Tử Dương
Chương 349 : Vài lần
Dịch: gatrongdibo
Biên: argetlam7420
Nhóm dịch: Naughty Dogs
A Cửu nhìn ra được Mạc Vấn mỉm cười hàm chứa điều gì, cũng hiểu ý Mạc Vấn nói, đợi Mạc Vấn nói xong liền nhào vào lòng hắn.
Mạc Vấn một cánh tay ôm lấy A Cửu, tay phải xuất ra, cách không bật chăn nệm ra, đề khí ôm A Cửu bay vào trong sơn động. ( Dịch: tại hạ rất vui được dịch tranh này J)
Âm dương giao hợp, phu thê làm chuyện vợ chồng là hợp với thiên địa chính đạo. Hai người trong lòng vui mừng và kích động là điều khó tránh khỏi, nhưng lúc làm việc cũng không vội vã lỗ mãng, đây chính là khí độ mà đạo nhân khi tham thiên ngộ đạo đã ngộ ra được, không hề giấu diếm dục vọng trong lúc giao hoan, nhưng cũng không bị trầm mê trong ham muốn sắc dục.
Nước chảy thành sông, thuận lý thành chương. Tình cảm chân chính không chỉ đơn thuần là sự gắn bó về tinh thần, nếu chỉ có tinh thần không thôi thì cũng giống như gãi không đúng chỗ ngứa, không đủ đạo âm dương giao hợp, dù có chân thành đến mấy thì tình cảm trong lòng đôi bên cũng sẽ không thể được thỏa mãn. Quan hệ thể xác sẽ không những không làm tình cảm bị ô uế, mà ngược lại, sự tiếp xúc thân thể chính là phương thức tốt nhất để biểu đạt tình yêu, CÀN nam KHÔN nữ có thể dễ dàng nhận biết tình yêu nửa kia dành cho mình qua những cử chỉ vuốt ve âu yếm đó. (dịch: CÀN, KHÔN quẻ trong bát quái quẻ Càn là nam đại diện cho trời, Khôn là nữ đại diện cho đất)
Nhưng trai gái quan hệ thường xuyên không có nghĩa là hai người có tình cảm sâu đậm, là thật lòng hay không chỉ sau khi dừng mây mưa mới có thể biết rõ, nếu thật tâm yêu thương đối phương thì sau khi mây mưa sự hưng phấn vui vẻ sẽ không giảm đi chút nào, còn nếu như là dục vọng bình thường thì sẽ chỉ cảm giác được sự trống rỗng, từ đó sẽ sinh lòng chán ghét đối phương.
Mạc Vấn không phải người hời hợt, dù là giữa vợ chồng cũng rất ít khi nói những câu tình tứ để biểu đạt tình cảm, chỉ có thể thông qua hòa hợp gắn bó biểu đạt tình cảm nhớ nhung cùng sự yêu thương của mình đối với A Cửu. A Cửu cảm động vì những hành động của Mạc Vấn, đau lòng vì hắn ba năm nay vì nàng đã phải chịu nhiều gian khổ, là một người đàn bà nàng hy vọng mình được người đàn ông mình yêu ôn nhu vỗ về, giờ phút này nàng cảm giác được niềm hân hoan hạnh phúc vô bờ bến, Mạc Vấn là chồng của nàng, là người đàn ông của mình A Cửu nàng.
Mạc Vấn tu vi tinh thâm, A Cửu cũng không bị mất đi tu vi, người tu hành khí định thần ổn, tiến thối ung dung, làm lâu không thấy mệt, nhưng Mạc Vấn cũng không phóng hết sức lực, hắn có thể cảm nhận được biến hóa rất nhỏ từ thân thể A Cửu, biết lúc nào nên ngừng.
Mây mưa qua đi, hai người nằm ôm lấy nhau, Mạc Vấn có rất nhiều lời muốn nói cùng A Cửu, nhưng lúc này có cảm giác không biết nói từ đâu, có lẽ những lời này cũng không nhất định phải nói, không có từ ngữ nào có thể so sánh với việc được ôm nữ nhân mình yêu thích vào lòng, Mạc Vấn cảm giác được sự thanh thản cùng bình an trước nay chưa từng có.
A Cửu cũng không nói gì, nàng cảm giác tất cả lời nói bây giờ đều không thể bày tỏ hết tình yêu của nàng với Mạc Vấn. Những việc Mạc Vấn làm cho nàng cũng không cách nào dùng lời nói để đánh giá hết được.
Một lúc sau, A Cửu mỉm cười, cười rất yên bình, rất vui sướng.
