Tử Dương
Chương 389 : Tu vi địa tiên
Dịch: argetlam7420
Nhóm dịch: Naughty Dogs
Vô Danh nghe thấy thanh âm nghêm khắc của Mạc Vấn, mặc dù không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể ấm ức trở về.
"Con đem chỗ trúc tía kia cắt ra đi." Mạc Vấn khoát tay ra lệnh.
Vô Danh dạ một tiếng, vẻ mặt như đưa đám cầm dao chẻ củi đi ra sân làm việc, bởi vì Mạc Vấn không đáp ứng tâm nguyện của nó nên khi làm việc khó tránh khỏi uể oải lười biếng, Mạc Vấn biết nó đang lười biếng nhưng cũng lười khiển trách.
Dựa theo lẽ thường suy đoán, A Cửu sai người trở lại dương gian báo tin chứng tỏ tận thế vẫn còn cách một khoảng thời gian nữa, bởi nếu như tận thế đến ngay ngày hôm sau thì nàng cũng không cần phải mạo hiểm sai người báo tin như vậy rồi. Nhưng khoảng thời gian này dài bao lâu cũng không thế nào suy đoán, nếu như ý ông già nọ nói là “lục” thì tận thế hẳn sẽ cách đây sáu tháng nữa. Nếu như ông già kia nói là “lưu lại” thì thậm chí ngay cả hai ba tháng cũng chưa đến.
Đầu mối tới đây thì bị đứt, nhưng Mạc Vấn vẫn không từ bỏ việc suy đoán mà thử nghĩ theo một hướng khác, đó là thời điểm Thiên Đình truyền đạt ý chỉ xuống, trước khi tận thế buông xuống Thiên Đình cùng Địa phủ ắt sẽ phải cần một khoảng thời gian thu xếp giải quyết nốt các công việc liên quan. A Cửu là Tiệp Dư tại Âm phủ, địa vị rất cao, Thiên Đình một khi ban xuống ý chỉ thì nàng chắc chắn sẽ là một trong những người đầu tiên nắm được, nói cách khác, rất có thể Thiên Đình vừa truyền ý chỉ xuống thì A Cửu đã lập tức nghĩ ngay cách để thông báo cho hắn.
Tận thế buông xuống không phải chuyện đùa, một khi Thiên Đình cùng Địa phủ đóng cửa ngăn cách với thế gian thì thần không thể lên trời, quỷ không thể xuống đất, cho nên trước khi tận thế xảy ra phải gấp rút mời hết các vị thần lên Thiên Đình, câu hết hồn phách xuống Địa Phủ, những chuyện vụn vặt này không phải thứ có thể hoàn thành trong một hay hai tuần được.
Như vậy, đầu tiên là thời điểm tận thế giáng xuống đã có thể đại khái đoán ra, có lẽ đã khoảng tháng sáu. Mạc Vấn đưa ra suy đoán ấy là dựa trên sự đối chiếu với luật lệ trên Thiên Đình, Thiên Đình với thế gian có một số điểm rất giống nhau, số đếm chính là một trong số đó. Ba, bảy, chín, ba mươi sáu, bốn mươi chín, tám mươi mốt, một trăm, những con số này đều là những số được Thiên Đình sử dụng thường xuyên, tận thế là chuyện vô cùng trọng đại, nhất định phải do Ngọc Hoàng Đại Đế tự mình hạ chỉ. Là Đại La Kim Tiên đứng đầu Tam Giới, Ngọc Đế chắc hẳn sẽ không dùng những con số xấu, không đẹp, dựa theo lẽ thường hẳn sẽ là số chẵn, khả năng cao nhất là một trăm ngày sau, mà một trăm ngày sau cũng vừa vặn là vào tháng sáu.
Bởi vì tất cả chỉ là suy đoán nên Mạc Vấn không thể đảm bảo chắc chắn, nhưng tháng sáu có khả năng lớn nhất.
Được A Cửu truyền tin, khoảng thời gian sau đó Mạc Vấn chỉ đóng cửa ngồi trong nhà dốc lòng luyện khí, Vô Danh ở nơi này sớm đã chán ngấy, mùa đông vừa qua đi nó liền bắt đầu quấn lấy Mạc Vấn muốn đi nơi khác.
"Khi nào con luyện thuần thục Cầm Phong Quỷ Thủ cùng Truy Phong Quỷ Bộ chúng ta sẽ rời đi." Mạc Vấn nghiêm nghị nói.
