Tử Dương
Chương 296 : Huyết chiến trên bầu trời
Dịch giả: Triệu Lâm
“Ta cùng ngươi đánh hắn.” Mạc Vấn buông bọc giấy nhìn Lão Ngũ.
Lão Ngũ nghe vậy gật đầu, đưa hiếu bổng cho Mạc Vấn, kéo trường bào xuống, hóa thành dơi.
Dạ Tiêu Diêu thấy thế mặt tức thì biến sắc. Hắn rốt cuộc đã hiểu tại sao Mạc Vấn phải vội vàng chạy đến thành Lâm Tây, là vì để gặp Lão Ngũ nhằm khắc chế Kim điêu của hắn.
“Đối phó với hắn không cần thần binh lợi khí.” Mạc Vấn nghĩ thế, không cầm hiếu bổng nữa mà đặt nó vào phía bắc tháp chuông, dùng tay không nhảy lên lưng dơi.
Mạc Vấn nhảy lên lưng dơi, sát cơ lập tức nổi lên. Lão Ngũ cảm nhận được, đột ngột mở miệng, nhắm Kim điêu mà rít lên. Quái thanh vừa vang lên, trâu bò lợn gà đều rên rỉ.
Nhưng hắn không ngờ là Kim điêu cũng không kêu đau ngã xuống, ngược lại là mở miệng kêu lớn.
Mạc Vấn tuy ngạc nhiên, nhưng không quá kinh ngạc. Tiếng hét của Lão Ngũ là một loại dị năng của dơi, dùng để săn mồi, đối phó với chim thú bình thường còn hữu hiệu, dùng với trân cầm linh thú lại chẳng tác dụng gì. Ngoài ra, Kim Điêu là vật yêu của Dạ Tiêu Diêu, gã tăng tu vi cho nó cũng là điều đương nhiên.
Thấy dùng tiếng kêu không có tác dụng, Lão Ngũ cũng không do dự mà vỗ cánh thịt xông tới Kim Điêu. Kim Điêu thấy khí thế của Cự bức (dơi lớn) hung ác, lập tức bay lên né tránh. Mạc Vấn phát ra linh khí tấn công Kim Điêu, Dạ Tiêu Diêu nghiêng người lao xuống, xuất chưởng tiếp lấy linh khí Mạc Vấn phát ra.
Lúc hai người đối chưởng, Lão Ngũ đập cánh bay lên, cắn mạnh lấy diều của Kim điêu. Kim điêu bị đau, giờ móng vuốt nhọn lên đạp Lão Ngũ, Lão Ngũ tránh không kịp, bị móc trúng đầu, vội quật cánh lui lại phía sau.
Hai người cùng quay lại tọa kị của mình, quan sát vết thương của tọa kị. Trên đầu Lão Ngũ bị móng vuốt Kim Điêu kéo ra một miếng vết thương dài tầm nửa xích, mà diều của Kim điêu bị Lão Ngũ kéo xuống một miếng thịt lớn, hai bên đều đổ máu.
Lão Ngũ bị thương thì tiếp tục xông lên. Từ hồi nhỏ, gã đánh nhau với bọn trẻ cũng như thế, không bị đòn thì thôi, nếu bị ăn đòn sẽ dồn hết sức đánh trả, cho đến khi đạt được thắng lợi mới thôi.
Dạ Tiêu Diêu thấy Cự bức vọt tới, từ trên lưng nhảy ra, vung tay xuất quyền về phía đầu Lão Ngũ.
Mạc Vấn tất nhiên sẽ không để cho Dạ Tiêu Diêu đánh Lão Ngũ. Lúc Dạ Tiêu Diêu nhảy lên, hắn cũng nhảy ra, ngưng tụ linh khí bên tay phải, một quyền bá đạo đánh thằng về phía tam dương khôi thủ (vùng trán) gã.
Thấy Mạc Vấn ra trọng quyền, Dạ Tiêu Diêu nhận ra không thể đánh trúng Lão Ngũ trước khi mình bị đánh nên đành giơ tay đỡ lấy quyền của Mạc Vấn. Không ngờ Mạc Vấn nửa đường lại giơ chân đá, Dạ Tiêu Diêu không kịp đỡ, bị đá trúng trước ngực, khí tức tắc nghẽn. Kim điêu thấy thế liền bay tới trợ giúp, giơ chân phải bắt lấy Dạ Tiêu Diêu, vỗ cánh bay lên cao.