Mạc Vấn thấy vậy, nghiêng đầu nhìn A Cửu một cái, sau đó cũng cười một tiếng, hắn không cần hỏi cũng biết tại sao A Cửu cười, mà hắn mỉm cười đáp lại A Cửu, là vì trong lòng hắn với A Cửu đều đang suy nghĩ giống nhau.
“Chàng là phu quân của ta”. A Cửu trong lời nói không giấu vẻ tự hào và đắc ý.
“Nếu như hôm nay nàng có bầu thì sẽ thế nào?” Mạc Vấn cười nói.
“Bây giờ không phải lúc.” Mạc Vấn vốn là nói đùa, nhưng A Cửu sau khi nghe xong tâm trạng đột nhiên sa sút, chuyện sinh con đẻ cái không phải chuyện nàng có thể điều khiển được.
“Tương lai còn dài mà.” Mạc Vấn cười vỗ vai A Cửu.
“Ta làm việc ở Âm Phủ không có ngày nghỉ, không biết sau này biết bao giờ mới có thể gặp lại.” A Cửu ôm lấy cổ Mạc Vấn, mặc dù bên trong động rất lạnh lẽo, nhưng hơi ấm từ cơ thể Mạc Vấn cũng đã đủ làm nàng cảm thấy ấm áp.
“Sẽ không đến lúc già bảy tám mươi tuổi đâu.” Mạc Vấn cười đáp.
“Muốn tu đến Đại La Kim Tiên cần phải đạt được công đức không tầm thường mới có thể được tấn phong, chàng có mấy phần nắm chắc?” A Cửu không khỏi lo lắng, thông thường người tu hành cao nhất chỉ dừng ở Kim Tiên, Đại La Kim Tiên không phải vị trí chỉ đơn thuần tu hành tích lũy công đức là có thể đạt được.
“Nàng cứ an tâm đến Minh Ty nhậm chức, ta sẽ mau chóng đạt được, đón nàng đi ra.” Mạc Vấn nói.
Mặc dù Mạc Vấn chỉ nói qua loa, A Cửu vẫn nghe được trong lời hắn nói sự tự tin vô cùng lớn, nàng hiểu tính tình Mạc Vấn, biết hắn nếu không có nắm chắc sẽ không nói, nếu không có mười phần nắm chắc, Mạc Vấn tuyệt sẽ không nói như vậy.
“Nàng thu dọn đồ đạc đi, chúng ta rời khỏi nơi này.” Mạc Vấn nâng tay trái vỗ vào đôi vai trắng ngần của A Cửu.
“Đi nơi nào?” A Cửu hỏi.
“Ta đã mấy năm chưa gặp lão Ngũ và Mộ Thanh, trước khi nàng phi thăng chúng ta cũng nên gặp vợ chồng bọn họ một lần.” Mạc Vấn nói.
A Cửu nghe vậy gật đầu một cái, không hề tiếc rẻ ấm áp ôn nhu, né người đứng lên, nhặt quần áo mặc.
Mắt thấy cơ thể trắng như tuyết của A Cửu, Mạc Vấn trong lòng bỗng nhiên nóng rực, đưa tay kéo A Cửu qua khinh bạc một phen nữa.
A Cửu cũng không chút ngại ngùng, mỏm cười phối hợp, Mạc Vấn tùy ý nắn bóp, A Cửu được gió tới liền thổi mưa, hai người lại một lần nữa gió mưa cuồn cuộn.
Sau nửa canh giờ, hai người rốt cuộc cũng đứng dậy mặc quần áo, Linh Thảo bên trong giam cầm không cách nào mang đi được, chỉ có thể để đó, mà Mạc Vấn đồ đạc đơn giản, không cần mất nhiều thời gian chuẩn bị, sau buổi trưa, hai người chuẩn bị xuống núi.
A Cửu bị giam suốt ba năm, sau khi ra ngoài nhìn lại cảnh vật trong núi, không kiềm được trăm mối cảm xúc ngổn ngang, xoay người ôm lấy Mạc Vấn lệ nóng tuôn rơi, nơi này vốn là nơi tuyệt địa, là nhờ Mạc Vấn cải tạo từng chút một mới trở thành nơi có thể sinh sống.
“Nếu nàng không bỏ được, có thể lại vào ở thêm mấy năm.” Mạc Vấn cười nhìn vào trong.
“Ta không bỏ được những Linh Thảo kia, cũng là tâm huyết của chàng.” A Cửu chỉ vào khu vườn.
