Tử Dương

Chương 364 : Tai họa tới bất ngờ

Dịch: gatrongdibo Biên: argetlam7420 Nhóm dịch: Naughty Dogs  Sự việc xảy ra hết sức đột ngột, Mạc Vấn theo bản năng ngây người trong chốc lát, đợi đến khi kịp phản ứng lập tức đạp đất lao theo, nhưng quên mất dưới chân chính là sàn gỗ chứ không phải là đất thật, đạp một cái sàn gỗ bể tan tành, chẳng những không thể bay lên không ngược lại còn rơi xuống dưới lầu. Lúc này Triệu chủ tiệm đang chuẩn bị đóng cửa, nghe trên lầu có tiếng động lạ ngửa đầu nhìn lên, thấy Mạc Vấn rơi xuống thì trợn mắt há hốc mồm, Mạc Vấn không giải thích nhiều, lắc mình lao ra, tới ngoài nhà trọ phát hiện ánh sáng chói mắt rực trời. Tinh hình khẩn cấp, Mạc Vấn không quan tâm ánh sáng từ đâu, lập tức đạp đất lăng không, hướng về phía lão Ngũ cao giọng hô, "Mau gỡ cái mũ xuống." Lão Ngũ nghe Mạc Vấn nói, lúc này mới từ trong khiếp sợ kịp phản ứng, vội vàng đem cái mũ đang dính chặt trên đầu lấy xuống, chiếc mũ vừa gỡ, trên bầu trời ánh sáng rực rỡ đột nhiên biến mất, lão Ngũ lập tức rơi tự do. Lão Ngũ rơi xuống theo bản năng hóa thành dơi mà bay, Mạc Vấn vận chuyển linh khí nhảy lên đón lấy cái mũ lão Ngũ buông tay bỏ lại, xong đáp xuống trên lưng Biên Bức. "Mẹ nó chứ, chuyện quái gì thế?" Lão Ngũ còn chưa tỉnh hồn, sợ hãi thốt lên. "Lập tức bay về phía tây, bay xa khỏi trấn mới dừng lại." Mạc Vấn nói, khi trước cột ánh sáng trắng cùng với tiếng hắn hô to đã kinh động đến người trong trấn, hôm nay là ngày mười bốn, có trăng, dân chúng đều nhìn thấy trên trời có một con dơi khổng lồ, lúc này nếu là xuống đất thì sẽ càng khiến người ta kinh sợ. Lão Ngũ nghe Mạc Vấn nói, ổn định tâm thần, vẫy cánh bay về hướng tây, rời đi tầm mắt mọi người sau đó rơi xuống đất biến thân trở lại. "Lão gia, đến cùng là chuyện gì à nha?" Lão Ngũ biến thành thân người nghi ngờ truy hỏi. "Ta làm sao biết được." Mạc Vấn lắc đầu, cởi xuống đạo bào ném cho lão Ngũ. "Làm sao người đội không có chuyện gì, ta vừa đội lên liền xảy ra chuyện?" Lão Ngũ chỉ cái mũ Mạc Vấn cầm trong tay hỏi. Mạc Vấn trong lòng đang nghĩ chính là chuyện này, chuyện này không trách lão Ngũ lỗ mãng, trước đó hắn đã đem cái mũ đội lên đầu mình một lúc lâu, lão Ngũ sau đó mới đội, vì sao hắn đội không có hiệu quả, lão Ngũ đội vào liền bay lên? "YAA.A.A.., cái đuôi tại sao lại có nữa rồi?" Lão Ngũ đưa tay sờ sau lưng. Mạc Vấn nghe tiếng ghé mắt nhìn về phía sau lão Ngũ, chỉ thấy cái đuôi dơi của lão Ngũ vốn đã biến mất nay lại lần nữa xuất hiện. "Thì ra vật này có thể cảm ứng được Long khí." Mạc Vấn bừng tỉnh đại ngộ, lão Ngũ lúc trước từ cô đảo ở Man hoang được hấp thu long khí của con rồng què suốt ba năm, trong cơ thể đã có một chút long khí, Xích Mộc cảm giác được long khí trong cơ thể gã, cho nên liền đưa gã thăng thiên. "Lão gia, lão Triệu đã nhìn thấy ta biến thành dơi chưa?" Lão Ngũ toét miệng hỏi. "Đâu chỉ có bọn họ, hôm nay trăng sáng, người trên trấn mười phần thì tám chín phần đều thấy được, sợ là Đông Hải Long Tộc lúc này cũng đã phát giác rồi." Mạc Vấn vội vàng từ trong lòng suy nghĩ, lúc trước cột sáng trên trời cao kia rất