Tử Dương

Chương 232 : Vây khốn

Dịch giả: argetlam7420 Thiên đạo công bằng, người làm việc thiện sẽ được hưởng phúc sống lâu, kẻ làm việc ác đoản mệnh chết sớm. Thiên đạo như vậy, con người cũng thế, người tốt thì nên tử tế đối đãi, người hung ác thì phải tàn nhẫn cứng rắn. Người bày trận này nếu đã bày ra Tứ Tượng sát trận ác độc như thế thì Mạc Vấn cũng chẳng cần phải nhẹ tay làm gì. Chạng vạng tối, Bồ Hùng từ bên ngoài lều xin cầu kiến, Mạc Vấn dẫn khí trở về Khí Hải rồi mời Bồ Hùng vào trướng. "Quân sĩ hái được chút trái cây, xin chân nhân thưởng thức, gọi là chút thức ăn tươi." Bồ Hùng trong tay bưng một khay gỗ nhỏ, bên trong là các loại trái cây dại đã chín. Mạc Vấn mỉm cười gật đầu, giơ tay mời Bồ Hùng ngồi xuống, hắn biết Bồ Hùng lần này tới là để hỏi thăm tình hình Thông châu, liền chủ động nói, "Thông Châu thành trong chu vi mười dặm xung quanh đã bị người bố trí trận pháp rất ác độc, chỉ cần bước chân vào khu vực đó sẽ bỏ mạng ngay lập tức." "Chân nhân có cách phá trận chứ?" Bồ Hùng trước đó đã đoán được ba phần, cho nên cũng không quá mức kinh ngạc. "Đây là một cái Tứ Tượng sát trận, lấy Thanh, Bạch, Chu, Huyền, tứ đại Thần Thú trấn giữ, nếu muốn phá trận này phương pháp duy nhất chỉ có thể là triệu thỉnh Long Thần hàng lâm." Mạc Vấn nói. "Chân nhân có thể mời được Long Thần không?" Bồ Hùng bỏ khay gỗ lên bàn Mạc Vấn. "Ta không dám tùy ý triệu gọi." Mạc Vấn lắc đầu nói, bùa chú là pháp thuật tinh túy của Đạo gia, chỉ cần hắn muốn là có thể thi triển bất cứ loại pháp thuật nào của Thượng Thanh nhất tông, dĩ nhiên cũng bao gồm triệu thỉnh Long Thần. Nhưng mà sử dụng pháp thuật khác nhau cũng cần vẽ viết bùa chú đẳng cấp khác nhau, triệu thỉnh Long Thần cần phải vẽ Kim phù, cho dù hắn có Thiên Lang Hào trong tay có thể vượt cấp vẽ Kim phù thì cũng không dám tùy ý thi triển. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn lúc này tu vi linh khí không đủ, nếu cố sức vẽ Kim phù sẽ có nguy cơ phải bỏ mạng. "Chân nhân dự định làm thế nào phá trận?" Bồ Hùng thấy Mạc Vấn còn có tâm tình lấy ăn trái cây rừng, đoán được hắn đã có phương pháp đối phó. "Tứ Tượng sát trận này không thể phá được. Ta cũng không có lòng muốn đi phá, mà muốn từ bên ngoài Tứ Tượng sát trận kia bố trí thêm một cái Tứ Tượng sát trận nữa." Mạc Vấn bóp một quả cây rừng bỏ vào miệng, lúc này trái cây có rất ít chủng loại, thường gặp chỉ có đào, mận, mơ, hạnh nhân, táo năm loại, chua chua ngọt ngọt như loại trái cây này hắn vẫn là lần đầu tiên được nếm. Bồ Hùng nghe vậy đầu tiên là sửng sốt một hồi, suy nghĩ chốc lát rồi lên tiếng, "Chân nhân là muốn vây bọn chúng lại ở chỗ này?" "Chính xác." Mạc Vấn chậm rãi gật đầu, "Tu vi ta lúc này muốn bố trí xong Tứ Tượng sát trận ít nhất cần mất hai lần thi triển, nhưng ta cũng không cần phải bố trí một Tứ Tượng sát trận hoàn chỉnh, chỉ cần lập một Tứ Tượng sát trận không trọn vẹn, dựa theo sát