"Sư phụ, hay ta cứ đi đi, con có thể vừa đi vừa luyện mà, nơi này chẳng thú vị chút nào." Vô Danh biết Mạc Vấn sẽ không nghêm khắc trách phạt nó nên càng bạo gan hơn.
"Con đã sống một mình ở núi Thái Ất suốt hai năm, tại sao lại không cảm thấy chán?" Mạc Vấn khẽ nhíu mày.
"Ở trên núi Thái Ất con có thể bắt chim nuôi gà a." Vô Danh nói.
"Nếu như con thích có thể xuống phía nam trấn mua hai con gà về nuôi." Mạc Vấn nói.
Vô Danh thấy năn nỉ không được, tròng mắt đảo liên tục, nhanh chóng nảy ra kế khác, "Sư phụ, ngân lượng của con tiêu hết rồi."
"Không cần tốn công xin xỏ vô ích, trước khi tháng sáu tới chúng ta sẽ không đi đâu cả." Mạc Vấn ngân cao giọng điệu.
Vô Danh thấy Mạc Vấn nhất quyết không đi thì không dám đòi hỏi nữa, ít ra nó cũng đã biết thời gian có thể rời đi nên chỉ đành chờ đợi.
Trong lúc luyện khí Mạc Vấn không thể tránh khỏi suy nghĩ chuyện khác, tận thế một khi xuất hiện thì đạo nhân chẳng những không cách nào thu nạp thiên địa linh khí, mà thậm chí ngay cả mượn dùng thiên địa linh khí thi triển pháp thuật cũng không thể, nếu muốn làm pháp cũng chỉ có thể sử dụng linh khí bản thân. Loại hiện tượng này xuất hiện thể hiện Thiên Đình đang làm việc khá công bằng, vì nếu không thì khi tận thế tới những người tu hành liền có thể tung hoành không chút kiêng kỵ, mất đi sự giám sát của Thiên Đình con người ta liền sẽ bộc lộ ra những mặt xấu xa ghê tởm nhất, giết người đoạt vị là chuyện dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng trên đời không có cái gì là tuyệt đối, sau khi tận thế giáng xuống vẫn còn một phương pháp có thể bổ sung linh khí nữa, đó chính là dùng Bổ Khí Đan. Có điều Bổ Khí Đan từ trước đến giờ luôn rất khó dung luyện, số lượng cực ít, cơ hồ có thể bỏ qua không tính đến.
Suốt cả một tháng, Mạc Vấn trừ thỉnh thoảng dạy Vô Danh tập luyện võ nghệ, thời gian còn lại đều chỉ ngồi Luyện Khí, tận thế đến đối với hắn mà nói cũng không có gì quá nghiêm trọng, nhưng “cẩn tắc vô áy náy”, đề phòng không bao giờ là thừa, ngoài ra sở dĩ hắn điên cuồng tích tụ linh khí còn có một nguyên nhân sâu xa hơn nữa, đó chính là Tam Giới một khi bị ngăn cách, Tứ Hải Long Tộc cũng sẽ mất đi ràng buộc, bọn họ vô cùng có khả năng sẽ lên bờ gây chiến.
Tới đầu tháng tư, tiền nong đã tiêu hết, Mạc Vấn vốn định trở về đạo quán lấy, nhưng sau khi cân nhắc lại không trở về nữa, nếu trở về đạo quán lão Ngũ nhất định sẽ nằng nặc đòi đi theo hắn, mặc dù lâu nay hắn đã quen sống cùng với lão Ngũ, nhưng lão Ngũ bây giờ đã có nhà cửa vợ con, không thể lại để gã đi bôn ba theo hắn khắp nơi như trước nữa.
Thời buổi loạn lạc nhưng vẫn có nhà giàu, người làm giàu bất chính cũng không phải số ít, thó chút vàng bạc châu báu vẫn là có thể, kẻ nào không cho liền đánh, rốt cuộc vẫn phải móc ra.
Bất tri bất giác lại là một tháng, tới tháng năm, linh khí trong cơ thể Mạc Vấn đã vô cùng dồi dào, mặc dù chưa thể nghiên cứu ra pháp môn tu hành nội đan thích hợp cho người thường luyện nhưng bản thân tu vi nội đan của hắn đã đạt đến cảnh giới hóa cảnh, linh khí tích luỹ tới mức độ nhất định bắt đầu sinh ra biến đổi về chất, kinh mạch dần dần mở rộng, linh khí càng tinh thuần thì uy lực càng mạnh mẽ, thu phóng càng tùy tâm, lúc trước Mạc Vấn nhún một cái chỉ có thể bay được ba bốn dặm, mà nay có thể vận khí bay một hơi liền bảy tám dặm không cần hạ xuống đất mượn lực, linh khí xuất ra có thể kéo dài đến mười trượng.
