Tử Dương

Chương 276 : Chia binh hai đường

Dịch giả: argetlam7420 "Lão gia, có phải ta lại gây họa rồi không?" Mạc Vấn cười khổ làm lão Ngũ rất là chột dạ. "Không có, thực ra ta cũng có ý định động thủ." Mạc Vấn cười vỗ vai lão Ngũ, "Đi thôi, đến nơi giam cầm tiếp theo." Lão Ngũ nghe Mạc Vấn ngôn ngữ, thở dài một hơi như trút được gánh nặng, nhưng gã cũng không lập tức biến thân mà nghi ngờ hỏi, "Lão gia, tổng cộng có bao nhiêu chỗ thế?" "Hơn bốn mươi chỗ, trong vòng ba tháng phải tìm được A Cửu." Mạc Vấn đáp. "Sao lại là ba tháng?" Lão Ngũ lại hỏi. Mạc Vấn vốn không muốn tốn nước bọt giải thích, nhưng lúc trước nếu nói rõ chuyện của Cửu Long đỉnh cùng Ngọc Thanh phái cho lão Ngũ thì gã cũng sẽ không lanh chanh tùy tiện động thủ, có vết xe đổ đó rồi, Mạc Vấn chỉ có thể kiên nhẫn kể lại, "A Cửu bị kẹt giam cầm có chút tương tự như ngươi ở ba năm trên hòn đảo ở Man hoang vậy, có một bức bình chướng ngăn cách, không có ai trông nom, cũng chẳng có đồ ăn thức uống. Trên người A Cửu có ba miếng Tịch Cốc đan, có thể cầm cự hơn ba tháng, nếu trong ba tháng tới mà không tìm được thì nàng sẽ chết đói ở trong ấy." Lão Ngũ nghe Mạc Vấn giải thích, giờ mới hiểu được chuyện này nghiêm trọng thế nào, kinh hoảng hỏi tới, "Lão gia, thời gian còn lại đủ chứ?" "Ngươi cứ đi khắp nơi lục soát rồi trở về đạo quán trước, ta sẽ một mình đi ra bắc tìm, một tháng sau ngươi tới thành Lâm Tây tìm nhà trọ lớn nhất ở đó chờ ta." Mạc Vấn cũng không trả lời thẳng vấn đề của lão Ngũ. Lão Ngũ nghe vậy gật đầu một cái, tung người xòe cánh, chở Mạc Vấn tiếp tục bay về phương nam. Phía nam còn có hai nơi giam cầm nữa, một là cái đầm nước xung quanh toàn khí độc, dày đặc tựa sương mù, cũng may hai người đều không sợ độc. Ngoài ra nơi khác là một bờ biển thuộc Nam Hải, nơi này vốn là một khu mộ phần của loài rùa, rùa biển trước khi chết sẽ bò vào bờ, nằm trong sơn động chờ chết, về sau được cải tạo thành nơi giam giữ dị loại. Cửa vào sơn động nằm chìm dưới mặt nước, Mạc Vấn nín thở bơi vào, phát hiện được trước cửa động lại bị bình chướng ngăn cản không cách nào nổi lên được, đành ở dưới nước quan sát nhanh tình cảnh bên trong sơn động, mấy phen trở ra lấy hơi, rốt cuộc cũng khẳng định A Cửu không ở chỗ này. Hai người ngay sau đó đi vòng lên hướng bắc, dọc đường lại tìm qua hai nơi giam cầm, tới phương bắc, nhiệt độ đột ngột giảm sâu, lão Ngũ miễn cưỡng chở Mạc Vấn tìm thêm một nơi, sau đành bó tay không thể bay nổi nữa. Loài dơi trên đôi cánh thịt có rất nhiều mao mạch, sau khi hai cánh bị lạnh khí lạnh sẽ theo máu truyền về tim, có thể khiến lão Ngũ chết cóng. "Trở về đi thôi, nhớ là một tháng sau đi thành Lâm Tây chờ ta, nếu như ta không thể vào thành tìm được sẽ, lại một lần nữa đốt lửa, nếu ánh lửa ở phía nam thì ngươi liền lên phía bắc tìm ta. Nếu ánh lửa ở Đông, thì ngươi đi hướng Tây tìm ta nhé." Mạc Vấn dặn dò lão Ngũ. "Lão gia, hay là ta giúp cậu tìm ở phương nam?" Lão Ngũ không đành lòng bỏ Mạc Vấn một mình. Mạc Vấn nghe vậy không trả lời ngay, nếu hắn tìm một mình cũng chỉ có thể tự Bắc xuống Nam chạy đi chạy lại ba lượt, nếu thêm lão Ngũ hỗ trợ thì hắn có thể chuyên tâm tìm kiếm khu vực phía bắc, như