trận gốc kia là được. Nếu như sát trận gốc vẫn còn tồn tại, thì trận pháp ta bố trí sẽ không có hiệu lực. Nếu Tứ Tượng sát trận bên trong bị người khác gỡ bỏ thì ngay lập tức Tứ Tượng sát trận do ta bố trí sẽ tác dụng ngược trở lại vào trong thành." Bởi vì Mạc Vấn nói quá mức thâm ảo, Bồ Hùng phải vò đầu một hồi mới hiểu ra, "Ý chân nhân là muốn biến trận pháp gốc bên ngoài Thông châu thành một cái rào ngăn cách con hổ, nếu như cái chuồng biến mất, con hổ sẽ hướng vào trong thành công kích?" "Đúng thế, Thần Thú trấn thủ hai trận pháp giống nhau thì không thể nào công kích lẫn nhau, người bày trận kia nếu muốn phá trận pháp ta bố trí thì nhất định phải gỡ bỏ trận pháp của bản thân trước, nhưng một khi hắn gỡ bỏ trận pháp thì trận pháp ta bố trí sẽ ngay lập tức có hiệu lực vào trong thành, Thần Thú trấn giữ Tứ Tượng sát trận khí tức tương thông, so với Thần Thú bình thường triệu hồi ra thì lợi hại hơn rất nhiều, đến lúc đó binh lính cùng dân chúng trong thành sẽ phải gặp họa." Mạc Vấn gật đầu nói. Mạc Vấn vừa dứt lời, Hoa Cô liền bưng cơm tối vào, Mạc Vấn vừa ăn xong trái cây nên lệnh cho Hoa Cô bưng cơm đi. Bồ Hùng kiên nhẫn chờ Hoa Cô lui ra mới lại lên tiếng, "Chân nhân nói quả rất đúng, đây đúng là một thượng sách khắc địch, chẳng qua không biết làm vậy có khiến chân nhân tổn hao công đức không?" Mạc Vấn nghe vậy trong lòng rất cảm động, Bồ Hùng có thể nghĩ được như thế thật là không uổng công Mạc Vấn coi gã là bằng hữu, sau khi cười xong liền cầm lên một quả cây rừng đưa cho Bồ Hùng, "Không biết, ta chỉ bố trí một con hổ ở bên ngoài, chẳng làm tổn thương ai, người để con hổ đó vào trong thành mới là kẻ phải chịu tội. Nếu ta mà bố trí trận pháp thì trận pháp bên trong sẽ không cách nào sử dụng thiên địa linh khí để hoạt động nữa, nếu người bày trận này còn có lòng tốt, thì hắn cũng chỉ còn cách tiêu hao linh khí bản thân để duy trì trận pháp. Chỉ cần trận pháp còn, Thông Châu vẫn sẽ còn bị vây khốn. Còn nếu như kẻ bày trận là người ác độc, thì hắn ta cũng chẳng dám gỡ bỏ trận pháp một mình chạy thoát thân đâu, bởi vì do hắn mà hàng trăm ngàn người sẽ phải bỏ mạng, dù cho không phải cố ý đi nữa thì hắn chắc chắn sẽ bị phạt giảm tuổi thọ." Bồ Hùng nghe Mạc Vấn giải thích, rốt cuộc bừng tỉnh hiểu ra, "Kế này hay lắm, chúng ta không cần chiến mà vẫn thắng". Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu cười khổ, mặc dù đã nghĩ ra cách đánh địch, nhưng bố trí Tứ Tượng sát trận cũng không phải chuyện dễ, chỉ riêng việc triệu hồi Tứ đại Thần Thú đã cần phải mất hai lần tiến hành, Thanh Long hao tổn linh khí nhiều nhất cùng Huyền Vũ hao tổn linh khí ít nhất sẽ triệu hồi trước, sau đó lại nhanh chóng khôi phục linh khí một lần nữa triệu hồi Chu Tước cùng Bạch Hổ. Hành động này rất có thể sẽ hao hết sạch linh khí hiện có trong cơ thể hắn, nếu vận khí không tốt sẽ còn lãng phí nguyên một viên Bổ Khí Đan, cái giá