Tới trình độ này đã là mức độ tột cùng một đạo nhân Tử khí có thể đạt tới, cũng là sức mạnh lớn nhất mà phàm nhân có thể đạt đến, tiếp theo việc cần phải làm chỉ còn một, đó là thông qua luyện khí loại bỏ hoàn toàn trọc khí trong cơ thể, tích lũy công đức phi thăng Tiên giới.
Mạc Vấn có ý định loại bỏ nốt số trọc khí còn lại trong người, nhưng tu luyện mấy ngày liền hiệu quả vẫn còn quá nhỏ.
Ngày mười lăm tháng năm, buổi sáng giờ Thìn, trong lúc Mạc Vấn đang ngồi trong phòng luyện khí thì chợt nghe trên trời truyền tới tiếng tiên nhạc, trước đó hắn đã từng trải qua chuyện tương tự nên biết ngay đây là nghi thức Thiên Đình tới tiếp đón người phi thăng. Do bản thân tu vi đã đạt tới cảnh giới tối cao người phàm có thể đạt tới, nên đối với việc Thiên Đình tiếp đón Mạc Vấn cũng không lấy làm kinh ngạc, bước xuống giường mang giày đi ra cửa.
Lúc ra cửa tiếng tiên nhạc đã dừng lại, Tiên Nhân tu vi khác nhau thì có lễ nghi tiếp đón khác nhau, Địa Tiên là Tiên Nhân cấp bậc thấp nhất, lễ nghi đơn giản, chỉ có mấy vị nhạc công không có lễ nghi tiếp đón.
"Sư phụ, người mau nhìn kìa." Vô Danh mặt đầy vẻ ngạc nhiên chỉ đám mây trên trời.
"Thiên quan sắp đến rồi, con đứng sang một bên, không được thất lễ." Mạc Vấn khoát tay bảo Vô Danh.
Lần này thiên quan đến truyền chỉ là một người trung niên, mặc quần áo Thiên đình, cưỡi mây bay tới gần rồi mở khay gỗ tiểu đồng đang cầm bên cạnh ra, cầm lấy một quyển lụa vàng hô, "Thượng Thanh tông Thiên Khu Tử nghe chiếu."
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn." Mạc Vấn chắp tay hành lễ.
"Ngọc Đế chiếu chỉ: Thượng Thanh Càn đạo Thiên Khu Tử, tuân theo thiên đạo chân chính, tu hành đắc đạo, chứng nhận Địa Tiên vị, nay cho phép được phi thăng lên Thiên Đình nhậm chức, khâm thử." Thiên quan truyền chỉ đọc to.
Ý chỉ lời lẽ ngắn gọn nhưng Mạc Vấn cũng không cảm giác quá bất ngờ, Địa Tiên ở Thiên Đình thuộc về hạng tạp dịch sai vặt, có rất nhiều Địa Tiên tu luyện cả đời vẫn không thể nâng cao tu vi, ý chỉ ngắn gọn cũng hợp tình hợp lý, nếu là tiếp đón Thiên Tiên ý chỉ sẽ lâu hơn một chút, tiếp đón Kim Tiên quy củ sẽ khá dài dòng.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo xin chân thành cảm tạ, xin thượng quan chuyển lời tới thánh nhân rằng bần đạo có chuyện trong người, không thể lên Thiên Đình lĩnh mệnh." Mạc Vấn trực tiếp cự tuyệt, mỗi lần có người đắc đạo Thiên Đình đều sẽ cử hành tiếp đón, nhưng phi thăng hay không là do đạo nhân đó tự quyết định.
"Chân nhân tuổi trẻ tài cao, tâm như hồng hạc, ngày sau tiền đồ nhất định sẽ không thể đo đếm được. Trương mỗ còn có chuyện quan trọng trong người, vậy xin đi trước." Vị thiên quan nghe vậy mỉm cười nói với Mạc Vấn.
"Bần đạo mạo muôi, xin hỏi Trương thiên quan lần này Thiên Đình ban xuống mấy đạo chiếu chỉ?" Mạc Vấn chắp tay hỏi, việc truyền chỉ bình thường đều là thiên quan một mình đi làm, từ xưa đến nay chưa bao giờ thấy có chuyện tiên đồng cầm khay đi cùng.