Dạ Tiêu Diêu linh khí thông suốt lại, bắt lấy chân của Kim điêu, tung người nhảy lên lưng.
Dạ Tiêu Diêu vừa mới trở lại lưng chim, Lão Ngũ đã đỡ được Mạc Vấn rồi cắn lấy phần đuôi của Kim điêu. Phần đuôi là góc chết phòng thủ của Kim điêu, nó biết không có cách nào chống lại, vội kêu lên sợ hãi. Dạ Tiêu Diêu thấy thế lập tức xuất chưởng, phát linh khí công kích Lão Ngũ. Mạc Vấn tiến lên, thúc linh khí đối chưởng, linh khí chạm nhau tạo ra lực phản chấn cực lớn, cả hai lùi về sau. Lão Ngũ ngoạm chặt hàm răng, túm được một miệng lông chim.
Tọa kị Kim điêu của Dạ Tiêu Diêu là giống đực, mà phàm là giống đực thì đều có bản tính hiếu chiến. Bị Lão Ngũ kéo mất phần lông đuôi, Kim điêu cực kỳ tức giận, không đợi lệnh của Dạ Tiêu Diêu mà nghiêng người phóng trở lại, vọt về phía sau của Cự bức, muốn ăn miếng trả miếng, cắn đứt cái đuôi con dơi.
Cự bức dù thân thể to lớn nhưng so với Kim điêu thì nhỏ hơn một chút, muốn khôi phục cân bằng sau chấn động cũng mất thời gian dài hơn. Mạc Vấn thấy Kim điêu tức giận phóng tới, liền đoán được nó muốn tấn công phần đuôi của Cự bức, vội vẽ Hỏa phù ngăn lại.
Kim điêu phóng đến rất nhanh, Mạc Vấn chưa kịp vẽ Hỏa phù xong thì nó đã vọt đến phía sau Lão Ngũ, dùng mỏ mổ đuôi của Cự bức. Lão Ngũ cảm thấy thế, liên tục cuốn ngược đuôi lại dưới bụng tránh khỏi Kim điêu trả thù.
Lúc này, Mạc Vấn đã vẽ xong Hỏa phù, phóng về phía Kim điêu. Thấy Hỏa phù đánh về phía đầu Kim điêu, Dạ Tiêu Diêu liền xông lên phía trước, song chưởng phóng ra, ý đồ đẩy Hỏa phù trở lại. Mạc Vấn giơ tay ra thúc ngược lại, quả cầu lửa mà Hỏa phù tạo thành nổ tung vì linh khí hai người. Đuôi Cự bức và đầu Kim điêu đều chịu trận, mùi da thịt khét lẹt bốc lên.
Trên thân dơi không có lông, cùng lắm chỉ bị bỏng một lần, nhưng Kim điêu toàn thân đều là lông, cộng thêm mùa đông nên lông vũ càng dày, lửa gặp lông lập tức bắt cháy. Dạ Tiêu Diêu thấy thế ra tay giúp đỡ, Kim điêu cực kì đau đớn, thu cánh lại hạ xuống, muốn dùng khí lưu để dập tắt ngọn lửa.
Lúc này Mạc Vấn đã đánh bay lửa trên đuôi Lão Ngũ, Lão Ngũ cảm thấy nhanh chóng phóng xuống đuổi bắt Kim điêu.
Mắt Kim điêu không có góc chết, thấy Cự bức đuổi theo, không muốn đánh nhau với Lão Ngũ, cũng không vỗ cánh bay lên mà phóng thẳng xuống đất.
Thấy tình hình này, Mạc Vấn vẽ phù tấn công Kim điêu. Nhưng Kim điêu bay nhanh như một tia chớp, là phù chú này đánh không trúng nó. Tuy vậy Mạc Vấn phóng phù chú ra cũng không nhằm đánh trúng Kim điêu, mà đây là một lá Định Khí phù.
