Tử Dương
Chương 386 : Người câm
Dịch: argetlam7420
Nhóm dịch: Naughty Dogs 🐾
Mạc Vấn chỉ muốn dạy cho Vô Danh cách hành xử quyết đoán, thấy Vô Danh đã đưa ra quyết định hắn lập tức tung người bay xuống phố.
Lúc này đám người kia đã lôi hết đàn ông trong nhà phù ông nọ ra một khoảng đất sắp sửa khai đao, thấy Mạc Vấn lăng không hạ xuống ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, rối rít thu đao lui về phía sau.
Cả nhà Phùng thị thấy một bóng người từ trên trời hạ xuống, biết đây là một cao thủ võ nghệ, lập tức kêu khóc nhào tới hai trước mặt Mạc Vấn cầu cứu, "Đạo trưởng, xin hãy cứu mạng chúng ta."
Mạc Vấn không trả lời ngay, mà đảo mắt quan sát vẻ mặt mọi người xung quanh, đám người kia mặc dù bị giật mình lùi về sau nhưng vẻ mặt cũng không quá sợ hãi, đao kiếm trong tay vẫn nắm chặt, điệu bộ hung hãn.
"Ngươi là ai, đến đây làm gì?" Gã thủ lĩnh bước lên trước, con người đáng sợ nhất là khi tụ tập thành đám đông, một khi đã tụ tập thì dũng khí liền tăng vọt, không hề kiêng nể gì hết.
"Ngươi nói bọn họ cấu kết với người Hồ, có bằng chứng không?" Mạc Vấn nhíu mày hỏi.
"Ngươi không phải người ở đây, khôn hồn thì đừng chõ mõm vào chuyện của chúng ta." Gã thủ lĩnh nắm chặt thanh đao trong tay, gằn giọng nói.
Cả nhà họ Phùng thấy Mạc Vấn có ý che chở cho họ, khát vọng cầu sinh càng tăng lên, lão chủ nhà lúc trước bị ngất đi nay đã tỉnh lại, khẩn khoản thưa: "Thưa đạo trưởng, Phùng mỗ lúc còn trẻ đã từng nhờ một vị lão đạo trưởng xem mệnh, nói rằng sau này nhà ta sẽ bị hiếm muộn, cho nên sau khi dựng nên cơ nghiệp Phùng mỗ vẫn luôn thành tâm hướng thiện, cả đời không làm chuyện gì trái lương tâm, thường xuyên tặng lại quần áo phát cháo miễn phí, xây cầu làm đường cho dân chúng, nhờ vậy nên cách đây mấy năm ta may mắn mới có được mụn con, đạo trưởng, ngài nhất định phải minh xét, làm chủ cho chúng ta a."
Mạc Vấn chưa kịp trả lời, trong đám người đã có kẻ chen miệng, "Phùng Mặc Long, ngươi đừng tưởng rằng có tên đạo sĩ từ đâu mò tới mà có thể thoát chết, ngươi làm điều ác gì trăm họ ở La Thành ai mà không biết, ai mà không hiểu, ngươi tội ác tày trời, hôm nay chính là ngày giỗ nhà ngươi đó."
Mạc Vấn nghe vậy cười nhạt, quay đầu lại hỏi, "Người ta thường nói “Bắt kẻ gian phải bắt thành đôi, bắt kẻ trộm phải bắt quả tang”, chỉ cần ngươi đưa ra bằng chứng chứng minh Phùng gia làm ác, bần đạo sẽ lập tức rời đi, tuyệt không nhúng tay vào chuyện này."
"Mảnh đất ở phía Tây thành kia vốn là của nhà ta, nhưng mấy năm trước bị lão cấu kết với cẩu quan cướp đoạt trắng trợn, nhà lão có mấy trăm mẫu ruộng tốt đều là cướp của trăm họ đấy. Ngươi muốn chứng cớ chứ gì, ta chính là chứng cớ, những trăm họ chịu khổ này chính là chứng cớ." Người đàn ông kia tay cầm một cây đao nói, dáng vẻ chính nghĩa hiên ngang. Gã vừa nói ra, dân chúng vây quanh lập tức cao giọng phụ họa, trong đó không thiếu người nhân cơ hội dè bỉu, chê bai Mạc Vấn ăn cơm nhà, vác tù và hàng tổng.
