Tử Dương

Chương 326 : Cướp đoạt công khai

Dịch giả: Bạch Tử Tinh Biên: argetlam7420 "Lão gia, chúng ta định nghỉ ngơi bao lâu?" Lão Ngũ ngồi xuống dựa lưng vào cây cổ thụ. "Hai canh giờ sau chúng ta bắt đầu lục soát bên ngoài." Mạc Vấn nhắm mắt lại nói ra. Lão Ngũ ồ lên một tiếng, sau đó mở bao y phục lấy lương khô ra,"Lão gia, ăn chút gì đi." "Ta không đói bụng, ngươi ăn trước đi." Mạc Vấn nhắm mắt lại nhưng cũng không có ý định muốn ngủ. Mà trong đầu hắn đang lần lượt tính toán các loại khả năng có thể xảy ra. Vân Hà Sơn phạm vi hơn một trăm dặm. Muốn tìm kiếm một khu vực lớn như vậy chắc cũng phải mất ít nhất 2 canh giờ. Nghỉ ngơi hai canh giờ rồi lại động thủ, ở khu vực ngoài ẩn náu tìm kiếm 2 canh giờ, bốn canh giờ sau Vân Hà Sơn đạo nhân cũng đã đến Vạn Thọ Sơn rồi, đến lúc đó nếu ở bên ngoài vẫn không tìm kiếm được gì thì cũng chỉ có thể dùng vũ lực xâm nhập đạo quán hoặc động phủ tiến hành tìm kiếm mà thôi. Dựa theo tu vi của năm vị cao thủ vừa đi, thì nếu bọn họ cấp tốc quay lại chắc hẳn sẽ không dùng hết 4 canh giờ, mà chỉ cần 3 canh giờ thôi cũng đủ rồi. Vậy trong ba canh giờ đó, hai người nhất định phải tìm được Linh vật để mang đi. Trong ba canh giờ này ít nhất cũng phải để lại một phần thời gian để chạy trốn, sở dĩ để lại nhiều thời gian như vậy vì nếu hai người cầm đi Linh vật, đối phương nhất định sẽ đuổi theo. Thời điểm hai người rời khỏi đảo, người trên đảo nhất định có thể nhìn thấy phương hướng hai người chạy trốn. Đối phương có hai con phi cầm cùng hai cây thước vàng từ thời Thượng Cổ, phân ra làm bốn đường đuổi theo, có thể tìm kiếm trên một phạm vi rất rộng. Bởi vậy sau khi rời đảo hai người cần phải nhanh chóng thay đổi phương hướng, chạy ra khỏi khu vực tìm kiếm của đối phương. Như vậy cũng chỉ có 2 canh giờ để động thủ, tuy 2 canh giờ không tính là quá dài nhưng đối với bọn họ như vậy cũng đủ rồi. Tính toán xong thời gian, Mạc Vấn bắt đầu cân nhắc nên hành động thế nào. Vân Hà Sơn là một hòn đảo nằm giữa biển, ngày thường vắng vẻ yên bình, thế nên đạo nhân ở đây tính cảnh giác không quá cao, nếu có đầy đủ thời gian để tính toán kế hoạch tỉ mỉ, thì việc trộm đi Linh vật trong yên lặng hắn có thể làm được. Nhưng vì thời gian không đủ, mà bên ngoài hòn đảo khả năng có linh vật không cao, mà cho dù có cũng sẽ có người trông giữ, vì vậy muốn có được Linh vật nhất định phải động thủ. Ở trên đảo số lượng đạo nhân không ít, nếu xông vào ắt sẽ gặp trở ngại, tại hỗn chiến quy mô sẽ làm bị thương không ít người. "Lão Ngũ, nếu như bên ngoài không tìm được gì, chúng ta chỉ có thể xâm nhập đạo quán hoặc động phủ của bọn họ. Đến lúc đó hai ta chia làm hai đường, người đi trước biến thân thành dơi bắt một người, dẫn dụ đạo nhân