Tử Dương
Chương 286 : Mang ngọc mắc tội
Dịch giả: argetlam7420
Ngày đó hắn âm thầm xuôi nam tương trợ Chu Quý nhân chỉ có hai người biết nội tình, là Chu Quý nhân và Trương Động Chi, ngoài ra chuyện này hắn còn kể với A Cửu nữa, nhưng mà ba người tuyệt không có khả năng tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Nhưng căn cứ theo những lời nói của các tăng ni kia thì bọn họ cũng không phải là suy đoán lung tung, hẳn là có người đã tiết lộ phong thanh. Thạch Chân cùng lão Ngũ không hề biết chuyện này, không thể nào là bọn họ tiết lộ. Trừ năm người này ra, còn có một người mặc dù không biết nội tình nhưng có thể đoán ra được chuyện này, đó chính là Liễu Sanh.
Ngày đó hắn từ nước Tấn trở lại Nghiệp Thành để gặp Liễu Sanh mượn dùng cương thi, Liễu Sanh trong lúc vô tình đã kể với hắn rằng Thái tử nước Triệu đã thỉnh cầu gã xuôi nam, tương trợ nhà họ Chử nước Tấn tranh đoạt vị trí Quốc Sư, khi ấy hắn cũng không có đem chuyện mình xuôi nam báo cho Liễu Sanh biết, nhưng Liễu Sanh sau khi xuôi nam hoàn toàn có thể thông qua dấu vết đoán được ba vị tăng nhân kia là bị hắn giết chết.
"Chờ một chút đã!" Mạc Vấn thấy những thứ kia tăng ni lao đến vội giơ tay lên hô.
Những tăng ni kia mặc dù lòng đầy căm phẫn, nhưng nghe thấy Mạc Vấn hô lên thì hơi chậm lại, không ngay lập tức hướng hắn làm khó dễ, mà là thừa dịp hắn đang đứng bất động bao vây xung quanh.
Mạc Vấn không thèm để những gã tăng ni này vào mắt, cũng không buồn để ý bọn họ làm những gì, mà chỉ tiếp tục nhớ lại một ít chuyện lúc trước. Ngày đó khi hắn đến gặp Liễu Sanh mượn dùng cương thi cũng không có ý giấu giếm gã, vốn định nghe Liễu Sanh kể chuyện trước xong sẽ thuật lại việc mình đã xuôi nam giết chết hòa thượng, không ngờ Liễu Sanh ngày đó đi gấp, hắn còn chưa kịp nói rõ tường tận sự việc.
Liễu Sanh tâm tư kín đáo, cũng quen thuộc tác phong làm việc của hắn, một khi đã đến nước Tấn, tùy tiện truy xét là có thể đoán ra ba vị tăng nhân kia là bị hắn giết chết. Như vậy trước hết trong lòng Liễu Sanh tự nhiên sẽ có cảm giác bị lừa dối, nhất định gã sẽ không vui.
Ngẫm nghĩ lại, Liễu Sanh có khả năng còn không dừng lại ở mức không vui đâu, gã có thể còn cảm thấy vô củng tức giận, bởi vì Liễu Sanh đêm đó đã từng nói với hắn là bản thân được Thái Tử nhờ vả nên mới xuôi nam tương trợ Chử gia, mà hắn lại không nói cho gã biết mình đã đi trước một bước một bước, giết chết ba tăng nhân kia, như vậy thứ nhất Liễu Sanh trong lòng sẽ sinh ra oán giận, "Ta thành tâm đối đãi với ngươi, tất cả mọi việc đều nói ngươi nghe, vậy mà ngươi lại cố tình giấu giếm ta, làm hại ta một chuyến tay không đi nước Tấn, ngươi thật cho là ta không nhìn ra ba tên tăng nhân đó là ngươi giết sao?"
Trên đây là Mạc Vấn dựa theo lý lẽ thường tình mà suy đoán, hẳn sẽ không sai lệch quá nhiều, Liễu Sanh tuy biết mình bị lừa nhưng cũng không lập tức biểu hiện ra ngoài, chẳng qua là sau đó gã không còn lui tới chỗ Mạc Vấn chơi nữa, cả khi hắn từ chức Hộ Quốc Chân Nhân rời khỏi nước Triệu, Liễu Sanh vẫn không hề lộ diện.
"Đừng gióng trống khua chiêng nữa, đem chuyện ba vị tăng nhân kia nói tường tận ra, để ta nhớ lại xem có đúng là ta gây nên không?" Mạc Vấn nói lớn với đám tăng ni đang hò hét kêu la xung quanh.
Mạc Vấn nói xong, từ trong đám người đi ra một vị tăng nhân trung niên, bắt đầu tường thuật chuyện ngày đó. Mạc Vấn không lòng dạ nào nghe y nói nhảm, mà nhân cơ hội tiếp tục suy nghĩ về chuyện Liễu Sanh. Hắn phải cẩn thận cân nhắc lại xem có đúng là Liễu Sanh vì bị lừa mà cố ý tiết lộ chuyện hắn sát hại những tăng nhân kia hay không.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Mạc Vấn cảm giác khả năng này rất cao, bất kỳ ai bị lừa sau khi phát hiện ra chân tướng đều muốn vạch trần sự thật ra, vạch trần chân tướng cũng không nhất định là vì trả thù đối phương, chủ yếu là vì muốn chứng minh cho người khác thấy mình không phải hạng ngu ngốc dễ bị lừa, dưới loại tâm lý này, Liễu Sanh rất có thể sẽ tiết lộ chuyện của hắn ra ngoài.
Nghĩ đến đây tưởng như đã xong, nhưng Mạc Vấn cũng không dừng lại, mà tiếp tục suy nghĩ sâu hơn. Mặc dù ngày đó hắn không cố ý giấu giếm Liễu Sanh, nhưng vẫn là không nói ra sự thật, Liễu Sanh do tức giận mà tiết lộ hắn là hung thủ cũng hợp tình hợp lý. Nhưng mà, chuyện này có một điểm khả nghi rất lớn, đó chính là thời gian tiết lộ tin tức.
Nếu như Liễu Sanh năm đó ngay lập tức tiết lộ hắn là hung thủ sát hại hòa thượng, thì tất cả hòa thượng ở nước Tấn đã sớm hợp lại, kéo nhau chạy đến ba quận Đông Bắc tìm hắn tính sổ rồi, thế nhưng tăng ni nước Tấn vào năm đó cũng không đi tìm hắn, điều này cho thấy Liễu Sanh năm đó chưa hề tiết lộ chân tướng sự tình, mà là gần đây mới nói ra.
Liễu Sanh tại sao sớm không nói muộn không nói, mà lại nhằm ngay lúc này mới nói?
"Mạc Vấn, ngươi có nhận tội không?" Hòa thượng trung niên kia cao giọng quát hỏi.
Người này lúc trước nói cái gì, Mạc Vấn căn bản không nghe thấy, nhưng đối phương quát hỏi đã cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn, làm hắn rất bực mình, "Im lặng cho ta suy nghĩ, ta nếu đã tới đây rồi thì không có ý bỏ chạy đâu."
Đám tăng ni kia không rõ ràng cho lắm, nhưng Mạc Vấn đích xác không có ý chạy trốn, cũng không có dấu hiệu vận khí lăng không, cho nên bọn họ cũng không vội gây khó dễ. Thật ra thì bọn họ không làm khó dễ hắn nguyên nhân chủ yếu vẫn là sợ hãi thực lực Mạc Vấn, biết nếu tùy tiện tiến lên là có thể sẽ bị Mạc Vấn biến thành người què.
Liễu Sanh vì sao trước kia không tiết lộ chuyện này, mà lại chờ đến lúc hắn bị Tử khí cao thủ của Tam Thanh đuổi giết mới nói?
Giải thích hợp lý có hai khả năng, cái thứ nhất là hợp lý nhất đấy, nó liên quan đến những tật xấu mà ai cũng có, phần lớn mọi người đều thích “đánh chó mù đường”, khi người nào đó chưa gặp rủi ro thì nói năng rấy thận trọng thậm chí là a dua nịnh hót, nhưng một khi đối phương gặp chuyện rủi ro thì ngay lập tức hùa vào vây công, cổ vũ vạch trần cái xấu của người kia, lấy đó để lấy lòng người quyền quý. Sau khi hắn đại khai sát giới, Tam Thanh các phái hẳn là đã tụ tập lại một nơi thương nghị xem nên xử trí hắn như thế nào, Liễu Sanh nhằm lúc đó liền nói ra chuyện ác lúc trước hắn đã làm.
Suy đoán trên tưởng như hợp tình hợp lý, nhưng lại không đúng với tất cả mọi người, Liễu Sanh tục khí không có nặng như vậy, nếu thật sự gã lòng dạ hẹp hòi như vậy thì đã không giấu kín chuyện ấy đến bây giờ mới nói ra, sau khi phát hiện ra chân tướng liền rêu rao ngay mới phải. Căn cứ vào hiểu biết của hắn về Liễu Sanh, khả năng thứ nhất này tuy hợp lý nhưng phải loại bỏ.
Loại bỏ khả năng hợp lý, cũng chỉ còn lại một khả năng hắn không muốn tin nhất, đó chính là Liễu Sanh chọn thời điểm nguy cấp này tiết lộ cho giới tăng ni chính là vì muốn tập hợp lực lượng hai phe Đạo - Phật, nhằm đưa hắn vào chỗ chết.