Lão chủ nhà họ Phùng nghe thế, tức giận nói lại: "Phùng Quý Lâm, cha ngươi năm đó vì cứu ngươi ra tù mới phải đem mười mẫu ruộng ở thành Tây bán cho ta, ngươi làm người phải có lương tâm chứ, mười mẫu đất cằn cỗi đó mà lại có giá đến hai mươi lượng vàng à?".
"Vô Danh, con thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?" Mạc Vấn quay sang trưng cầu ý kiến Vô Danh.
"Sư phụ, bọn họ rõ ràng đang bắt nạt người khác, ta không thể thấy chết mà không cứu." Vô Danh đã mười hai tuổi, mặc dù vốn sống chưa có nhiều, nhưng vẫn đủ để phân rõ thị phi.
Những lời này của Vô Danh đã chọc giận đến mọi người, trong đám đông có người ném một hòn đá thẳng về hướng hai người. Mạc Vấn lập tức bước ra che chắn cho Vô Danh, tùy ý để hòn đá ném trúng bản thân.
Hơn hai mươi người kia thấy được cử động của Mạc Vấn, cho rằng hắn chỉ là loại võ công bình thường, gã thủ lĩnh hét lớn huơ đao nhằm Mạc Vấn bổ tới, "Tên đạo sĩ thối với Phùng Mặc Long là cùng một giuộc cả, bà con cùng nhau giết chết hắn đi."
"Nếu con sợ thì cứ nhắm mắt lại." Mạc Vấn rút trường kiếm ra khỏi vỏ.
Động thủ không lưu tình, đã lưu tình thì không động thủ, hai bên thực lực cách nhau quá xa, chớp mắt một cái, hơn hai mươi người tất cả đều bị giết chết.
Bởi vì có Vô Danh bên cạnh, Mạc Vấn sợ nó bị ảm ảnh nên lúc xuất kiếm không chặt đứt đầu, mà cố ý nhằm vào tim để bọn họ được chết toàn thây.
Chớp mắt một cái giết chết hơn hai mươi người, khung cảnh quỷ dị khiến đường phố vốn đang huyên náo chợt yên lặng như tờ.
Mạc Vấn biết dân chúng sau khi khôi phục tinh thần sẽ nháo nhác bỏ chạy, liền mau chóng lên tiếng nói, "Kẻ nào lấy oán trả ơn, vu oan hãm hại người tốt, giết hết không tha!"
Mạc Vấn vừa dứt lời mọi người liền bỏ chạy tứ tán, chốc lát sau mấy ngàn người đã chạy trốn không còn một mống.
"Đa tạ ân cứu mạng của đạo trưởng." Cả nhà Phùng thị vẫn còn quỳ rạp xuống đất khóc tạ.
"Hai thầy trò ta sẽ chỉ dừng lại ở chỗ này một đêm thôi, các ngươi mau sớm chạy thoát thân đi." Mạc Vấn xoay người bảo Vô Danh, "Sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi."
Nhà họ Phùng tìm được đường sống trong chỗ chết, lòng cảm kích không sao tả hết, liên tục quỳ xuống đất bái tạ, khóc hỏi đạo hiệu Mạc Vấn, không hỏi cũng biết là để khắc bài vị thờ cùng.
"Nơi này đã không phải chỗ an toàn nữa, nhanh chóng thu xếp đi." Mạc Vấn nói với Phùng thị xong mang Vô Danh bước về phía nam.
"Sư phụ, chúng ta cũng đi thôi." Vô Danh nói.
"Đạo bào vẫn chưa may xong, ngày mai hẵng đi." Mạc Vấn nói.
