Tử Dương

Chương 290 : Thế sự vô thường

Dịch giả: madokangokngkeck Biên: argetlam7420 Hạ quyết tâm, Mạc Vấn tung người lướt về phía nam, đuổi theo hòa thượng Hoằng Quang. Lúc đuổi theo, Mạc Vấn cũng không cảm thấy xem thường hòa thượng lão hoa thượng lâm trận lại đào tẩu, con người sợ chết không quan hệ đến tu vi hay cảnh giới tinh thần, không có quan hệ tới bản năng xu cát tị hung (thích điều lánh tránh điếm xấu) của nhân loại. Người không sợ chết là những người không còn gì ràng buộc nữa, chỉ cần trong lòng vẫn có thứ phải bận tâm, thì đều không muốn chết. Hòa thượng Hoằng Quang là cao tăng, nếu đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, lão tuyệt sẽ không vứt bỏ hết danh dự mà chạy trốn, lão đào tẩu chứng minh trước khi tới đây lão vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để chịu chết, cộng thêm lòng có điều ràng buộc, vậy mới theo bản năng mà đào tẩu. Không quản hòa thượng Hoằng Quang có ràng buộc hay không, Mạc Vấn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho lão, lúc này hắn có chút cảm giác không khống chế được bản thân, không còn người thân và gia đình ràng buộc, hắn làm việc không cố kỵ chút nào. Thân pháp của Hoằng Quang không bằng Mạc Vấn, sau hơn mười dặm đã bị hắn đuổi kịp, đến gần Mạc Vấn lập tức vung đao chém, Hoằng Quang có cảm giác, khom người né tránh, đợi đến lúc Mạc Vấn dùng hết chiêu thức, lão nghiêng người về bên trái, nhanh chóng quay người vung song chưởng kèm linh khí cấp bách đánh vào sườn phải của Mạc Vấn. Mạc Vấn không kịp thu đao về, bèn nhanh chóng xoay người dùng chân trái đá vào đầu Hoằng Quang, chân Mạc Vấn dài hơn, Hoằng Quang ước đoán không cách nào đánh Mạc Vấn ra trước khi bị hắn đá trúng đầu, bèn ngửa người nghiêng về phía sau, tạm lánh thế công hiểm. Mạc Vấn nhân cơ hội quay người lại lần nữa vung đao quét ngang, nửa người Hoằng Quang nhanh chóng thối lui. Mạc Vấn thấy trọng tâm của đối phương bất ổn, lập tức nhanh chóng đuổi đến. Hoằng Quang thấy tình thế không ổn, vội dùng tay phải múa áo cà sa lên. Tầm mắt Mạc Vấn bị ngăn trở, lập tức đoán được đối phương còn có hậu chiêu, bất chấp đuổi theo vội vàng nghiêng người lướt ngang, nhưng hắn đã chậm nửa cái chớp mắt, tay trái của Hoằng Quang phát ra chưởng lực phá không đã đánh trúng vào hông trái của hắn. Cũng may Mạc Vấn xoay người kịp thời triệt tiêu đại bộ phận lực đạo, không làm tổn thương đến gân cốt. Sau khi trúng chưởng, Mạc Vấn lập tức lui về phía sau, cùng lúc đó hành khí lưu thông máu, khôi phục chân trái hơi tê dại, Hoằng Quang hòa thượng một kích đắc thủ, cũng không đuổi theo, lại lần nữa tung người về hướng nam để chạy trốn. Mạc Vấn cân nhắc, sau đó không tiếp tục đuổi theo nữa, mà tra đao vào vỏ, lấy ra hộp phù vẽ phù chú tinh tú, gọi ra một con Khuê Mộc Thanh Lang đuổi theo. Hoằng Quang có tu vi linh khí cao thâm, kinh