Tử Dương

Chương 241 : Bạn cũ Hắc Tam

Dịch giả: alreii Mạc Vấn nghe tiếng vội nhìn về phía Bắc, thấy một đại hán vạm vỡ đang đứng trên ngọn núi cách đây mấy dặm, tay phải người này cầm một cây gậy đồng lớn, tay trái xách một con lợn rừng cỡ vừa, nhìn kỹ đúng là Lang tinh Hắc Tam năm đó học nghệ không thành, bị đuổi xuống núi. "Anh hùng, là ta!" Mạc Vấn lớn tiếng hô lên, bởi vì linh khí khô kiệt nên trước đó hắn không cảm giác được sự tồn tại của Hắc Tam ở nơi này, sau khi nhìn thấy Hắc Tam liền cảm thấy như tìm được đường sống trong chỗ chết. "Sao ngươi lại chọc phải thứ này, đừng sợ, Tam gia đến giúp ngươi đây." Hắc Tam vứt con lợn rừng xuống, cầm gậy đồng lao nhanh về phía Nam. Yêu nữ áo đỏ làm sao ngờ được giữa đường lại nhảy ra một tên Hắc Tam, vào lúc tình thế cấp bách liền lập tức vung Cửu Xỉ Nghênh Phong đánh về phía Mạc Vấn, muốn lấy mạng Mạc Vấn trước khi Hắc Tam đuổi tới. Mạc Vấn rút Hắc Đao ra khỏi vỏ, giơ lên chống đỡ, phù chú và thân pháp lúc này đều không sử dụng được, chỉ còn lại hai tay có thể hoạt động tự nhiên, tuy hắn sử dụng Hắc Đao nhưng cũng không tinh thông đao pháp, chiêu thức sử dụng đều từ Cầm Phong Quỷ Thủ thôi diễn ra, mà Cầm Phong Quỷ Thủ cũng cần phối hợp sử dụng với Truy Phong Quỷ Bộ, lúc này chân phải hắn không thể di chuyển được, cho nên dùng Hắc Đao cũng rất khó nhọc. Tình huống của Mạc Vấn rất chật vật nhưng yêu nữ áo đỏ kia cũng không tốt hơn là mấy, nó chỉ còn lại một cánh tay, Cửu Xỉ Nghênh Phong lại là binh khí ngắn, tấn công theo kiểu nhanh hiểm, cụt một tay thì uy lực phát ra giảm rất nhiều, cho dù có cái đuôi dài trợ giúp cũng khó mà đánh nhanh thắng nhanh được. Mạc Vấn một lòng phòng thủ, yêu nữ áo đỏ liên tục tấn công nhưng không thấy hiệu quả, lúc này Hắc Tam chỉ còn cách nơi này không đến hai dặm,trong tình thế cấp bách yêu nữ áo đỏ lại lần nữa hiện ra nguyên hình, mở cái càng to lớn kẹp về phía Mạc vấn. Mạc Vấn không thể lăng không, chỉ có thể nằm rạp xuống đất né tránh. Yêu nữ áo đỏ một kích không trúng, đuôi gai độc vung ngược lên liên tục đâm đến, Mạc Vấn chỉ có thể liên tiếp né tránh, tình thế cực kỳ nguy cấp. "Mẹ nó, thân hình sao lớn quá vậy!" Tiếng chửi rủa của Hắc Tam từ ngoài trăm bước truyền tới. Tay phải Mạc Vấn chưởng về phía tảng đá ở phía bắc, mượn lực phản chấn luồn xuống dưới bụng bọ cạp khổng lồ, thừa cơ nghiêng đầu nhìn về phía Bắc, thấy được Hắc Tam vừa lao nhanh tới vừa ném gậy đồng đi, quẳng áo khoác da dê trên người, hiện ra nguyên hình là một con sói lông đen lớn cỡ con trâu đực. Sau khi Hắc Tam hiện ra nguyên hình thì tốc độ di chuyển tăng lên rất nhiều, nhảy phốc một cái đã đến nơi, rống lên giận dữ húc con bọ cạp giáp đỏ ngã lăn ra. Mạc Vấn vội vàng xoay người liếc mắt, thấy Hắc Tam đã quần ẩu với con bò cạp giáp đỏ kia, dị loại đánh nhau hung ác hơn loài người đánh nhau nhiều, lúc loài người đánh nhau đều có lòng tự vệ, dị loại thì không, một khi chúng nó đánh nhau thì trong lòng