Bởi vì lúc trước giết người quá dã man, hai người đi đến đâu dân chúng bỏ chạy đến đó, cửa hàng đình viện thi nhau đóng cửa.
"Vô Danh, con đang nghĩ gì trong lòng vậy?" Mạc Vấn thấy Vô Danh chỉ cắm đầu mà đi bèn hỏi.
Vô Danh lắc đầu một cái, không trả lời.
"Lúc trước có người lấy hòn đá ném con, vi sư không làm phép hất bay hòn đá kia đi mà lại dùng thân mình bảo vệ con, bởi thế nên bọn họ mới lầm tưởng vi sư võ nghệ không cao siêu, lập tức trở mặt động thủ. Nếu vi sư không có bản lĩnh thì lúc này đã bị bọn họ giết chết rồi, con phải nhớ, nếu bản thân chưa đủ mạnh thì dù gặp chuyện bất bình đến mấy cũng chớ vội ra tay." Mạc Vấn lên tiếng dặn dò.
"Vâng, sư phụ, con nhớ rồi." Vô Danh cúi đầu đáp.
Từ trong thành đi trọn một vòng, không có nhà trọ nào mở cửa cho hai người, Mạc Vấn liền dẫn Vô Danh đến chỗ một gác chuông, bẻ gãy ổ khóa đi vào, nằm trong gác chuông trong tránh gió qua đêm.
Sáng sớm hôm sau, thầy trò hai người đi đến tiệm vải, chủ tiệm vẻ mặt sợ hãi giao chiếc đạo bào mới may cho hai người, Vô Danh cởi áo cũ ra, mặc bộ đồ mới vào rồi theo Mạc Vấn tiếp tục lên đường.
Có Vô Danh đi cùng, tốc độ tự nhiên không thể nhanh được, hai người mỗi ngày chỉ có thể đi được mấy chục dặm, lúc đi đường Mạc Vấn đem kinh văn Thượng Thanh cùng kinh văn làm pháp lần lượt truyền thụ cho Vô Danh. Vô Danh thiên tư thông minh, kinh văn khó đọc thế nào chỉ cần nghe qua hai lần liền có thể ghi nhớ, bảy ngày sau đã đem các loại kinh văn nhớ kỹ trong lòng.
Những thành trì hai người đi qua có cái đã nằm trong tay người Hán, có cái thì vẫn do người Hồ cai quản, thỉnh thoảng lại bắt gặp một vài trận chiến lớn nhỏ, gặp phải nơi chiến sự Mạc Vấn đều sẽ dẫn Vô Danh đi vòng.
Dần dần theo thời gian, Vô Danh thấp thỏm hồi hộp dần dần biến mất, ở cùng Mạc Vấn càng ngày càng thân thiết hoạt bát hơn, nó bắt đầu quấn lấy Mạc Vấn xin học tập võ nghệ cùng đạo pháp.
Học tập đạo pháp thì phải có linh khí tu vi làm trụ cột, mà tu hành linh khí là một quá trình lâu dài, Mạc Vấn cân nhắc một chút rồi bắt đầu truyền thụ cho Vô Danh Cầm Phong Quỷ Thủ cùng Truy Phong Quỷ Bộ.
Khác với Vô Lượng Sơn, vừa đi vừa tu luyện là một quá trình rất gian khổ, dọc đường đi không thể biết sẽ gặp phải chuyện gì, đi về phía Bắc được mấy ngày, hai người một lần nữa gặp một toà thành trì, tòa thành trì này vẫn còn nằm dưới sự khống chế của người Hồ, người đi vào thành đều cần phải kiểm tra. Do hắn dắt theo trẻ nhỏ, nên quân sĩ gác cửa thành cũng không có ngăn trở hai người.
Trên đường lớn thỉnh thoảng có thể bắt gặp binh lính người Hồ xếp thành hàng đi tuần, Mạc Vấn sau khi vào thành trực tiếp dẫn Vô Danh đi về phía đông thành.
"Sư phụ, người định đi đâu?" Vô Danh hỏi.
