉnh Tuyền than thở. "Vậy theo tướng quân, Lũng quận có thể đã xảy ra biến cố gì?" Mạc Vấn hỏi. "Lũng quận vốn là quận của nước Triệu, mấy năm trước đã bị nước Lương thu phục, sau có trọng binh đóng quân ở đây trấn thủ cửa ngõ phía Tây Nam. Trước mắt Ngụy vương cầm quyền, có một bộ phận rất đông người Hồ thua trận phải bỏ chạy, bọn ta trú đóng tại Lũng quận vừa vặn nằm ngay tuyến đường những người Hồ đó phải đi qua, người Hồ nếu muốn chạy khỏi Trung Nguyên nhất định phải đi qua Lũng quận. Nhưng Lưu Chân nhân lại truyền thư đến lệnh cho Lũng quận không được để cho người Hồ đi qua, Bành mỗ lo lắng nhóm người Hồ đó sẽ liều mạng với quân Lương chúng ta." Bành Bỉnh Tuyền vừa nói vừa bỏ thêm củi vào lửa. "Lũng quận hiện có bao nhiêu quân đang đóng?" Mạc Vấn hỏi, hành động này của Lưu Thiếu Khanh rõ ràng là muốn “nhổ cỏ tận gốc”, ý đồ chém tận giết tuyệt người Hồ. Nhưng gã lại quên mất rằng người Hồ bị dồn vào chân tường rất có thể sẽ “chó cùng rứt giậu” liều mạng, Lưu Thiếu Khanh chỉ vì cái lợi trước mắt mà không nghĩ đến bách tính Lũng quận sẽ phải chết, cái tật xấu này mãi vẫn không thay đổi. "Cung thủ ba vạn, kỵ binh hai vạn, còn có năm vạn bộ binh, tổng cộng mười vạn quân." Bành Bỉnh Tuyền thấp giọng đáp. "Mười vạn hùng binh canh giữ biên ải là rất nhiều rồi, Bành tướng quân lo nghĩ quá thôi." Mạc Vấn nói, quận phủ bình thường cùng lắm chỉ có hơn một vạn quân trấn giữ, mười vạn người canh giữ một quận sợ là ngay cả con ruồi cũng bay không thoát. "Chân nhân nói phải, nhưng nếu Lũng quận không phát sinh biến cố tại sao Đô Đốc vẫn chưa phái người tới tiếp ứng chúng ta?" Bành Bỉnh Tuyền thấp thỏm trong lòng. "Tướng quân đừng lo, đợi đến khi đến Lũng quận khắc rõ, bần đạo đã lâu chưa tới nước Lương, không biết quý quốc có nhưng ngôi chùa lớn nào?" Mạc Vấn nhân cơ hội hỏi thăm tin tức, hắn lần này tới nước Lương còn là vì muốn tìm Khổng Tước Vương. "Chùa? Nước Lương ta sớm đã không còn chùa rồi." Bành Bỉnh Tuyền nói. "Bị đập bỏ hết rồi sao?" Mạc Vấn khẽ nhíu mày, Lưu Thiếu Khanh có thái độ rất bất mãn với Phật giáo, sau khi cầm quyền nhất định sẽ tận lực loại bỏ Phật giáo. Bành Bỉnh Tuyền nghe vậy gật đầu liên tục, "Đừng nói đến chùa, nước Lương bây giờ ngay cả am miếu cũng không có một cái." "Vậy những tăng ni đi đâu?" Mạc Vấn vội vàng truy hỏi. "Hơn hai vạn tăng ni đều đã bị giam vào ngục, Lưu Chân nhân trước khi Đông chinh còn dùng bọn họ để tế cờ nữa." Bành Bỉnh Tuyền nói. "Giết hết rồi ư?" "Đều giết hết rồi...."