chỉ có một ý nghĩ là giết chết đối phương, hoàn toàn không có ý thức phải phòng thủ. Bởi vì không hề tồn tại phòng thủ nên lúc tấn công vừa nhanh vừa hung hãn, Hắc Tam mượn thế lao tới lúc trước đè con bọ cạp ngã ra đất, lập tức há miệng không hề kiêng nể cắn tới. Giáp đỏ trên người bọ cạp kia rất cứng, Hắc Tam cắn không được đành đổi thành xé khớp chân của nó, sức lực của Hắc Tam lớn hơn con người rất nhiều, chốc lát sau đã xé hai cái chân của bò cạp lớn kia xuống. Con bọ cạp kia sau khi bị đụng ngã lăn thì cái càng không với được đến Hắc Tam, gai độc lại càng không có cách nào cong ngược lên để đâm, khiến nó rơi vào hoàn cảnh rất bất lợi. Nhưng thân hình của nó lớn hơn Hắc Tam rất nhiều, sau khi bị Hắc Tam xé hai chân xuống thì đã lật người lại được, gai độc cong ngược lên đâm về phía Hắc Tam. Hắc Tam bị gai độc đâm trúng, phát ra một tiếng kêu đau đớn, cùng lúc đó thân thể bắt đầu run rẩy, hành động cũng bắt đầu trở nên chậm chạp. Thấy tình hình đó, Mạc Vấn vội vàng bò dậy, chân trái giẫm đất bổ nhào về phía con bọ cạp lớn, dang tay ôm lấy đuôi gai đang một lần nữa đâm về phía Hắc Tam của con bọ cạp. Được Mạc Vấn giúp, Hắc Tam không bị đâm nữa, xoay người ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn đang ôm lấy đuôi gai của bọ cạp lắc qua lắc lại. Mạc Vấn thấy vậy, biết Hắc Tam đang lo lắng làm thế nào để ra tay cứu hắn, vội vàng lớn tiếng hô, "Đánh vào mắt của nó." Hắc Tam được Mạc Vấn nhắc nhở, lập tức nhảy tót lên lưng bò cạp, từ sau lưng leo lên đỉnh đầu, nhưng lúc này bọ cạp khổng lồ đã nghe được lời của Mạc Vấn nên cũng cúi đầu phòng thủ, Hắc Tam không thể cắn được, chỉ có thể nhảy vọt xuống đất tấn công từ bên dưới. Nhưng sau khi gã nhảy vọt xuống đất thì bọ cạp đã lại ngẩng đầu lên, gã công kích không tới, đành phải lần thứ hai nhảy lên lưng bò cạp. Ngươi nhảy lên, ta cúi đầu, ngươi nhảy xuống, ta ngẩng đầu. Nhảy lên nhảy xuống, nhảy lên nhảy xuống. Lên xuống, lên xuống... Cuối cùng hai mắt của con bọ cạp vẫn không thể giữ được, có điều mắt nó lại không phải do Hắc Tam cắn mù, mà là bị Hắc Đao của Mạc Vấn chém mù, con bọ cạp lớn chỉ một mực đề phòng Hắc Tam, xem nhẹ sự tồn tại của hắn. Hai mắt vừa mù, bọ cạp liền rơi vào thế yếu, Hắc Tam nghiêng đầu quan sát một hồi vẫn không tìm được chỗ để cắn, liền biến về lại hình người nhặt cây gậy đồng về, liên tục đánh vào đầu con bọ cạp đang giãy chết kia, "Dám chích ta, dám chích ta nè..." "Anh hùng, nó đã chết rồi." Mạc Vấn lồm cồm bò dậy, lê chân phải đi đến cạnh Hắc Tam. Hắc Tam nghe được lời Mạc Vấn, quay đầu nhìn hắn một cái, khôi phục lại tinh thần rồi đột nhiên ném bay gậy đồng nằm lăn trên đất kêu gào, "Ai ya, ai ya, đau chết ta rồi, ai yaa..." Mạc Vấn vội vàng đi đến bên cạnh thi thể bọ cạp, bất chấp dơ bẩn thò tay phải vào trong cái đầu đã bị Hắc Tam đập nát của nó, tìm kiếm chốc lát rốt cuộc mò được một viên đá hình tròn lớn cỡ quả trứng gà trong một đống bầy nhầy, thứ này có linh