Mạc Vấn nghe vậy cười một tiếng, không có trả lời, mà đi dọc theo vách núi đá nghiêng tiến lại gần bức bình chướng.
“Chàng muốn làm gì?” A Cửu không hiểu hỏi.
“Nội Đan Toan Nghê ta phải lấy lại, hồi đó là ta và lão Ngũ lấy trộm, phải trả lại chủ nhân.” Mạc Vấn buông khuôn xuống, đứng một bên chờ đợi địa nhũ ngưng kết.
A Cửu nghe vậy mỉm cười, Mạc Vấn vì nàng mà không tiếc tự trọng đi ăn trộm, điều này làm cho nàng lại lần nữa cảm nhận được niềm hạnh phúc ấm áp.
Địa nhũ rất nhanh ngưng kết thành băng, đợi đến khi địa nhũ hoàn toàn đông cứng, Mạc Vấn thăm dò bên trong giam cầm một chút rồi ném vào, nhưng địa nhũ đến gần Nội Đan Toan Nghê lập tức bị tan chảy, căn bản không cách nào móc ra được.
“Thông minh một đời mà hồ đồ một khắc.” A Cửu đem cây gậy băng do địa nhũ đông thành thu lại, bẻ thành nhiều đoạn, rồi lấy linh khí trợ lực, đánh về hai phía Nội Đan Toan Nghê, sau một hồi Nội Đan Toan Nghê bị đánh bật ra ngoài, A Cửu lại lấy địa nhũ đánh ra ngoài trận.
Mạc Vấn lấy lọ nhỏ tiếp lấy, niêm phong lại.
“Đi thôi” A Cửu mỉm cười nói.
“Chờ một lát,” Mạc Vấn đem lọ nhỏ đưa cho A Cửu, xoay người đi về phía sơn động, lát sau khiêng ra một cái bao bằng da trâu, bên trong là con thằn lằn.
A Cửu thấy vậy liền mỉm cười, Mạc Vấn là người hiền lành, hắn không đành lòng để con thằn lằn ở đây chờ chết.
Xuống núi nhanh hơn lên núi rất nhiều, sau nửa canh giờ hai người tới được chỗ Sinh Từ được mở rộng của người Khương, Mạc Vấn hủy đi cái tên A Cửu trên tấm bia đá, sau đó cùng nàng đi về hướng đông.
Đem thằn lằn trả về cái hồ lần trước, hai người đổi đường đi hướng nam.
Thời gian cấp bách, để tránh có rắc rồi, hai người đi theo hướng tây nam là khu vực không người, cố ý tránh các thành trì.
“Yêu nghiệt xuất hiện khắp nơi, là triệu chứng của đại loạn” A Cửu nói, trên hành trình xuôi nam nàng thỉnh thoảng cảm nhận được yêu vật trong các hương thôn và thành trì.
“Thiên hạ đã sớm đại loạn rồi.” Mạc Vấn lắc đầu nói, nơi đây là khu vực tây nam nước Lương, cách xa chiến trường phía đông, cho nên không có dấu hiệu chiến loạn. Nhưng trên đường có ít người qua lại, ruộng đất hoang vu, nhiều thôn bỏ hoang. Đây là biểu hiện của vận nước suy yếu, bách tính lầm than.
“Những người khác bây giờ ra sao rồi?” A Cửu hỏi.
“Thiên Tuế một mực lánh đời không ra, Bách Lý Cuồng Phong bỏ mình, cái này nàng đã biết, Lưu Thiếu Khanh cùng Dạ Tiêu Diêu hợp lực đánh Triệu, chiến sự như thế nào ta cũng không rõ ràng. Liễu Sanh sau khi Thái Tử bị giết ta cũng không biết tung tích y.” Mạc Vấn đi qua bên cạnh lên tiếng nói.
“Nơi này cách núi Vô Danh của ta không xa, không bằng đi qua nơi đó một chút, thế nào?” A Cửu đưa mắt về hướng tây nhìn.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, đối với A Cửu mà nói, người quan trọng nhất là hắn, sắp tới ngày phi thăng A Cửu rất muốn gặp mặt lão Ngũ cùng Mộ Thanh, nhưng cũng không thể bỏ phí quá nhiều thời gian, nếu giờ đi đạo quán thì đến buổi tối hai người sẽ không thể được thanh tịnh.
Hai người thương nghị xong liền đổi sang hướng tây.
“Sau khi ta đi rồi chàng có tính toán gì không?” A Cửu hỏi.