nghiệm đối địch phong phú, nếu chỉ dựa vào võ nghệ mà muốn bắt lão tất nhiên cực kỳ khó khăn, hắn lo lắng cho an nguy của Bách Lý Cuồng Phong, không cách nào quần chiến với Hoằng Quang, vậy nên mới không tiếc linh khí để tốc chiến tốc thắng. Khuê Mộc Thanh Lang do linh khí vô hình biến ảo mà thành, tốc độ mau lẹ, mà lúc di chuyển lại không mang theo tiếng xé gió, vì vậy Hoằng Quang hòa thượng không hề biết nó đã đuổi tới phía sau, đợi đến lúc quay đầu xem xét tình huống thì cái đầu trọc của gã đã vừa vặn đưa vào trong cái miệng đầy răng nanh của Thanh Lang, hình thể Thanh Lang so với mãnh hổ bình thường còn lớn hơn vài phần, răng nhọn nghiến lại, máu thịt văng tung tóe. Mạc Vấn nhân cơ hội tiến lên, ngay trước khi hồn phách của lão ly thể bồi thêm một đao, rồi mang theo Thanh lang gấp rút đi tiếp viện cho Bách Lý Cuồng Phong. Đến được phụ cận đường vào sơn cốc, Mạc Vấn phát hiện Bách Lý Cuồng Phong vẫn đứng ngạo nghễ trong núi rừng phía bắc miệt mài đánh nhau với một đám tăng ni, sau khi Bách Lý Cuồng Phong thi triển bản lĩnh giữ nhà thì sức lực lớn vô cùng, không ai có thể ngăn cản. Mà quanh thân gã lại có kim quang hộ thể, chưởng lực và binh khí đều không thể gây tổn thương đến gã. Đây là cuộc chiến thuần túy nghiêng về một bên, lúc này đã có hòa thượng quá tuyệt vọng chạy trốn, xa nhất đã chạy tới triền núi phía đông. Thoáng trầm ngâm ngắn ngủi, Mạc Vấn sai Thanh lang tiến đến bảo hộ Bách Lý Cuồng Phong, còn bản thân thì tung người lướt về phía đông, đuổi theo tên đào tẩu. Chỉ sau hai lần lấy đà, Mạc Vấn đã bắt kịp một tên hòa thượng ở khoảng cách tương đối gần, xuất đao chém chết gã từ phía sau. Người xưa có dạy “không nên đánh lén người khác từ sau lưng” nhưng hắn cũng không thèm tuân theo, đặt cược tính mạng vào người khác là chuyện rất mạo hiểm, một khi đã động thủ tuyệt đối không thể nương tình. Hòa thượng này trước khi chết phát ra kêu thảm thiết truyền đến tai hai hòa thượng phía trước, người sau nghe tiếng quay đầu, thấy Mạc Vấn đuổi theo, tức thì can đảm mất sạch, bỏ chạy thục mạng, Mạc Vấn ở phía sau đề khí nhanh chóng đuổi theo. Lúc con người đang chạy trối chết, tiềm lực sẽ phát huy đến cực hạn, khoảng cách năm dặm, Mạc Vấn một mực đuổi theo, lộ trình gấp mười lần lúc đuổi theo tăng nhân ban nãy, tăng nhân kia rối loạn phương hướng, thấy Mạc Vấn đuổi theo, phát ra một tiếng gào hung tợn, quay người khua Nguyệt Nha trượng quét ngang. Mạc Vấn ngửa ra sau kề sát mặt đất, linh khí từ huyệt Dũng Tuyền truyền xuống chân phải làm điểm tựa trên đất, cả người hắn kề sát đất mà xoay tròn, vung đao chặt đứt chân trái của tăng nhân kia, không đợi gã phát ra tiếng kêu thảm thiết đã lại bồi thêm một đao nữa, rồi nhanh chóng tung người lướt về. Nếu chính diện tranh đấu, Liễu Sanh chưa chắc đã là đối thủ Bách Lý Cuồng Phong. Nhưng nếu sử dụng mưu kế, mười Bách