"Có một con yêu quái trà trộn trong dân gian, ta và con thử đến đó xem một chút." Mạc Vấn nói, lúc vừa bước vào thành hắn liền nhận ra được phía đông thành có một đạo yêu khí, căn cứ vào khí tức thì hẳn là một con lợn thành tinh.
Vô Danh nghe vậy cảm thấy tò mò, "Sư phụ, là yêu quái gì thế?"
"Đến đó xem liền biết." Mạc Vấn cười nói.
Không lâu lắm, Mạc Vấn men theo khí tức đi tới khu vực có yêu khí, đây là một trạm vận chuyển hàng hoà, bên ngoài có hàng rào vây quanh, bên trong là một cái sân rất rộng, chất đống các loại lương thực cùng dược thảo hàng hóa, chính giữa sân có một đám người đang vác bao thóc chuyển lên xe ngựa.
"Sư phụ, yêu quái ở đâu?" Vô Danh đảo mắt nhìn quanh nhưng không phát hiện ra điểm dị thường.
"Trong năm người kia có một người là do yêu quái biến thành, con thử nhìn kỹ xem là ai?" Mạc Vấn giơ tay chỉ về phía năm người đàn ông đang khuân vác.
"Chính là cái người đang la mắng." Vô Danh quan sát chốc lát rồi nói.
Mạc Vấn lắc đầu.
"Có một người mặc áo đen, lúc nào cũng chọn cái bao nhẹ nhất để vác, có phải là hắn không sư phụ?" Vô Danh lại hỏi.
Mạc Vấn lại lần nữa lắc đầu.
"Nhưng chắc chăn không thể là gã người câm đi chân đất được." Vô Danh nghiêng đầu nhíu mày.
"Vì sao lại không thể là hắn?" Mạc Vấn cười hỏi.
"Lúc người khác mắng hắn hắn đều không nói gì, chỉ cúi đầu làm việc, làm gì có con yêu quái nào chịu uất ức như vậy chứ." Vô Danh giơ tay lên chỉ.
Mạc Vấn cười vui vẻ rồi kéo Vô Danh ngồi xuống một góc tường rào, quan sát con yêu vật.
"Sư phụ, nó trốn ở đây muốn làm chuyện xấu gì vậy?" Vô Danh lòng tràn đầy nghi ngờ.
"Không phải tất cả dị loại đều sẽ làm việc ác, có những con yêu vật tuy có yêu khí nhưng lại không hề có ý xấu, con ngựa kia dù đứng rất gần nó những cũng không hề tỏ ra kinh sợ đó thôi." Mạc Vấn lên tiếng giải thích, cái hay của việc hành tẩu bốn phương chính là có thể quan sát và trải nghiệm nhân tình thế thái, lý do con yêu vật này trà trộn vào đây khiến hắn rất là tò mò.
Vô Danh nghe Mạc Vấn dạy bảo thì dạ một tiếng, lại nghiêng đầu quan sát yêu vật kia, xe ngựa rất nhanh đã được chất đầy, phu xe đánh xe ngựa rời đi, sau đó lại tới một chiếc nữa, không lâu lắm xe lại chất đầy bao thóc, lúc này đã đến buổi trưa tan tầm, bốn người khuân vác đều nhận được tiền công, chỉ riêng gã người câm là được một bát cơm canh.
"Sư phụ, có muốn đi theo nó không?" Vô Danh chỉ gã người câm ăn cơm xong đi ra khỏi trạm.
"Không cần, nó sẽ còn trở lại." Mạc Vấn lắc đầu nói, lúc này tu vi của hắn đã đạt đến độ khí tức thu phát tuỳ ý, ngày thường khí tức thu liễm, yêu vật ở rất gần cũng không thể nhận ra được hắn đến.
Yêu vật kia rất nhanh biến mất ở đầu đường, Mạc Vấn ngưng thần cảm giác đường đi của nó, phát hiện nó ra khỏi thành trì liền tiến vào ngọn núi phía đông, tiến vào vùng núi sau bắt đầu đi lại khắp nơi, sau nửa canh giờ khí tức dừng lại ở một nơi nào đó trong núi.