trên đảo đi chỗ khác." Mạc Vấn mở mắt nhìn sang lão Ngủ nói. Lão Ngũ lúc này trong miệng chất đầy đồ ăn, nghe vậy vừa nhai vừa đáp ứng. "Nếu đối phương phát hiện ra là ngươi cố ý dụ bọn họ đi, chắc hẳn sẽ đoán được ý đồ “điệu hổ ly sơn” của chúng ta, và sẽ nhanh chóng quay trở lại. Vì vậy ngươi nhất định phải giả bộ cho giống, đừng để bọn họ phát hiện ra mục đích thật sự của mình." Mạc Vấn lại căn dặn lần nữa. "Lão gia, yên tâm đi." Lão Ngũ gật đầu nuốt đồ ăn vào nói. "Ở trên đảo có lẽ sẽ còn cao thủ lưu lại, ngươi nhất định phải cẩn thận." Mạc Vấn lại nói thêm một câu. "Được." Lão Ngũ gật đầu đáp ứng. Mạc Vấn gật đầu sau đó lại nhắm mặt nghỉ ngơi, hắn từ lúc xuất đạo đến nay chưa hề bại trận, trước vì có Thiên Lang Hào và đan dược là một phần, nhưng chủ yếu vẫn là do sự tính toán cùng chuẩn bị kỹ càng trước khi hành động. Nếu chuẩn bị chưa tốt đã ra tay sẽ khiến chân tay luống cuống, hành sự không thuận lợi. Một canh giờ sau, Mạc Vấn mở mắt đứng lên, phát hiện bên phía Nam hòn đảo xuất hiện khói bếp, khói bếp xuất hiện không chỉ làm bại lộ vị trí đạo quán mà còn làm bại lộ quy mô đạo quán. Từ quan sát cho thấy khói bếp vừa lớn vừa thẳng, chứng tỏ nồi và bếp không nhỏ, nồi và bếp lớn thì người ăn cơm dĩ nhiên là rất nhiều. "Lão gia, bắt đầu ra tay chưa?" Lão Ngũ quên hết buồn ngủ, hỏi. "Đợi đến giờ Tỵ canh ba thì hành động." Mạc Vấn trả lời. "Được, chờ bọn hắn ăn cơm đã, chúng ta lại ra tay." Lão Ngũ gật đầu tán thành, hắn đã từng làm phụ bếp tại Vô Lượng sơn, biết rõ thời gian ăn uống của đạo nhân. Nếu như một ngày ăn hai bữa, bữa đầu tiên chính là ăn vào giờ Tỵ canh ba. Kiên nhẫn đợi gần nửa canh giờ, Mạc Vấn hướng phía Tây Nam mà lao đi, lão Ngũ theo sát phía sau. Vân Hà Sơn do mấy ngọn núi chụm lại mà thành, hiện lên hình móng ngựa, ba phía Đông, Tây, Bắc đều là núi, phia Nam mở rộng hướng ra mặt biển. Hai người lục soát hết khu vực sườn đông, lập tức lại quay trở lại phía Bắc cùng phía Tây tiếp tục tìm kiếm. Lúc này hai người đang ở sườn bên ngoài của ngọn núi, từ triền núi đi lên có thể thấy khu vực bằng phẳng phía Nam chỗ mấy ngọn núi vậy quanh có một tòa đạo quán cũ kỹ. Khu đạo quán này chia làm ba viện: Đông viện, Tây Viện và Bắc viện. Khoảng cách giữa ba tòa viện này rất gần, từ xa nhìn lại có thể thấy chúng được xếp theo hình tam giác, bên ngoài đạo quán không có tường bao, ba toà viện này có diện tích khá lớn lên đến vài chục mẫu, nếu xây ở Trung thổ đã có thể thuộc vào quy mô đạo quán bậc trung. "Lão gia." Đến được phía Bắc sườn núi, lão Ngũ kéo Mạc Vấn lại, rồi đưa tay chỉ về một cái động trên ngọn núi cao nhất phía Nam đảo. "Đó là chỗ diện bích (sám hối), không có Linh vật ở đó đâu." Mạc Vấn thấp giọng trả lời. Hai người vòng