khí quanh quẩn, chắc chắn là nội đan của bọ cạp. Độc tính của con bọ cạp này thực sự rất bá đạo, phần eo của Hắc Tam lúc này đã sưng tấy đen sì, sử dụng nội đan trừ độc mấy lần mới đỡ sưng. "Không phải Tam gia không kiên cường, mà là nó thật sự quá đau." Hắc Tam trở mình ngồi dậy, giơ tay lau mồ hôi trán. "Đa tạ ơn cứu mạng của anh hùng!" Mạc Vấn quỳ một chân trên đất chính thức cảm ơn Hắc Tam, hắn và con bọ cạp trải qua khổ chiến và rượt đuổi một đoạn đường dài trước đó, đến cuối cùng đều là nỏ mạnh hết đà, Hắc Tam xuất hiện vừa đúng lúc, nếu không lấy tu vi của gã hoàn toàn không phải đối thủ của con bọ cạp khổng lồ, có điều mặc kệ thế nào cái mạng này cũng là do Hắc Tam cứu, nhất định phải cảm ơn. "Ha ha ha ha, có gì to tát đâu." Hắc Tam cười to gật đầu, rất hưởng thụ lời cảm ơn của Mạc Vấn. Mạc Vấn cảm ơn xong ngồi lại trên đất, dùng nội đan của bò cạp trừ độc bên chân phải, thử nghiệm nhiều lần nhưng hiệu quả lại rất nhỏ, bởi vì trừ độc quá trễ nên độc tính đã bị bản thân hắn hóa giải, tê liệt do độc tạo ra chỉ có thể đợi từ từ biến mất. "Pháp thuật của con mọt sách ngươi luyện chả ra làm sao cả." Hắc Tam đứng dậy mặc cái áo khoác da dê hôi hám lên. "Hổ thẹn, học nghệ không tinh đã làm mất mặt Thượng Thanh, lần này nếu không phải nhờ anh hùng xuất thủ, bần đạo chắc chắn phải bỏ mạng nơi này." Mạc Vấn chắp tay với Hắc Tam. "Cũng đã sáu bảy năm rồi, sao ngươi vẫn cổ hủ như vậy hả, có thể nói thẳng ra chút được không?" Hắc Tam bất mãn cau mũi. "Được." Mạc Vấn nghe vậy gật đầu liên tục, nhưng gật đầu xong lại líu lưỡi, hắn vẫn luôn dùng ngôn ngữ thông dụng của Ngụy Tấn nói chuyện, là loại chính quy nhất. Hắc Tam thấy Mạc Vấn lộ vẻ lúng túng, không kiên nhẫn khoát khoát tay, "Bỏ đi bỏ đi, ngươi cứ tiếp tục hủ lậu đi. Đúng rồi, sao ngươi lại chọc phải thứ kia vậy?" "Chuyện này nói ra rất dài..." "Dài bao nhiêu?" Hắc Tam cắt ngang lời Mạc Vấn. "Phải nói tới từ ba năm trước." Mạc Vấn nghĩ nghĩ, lên tiếng nói. "Đừng, hay là ngươi nói từ ba ngày trước đi." Hắc Tam khoát tay nói. "Bọn ta ở hai trận doanh khác nhau, gặp nhau trên chiến trường, khổ chiến đến tận lúc này." Mạc Vấn nói rất ngắn gọn súc tích. "Sao ngươi lại chạy loạn đến được Hắc Phong Lĩnh này của ta?" Hắc Tam lại cau mũi. "Không phải vậy, bần đạo biết anh hùng sống ở chỗ này, ta đánh không lại nó nên đặc biệt chạy tới cầu xin anh hùng che chở." Mạc Vấn vội vàng chuyển đề tài, Hắc Tam thích việc lớn hám công to, nói như vậy gã nhất định sẽ rất vui. Đúng như dự đoán, Hắc Tam nghe vậy vẻ mặt tươi cười, gật đầu liên tục, "Con mọt sách ngươi không tệ, nếu đổi lại là người khác, Tam gia ta không chắc sẽ giúp đâu." "Đây là nội đan của con bọ cạp độc, là Dương độc ngưng kết, có thể giải được mọi loại độc bình thường, con bọ cạp là do anh hùng giết, nội đan này tất nhiên thuộc về anh hùng." Mạc Vấn thấy Hắc Tam cứ luôn quan sát nội đan trong tay hắn, liền đưa nội đan cho Hắc Tam. "Ngươi cứ giữ lại dùng trước