Lý Cuồng Phong cũng đánh không lại một Liễu Sanh, dù có Thanh Lang bảo hộ, hắn vẫn lo lắng Bách Lý Cuồng Phong sẽ bị Liễu Sanh ám toán. Vượt qua triền núi, Mạc Vấn không thấy thân hình cao lớn của Bách Lý Cuồng Phong sau khi biến thân nữa, trong lòng đột nhiên rùng mình, nhanh chóng bay tới khu rừng xảy ra đánh nhau, đến nơi Mạc Vấn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cả khu vực này xác chết la liệt khắp nơi, máu chảy đỏ mặt đất, Bách Lý Cuồng Phong cầm trong tay cây Lang Nha Bổng đứng nguyên tại chỗ, Thanh Lang ngồi cách gã ba thước về phía bên trái, Liễu Sanh đứng cách gã 10 bước, lúc này đã hiện ra tướng mạo thật. Thanh Lang thấy Mạc Vấn trở lại, tự động trở lại bên cạnh hắn, Mạc Vấn đứng phía Đông Bắc, Bách Lý Cuồng Phong đứng thẳng Đông Nam, Liễu Sanh đứng ở chính Tây, cự ly giữa 3 người đều là mười bước. Trong tràng tràn ngập lúng túng, địch ý, bầu không khí yên tĩnh đến ngột ngạt. Thần sắc Liễu Sanh rất bình tĩnh, trong tay cầm một cái túi đã rách, tay không đứng ở phía Tây, chiếc túi chắc là bị móng vuốt của Thanh Lang xé toạc, không biết Bách Lý Cuồng Phong có nhìn thấy đồ vật bên trong hay không. Bách Lý Cuồng Phong lúc trước đại triển thần uy, dùng sức một mình tàn sát hết hơn mười vị tăng ni, lúc này đã có chút giết đỏ mắt rồi, sát khí hừng hực, lên tục thở dốc, nhưng trong ánh mắt lại có thần tình tức giận và bất mãn. Sắc mặt Mạc Vấn cũng rất bình tĩnh, đến lúc này hai tay của hắn đã dính đầy máu tươi, trở thành con quái vật chết chóc trong mắt thế nhân. Phật Môn sẽ không bỏ qua cho hắn, Ngọc Thanh Tông cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, sai lầm lớn như vậy nào có biện pháp gì bù đắp, chỉ có thể trả giá một cái giá lớn bằng máu. Tất cả điều này đều do Liễu Sanh một tay tạo nên, nhưng hắn cũng không thể nào oán hận Liễu Sanh được, có lẽ vì hắn cảm thấy chuyện cứu A Cửu quá mức xa vời, nên xem nhẹ tính mạng của bản thân. Sau nửa nén hương giằng co trong trầm mặc, Bách Lý Cuồng Phong thở dài một hơi, lớn tiếng mắng Liễu Sanh, "Ngươi điên rồi đúng không, vì một cái đỉnh nát mà ra tay với đồng môn?" Liễu Sanh nghe vậy ngẩng đầu nhìn Bách Lý Cuồng Phong một cái, chuyển mắt nhìn về phía Mạc Vấn, Mạc Vấn mặt không biểu tình. "Nói chuyện đi chứ, câm à?!" Tính tình Bách Lý Cuồng Phong nóng nảy, thấy Liễu Sanh không nói lời nào, tức giận mắng tiếp. "Vật này quá mức thần kỳ." Liễu Sanh trầm mặc thật lâu, nhắm mắt mở miệng. "Vậy sao không nói thẳng ra, ta không tin ngươi mở miệng nhờ Mạc Vấn mà hắn lại không để ý đến mặt mũi của ngươi, ngươi hãm hại hắn làm gì? Ngươi biết rõ A Cửu đang xảy ra chuyện mà ngươi còn làm loạn, bộ cái đầu trên cổ ngươi là cái bô sao?" (ý nói đầu toàn phân đó:D) Bách Lý Cuồng Phong mắng chửi. "Đừng nói ta, lúc trước lão Ngũ gặp nạn ở Kiến Khang, ngươi có ra tay tương trợ sao?" Liễu Sanh nhăn mặt