Lúc này đang là giữa trưa, đánh nhau trên trời đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Thấy Kim điêu lao xuống, ai nấy đều hoảng sợ, cuống quit ôm đầu, chạy trốn tứ phía.
Thấy sắp đụng vào mái nhà, Kim điêu đập cánh, vọt qua nóc nhà, khí lãng làm tro bụi trên nóc nhà tốc lên.
Lúc Kim điêu vừa mới lao xuống, Lão Ngũ đã biết ý đồ của nó, gã dù tin tưởng mình sẽ bay lên được, nhưng lại không để ý thân dơi là hình tròn. Thế nên trong khi Kim điêu bay lên được thì Lão Ngũ lại đâm vào nóc nhà, làm phòng xá sập xuống, bụi đất mù mịt, gạch đá ngổn ngang.
“Có bị thương không?” Mạc Vấn dùng tay dời đi bức tường phía tây bị sập.
Lão Ngũ trước mặt mọi người mà đụng trúng bức tường, có chút xấu hổ đỏ mặt, không nhịn được chửi tục một câu, rồi nhanh chóng đập cánh bay lên. Mạc Vấn vẽ tiếp một lá Định khí phù dán vào bức tường, đề khí nhảy lên cao, đặt chân lên lưng dơi.
Kim điêu lúc này đã ổn định thân hình, chuẩn bị tiến công rồi, thấy Cự bức bay lên, lập tức từ trên cao hạ xuống.
Lão Ngũ còn chưa kịp tăng tốc nên bay rất chậm, thấy Kim điêu lao xuống chỉ có thể hạ thấp độ cao, bay sát đường phố tránh né. Kim điêu đã có ý nghĩ đưa Lão Ngũ vào chỗ chết, làm sao có thể để cho gã cất cao lần nữa, thấy Cự bức bay vào đường phố, lập tức truy kích.
Thời điểm cuối đông đầu xuân, buổi sáng trời còn lạnh, chỉ đến giữa trưa nhiệt độ mới cao, lúc này trên đường phố rạp hàng của các tiểu thương rất nhiều. Hai con vật bay lượn trên đường làm các hàng hóa bay tung tóe.
Kim điêu hạ xuống, tốc độ nhanh hơn Cự bức, chốc lát đã đuổi kịp Cự bức. Lúc này đang bay trong phố, Mạc Vấn không có cách nào vẽ phù, đang lo lắng làm sao ngăn cản thế công của Kim điêu thì cánh phải của Lão Ngũ cuốn theo một đám vải vóc bên đường, lúc này bung ra, vải vóc bất ngờ bay thẳng về phía Kim điêu.
Thấy tình thế không tốt, Dạ Tiêu Diêu vội phóng linh khí đánh bay cuộn vải. Nhưng vải lại rất mềm mại, có nhiều lỗ nhỏ, linh khí không đánh bay được, tức thì quấn lên cổ và cánh của Kim điêu.
Mạc Vấn thấy thế liền rời khỏi lưng dơi, lướt về phía sau tấn công Dạ Tiêu Diêu - lúc này đang gỡ vải ra cho Kim điêu. Dạ Tiêu Diêu thấy Mạc Vấn công tới, chỉ có thể thả cuộn vải lại mà xuất chưởng đối đầu. Không ngờ, Mạc Vấn không đón chưởng mà nắm lấy mảnh vải quấn lên cánh trái của Kim điêu.
Hai cánh của Kim điêu đều bị vải cuốn lấy, mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.
Lúc Mạc Vấn rời khỏi lưng mình, Lão Ngũ đã đập cánh dừng lại, thấy Kim điêu rơi xuống đất, gã lập tức biến trở lại hình người trần truồng, chộp lấy một thanh gỗ gõ mạnh lên đầu chim. Dạ Tiêu Diêu bị Mạc Vấn cuốn lấy, không cách nào cứu viện, thấy tọa kị bị đánh, lòng như lửa đốt mà không có cách nào.
Đánh xong hai gậy, thấy Kim điêu không bị đau lắm, Lão Ngũ lại biến thành Cự bức, nhe răng cắn đầu Kim điêu. Kim điêu hoảng sợ, chống cánh lùi về phía sau, Lão Ngũ không cắn trúng đầu Kim điêu, mà lại cắn đứt phần vải, Kim điêu thoát khốn, vỗ cánh muốn bay lên. Nhưng nó đang ở trên đường chật hẹp, khó mà đập cánh, thử mấy lần đều không bay lên được.