vậy có thể tiết kiệm không ít thời gian. Tuy nhiên lão Ngũ không quen thuộc địa danh, lại đắc tội với người Ngọc Thanh phái nữa, hắn không yên tâm để lão Ngũ đi một mình. "Ta nhất định sẽ tìm thật cẩn thận." Lão Ngũ nói. "Nhưng bọn họ biết ngươi là ai." Mạc Vấn lắc đầu nói nói. "Nhưng bọn họ chưa từng thấy ta ở dạng người mà, cậu yên tâm đi, nơi nào nhiều người thì ta đi bộ, ít người ta lại bay, không xảy ra chuyện gì đâu, xin cậu cữ để ta tìm giúp, nếu không sau này gặp phu nhân, ta còn mặt mũi nào nhìn nàng nữa?" Lão Ngũ năn nỉ. "Thôi được, phương nam sẽ để ngươi tìm." Mạc Vấn đảo mắt nhìn quanh, tìm một nơi khuất gió bước tới, rồi ngồi xuống lấy ra hộp phù, đem lộ trình đường đi sao chép thêm một bản, kẻ một đường thẳng ngang xác định Nam - Bắc, lại khoanh tròn những chỗ cần tìm. "Trừ hỏi đường ra, cố gắng đừng tiếp xúc nhiều với người qua đường." Mạc Vấn đem bản đồ đưa cho lão Ngũ, phương nam so với phương bắc thì ít nơi hơn, những nơi lão Ngũ cần tìm chỉ có mười một chỗ. "Được." Lão Ngũ nhận lấy bản đồ gấp lại cẩn thận bỏ vào trong ngực. "Nếu như chung quanh nơi giam cầm địa thế hiểm ác, ngươi không thể tiến vào thì cứ để đó, đợi ta và ngươi hội họp lại tới kiểm tra." Mạc Vấn không yên lòng dặn dò. "Biết rồi mà." Lão Ngũ gật đầu đáp ứng, lại lên tiếng hỏi, "Lão gia, nếu lại có con chim chặn ta lại, ta nên giết hay là chạy?" "Chim chóc có thể chở người vô cùng hiếm thấy, đa số sẽ là vật cưỡi của Tiên Nhân, chứ thông thường rất ít người có thể thuần phục được để điều khiển, Ngọc Thanh phái hẳn đã không còn con chim nào nữa đâu." Mạc Vấn vẽ một đạo Định Khí phù giao cho lão Ngũ, "Nếu như gặp phải bất trắc, lập tức báo cho ta biết." "Được, vậy ta đi trước." Lão Ngũ nhận lấy phù chú, lập tức bay đi. "Đi đi, nhớ cẩn thận." Mạc Vấn gật đầu nói. Nói xong hắn cũng không chần chừ thêm, cả đêm đi ra bắc. Lên đường không lâu, biến cố lại xuất hiện, trong màn đêm tối mịt trên đỉnh núi phía đông có ánh lửa thoáng hiện ra, ánh lửa chỉ chợt lóe rồi biến mất. Mạc Vấn nghiêng đầu quan sát, chỉ thấy phía đông cách đó bốn mươi dặm trên đỉnh núi có một đạo nhân mập mạp đang bay thẳng tới chỗ hắn. Thấy thế, Mạc Vấn lập tức tăng tốc độ bay lên hướng bắc, đạo nhân kia lúc trước đứng trên đỉnh núi cao nhất dãy núi, từ nơi đó có thể quan sát bốn phía nhìn xa cả trăm dặm, hắn lăng không bay đi sẽ rất dễ để đối phương phát hiện ra. Mạc Vấn cân nhắc xong tiếp tục lăng không bay nhanh, đối phương thân pháp bình thường, đuổi hắn không kịp. Cứ lẩn trốn mãi trong rừng cây, không bằng trực tiếp bỏ rơi đối phương. Đến quá nửa đêm, Mạc Vấn quay đầu lại không thấy đạo nhân kia nữa, lập tức rẽ sang hướng tây, trước hết lục soát một chỗ giam cầm, chỗ giam cầm này ở tận cùng một sơn động, Mạc Vấn vào sơn động nhanh chóng đi sâu vào trong, con đường là thông hướng xuống đất, sơn động rất là ẩm ướt, nhiệt độ khá cao, rất nhiều loài bò sát côn trùng có độc bò lổm ngổm bên trong trú đông, quanh lối đi còn giăng đầy mạng nhện, những con nhện lớn bằng miệng chén từ trên mạng nhện rủ xuống tới mặt đất ăn thịt các loài rắn độc. Cho dù trong địa đạo đầy mạng nhện, Mạc Vấn vẫn không dám bỏ qua nơi này, mạng nhện xuất hiện