có thể tới từ Thiên Đình, cửa Thiên Đình bình thường chỉ ở ban ngày giờ Thìn mới mở, nghênh đón đạo nhân hạ giới phi thăng, hôm nay đột nhiên mở ra như vậy, tất nhiên Long Tộc sẽ cảm giác được. "A?! Vậy phải làm thế nào?" Lão Ngũ mặt lộ vẻ kinh hoàng. "Ngươi lập tức tới nhà Triệu thị, nơi này để ta ứng phó." Mạc Vấn bước nhanh đi về phía đông. "Triệu Anh Anh liệu có nghĩ ta là yêu quái không?" Lão Ngũ mặt như đưa đám, lo lắng đi theo sau Mạc Vấn. "Để ta đi nói, nếu nàng vẫn muốn theo ngươi thì tức là đã cùng ngươi có duyên vợ chồng. Nếu không thì cũng đừng miễn cưỡng." Mạc Vấn nói. Chốc lát sau hai người trở lại trấn, làm Mạc Vấn không nghĩ tới là trong trấn cũng không hề có dân chúng tụ tập, trên đường phố không có một bóng người. Sau một lát suy nghĩ Mạc Vấn liền biết nguyên nhân bên trong, người đời đều có một tính xâu, nếu là chuyện này xảy ra vào ban ngày, nhất định dân chúng sẽ tụ tập mà vây xem. Thê nhưng nếu buổi tối gặp chuyện kinh khủng như vậy thì nhà nhà đều sẽ đóng cửa bảo vệ bản thân. Tới cửa nhà trọ, Triệu chủ tiệm một nhà ba người chính đang ở cửa sốt ruột chờ đợi. Thấy Triệu gia chưa đóng cửa cự tuyệt, Mạc Vấn thầm vui vẻ yên tâm. Hai người sau khi vào cửa, Mạc Vấn tỏ ý bảo Triệu chủ tiệm đóng cửa lại, lão Ngũ nhìn Triệu Anh Anh một cái, xoay người lên lầu thay quần áo. "Đại nhân, lúc trước đã xảy ra chuyện gì?" Triệu chủ tiệm khẩn trương hỏi. "Vật mà con sam kia nói được đặt tên là Xích Mộc, là thánh vật của Long Tộc, lúc này đã bị chúng ta tìm được, lúc trước lão Ngũ bay lên không chính là do Xích Mộc xuất hiện dị tượng." Mạc Vấn giải thích đơn giản, quay lại nói, "Lão Ngũ đã theo ta nhiều năm, đạo hạnh không cạn, có thể biến đổi thành dơi khổng lồ để giúp ta hàng yêu, lúc trước do ngại bọn ngươi sẽ sợ hãi nên không có nói thật cho các ngươi, mà nay chuyện xảy ra bất ngờ, chúng ta không thể không nói. Ngoài ra, Đông Hải Long Tộc đã cảm giác được Xích Mộc, không bao lâu nữa sẽ đuổi tới chỗ này, các ngươi hãy lập tức chỉnh đốn hành trang, theo lão Ngũ đi cùng bần đạo tới nơi an toàn, tránh bị vạ lây." "Long Vương nếu đã tới thì chúng ta nên đem cái thánh vật kia cho bọn họ chứ, chắc họ sẽ không làm khó chúng ta đâu?" Triệu chủ tiệm hỏi, nơi đây là quê nhà của lão, phải rời khỏi cố thổ, đổi thành ai cũng sẽ thấp thỏm. "Long Tộc hỉ nộ vô thường, không thể theo lẽ thường suy đoán, các ngươi đã cùng bần đạo kết làm thông gia, theo lý bần đạo nên có trách nhiệm bảo vệ bọn ngươi chu toàn, đi hay không đi các ngươi hãy tự cân nhắc, một khắc đồng hồ sau nói với ta." Mạc Vấn lắc đầu nói. Đông Hải Long Tộc quan hệ đến khí số nước Triệu, mà nước Triệu là do người Hồ làm chủ, hắn tuyệt đối sẽ không đem Xích Mộc trả lại cho Đông Hải Long Tộc. "Việc này biết nên làm thế nào cho phải đây?" Triệu chủ tiệm nhìn vợ con mình, vợ lão cũng là mặt đầy lo âu. Nhưng vào lúc này, lão Ngũ mang theo túi vải từ trên lầu chạy xuống, "Lão gia, đã thu dọn xong rồi " "Con rể à, coi như chúng ta đi thì dù sao cũng phải chỉnh đốn quần áo cùng gia sản, ngày mai mới là mười lăm, có thể để may hẵng đi hay không?" Triệu