phải trả không nhỏ chút nào. "Chân nhân chuẩn bị khi nào ra tay? Có cần mạt tướng đi chuẩn bị gì không?" Bồ Hùng đang vui mừng nên không chú ý tới Mạc Vấn cười khổ. "Tối nay giờ Tý cùng buổi trưa ngày mai, chỉ cần một mình ta thi triển, các ngươi không giúp được gì đâu." Mạc Vấn lắc đầu nói, giờ Tý cùng giờ Ngọ giữa trưa là hai thời điểm thích hợp nhất để vẽ phù, trong hai giờ này vẽ ra phù chú uy lực lớn hơn, lại còn hao tổn linh khí ít hơn một chút. " Hoài Châu ở phía Bắc cách nơi này chỉ có bốn trăm dặm, nếu chân nhân có thể vây khốn Thông châu, Hoài Châu nhất định sẽ không có phòng bị, chúng ta có thể ngày đêm hành quân thần tốc chiếm lấy Hoài Châu, hạ liền hai thành." Bồ Hùng có vẻ hưng phấn. Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, chiến sự thay đổi trong nháy mắt, không tuân theo bất cứ quy luật nào, tình huống gì cũng có thể gặp. "Chân nhân nếu không có sai khiến gì, mạt tướng xin phép lui xuống trước" Bồ Hùng đứng dậy cáo lui. Bồ Hùng đi rồi, Mạc Vấn bắt đầu mang rượu ra uống, uống được nửa vò liền vác Hắc đao ra khỏi soái doanh, một lần nữa tới bên ngoài thành Thông Châu xem xét tình huống, đầu tiên là đi vòng sang hai mặt Đông, Bắc để chắc chắn trận pháp đúng là Tứ Tượng sát trận. Sau đó hắn trở lại đường chính, cẩn thận quan sát dấu vết trên đường, mặc dù hành quân bị trì hoãn hơn một tháng, nhưng chỉ cần để ý quan sát là có thể phát hiện ra đầu mối. Sau một hồi cẩn thận quan sát, hắn phát hiện thành đông cùng thành tây con đường không có gì khác thường, nhưng ở đường phía thành nam cây cỏ dại đều bị giẫm nát hết, đây cũng là do trước đó nông dân trong thành Thông Châu thu hoạch lương thảo rau củ giẫm đạp mà nên. Thành bắc trên đường cũng có cỏ dại, những đám cỏ dại này so với cỏ dại phía thành nam bị nát nghiêm trọng hơn, nhưng mà chúng cũng không có hoàn toàn héo úa, có rất nhiều chỗ cỏ dại vẫn còn xanh biếc, nếu là do nông dân đạp đến nát bét thì đám cỏ này không thể còn xanh như thế, vậy nên cách giải thích hợp lý duy nhất chỉ có thể là nơi này đã từng có một số lượng lớn vó ngựa chiến mã chạy qua, nói cách khác, hai vạn kỵ binh nước Yên đã tấn công bọn hắn lúc trước vô cùng có khả năng đang ở ngay bên trong thành Thông Châu này. Lúc xem xét xong thì đã là giờ Hợi, giờ Hợi cũng là giờ tốt để vẽ phù, nhưng Mạc Vấn cũng không vội vẽ phù ngay, mà kiên nhẫn chờ đợi giờ Tý đến, giờ Tý đến một cái, lập tức hắn từ phương bắc biến ảo ra Thần Thú Huyền Vũ, ngưng thần cảm giác, phát hiện tiêu tốn xấp xỉ bốn thành linh khí. Trước đó không lâu hắn đã từng triệu hồi Thanh Long, khi đấy dùng hết bảy thành linh khí, cho nên sau khi hạ trại liền mượn rượu để tiêu hóa hết chỗ Bổ Khí Đan còn sót lại trong cơ thể, lúc hắn dùng viên Bổ Khí Đan cuối cùng là ở trong trận khổ chiến lúc trước, lúc này trong cơ thể vẫn còn lưu lại chút đan dược. Tới gần giờ Sửu, Mạc Vấn một lần nữa biến ra Thanh Long trấn