Chưa tới nửa giờ, khí tức con yêu vật lại bắt đầu di chuyển, buổi chiều giờ Mùi đã lại có mặt ở trạm chuyển hàng.
"Đi, đến hang ổ của nó quan sát một chút." Mạc Vấn vỗ vai Vô Danh vừa mới chợp mắt.
Hai người đi vòng ra khỏi thành, xuyên qua đồng ruộng vào vào trong núi.
"Sư phụ, làm sao người biết được nó đã từng đi qua nơi đó." Vô Danh hỏi.
"Ta có thể nhận ra được khí tức của nó để lại, sau này con cũng sẽ làm được như vậy." Mạc Vấn thuận miệng đáp.
Từ trong núi đi nửa giờ, hai người đi tới một ngôi mộ, đây là ngôi mộ của một gia đình nghèo, nhìn vào địa thế cũng không quá Phong Thủy, mộ phần xây đắp không cao, cỏ dại đã mọc cao quá gối, hiển nhiên là có rất ít người tới phúng viếng.
Mạc Vấn nhớ rõ vị trí lúc trước yêu vật kia dừng lại, đi tiếp một đoạn lại phát hiện một khu mồ mả nữa, tuy vậy khu này không hoang vu như khu trước, chung quanh nấm mồ không có cỏ dại, nấm mồ cũng không bị sụp đổ, hiển nhiên đã có người thường xuyên dọn dẹp đắp đất.
Ở cách đó không xa có một bụi cỏ, cỏ dại đều bị đè cho bằng phẳng, trong bụi cỏ có mấy bộ quần áo cũ nát cùng vài củ sắn.
"Sư phụ, nơi này có mùi gì hôi hôi." Vô Danh hỏi.
"Yêu vật kia chính là một con lợn mà." Mạc Vấn liếc mắt nhìn bia mộ, trên bia có viết tên chủ nhân cùng ngày sinh ngày mất, do thời gian quá lâu, chữ viết trên bia đã bị nước mưa rửa trôi, nhiều chữ đã khó mà nhận ra, nhưng thông qua hai chữ “Nguyên Bình” có thể đoán được ngôi mộ này đã được xây từ thời Tây Hán cách đây bốn trăm năm.
"Sư phụ, đây có phải nơi chôn cất chủ nhân trước của nó không." Vô Danh mơ hồ đoán được chân tướng.
"Cũng có thể là vị ân nhân đã từng giúp đỡ nó." Mạc Vấn gật đầu nói, phần mộ đã cách đây bốn trăm năm, con Trư Yêu kia cũng vừa đúng khoảng bốn năm trăm năm đạo hạnh.
"Thì ra nó ở chỗ này là thủ lăng cho chủ nhân a, nó đã thành tinh rồi, sao còn phải đi làm phu khuân vác?" Vô Danh vừa cảm động nhưng cũng vừa nghi hoặc.
"Bốn năm trăm năm đạo hạnh đối với cầm thú mà nói cũng không tính là sâu, thần trí nó vẫn chưa phát triển hoàn toàn, nó lại là heo nhà thành tinh, chắc là năm xưa đã quen được con người cho ăn, nên mặc dù có thể tự do kiếm ăn nhưng vẫn không từ bỏ thói cũ, đi thôi, đi về xem nó thế nào." Mạc Vấn xoay người trở về.
Trên đường trở về thành, Vô Danh liên tục cảm thán con heo này rất là trung nghĩa, lại có thể vì chủ nhân hoặc ân nhân túc trực bên linh sàng. Mạc Vấn nghe vậy trong lòng an tâm, Vô Danh có thể biết được dị loại không phải con nào cũng đều xấu, sau này nó sẽ dễ dàng tiếp nhận cùng lĩnh hội giáo lý Thượng Thanh Tông hơn.