qua cái động kia, tiếp tục tìm kiếm khu vực phía Tây, gần đến giờ Ngọ mà họ vẫn không thu hoạch được gì. Vân Hà sơn mặc dù có chu vi trăm dặm, nhưng đều bị người đặt chân qua rồi, những chỗ hoang sơ cực kỳ ít ỏi. Các khu vực hầu hết đều bị đạo nhân lưu lại dấu vết, hoặc lưu lại hố do đào bới thảo dược. "Lão gia, cậu cảm thấy trong đạo quán có khoảng bao nhiêu người?" Lão Ngũ từ hướng Tây Nam nhìn xuống đạo quán bên dưới. "Khoảng 60 đến 70 người." Mạc Vấn mở miệng nói ra, hắn lúc trước đã từng thấy qua từ trong phòng ăn đi ra khoảng 60 vị đạo nhân, đó là chưa kể các đạo nhân nấu cơm bổ củi, không ăn cơm cùng những người này. "Chúng ta xuống dưới không?" Lão Ngũ hỏi. Mạc Vấn nghe vậy liền đưa mắt nhìn sang phía Nam, căn cứ vào vị trí của mặt trời mà xác định có lẽ đã gần tới giờ ngọ."Dẫn bọn họ qua hướng Nam đi." "Được, lão gia, cậu cũng phải cẩn thận đó." Lão ngũ đem túi y phục cho Mạc Vấn, rồi từ khu rừng phía Bắc chạy đi, đến ngọn núi phía Bắc thì biến thành một con dơi khổng lồ, hướng đạo quán bay đi. Khi đến nơi liền đáp xuống quắp lấy một đạo đồng đang bưng thức ăn, vừa bay vừa kêu to thu hút sự chú ý của mọi người. Mọi người trong đạo quán nghe được tiếng dơi kêu cùng tiếng kêu cứu thất thanh của đạo đồng liền vội vàng từ trong phòng mình chạy ra ngẩng đầu lên nhìn. Nhưng tình huống nằm ngoài dự tính của Mạc Vấn đã xuất hiện, chẳng mấy chốc sau khi tiểu đạo đồng bị bắt đi, dưới đạo quán đã có một đám đạo nhân ngự kiếm bay lên, số lượng khoảng hai ba chục người. Lão Ngũ thấy vậy cực kỳ sợ hãi, không dám nán lại thêm lấp tức quắp lấy đạo đồng bay thẳng về hướng Nam. "Yêu nghiệt lớn mật ở đâu dám đến Vân Hà Sơn quấy rối, mau buông Bạch Thạch ra, chúng ta còn có thể tha mạng cho ngươi." Một đạo nhân trung niên mặc áo xanh khóe miệng có chòm râu bay lên phía trước nói. Lão Ngũ đương nhiên sẽ không thả đạo đồng kia ra, đối với vị đạo nhân kia hò hét cũng mặc kệ, lập tức vỗ cánh bay về hướng Nam. Đám người ngự kiếm phi hành cũng cấp tốc đuổi theo, ở phía sau lớn tiếng kêu la. "Sự việc vô cùng kì lạ, nên đề phòng kẻ gian dùng kế “điệu hổ ly sơn”, bối phận chữ Ninh ở lại trông coi 3 kiện pháp bảo, các đồng môn còn lại theo ta hàng yêu cứu người." Đạo nhân trung niên kia lớn tiếng hạ lệnh. Đạo nhân trung niên nói xong, trong đám người hơn 20 người ngự kiếm quay trở lại. Còn lại hơn mười người ngự kiếm mau chóng đuổi theo lão Ngũ. Vị đạo nhân trung niên này gặp nguy không loạn, lại còn nghĩ tới khả năng điệu hổ ly sơn, vì vậy giữ lại hơn 20 người trông coi đạo quán. Phương pháp xử lý này đã khá là ổn thỏa, song vẫn còn một thiếu sót cực lớn, đó chính là trong lúc vô tình lại lộ ra ở trên đảo có ba kiện bảo vật, hơn nữa hai chục người phòng thủ khu vực cũng đã làm bại lộ vị trí Linh vật. Người xưa có câu, “tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy”. Thời điểm suy nghĩ nên bình tĩnh trầm ổn, lúc hành động nên nhanh nhẹn dứt khoát. Đã xác định được ba khu vực, Mạc Vấn lập tức nhảy xuống, nhanh chóng đi vào toà viện phía Đông. Trong toà viện phía Đông, trước hậu điện có một bệ đá hình tròn do đá xanh xếp thành, bên trong có trồng một cây cổ thụ cao ngất. Xung quanh cái cây có bảy vị đạo nhân tay cầm trường kiếm đứng canh gác. Trông thấy Mạc Vấn xông vào, một người trong đó lớn tiếng hô "Thiết lập Bắc Đẩu......." Không đợi gã hô xong, Mạc Vấn đã bay lên điểm huyệt đối phương, sau đó lập tức xoay người trở lại, sau một hơi liền điểm hết huyệt của mấy vị còn lại. Những môn nhân Ngọc Thanh Tông này tu luyện chủ yếu là thuật ngự kiếm, tuy có thể ngự kiếm phi hành nhưng lại không phải cao thủ Tử khí. Đã không còn ai canh gác, Mạc Vấn lách người đi tới cây cổ thụ. Gốc cổ thụ này là một cây nhãn rất bình thường, nhưng tại thân cây lại sinh ra 1 gốc dây leo, to như cánh tay người, màu đỏ sậm, leo theo thân cây đến tận ngọn, đoạt mưa đoạt nắng của cây nhãn. Nhìn thấy vật này, Mạc Vấn có chút sững sờ, sau khi ngây người hắn rất nhanh nghĩ ra vật này là một loại dây leo không rễ có tên là Vô Nương Đằng. Nó là một loại thảo mộc ký sinh, có tác dụng bổ máu. Bình thường Vô Nương Đằng một năm chỉ nhỏ như chiếc đũa mà cây Vô Nương Đằng trước mắt này lại to bằng cánh tay, nên chắc chắn đây là một linh vật bổ ích mọc lâu năm mà thành. Xác định được trước mắt là vật gì, Mạc Vấn lập tức đề khí bay lên ngọn cây, vạch lá tìm quả. Nhưng Linh vật ra quả đều có quy luật cùng thời kỳ nhất định, không phải lần nào cũng có thể lấy được quả cùng hạt giống. Gốc Vô Đằng Nương này cũng là chưa tới thời điểm ra quả nên hạt đương nhiên cũng không có. Lúc này dưới tán cây bảy người lại cất tiếng kêu la, Mạc Vấn nghĩ ngợi một chút liền lấy từ thân cây Vô Nương Đằng ra hai nhánh, một nhánh dài một nhánh ngắn. Loại cây này có rất nhiều cách trồng, không có hạt cũng không sao. Lấy được Vô Nương Đằng, Mạc Vấn liền không chút nghỉ ngơi chạy tiếp đến chủ viện. Ở hậu viện chủ viện cũng có một bệ đá hình tròn, bên trong trồng một đám thực vật, cao chưa tới hai thước, lá vàng dài nhỏ, quả đỏ như hạt đậu. Lúc Mạc Vấn tới nơi, bảy vị đạo nhân ở đây đã bày xong trận pháp, từng người một bước vào vị trí Bắc Đẩu thất tinh, Mạc Vấn vừa hạ xuống đất bảy thanh trường kiếm đã lập tức phóng tới, chia làm thượng trung hạ ba đường tấn công. Mắt thấy trường kiếm thế tới mạnh mẽ, Mặc Vấn cũng không trực tiếp đối đầu mà nhanh chóng tránh đi. Thế nhưng bảy thanh trường kiếm như có mắt vậy, tự động đuổi theo truy kích hắn với tốc