chỉ có thể nói lên nơi này đã rất lâu không có người ghé qua, nhưng mà Thải Y đạo nhân có tu vi Kim Tiên, bà ta muốn đem A Cửu vào nơi này giam cầm căn bản không cần phải đi qua đây (ý nói bả dịch chuyển tức thời vào bên trong luôn). Nhanh chóng xuyên qua địa đạo hôi thối muốn ói đi tới tận cùng sơn động, hắn phát hiện nơi giam cầm có treo thi thể một con hồ ly, đây là một con hồ ly lông đỏ, thời gian chết hẳn là một năm trước, thi thể đã khô đét lại. Nguyên nhân cái chết là lấy đai lưng thắt cổ tự tử, chắc là do không chịu nổi tồi tệ hoàn cảnh nơi này. Thấy tình hình đó, Mạc Vấn im lặng lắc đầu, Thiên Đình trừng phạt việc người tự sát là nghiêm khắc nhất đấy, người tự sát hồn phách vĩnh viễn không được đầu thai, cho dù đầu thai làm súc vật cũng không thể, con hồ ly này đã có một lựa chọn cực lỳ sai lầm. Dừng lại không lâu, Mạc Vấn theo đường cũ trở về, vừa tới cửa động thì nhiên đụng phải một tấm bình chướng vô hình đánh bật ngược về sau. Lúc ngã xuống đất Mạc Vấn liền biết ngay cửa hang đã bị người dùng phù chú bố trí bình chướng, lập tức hắn lấy ra hộp phù vẽ một đạo Lôi phù, áp vào hai tay đánh thẳng về phía bình chướng vô hình kia. Một tiếng rên đau đớn phát ra, bình chướng vỡ tan tành, đường ra thông suốt, Mạc Vấn lao vút ra ngoài. Vừa mới trở ra, phía bên phải lập tức xuất hiện một gã đạo nhân mập lùn, người này hắn đã từng thấy qua, khi Xích Dương Tử tra hỏi hắn người này cũng ở đó. Người này sau khi xuất hiện cũng không hề nhiều lời, trường kiếm trong tay cấp tốc chém tới đùi phải hắn. Bởi vì đối phương lao tới quá nhanh, Mạc Vấn không kịp lướt ngang né tránh, nhanh như chớp Hắc đao rút ra khỏi vỏ dồn lực chém xuống. Một tiếng “đinh đinh” vang lên, trường kiếm của đối phương gãy đôi, Mạc Vấn cũng không thừa dịp đối phương đang kinh ngạc mà tiến lên giết chết, mà đạp đất mượn lực, nhanh chóng rời đi. "Quả nhiên là đao chứ không phải kiếm. Thiên Khu Tử, mau giao ra Cửu Long đỉnh." Đạo nhân mập lùn mau chóng đuổi theo. "Cửu Long đỉnh ta đã trao trả lại cho Tuyệt Tình đạo trưởng rồi." Mạc Vấn vừa đi vừa nói. "Ngươi cố ý ở trước mặt đám đông giao ra Cửu Long đỉnh, sau đó ngấm ngầm hạ sát thủ đoạt lại, ngươi nghĩ bọn ta đều là lũ đần độn cả sao?" Mập lùn đạo nhân người tròn chân ngắn, Mạc Vấn đạp đất một lần thì gã phải hạ xuống đạp đất đến ba lần mới theo kịp. "Ta không giết người." Mạc Vấn cũng không quay đầu lại, lúc trước hắn ở ngay trước mặt gã tiểu nhị cùng thực khách trả lại Cửu Long đỉnh, là vì đề phòng vạn nhất xuất hiện bất trắc cũng còn có người làm chứng, nào ngờ suy tính cẩn thận ngày đó hôm nay lại trở thành tình tiết buộc tội. Mặc dù khoảng cách giữa hai người cách càng ngày càng xa, nhưng mập lùn đạo nhân vẫn đuổi riết không bỏ, "Ngọc Thanh phái đã mời toàn bộ môn nhân Ngọc Thanh tông tại các động, núi, phủ truy bắt ngươi rồi, ngươi không chạy thoát được đâu." Mạc Vấn nghe vậy âm thầm nhíu mày, Ngọc Thanh phái chính là tổ đình của Ngọc Thanh Tông, nếu họ thực sự mời tất cả đạo nhân Ngọc Thanh Tông ngăn chặn hắn, mọi chuyện sẽ cực kỳ khó giải quyết. Trong Tam Thanh thì Thái Thanh nhân số đông nhất, Thượng Thanh thứ hai, Ngọc Thanh ít nhất, chuyện này nguyên nhân