Lão Ngũ cũng không ổn lắm, hai chân sau nhỏ xíu của Cự bức không thể chống đỡ được thân thể kềnh càng của nó, Lão Ngũ đứng còn khó khăn, chứ đừng nói đến chuyện bay lên.
“Mau biến thành hình người.” Mạc Vấn đẩy lui Dạ Tiêu Diêu, quay đầu hô lên.
Lão Ngũ tuy không hiểu lắm nhưng vẫn làm theo, biến thành hình người xong, Mạc Vấn vọt đến nắm vai Lão Ngũ rồi ném lên trời. Lão Ngũ thừa dịp biến thành dơi, đập cánh bay lên. Mạc Vấn cũng nhảy luôn lên lưng dơi.
Lúc này Dạ Tiêu Diêu cũng đã đánh bay hai gian hàng bên cạnh, Kim điêu mượn khí mà bay lên.
Khi Kim điêu bay lên, Mạc Vấn luôn cẩn thận dò xét tốc độ của nó, xác định Lưu Thiếu Khanh không ẩn thân đứng trên lưng chim mới yên tâm. Lưu Thiếu Khanh hẳn đã chạy đến đây rồi, nếu lúc rơi xuống đất quá lâu, Lưu Thiếu Khanh có khả năng chạy đến tụ họp với Dạ Tiêu Diêu.
“Lưu Thiếu Khanh ở gần đây, cẩn thận gã ám toán ngươi.” Mạc Vấn nói với Lão Ngũ.
Lão Ngũ nghe vậy gật đầu đáp lại, vỗ cánh bay cao, hắn biết đạo nhân vượt qua Thiên kiếp có thể nhảy lên rất cao.
Kim điêu vừa bay lên không, liền phóng đến tấn công Lão Ngũ. Nó phát hiện Cự bức dù là hình thể hay là kĩ năng bay lượn đều không bằng nó, có ý định một lần đánh chết Cự bức.
Mạc Vấn lúc này cũng rất lo lắng, hắn vốn không ngờ Kim điêu lại không sợ tiếng dơi kêu. Kể từ đó, tình hình lập tức chuyển xấu, cũng may là Cự bức dù kỹ xảo bay lượn không bằng Kim điêu nhưng tốc độ lại nhanh hơn một chút, đây là lợi thế.
Lão Ngũ thấy Kim điêu vọt nhanh tới, không đợi Mạc Vấn lên tiếng liền vỗ cánh phóng tới Kim điêu. Đánh nhau còn là sự so đấu về sỹ khí, thực lực tạm thời chưa nói nhưng sỹ khí tuyệt đối không thể thua.
Kim điêu từ hướng tây bay về phía đông, Cự bức từ hướng đông bay về phía tây, hai bên bay thẳng về phía nhau, cùng tăng tốc, không có ý lùi bước hay né tránh. Gặp tình hình đó, Mạc Vấn bắt đầu lo lắng, với tốc độ này nếu chính diện va chạm, Lão Ngũ và Kim điêu sẽ khó mà sống sót.
Mạc Vấn lo lắng bao nhiêu thì Dạ Tiêu Diêu cũng thế, cầm thú một khi đã nổi máu tàn nhẫn thì nga cả gã không thể khống chế nổi. Dù gã có lệnh cho Kim điêu tránh đi, Kim điêu cũng sẽ không nghe lệnh, nếu hai bên đụng nhau, rất có thể sẽ ngọc đá cùng nát.
Một trăm trượng, rồi năm mươi trượng, Mạc Vấn cùng Dạ Tiêu Diêu ngưng khí lại bên tay,chuẩn bị tấn công, hiện tại đã đâm lao thì phải theo lao rồi. Nếu tọa kị của hai bên không né tránh, chắc chắn sẽ đồng quy vu tận. Nếu có bên nào nhụt chí, tránh né thì bên còn lại sẽ thừa cơ đánh trọng thương tọa kị của bên kia…
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
164 chương
1 chương
813 chương
81 chương