độ vô cùng nhanh chóng, tưởng chừng không thể thoát được. Mạc vấn thấy vậy lập tức quay ngược trở lại, lấy ra hộp phù vẽ Định Khí phù dán vào ba bức tường viện. Định Khí trận pháp vừa hoàn thành, khí tức trong trận đột nhiên phong bế, trường kiếm đang bay lập tức rơi xuống đất. Thừa dịp bảy người rời khỏi vị trí của mình đi nhặt kiếm, Mạc Vấn lột phù chú xuống lách mình mà vào, nhân cơ hội điểm huyệt bọn họ. Bỗng vào lúc này thanh âm lão Ngũ từ trên không truyền xuống,"Lão gia, nhanh lên một chút." Mạc Vấn nghe được ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy lão Ngũ đang hớt hải bay đến, lưu lại vài giọt máu tươi nhỏ xuống mặt đất. Mạc Vấn thấy vậy, đoán chắc lão Ngũ đã bị thương, dưới tình thế cấp bách liền nhanh chóng tiến đến đám thực vật trên bệ đá. Xem xét lá với quả cũng không nhận biết là vật gì, hắn liền xuất ra linh khí dò xét rễ của chúng. Tìm tòi một lúc, cảm giác được rễ cây có hình dáng củ khoai lang, đã biết được nó là Thất Tinh Thiên Môn Đông (cây tóc tiên). Vật này chịu lạnh cực tốt, lá cây trăm năm thì có màu xanh, nghìn năm thì có màu vàng, vạn năm biến thành vàng kim, chính là linh vật cực bổ. Lúc này quả của Thất Tinh Thiên Môn Đông chưa chín, dù có mang đi cũng không thể nảy mầm. Vì vậy cũng chỉ có thể lấy rễ cây đem đi mà thôi. Ngay tại lúc Mạc Vấn đang đào đất lấy ra một đoạn rễ cây thì đám người đuổi theo lão Ngũ cũng đã chạy tới, nhìn thấy Mạc Vấn đánh cắp Thất Tinh Thiên Đồng, đạo nhân trung niên cầm đầu xông tới hô lớn, "To gan!" Mạc Vấn nghe vậy nâng tay phải lên đỡ, hai người song chưởng vừa chạm, Mạc Vấn liền nhíu mày, người này tu vi không thấp hơn hắn chút nào. Ý nghĩ vừa hiện ra, linh khí đối phương đã mãnh liệt tràn vào cơ thể. Mạc Vấn dừng linh khí lại ở huyệt Lao Cung, làm một thủ thế, mượn lực đối phương cấp tốc lui về sau, rồi đặt đoạn Thất Tinh Thiên Môn Đông vào túi y phục, đợi đến lúc lực phản chấn giảm bớt lập tức tung người trèo tường hướng Tây. "Lão gia, gã đạo nhân có râu đó rất lợi hại, chúng ta mau đi thôi." Lão Ngũ bay tới thúc giục. Mạc Vấn nghe được cũng không đáp lời mà chỉ tay về phía nam, ý bảo lão Ngũ ra bờ biển chờ đợi. Truy binh phía sau đã đến, lão Ngũ không dám dừng lại, nhanh chóng bay về phía Nam. Mạc Vấn vừa lao về phía trước vừa vẽ ra một một tấm phù Bạch Hổ giấu trong tay áo, đợi đến lúc nguy cấp sẽ gọi ra Bạch Hổ ngăn cản truy binh. Lúc này từ hắn đã từ âm thầm ăn trộm biến thành cướp đoạt công khai nên cũng không cần cố kị gì nữa. Đã có hai linh vật rồi, nhất định phải cầm nốt loại linh vật thứ ba dùng để an thần. Sở dĩ Mạc Vấn biêt rõ Tây viện có một loại Linh vật an thần, vì Vô Nương Đằng có tác dụng bổ máu, có thể giúp Thủy tộc bổ sung khí huyết bị tổn thương. Thất