là do giáo lý và phong cách của mỗi tông môn lại khác nhau. Thái Thanh thu đệ tử chú trọng phẩm đức, chỉ cần phẩm đức tốt đều có thể được vào sơn môn, người phẩm đức tốt đâu đâu cũng có, cho nên Thái Thanh tông đệ tử nhiều nhất. Thượng Thanh chú trọng thiên phú, thu nhận đệ tử đều là hạng thông minh, ngộ tính cao siêu hơn người, loại này so với người phẩm đức tốt ít hơn rất nhiều. Ngọc Thanh Tông dạy học trò nghiêm nhất, vừa muốn phẩm đức đàng hoàng lại phải có thiên phú dị bẩm, thứ người như vậy cơ hồ là vạn người không được một, điều đó khiến Ngọc Thanh Tông đệ tử ít nhất. Ngọc Thanh Tông do vậy nên bình thường tuyển đệ tử sẽ chỉ chọn một cái, hoặc là phẩm đức hoặc là thiên phú, như thế lại tạo ra một hiện tượng kỳ quái khác, đó là ở Ngọc Thanh Tông, người phẩm đức tốt thường tu vi không cao, mà tu vi cao thì tính tình lại cổ quái. Dù là Ngọc Thanh Tông nhân số ít nhất, cũng phải có tới hơn vạn người, đạo nhân Tử khí sợ là không có một trăm cũng có tám mươi, nếu như toàn bộ đều truy đuổi hắn, con đường phía trước nhất định sẽ rất gian nan. Nhưng điều làm Mạc Vấn buồn rầu nhất lúc này còn chưa phải chuyện ấy, mà là gã đạo nhân mập lùn đã biết hắn đang lùng lục các nơi giam cầm, nhất định gã sẽ đem tin này báo cho tất cả đệ tử Ngọc Thanh Tông biết. "Thân là Thượng Thanh chuẩn đồ lại chỉ biết chạy trốn, Thượng Thanh nhất tông thật là quá suy vong rồi!" Mập lùn đạo nhân đuổi mãi không được bắt đầu giở giọng khích tướng. Vì tin tức chưa lộ ra quá nhanh, Mạc Vấn vốn đã ý định quay lại khống chế người này, nhưng sau khi nghe gã nói thì chỉ có thể đợi thời cơ động thủ khác, đối phương nếu đã khích tướng, đương nhiên là có phòng bị, lúc này quay lại rất khó một kích thắng địch. Vừa bay, đạo nhân mập lùn kia vừa kêu la om sòm, Mạc Vấn cũng không chậm lại, đang bay đồng thời cũng vắt óc tìm một cớ để bay chậm lại mà không để đối phương nghi ngờ, khi bay qua mấy triền núi, hắn chợt thấy phía trước có một cái cây ngã đổ, bèn lao tới bước lên thân cây, chân phải đột ngột dùng sức giẫm vào cây gỗ mục, giả vờ như bị trợt chân. Đợi gã đạo nhân mập lùn bay qua triền núi, Mạc Vấn mới rút chân phải ra khỏi cây gỗ, lại tiếp tục bỏ chạy. Mập lùn đạo nhân thấy khoảng cách đôi bên gần hơn, lập tức tăng tốc, hăng hái đuổi theo. "Người biết dùng đao trong thiên hạ không chỉ có mình ta, các ngươi bằng vào hai vết thương mà đã cho là ta giết Tuyệt Tình Tử, chẳng phải quá hoang đường sao?" Mạc Vấn lên tiếng chỉ trích. "Nếu không phải ngươi giết Tuyệt Tình sư đệ, vậy tại sao phải chạy? Lại vì sao phải đánh bị thương tọa kỵ của Sương Diệp sư thúc?" Mập lùn đạo nhân cao giọng hô. "Ta có chuyện quan..." Mạc Vấn nói đến đây đột nhiên quay lại xông về đạo nhân mập lùn, đạo nhân mập lùn lúc này đang đợi Mạc Vấn nói nốt nửa câu sau, căn bản không nghĩ tới hắn sẽ xoay người lại, đợi đến khi gã kịp phản ứng thì đã bị Mạc Vấn điểm huyệt ba chỗ, uể oải ngã xuống đất. "Ngươi là thứ bại hoại của Đạo Môn, không ngờ lại xảo trá như thế." Mập lùn đạo nhân cắn răng, tức giận mắng. "Ta nhắc lại một lần nữa, Tuyệt Tình Tử không phải do ta giết." Mạc Vấn nhìn gã đạo nhân mập lùn một cái, xoay người tiếp tục đi về phía Bắc...