chủ tiệm hướng lão Ngũ hỏi. Lão Ngũ thấy Triệu chủ tiệm vẫn gọi hắn là con rể, trong lòng rất an tâm, nhẹ nhàng nói, "Cha, con yêu quái ngày trước chỉ là là tiểu yêu, không có thủy triều không thể lên bờ, nhưng bây giờ Long Tộc cũng mặc kệ cái gì mười lăm hay mười sáu, bọn họ muốn lúc nào tới thì tới lúc đó, đồ đạc cũng đừng thu don nữa, đạo qúan của chúng ta cái gì cũng có, phòng trống có mười mấy cái, nha hoàn có bảy tám người, vàng bạc còn có mấy vạn lượng, đủ cho các ngươi tiêu xài mấy đời không hết, đi, nhanh đi." Nam nhân là người đứng đầu gia đình, vào thời khắc mấu chốt sẽ quyết định toàn bộ vận mệnh của cả nhà, Triệu chủ tiệm là người làm ăn, cũng có chút kiến thức, mặc dù vẫn trù trừ bất an, nhưng sau khi trầm ngâm chốc lát sau liền quả quyết làm ra quyết định sáng suốt, lão nhìn vợ nói, "Các ngươi đi thu dọn quần áo đơn giản, ta sẽ đi mời tổ tông, theo đại nhân cùng rời khỏi nơi này." Cái gọi là mời tổ tông, chính là đến Từ Đường mang theo bài vị tổ tông, bất kể là dọn nhà hay là chạy nạn, phần lớn mọi người đều sẽ mang theo tổ tông bài vị, có mang theo bài vị tổ tông thì mới thực sự là chuyển nhà. Triệu Anh Anh và mẫu thân trả lời một tiếng, nhanh chóng trở về phòng chỉnh đốn hành lý, lão Ngũ cùng Triệu chủ tiệm đi tới Từ Đường cung thỉnh linh vị tổ tông. Mạc Vấn ở lại chính đường ngồi một mình suy nghĩ, nếu là lúc này rời đi, Đông Hải Long Tộc nhất định sẽ giận cá chém thớt tất cả bách tính trong trấn, mình mang theo Xích Mộc đi, để nguy hiểm lại cho người khác, đây không phải là phong thái làm việc của đạo nhân, phải bố trí pháp thuật cứu dân chúng trước, nếu không ngày sau hắn sẽ không thể an tâm. Chốc lát sau, lão Ngũ cùng Triệu chủ tiệm trở về, lão Ngũ vào sau đó giơ tay lên chỉ phía Đông, "Lão gia, gió nổi lên rồi, là gió đông." "Các ngươi lập tức rời khỏi nơi này." Mạc Vấn nghiêm nghị nói, mặc dù còn chưa cảm giác được khí tức dị loại, nhưng trong lòng hắn đã tràn ngập bất an, đây chính là bản năng “xu cát tị hung” (tìm đến điềm lành tránh điềm gở) mà sau khi Nguyên Thần hắn mạnh mẽ đã dần dần khôi phục, bản năng nói cho hắn biết, Đông Hải Long Tộc không bao lâu nữa sẽ tới. "Người không đi sao?" Lão Ngũ hiểu được ý của Mạc Vấn. "Ta không thể đi được, nếu ta đi, Đông Hải Long Tộc nhất định sẽ không bỏ qua cho dân chúng nơi này, ta sẽ thiết lập pháp thuật bảo vệ cho bọn họ, ngươi đi trước đưa nhà họ Triệu trở về đạo quán." Mạc Vấn lắc đầu nói. "Lão gia, vật kia đối với Long Tộc rất trọng yếu, hay người cứ đưa cho bọn hắn đi, không chừng sẽ giữ được mạng." Lão Ngũ nói. "Đi nhanh, đưa bọn họ trở về an bài tốt, sau đó chạy tới đài cầu mưa ở Tuyền Châu, thiêu hủy điện Nam Hải Long Vương cho ta. Long Vương điện bị đốt, Nam Hải Long Tộc nhất định sẽ đến điều tra, đến lúc đó ngươi đem việc này báo cho bọn họ biết, bảo bọn họ đến Kiến Khang thành bắc tiếp ứng cho ta, ta sẽ đem Xích Mộc giao cho bọn họ." Mạc Vấn nói. "Tại sao phải phiền toái như vậy chứ, ta trực tiếp chờ ở Kiến Khang chở người đi Nam Hải không được sao?" Lão Ngũ nói. "Long Tộc khi bay tốc độ không kém hơn ngươi, bọn