Tinh Thiên Môn Đông là Linh vật bổ khí, ăn vào có thể giúp dị loại loại bỏ tà khí. Còn lại một loại Linh vật chắc chắn phải là an thần, để có thể dùng khi phi cầm tổn thương thần trí. Vân Hà Sơn có ba loại Linh vật này là để chuẩn bị cho đệ tử từ bên ngoài nhập môn. Đã có ba loại Linh vật này, mặc kệ đệ tử đó trước đây đã ăn cái gì thì sau khi ăn vào đều sẽ trở thành ngọc thô chưa mài dũa, tu hành đại đạo làm ít công to. Mạc Vấn tuy đã vẽ Bạch Hổ phù, song cuối cùng cũng không cần phải sử dụng, đến được Tây viện hắn nhìn thấy chúng đạo nhân đang bảo vệ cây tùng liền lập tức chạy về hướng Nam. Hắn tinh thông đạo Kỳ Hoàng, nhìn thấy cây tùng liền đoán được Linh vật ở Tây viện là một cây Phục Linh, một trong những loại thảo dược an thần tốt nhất, sinh trưởng phía dưới gốc cây tùng, có điều vật này tuy thần dị nhưng đối với hắn cũng không dùng được, bởi vật này rất khó nhân giống. Vì Mạc Ván phán đoán như thế nên hắn ở lại Tây viện không lâu, truy binh không có cơ hội tiếp cận được hắn, bọn họ không dám phóng ra phi kiếm nữa, mà cần ngự kiếm phi hành để nhanh chóng đuổi theo hắn. Lão Ngũ thấy Mạc Vấn bị người đuổi theo, vội vàng quay đầu lại nghênh đón. Mạc Vấn thấy thế liền vung tay ra ý bảo gã bay tiếp. Lão Ngũ hiểu ý, bay vòng ra phía Tây, rồi từ phía Tây xông tới nửa đường tiếp được Mạc Vấn nhằm hướng đông nhanh chóng bay đi. Truy binh vốn là từ phía Nam đuổi theo, do thay đổi phương hướng mà tạm thời dừng lại nửa cái chớp mắt, chỉ trong nửa cái chớp mắt đó lão Ngũ đã kéo dãn khoảng cách song phương. "Lão gia, cậu không bị sao chứ?" ; "Ngươi bị thương ở chỗ nào?" Hai người cùng lúc đặt câu hỏi. "Ta chạy ở phía trước, bọn họ đuổi theo phía sau, sao có thể bị thương được." Lão Ngũ trả lời. Mạc Vấn lui về sau mấy bước, chỉ thấy cái mông con dơi đã bị trường kiếm chém ra một vết thương dài khoảng ba tấc, cũng may lão Ngũ hình thể khổng lồ, vết thương này cũng không quá đáng ngại. "Không có việc gì to tát đâu, lão gia, ngồi chắc vào." Lão Ngũ biết rõ đối phương còn đuổi theo ở phía sau, liền biến thành đầu dơi nhanh chóng bay lên. Những đạo nhân kia có thể ngự kiếm bay lên nhưng lại không thể bay quá cao, rất nhanh liền bị lão Ngũ cắt đuôi. "Lão gia, lấy được không?" Lão Ngũ biến thành đầu người mở miệng hỏi. "Lấy được hai vật." Mạc Vấn trả lời. "Không tệ, không tệ, chúng ta hiện giờ nên đi đâu?" Lão Ngũ hỏi. "Chúng ta hôm nay đã bất chấp mọi thứ để ăn trộm, chẳng bao lâu nữa các đảo lân cận đều sẽ biết, đến lúc đó muốn kiếm được Linh vật đã khó càng thêm khó. Bây giờ thừa dịp tin tức chưa bị truyền đi chúng ta hãy đi lấy thêm vài thứ." Mạc Vấn nói ra. "Đi hướng nào?" Lão Ngũ hỏi. Mạc Vấn trầm ngâm một lát rồi mở miệng," đi hướng Đông Bắc..."