Thiên Đình có quy củ của Thiên Đình, có những lời thiên quan không thể nói được, nhưng Mạc Vấn tuổi còn trẻ mà đã được chứng nhận Địa Tiên, ngày sau không chừng sẽ là cấp trên của gã, không thể tuỳ tiện đắc tội được, chỉ có thể lắc đầu cười khổ, "Ngày hôm nay Trương mỗ đã đi được ba nơi rồi, vẫn còn mấy chỗ nữa, công việc bộn bề không rảnh hàn huyên, khi nào rảnh rỗi sẽ lại cùng Chân nhân tâm sự."
"Thiên Khu Tử cung tiễn." Mạc Vấn chắp tay hành lễ.
Vị thiên quan cũng khom người đáp lễ rồi dẫn tiên đồng cùng mấy tên nhạc công Thiên Đình cưỡi mây bay về hướng đông.
Sau khi Thiên quan đi rồi, Vô Danh mặt đầy vẻ kinh ngạc xán lại gần, "Sư phụ, tại sao người không đi làm thần tiên?"
"Địa Tiên ở Tiên giới chỉ là hạng người hầu tạp dịch, khá hơn nữa cũng cùng lắm chỉ làm thổ địa, không nhận cũng được." Mạc Vấn thuận miệng đáp, lúc trước hắn liếc mắt trông thấy trên khay gỗ kia có không ít cuộn vải vàng, do đứng hơi thấp nên không thấy rõ số lượng cụ thể, nhưng có lẽ phải đến bảy tám cuốn. Trước đó Trương thiên quan còn nói đã đi được ba chỗ rồi, một lần thăng chức hơn chục vị Địa Tiên, loại chuyện này rất là hiếm thấy.
"Sư phụ, hay là người không yên tâm về con nên mới không chịu tiếp chỉ?" Vô Danh vành mắt hơi đỏ.
"Không cần đoán bừa, ta vốn đã không thích thú gì vị trí Địa Tiên." Mạc Vấn không đi vào nhà mà ngồi bệt xuống gần cửa chính, giờ đang là giờ Thìn, mặt trời lên cao, ánh sáng chan hoà chiếu xuống vạn vật.
Vô Danh mặc dù ương ngạnh nhưng rất có hiếu, đi theo Mạc Vấn tới cửa, nức nở nói, "Sư phụ, là con đã liên lụy người."
"Thật sự chuyện không liên quan đến con, không biết Mã đạo trưởng lúc trước có kể cho con nghe chuyện Thiên Giới chưa. Tiên Nhân khác với hệ thống quan lại ở thế gian, một khi đã chính thức nhận vị trí Địa Tiên liền không cách nào lên chức được nữa, vi sư giờ mới ngoài ba mươi, há có thể đi làm chân bưng bê sai vặt cho người ta?" Mạc Vấn lên tiếng cười nói.
"Thật ạ?" Vô Danh nửa tin nửa ngờ.
"Thật." Mạc Vấn gật đầu một cái.
"Sư phụ, thần tiên có bao nhiêu loại?" lòng hiếu kỳ của Vô Danh lại nổi lên.
"Tiên nhân chia ra làm năm phẩm cấp tương ứng với năm tu vi, Tam Thanh Tổ Sư là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, chí cao vô thượng. Giúp việc cho họ là Đại La Kim Tiên, tiếp đến là Kim Tiên tương tự như quan lại, Thiên Tiên là lính tốt, thấp kém nhất là Địa Tiên, Địa Tiên không có bản thể, chỉ có linh hồn." Mạc Vấn nói.
"Sư phụ, người muốn tu đến phẩm cấp nào?" Vô Danh lại gần.
Mạc Vấn nghe vậy chỉ cười, khoát tay nói, "Thu dọn đồ đạc đi, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này."
Vô Danh đã sớm chán muốn chết, nghe Mạc Vấn nói vậy liền hoan hô một tiếng, chạy vào phòng chỉnh đốn hành lý.
Mạc Vấn đứng thẳng dậy, nhắm mắt hít một hơi, Thiên Đình đã bắt đầu mời gọi Tiên Nhân phi thăng chứng minh tận thế sắp đến, lúc này hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, trong cơ thể đã tích luỹ được lượng linh khí đủ để ứng phó với mọi biến cố có thể xảy ra.
"Sư phụ, bây giờ mình đi đâu đây?" Vô Danh vai khoác túi quần áo nhảy chân sáo ra khỏi cửa.
"Tìm một đạo quán để thụ lục cho con..."
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
164 chương
1 chương
813 chương
81 chương