nhìn về phía Bách Lý Cuồng Phong. "Lão tử không xuất thủ, vì Mạc Vấn biết rõ ta theo Dạ Tiêu Diêu trợ giúp nước Yến, còn đi giúp sức cho nước Triệu vốn là kẻ địch của chúng ta, làm trong lòng lão tử không thoải mái. Chúng ta là người Hán, phải có lòng trung nghĩa, gia hỏa này xông vào hoàng cung giết quốc sư xong còn muốn giết cả hoàng đế, không tìm được hoàng đế còn đốt cả đại điện, hắn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo đó, ngươi nói ta nên xuất thủ thế nào đây? Nhưng dù chí hướng của chúng ta bất đồng thì cùng lắm là cả đời không qua lại với nhau nữa, sao có thể huynh đệ tương tàn? Một người từng ăn chung nồi cơm với ngươi, vậy mà ngược lại ngươi xuống tay thật tàn nhẫn." Bách Lý Cuồng Phong cũng không ngại giải thích chuyện trước kia. "Sai lầm lớn đã gây ra rồi, giờ hối hận cũng đã muộn, các ngươi ra tay đi." Liễu Sanh ném chiếc túi trong tay cho Mạc Vấn, cái túi vốn đã rách tươm, ngay khi rời tay gã Cửu Long Đỉnh đã lăn ra ngoài. Mạc Vấn cũng không bắt lấy chiếc Tiểu Đỉnh, để mặc nó rơi trên mặt đất nhuốm máu. "Hắn vì tìm A Cửu đã gấp rút sắp phát điên rồi, ngươi không giúp đỡ coi như xong, sao còn gây thêm khó khăn? Lần này thì xong rồi, nhiều người Ngọc Thanh Tông bị tàn phế như vậy, ngươi nói hắn sau này phải làm sao." Bách Lý Cuồng Phong lớn tiếng vấn trách, Thượng Thanh chuẩn đồ trừ hai vị dị loại ra, tuổi của gã là lớn nhất, lúc ở Vô Lượng Sơn vẫn tự xem mình là đại ca, thói quen này đến bây giờ vẫn không thay đổi. "Ngươi còn kéo một đám hòa thượng đến, ngươi thích nào nhiệt thích làm lớn chuyện đúng không, nhìn xem, ngay cả ta cũng bị kéo vào, chuyện này không giấu được đâu, sớm muộn Phật Môn cũng được nghe được phong thanh, tất cả sẽ gặp xui xẻo." Bách Lý Cuồng Phong chỉ vào xác chết la liệt trên mặt đất, lớn tiếng răn dạy. "Một bước sai, trăm bước lệch." Thần tình Liễu Sanh mờ mịt chết lặng. Bách Lý Cuồng Phong thấy thế quay đầu nhìn Mạc Vấn. Mạc Vấn biết rõ Bách Lý Cuồng Phong muốn xem thái độ của hắn, nhưng hắn vẫn không tỏ thái độ gì, theo cách nghĩ của thường nhân mà suy xét, nếu gian kế của mình bị người khác nhìn thấu, tất nhiên sẽ thẹn quá hoá giận, Liễu Sanh không làm như vậy mà lại lập tức nhận sai, việc này không hợp tình hợp lý. "Lúc xuống núi chúng ta đã từng giao ước với nhau, mặc kệ chuyện gì xảy ra thì vĩnh viễn là huynh đệ, lúc ở Kiến Khang mấy người chúng ta vì giận dữ mà không ra tay giúp đỡ, về sau lúc ngươi muốn tranh đoạt chức Hộ Quốc Chân Nhân của nước Tấn, Mạc Vấn còn âm thầm ra tay giúp đỡ, nhìn hắn làm chuyện gì, nhìn lại một chút xem ngươi đã làm chuyện gì? Lúc tại Vô Lượng Sơn sao lão tử không nhìn ra ngươi có dã tâm như thế chứ" Có thể dễ dàng nhận ra ý định hòa giải của Bách Lý Cuồng Phong. Mạc Vấn nhìn ra tâm ý Bách Lý Cuồng Phong, nhưng hắn vẫn không mở miệng, có vài sai lầm có thể đền bù, nhưng