Hai người trở lại trạm, gã người câm mập mạp kia còn đang xếp hàng lên xe, bởi vì không có người trông coi, những người khác đều đã nhân cơ hội nghỉ ngơi hết, chỉ còn mình nó tiếp tục làm việc, nhưng nó cũng không nửa câu oán hận, chắc hẳn trước đó những chuyện tương tự cũng thường phát sinh.
Đứng ngoài cửa một lát, Mạc Vấn mang Vô Danh bước thẳng vào, Trư Yêu kia liếc một cái liền phát hiện có một đạo nhân đang đi về hướng mình, tức thì bị đến hồn phiêu phách tán, đứng im tại chỗ toàn thân run rẩy.
"Hai ngươi tìm ai?" Một gã lười biếng quát hỏi Mạc Vấn.
Mạc Vấn không thèm để ý đến gã, bước tới trước mặt Trư Yêu kia, đưa tay vào ngực lấy ra hộp phù.
Trư Yêu kia trông thấy Mạc Vấn xuất ra lá bùa, cho là Mạc Vấn định bắt nó, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng cảm nhận được khí thế cường đại của Mạc Vấn, nó tự biết khó mà trốn thoát, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.
Mạc Vấn đưa tay nâng nó lên, từ trên lá bùa viết một hàng chữ, "Không thể giết, không được hàng phục.", đóng dấu pháp ấn gấp lại rồi giao cho Trư Yêu kia, "Nếu có tay đạo nhân nào muốn bắt ngươi thì cứ đưa vật này, đảm bảo sẽ không sao."
"Này, đạo sĩ kia, hắn là người câm, ngươi có chuyện gì cứ nói với chúng ta." Phía sau lại truyền tới tiếng gào.
Gã người câm vốn tưởng rằng Mạc Vấn sẽ hàng phục nó, không ngờ Mạc Vấn chẳng những không hàng mà còn giúp nó, đã lâu rồi mới có người quan tâm chiếu cố khiến nó cực kỳ cảm động, nước mắt giàn giụa, nhưng nó chưa thể nói được tiếng người, nhận lấy lá bùa chỉ có thể quỳ xuống đất dập đầu, trán đụng cồm cộp xuống đất.
"Mẹ, tên đó vừa câm vừa điên khùng, nói chuyện với gã làm gì. Hai ngươi rốt cuộc là ai, tới đây tìm người hả?"
Mạc Vấn dùng mắt ra hiệu với Vô Danh, hai người xoay người rời đi.
"Sư phụ, nếu như gặp phải tăng nhân muốn hàng nó thì lá bùa của người có hiệu nghiệm không?" Vô Danh hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu, người trong Đạo Môn nhìn thấy con dấu của Mạc Vấn, bất kể là ai đều sẽ phải nể mặt hắn mấy phần, nhưng tăng nhân thì khó mà nói được, hắn cùng tăng nhân quan hệ không tốt lắm, nếu nhìn thấy lá bùa của hắn, nói không chừng đối phương vốn có ý định tha cho nó sẽ lại thay đổi chủ ý hàng phục nó cũng nên.
Mạc Vấn không muốn ở lâu trong thành trì của người Hồ, liền dẫn Vô Danh tiếp tục lên đường, cuối mùa thu tiết trời tối sớm, giờ Dậu canh ba màn đêm đã buông xuống, Mạc Vấn đảo mắt nhìn mãi vẫn không có tìm được chỗ nghỉ chân, chỉ có thể cùng Vô Danh đi đường suốt đêm.
Lúc canh hai, trong núi nổi gió, canh hai nổi gió là dấu hiệu cho thấy sắp có mưa rất to, Mạc Vấn sợ Vô Danh dầm mưa bị cảm, liền vác nó lăng không bay đi, không lâu sau, phía trước xuất hiện một kiến trúc bằng đá cũ kỹ, nhìn qua tựa hồ là một ngôi chùa bỏ hoang, lúc này đã bắt đầu mưa, Mạc Vấn bất chấp nghĩ nhiều, cõng Vô Danh nhanh chóng đi vào...
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
164 chương
1 chương
813 chương
81 chương