họ sẽ giữa đường đuổi kịp chúng ta, chỉ có thể mời Nam Hải Long Tộc tới tiếp ứng trước, ta sẽ dốc hết sức chạy trốn tới Kiến Khang." Mạc Vấn nghiêm nghị nói. Người quý ở chỗ tự biết mình, hắn biết rõ mình lúc này thực lực không đủ để chống lại Long Tộc, chỉ cầu có thể chạy trốn được đến Kiến Khang. "Lão gia, hay người đem Xích Mộc giao cho ta, ta sẽ trực tiếp đưa về Nam Hải." Lão Ngũ lại nói. "Đây chính là mồi dụ mấu chốt, nếu không có Xích Mộc thì sao có thể khiến Long Tộc đuổi theo ta, như thế nào có thể cứu được trăm họ nơi này đây?" Mạc Vấn lắc đầu nói nói. Lão Ngũ nghe vậy còn muốn lên tiếng nữa, bỗng nhiên Mạc Vấn sắc mặt đại biến, "Bọn họ chỉ còn cách đây hơn một trăm dặm nữa, đi mau!" Lão Ngũ biết phân biệt nặng nhẹ, nghe vậy lập tức chạy ra khỏi nhà trọ, run người biến thành dơi, Mạc Vấn đem Triệu gia mặt cắt không còn giọt máu đưa tới cho Biên Bức cõng lên, lão Ngũ vỗ cánh bay lên không, bay gấp về hướng tây. Sau khi lão Ngũ đi rồi, Mạc Vấn lập tức bắt tay hành động, đề khí bay tới nhà trưởng trấn, kéo lão dê già kia ra khỏi người cô hầu trong phòng, xách lão lướt lên nóc nhà, rồi vung tay vẽ tiếp hỏa phù, đốt nhà của lão. Nhà trưởng trấn bị cháy, dân chúng trong trấn lập tức kéo nhau tới xem, thấy Mạc Vấn cầm ra một người mình trần như nhộng thì vừa kinh ngạc vừa tò mò. Lúc này Long Tộc sát khí mênh mông đã kéo đến cách ngoài ba mươi dặm, Mạc Vấn quay đầu nhìn phía đông, chỉ thấy chân trời phía đông mây đen cuồn cuộn, căn cứ luồng sát khí nồng đậm cùng long khí mãnh liệt đến xem, Đông Hải Long Tộc lần này đã cắt cử trọng binh đến rồi. "Lão già đáng ghét này, rõ ràng đã tìm được Xích Mộc, vì sao không đem nó giao cho ta?" Mạc Vấn đề khí hô to. Trưởng trấn trước đó đã bị dọa gần chết, nào có nghe hiểu được Mạc Vấn đang nói cái gì, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì đã bị Mạc Vấn điểm huyệt câm. "Nói xằng nói bậy, Xích Mộc không phải đồ của riêng ai, tại sao ngươi lại nói “trả vật về nguyên chủ” chứ, nếu không phải bần đạo phát hiện sớm, thì ngày mai ngươi đem vật này giao cho yêu quái rồi. Ngươi thà đem Xích Mộc này giao cho yêu quái chứ không chịu giao cho bần đạo hả, bần đạo hôm nay quyết không tha cho ngươi." Mạc Vấn lại lần nữa đề khí hô to, nếu muốn giữ được mạng cho những người này thì chỉ có thể để cho Đông Hải Long Tộc tưởng rằng dân chúng trong trấn là thành tâm thần phục với Long Tộc đấy, đây là cách giải quyết duy nhất. Lúc này Phương đông đã truyền đến tiếng ầm ầm chấn động, Long Tộc bắt đầu lên bờ, trừ Chân Long ra còn có những yêu vật khác đi theo nữa. Lúc này đã có thể thấy rất nhiều dị loại trong biển biến hóa hình người tay cầm các loại binh khí hình thù kỳ lạ đang hướng trấn nhỏ lũ lượt kéo tới, mà trên không trung cũng có thể nhìn thấy Long trảo vây xanh ẩn hiện trong mây đen, mây đen tổng cộng có ba đoàn, hẳn là có ba con Thanh Long tới. "Giao ra Xích Mộc, giữ cho ngươi được chết toàn thây." Phía đông trên không trung truyền đến tiếng gầm thét điếc tai. Mạc Vấn mắt thấy đã đạt được mục đích, lập tức thả lão trưởng trấn, điên cuồng bay về phía nam...