Người bình thường có thể sẽ làm ra mấy chuyện hung hăng ngang ngược như: “Ngươi mắng ta một câu, ta liền giết cả nhà ngươi”; hay “Ngươi cướp vợ ta, ta nhổ vào mặt ngươi bãi nước miếng” chẳng hạn, nhưng mà đạo sĩ sẽ không bao giờ làm vậy, đạo sĩ trong lòng đều có một cán cân, trước khi đạo sĩ làm chuyện gì cũng đều phải xem xét kỹ hậu quả đấy. Còn như chỉ vì hắn đã lừa dối Liễu Sanh, làm hại gã chạy một chuyến vô ích đến nước Tấn mà đã muốn hại chết sư huynh đệ đồng môn học nghệ với mình, loại chuyện này không thể xuất hiện ở đạo sĩ được, dù cho Liễu Sanh sau khi xuống núi tâm tính thay đổi đến mức nào cũng sẽ không làm vậy.
Như vậy vấn đề thứ nhất liền xuất hiện, cán cân trong lòng Liễu Sanh kia tại sao lại nghiêng lệch, trước đó quan hệ hai người vẫn rất tốt, hồi lão Ngũ ở Kiến Khang gặp nạn là Liễu Sanh chạy đến cứu viện trước tiên đấy. Giao tình giữa hai người giống như một con dê, còn hiểu lầm lúc trước chỉ có thể coi như một con gà, gà cân nặng xa xa không thể bằng dê, trừ phi trên đĩa cân của con gà bỗng xuất hiện thêm một đồ vật khác, đồ vật bí ẩn này rất có sức nặng, nặng đến mức Liễu Sanh có thể không niệm đến tình đồng môn mà ra tay giết hắn.
Cửu Long Đỉnh!
Trong lòng Mạc Vấn dần hiện lên hình dáng cái tiểu đỉnh ba chân, khi Xích Dương Tử gặng hỏi hắn trên núi, hắn đã từng suy đoán qua lai lịch của hung thủ giết người rồi. Căn cứ thời gian Tuyệt Tình Tử chết, hắn đã tính ra hung thủ là từ nước Triệu chạy tới Cưu thành đấy, lúc ấy hắn đã từng hoài nghi có phải là những người từng cùng mình tranh đoạt vị trí Quốc sư nhưng không được chọn nhân cơ hội mà hãm hại không, bây giờ nhìn lại hắn ngày đó đã nghĩ sai rồi, người vừa nghe được tin tức ngay lập tức chạy tới Cưu thành giết chết Tuyệt Tình Tử, cướp đi Cửu Long đỉnh hẳn là Liễu Sanh, Liễu Sanh một mực ở tại phủ Thái tử, Thái Tử lại chủ quản phủ Thái Úy, thám tử ở các nơi dùng Hải Đông Thanh truyền tin tức về đều sẽ truyền tới phủ Thái Úy chủ quản việc quân sự, Liễu Sanh sẽ là người nhận được tin tức sớm nhất.
Liễu Sanh biết trong vỏ kiếm của hắn là Hắc đao, Liễu Sanh cũng có năng lực hủy diệt hồn phách Tử khí đạo nhân, Liễu Sanh có thể biến ảo thành tướng mạo bất cứ người nào, có thể thoải mái đến gần Tuyệt Tình Tử mà không bị nghi ngờ. Nhưng gã lại không giỏi dùng đao, một đao không thể giết chết Tuyệt Tình Tử, tuy thế bản thân gã cũng đã đột phá Tử khí, bằng vào Truy Phong Quỷ Bộ, Tuyệt Tình Tử dù có phát giác ra cũng không thể tránh khỏi đao thứ hai của gã.
"Mạc Vấn, ngươi suy nghĩ xong chưa? Mau mau đền tội, đừng kiếm cớ trì hoãn thêm nữa." Mạc Vấn đứng lặng một lúc lâu làm cho đám tăng ni đang vây xung quanh rất không kiên nhẫn.
"Ba vị tăng nhân người ở đâu, là chủ sự tại chùa nào?" Mạc Vấn thuận miệng đáp qua loa lấy lệ. Mặc dù suy nghĩ thấu đáo, hắn vẫn cần có bằng chứng để củng cố suy đoán của mình, mọi người xuống núi đã khá lâu rồi, sau khi xuống núi hắn mặc dù từng có tiếp xúc mấy lần với Liễu Sanh, nhưng thời gian cũng không dài, rất khó thông qua những lần tiếp xúc đó xác định vị trí hiện tại của Liễu Sanh, chỉ có thể nhớ lại một chút chuyện hồi ở Vô Lượng sơn.