đi." Hắc Tam khoát tay lắc đầu. Mạc Vấn nghe vậy thì cười thầm trong lòng, lại vươn tay đưa qua, Hắc Tam liền chìa bàn tay đầy lông nhận lấy, "Đi, theo Tam gia trở về sơn động." Mạc Vấn đứng dậy bước đi chập chững, Hắc Tam đi mấy bước thấy Mạc Vấn còn chưa đuổi kịp, quay người trở lại không giải thích gì đã cõng hắn lên lưng, sải bước đi về phía Bắc. "Anh hùng có muốn biết về chuyện xảy ra ở Vô Lượng sơn những năm này không?" Mạc Vấn hỏi. "Có liên quan gì tới ta chứ, đám lỗ mũi trâu thối tha đó cũng không thu nhận ta." Hắc Tam vẫn canh cánh trong lòng về chuyện bị đuổi năm đó. "Anh hùng những năm này sống tốt chứ?" Mạc Vấn cẩn thận hỏi, Hắc Tam từ lúc xuất hiện đến bây giờ tuy vẫn nói cười như thường, nhưng vẻ buồn rầu vẫn luôn hiển hiện giữa trán, hẳn là có chuyện gì đó phiền lòng. "Mẹ nó, Tam gia ta sống rất tốt." Hắc Tam đáp khẽ một câu. Mạc Vấn nghe vậy không hỏi thêm nữa, lúc này hắn còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong nguy hiểm vừa nãy, vừa nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm trước đó lại không nhịn được sợ hãi, may mà có Hắc Tam, nếu không thật sự phải bỏ mạng ở Hắc Phong Lĩnh rồi. "Anh hùng, thả bần đạo xuống đây đi, ta có thể đi được." Mạc Vấn nói với Hắc Tam. Hắc Tam thả Mạc Vấn xuống, giơ tay chỉ về phía sườn núi phía Đông Bắc, "Ta sống ở nơi đó, ngươi đi trước đi, ta đi kiếm thức ăn về." Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, Hắc Tam sải bước đi lên núi. Sau khi Hắc Tam đi rồi, Mạc Vấn lấy hộp phù trong ngực ra, đổ hết chu sa trong đó đi, lại rót chu sa trong bình sứ ra, hứng lấy sương sớm dính trên cây tùng, tiến hành pha mực. Không lâu lắm, Hắc Tam xách lợn rừng trở lại, hai người đi dọc theo con đường mòn cỏ mọc cao, chốc lát đã đến được sơn động Hắc Tam ở, sơn động này nằm ở sườn núi, hướng về phía mặt trời ấm áp, bên ngoài động có một sân đất rất lớn, trong sơn động cũng rất rộng rãi, có không ít đồ dùng sinh hoạt, có điều bày biện rất lộn xộn, lại dơ bẩn. "Lệnh chính và lệnh ái được an trí ở đâu?" Mạc Vấn nghi ngờ hỏi, Hắc Tam từng nói bản thân có vợ và con gái. "Lệnh chính là thứ gì?" Hắc Tam ném con lợn rừng xuống, ôm một cái vại trong góc sơn động ra, bên trong là chất lỏng đục ngầu, phía trên nổi một lớp vỏ hoa quả, chắc là rượu trái cây làm từ quả dại lên men. "Phu nhân và con gái của ngươi đâu?" Mạc Vấn hỏi. "Đừng nói nữa, vật nhỏ không ra khỏi hang cũng bị lông vàng cắn chết, vợ cũng bị nó đoạt đi rồi." Hắc Tam cầm một cái bát sứt múc rượu. "Lông vàng là ai?" Mạc Vấn hỏi, nhìn vẻ mặt của Hắc Tam, những chuyện này chắc đã xảy ra nhiều ngày rồi. "Lang Vương ở Bất Hàm sơn." Hắc Tam đưa bát sứt chứa rượu trái cây cho Mạc Vấn, "Uống tạm đi, rượu này giống ngươi, đều chua* như nhau." *Chua ở đây ý chê Mạc Vấn hủ lậu, cổ hủ Mạc Vấn đưa tay tiếp nhận bát sứt uống cạn rượu trái cây, có vài ân tình cần đợi rất lâu mới có cơ hội báo đáp, mà có vài ân tình thì có thể báo đáp ngay...