“Ta đã bắt đầu có chút thành tựu ở pháp môn nội đan, lúc này trong cơ thể đã có Nội Đan, nhưng pháp môn nội đan vẫn cần cải tiến rất nhiều, đạo Nguyên Anh sâu xa khó hiểu, sau khi nàng phi thăng ta sẽ không xuống núi, mà tìm một nơi yên tĩnh ngộ đạo.” Mạc Vấn đáp.
“Như thế nào là đạo Nguyên Anh?“ A Cửu không hiểu hỏi.
“Chuyện này rất dài dòng.” Mạc Vấn suy nghĩ rồi đem hiểu biết của mình về Nguyên Anh nói cho A Cửu.
A Cửu thiên phú cũng cao, tinh thông lý luận, nhưng nghe được đạo Nguyên Anh sắc mặt vẫn kinh hãi, tới lúc này nàng rốt cuộc mới minh bạch Mạc Vấn tự tin tới mức nào, nếu như đang ngưng kết kim đan lại đồng thời phát triển đại nguyên thần sinh ra Nguyên Anh thì Mạc Vấn sẽ trở thành tồn tại đặc biệt ngoài Tam Thanh có thể thao túng thiên địa.
“Pháp thuật này quá mức huyền diệu, nếu là thần thông đại thành, không cần phi thăng cũng có thể chỉ điểm càn khôn, chỉ sợ trời cao sẽ không cho phép tồn tại.” trong lòng A Cửu không khỏi lo lắng.
“Nàng yên tâm, ta và nàng làm trái giới luật Thượng Thanh mà Thiên Đình chỉ phạt nàng ba năm diện bích, cái này đã là ngoài pháp luật khai ân, ta cũng không vì vậy mà đối với Thiên Đình sinh lòng oán hận. Huống chi phần thưởng Thiên Đình ban cho ta là Nguyên Thần không bị tổn thương chính là đại ân, cho dù sau này ta đại thành Nguyên Anh cũng sẽ không tùy ý làm bậy, tự đại cuồng vọng.” Mạc Vấn lắc đầu trả lời.
“Lánh đời ngộ đạo tất nhiên quan trọng, nhưng gặp lúc lọan thế, nếu để mặc không quan tâm thì tựa hồ có chút không ổn.” A Cửu trong về phía xa Côn Lôn Sơn, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới có ngày còn sống trở lại cố thổ.
“Lúc này không phải thời điểm tốt” Mạc Vấn lắc đầu nói, A Cửu ý nói là hy vọng hắn có thể vì thế nhân cứu khổ cứu nạn, cũng như lập công để đạt được tín nhiệm của Thiên Đình, dẫu sao đạo Nguyên Anh uy lực quá lớn, nếu không để Thiên Đình thấy mình tâm tính ôn hòa cùng kính thiên tổ thuật, thì Thiên Đình rất có khả năng sẽ tiến hành diệt trừ hắn.
Hai người rơi xuống đất mượn lực bay lên, Mạc Vấn lại nói: “Thiên tai mà Thiên Môn đạo trưởng lúc trước nói tới nay đã ứng nghiệm, loạn thế phân tranh, Dạ Tiêu Diêu cùng Lưu Thiếu Khanh đang hành động, ta không muốn xuất thế tranh công, việc ta muốn làm là bình thiên tai.”
“Chàng có sách lược vẹn toàn.“ A Cửu hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu một cái, mặc dù có tính toán rõ ràng, nhưng thật sự khi làm thật thì mới thấy đúng là gánh nặng đường xa, việc cần gấp hiện nay là nhanh chóng ngộ đạo Nguyên Anh, nếu không có thực lực cường đại, lời nói của ngươi có hay mấy cũng chẳng có trọng lượng gì.
Trời ngày càng tối, A Cửu ngẩng đầu nhìn, Mạc Vấn trông theo hướng nàng nhìn đoán được nàng xem chính là Bắc Đẩu, hai người đều tinh thông tinh văn, đều có thể nhìn ra Thiên Tuyền đang sáng rực rỡ, là A Cửu đã đắc đạo.
Tới gần canh hai, hai người trở lại núi Vô Danh của A Cửu. Quay lại nơi chốn cũ, A Cửu cảm khái vạn phần, nơi này là nơi nàng đã sinh ra, trước khi xuất núi cầu đạo, nàng luôn sống ở đây.
Khi sắp phải chia tay, bồi hồi là không thể tránh được, sau canh tư hai người vội vã xuôi nam, giờ Mão canh ba, hai người bay về đến đạo quán chỗ lão Ngũ và Mộ Thanh...
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
164 chương
1 chương
813 chương
81 chương