Liễu Sanh nhìn như hiền lành ít nói, nhưng kì thực thuộc về kiểu người âm nhu, suy nghĩ sâu xa, rõ ràng nhất là lần khi bảy người tranh đoạt Thiên Lang Hào của Triệu chân nhân, hắn nhớ rõ lúc bản thân lấy được Thiên Lang Hào sáu người bên dưới mỗi người lại có vẻ mặt khác nhau. A Cửu mặt mỉm cười, Thiên Tuế đối với Thiên Lang Hào căn bản không có hứng thú, Bách Lý Cuồng Phong vui mừng thay hắn, Dạ Tiêu Diêu mặt lộ vẻ tiếc nuối, Lưu Thiếu Khanh là cau mày, còn Liễu Sanh lúc ấy mặt hiện vẻ nghi ngờ.
Vẻ mặt mấy người kia hắn đều hiểu được, duy chỉ có vẻ mặt của Liễu Sanh là hắn không hiểu. Hắn lấy được Thiên Lang Hào, Liễu Sanh mặt lộ nghi ngờ là ý gì, nghi ngờ đại biểu cho cái gì? Bây giờ nhìn lại, Liễu Sanh lúc ấy hẳn là không hiểu tại sao người khác không cách nào đem hồn phách Triệu chân nhân bức ra, mà hắn lại chỉ cần dán phù chú một cái, thi thể Triệu chân nhân lập tức ngã xuống.
Nhưng mặt lộ vẻ nghi ngờ cũng không bày tỏ Liễu Sanh ngu xuẩn, mà là cho thấy người này thận trọng. Liễu Sanh hẳn đã nắm rõ chân tướng, đang suy tư tìm nguyên nhân ẩn đằng sau. Đến khi gã đoán ra được chuyện ấy không có nguyên nhân nào sâu xa, chẳng qua là Triệu chân nhân thiên vị Mạc Vấn, thì phản ứng của gã sẽ như thế nào, không ai có thể biết được.
Nghĩ đến đây, Mạc Vấn lắc đầu cười nhạt, cổ nhân có nói: “Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi; thiên hạ nhốn nháo cũng vì lợi”. Người tu đạo tuy không có hứng thú với kim tiền, nhưng họ cũng có đồ vật mình yêu mến. Cùng là đồng môn học nghệ với nhau, hắn và A Cửu luyện chế đan dược so với những đồng môn khác tốt hơn quá nhiều, tại sao? Bởi vì bọn họ có đan đỉnh thượng hạng mà những người khác không có. Đều là đồng môn học nghệ, khi hắn vang danh khắp thiên hạ thì những người khác còn không chưa vượt qua Thiên Kiếp, tại sao? Bởi vì hắn có Thiên Lang Hào, còn những người khác không có.
Dưới tình huống ấy, những người khác sẽ không tránh khỏi sinh lòng ganh tỵ, đây là bản năng tự nhiên của con người. Ngoài ra một số hành động của A Cửu cũng đã càng khiến sự đố kỵ tăng thêm, A Cửu có được Thần Khí luyện đan của Ngọc Linh Lung, luyện được bao nhiêu Bổ Khí Đan đều đưa cho hắn, không bao giờ phân tặng những người khác, dù là Dạ Tiêu Diêu trong quá khứ từng đến hỏi xin A Cửu cũng không cho, sự phân biệt thân - sơ quá rõ ràng, những người khác trong lòng đương nhiên sẽ không thoải mái.
Cười lạnh xong, Mạc Vấn thu hồi suy nghĩ đảo mắt nhìn quanh, hắn lúc trước một mực không muốn giết người, nhưng một khi đã giết người trong lòng cũng sẽ không hề do dự, tương tự mấy vị chuẩn đồ kia, Liễu Sanh chắc cũng là loại tâm lý này. Liễu Sanh đoạt Cửu Long đỉnh giá họa cho hắn đã là làm chuyện xấu, nếu như đã làm chuyện xấu, Liễu Sanh tất nhiên sẽ tiến thêm một bước thèm muốn Thiên Lang Hào. Dưới loại tâm lý ấy, Liễu Sanh sẽ không như đám người Bách Lý Cuồng Phong, muốn cùng hắn đơn đả độc đấu tìm kiếm vinh quang chiến thắng, gã sẽ ẩn núp ở trong mọi người, để cho người khác ra mặt, còn gã từ chỗ tối âm thầm tìm cơ hội ra tay.
Tam Thanh các phái đều có trưởng lão thống lĩnh, Liễu Sanh không thể trà trộn được. Chỉ có những tăng ni này là nhất thời tụ tập, nếu hung thủ thật sự là Liễu Sanh, nhất định gã sẽ biến thân thành tăng ni ẩn nấp giữa đám đông này...
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
164 chương
1 chương
813 chương
81 chương