có những sai lầm không có cách nào bù đắp được, hắn đã giết nhiều người như vậy, bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì đều là giết người, hơn nữa còn giết người có tội không đáng chết thậm chí cả người vô tội, không phải hắn không có đường lui, mà là không còn đường sống nữa rồi. "Hắn lặng lẽ ra tay giết chết ba gã tăng nhân kia, sau đó lại đầu quân cho nước Triệu mà không nhắc với ta nữa chữ. Mà thôi, không nói những thứ này nữa, các ngươi phế tu vi của ta, rồi áp giải ta đến Bồ Đề Tự và Ngọc Thanh Tông thôi, ta sẽ nhận hết mọi tội lỗi." Liễu Sanh cười đầy đau khổ. "Nếu dẫn ngươi đến đó, ngươi còn đường sống ư?" Bách Lý Cuồng Phong bĩu môi lắc đầu, "Ta đã kêu gọi những người khác, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ chạy đến đây, đợi bọn hắn tới lại bàn bạc kỹ lưỡng nên chùi đít như thế nào đi." Bách Lý Cuồng Phong nói xong lại lần nữa quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn đợi hắn lên tiếng, người bị hại lớn nhất trong chuyện này là Mạc Vấn, thái độ của Mạc Vấn quyết định tình thế sẽ phát triển như thế nào. Thái độ của Bách Lý Cuồng Phong làm cho Mạc Vấn rất là cảm động, bảy vị chuẩn đồ Thượng Thanh dù ý kiến bất đồng, nhưng vẫn là đồng môn của nhau, cha mẹ bọn họ đều đã mất, lại không có huynh đệ tỷ muội, đồng môn chính là huynh đệ thân thiết nhất, dù có người làm sai chuyện gì cũng có thể rộng lượng khoan dung. Hy vọng A Cửu còn sống không lớn, không cần phải mang việc này công bố ra bên ngoài, dứt khoát cứ để mình hắn lưng mang tội danh và hiểu lầm, ít nhất có thể đổi được sự trong sạch cho đồng môn. Nhưng vào lúc này, Liễu Sanh đưa tay chỉ vào bên hông Mạc Vấn, "Có thể cho ta chứng minh lòng mình không?" Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày nhìn Liễu Sanh một cái, trầm ngâm chốc lát rồi cởi Hắc Đao bên hông xuống vứt cho Liễu Sanh. "Ngươi làm cái gì vậy?" Bách Lý Cuồng Phong thấy thế kinh hãi, quát to với Mạc Vấn. Mạc Vấn nhìn Bách Lý Cuồng Phong một cái, không trả lời, Liễu Sanh muốn chứng tỏ tâm tư của mình thì cứ để gã thỏa nguyện, nếu gã thật tâm ăn năn hối cải muốn tự vẫn, thì sẽ có sát khí xuất hiện, có thể rút ra Hắc Đao. Nếu gã là vì sợ chết mà diễn trò, thì không thể rút Hắc Đao ra được. "Roẹt...", Liễu Sanh rút Hắc Đao ra. Mạc Vấn và Bách Lý Cuồng Phong đều có chuẩn bị, thấy thế đồng thời vọt đến trước mặt Liễu Sanh ra tay ngăn cản gã. "Được rồi, ta không chấp nhặt với ngươi nữa." Mạc Vấn cười nói. "Mau thu đạo lại, tuyệt đối không được làm bậy..." Bách Lý Cuồng Phong nói ở đây hai mắt trợn tròn cúi đầu nhìn xuống, cùng lúc đó Mạc Vấn cũng cảm giác được bụng dưới đau nhức kịch liệt. "Các ngươi đừng trách ta, Cửu Long đỉnh và Thiên Lang Hào ta đều phải cầm đi..." (Biên: Thấy hai cha nội này ngây thơ quá, người ta có sát ý không chỉ vì muốn tự sát, mà còn muốn giết người nữa.)