thủ phía đông, sau đó trở về doanh trại ngồi tĩnh tọa Luyện Khí, hắn cũng không lo lắng gã đạo nhân kia sẽ phát hiện ra mình bày trận, bởi vì Tứ Tượng sát trận bên ngoài thành Thông Châu kia có ảo ảnh tồn tại, có ảo ảnh liền chứng tỏ khí tức là cố định, nói cách khác người bên trong thành chỉ có thể nhìn thấy sự vật bên trong trận pháp. Trong cơ thể có Bổ Khí Đan tác dụng lớn nhất chính là có thể khôi phục nhanh chóng linh khí, lại có rượu tăng thêm tốc độ, tới buổi trưa ngày hôm sau Mạc Vấn lại một lần nữa biến hóa ra hai Thần Thú Chu Tước cùng Bạch Hổ, hiện tại đang là buổi trưa, nên Chu Tước Bạch Hổ biến ảo ra so với những giờ khác thì uy thế mạnh hơn một ít. Biến hóa ra tứ đại Thần Thú cũng cũng chưa phải là xong, còn cần đem khí tức của bọn nó tương thông với nhau nữa, Thanh Long là đứng đầu tứ đại Thần Thú, khí thế mạnh nhất, nên bắt đầu từ nó, lấy Thanh Long hệ Mộc "dẫn" sang Chu Tước hệ Hỏa, từ Hỏa của Chu Tước "ẩn đi" hệ Thổ của Tứ Tượng Đại Trận, sở dĩ gọi là ẩn đi là vì hệ Thổ chính là mắt trận của trận pháp, có thể ở bên ngoài trận tùy ý nhặt một hòn đá, sau đó đem khí tức Chu Tước từ hòn đá "truyền" tới Bạch Hổ, Bạch Hổ trong Tứ Tượng thuộc hệ Phong, nhưng nó sinh ra ở sao Hàm Trì, là hung tinh hệ Kim, cho nên có tính Kim, sau đó lại từ hệ Kim của Bạch Hổ hướng về phía Huyền Vũ hệ Thủy, bước cuối cùng chính là đem hệ Thủy của Huyền Vũ liên thông với Mộc của Thanh Long, vậy là hoàn thành xong Ngũ Hành tương sinh, Ngũ Hành tương sinh sẽ giúp trận pháp có hiệu lực cũng như giữ nó vận hành ổn định. Mạc Vấn sử dụng mắt trận là một cái con lăn nghiền thuốc nhỏ bằng đá xanh, khối đá xanh này là mắt xích quan trọng nhất, chỉ cần nó bị đánh nát, Ngũ Hành ngay lập tức sẽ mất cân bằng, trận pháp sẽ mất đi hiệu lực. Khối đá xanh này được Mạc Vấn mang về doanh trại, dẫn theo Bồ Hùng đi vào núi, chôn ở dưới gốc một cây hòe lá đỏ. Hắn cũng giải thích cho Bồ Hùng tác dụng khối đá xanh này, làm vậy chủ yếu xuất phát từ tín nhiệm, hành quân đánh giặc không thể biết sẽ chết lúc nào, vạn nhất hắn xảy ra chuyện gì bất trắc thì cũng còn có người gỡ bỏ trận pháp, thả dân chúng trong thành ra. "Chân nhân, thành Thông Châu dự định vây khốn trong bao lâu?" Trên đường xuống núi, Bồ Hùng hỏi. Mạc Vấn nghe vậy không lập tức trả lời, đây cũng là vấn đề hắn đang suy nghĩ, gã đạo nhân bày trận muốn duy trì trận pháp cũng không phải việc khó, trừ phi gã bị chết đói, nếu không thì có thể một mực duy trì tiếp, khó mà quyết định là nên vây khốn thành Thông Châu trong bao lâu, nếu như quá ngắn thì quân Yên trong thành sẽ chẳng phải chịu tổn thất gì, chỉ như con mèo ngủ đông dưỡng sức mà thôi. Nhưng mà nếu vây khốn thời gian quá dài, trong thành cạn kiệt lương thực, sợ là quân Yên sẽ giết người làm thức ăn, trong lòng hắn cũng sẽ rất áy náy. Cách tốt nhất là canh đến khi lương thảo trong thành hao hết thì gỡ bỏ trận pháp, nhưng thời điểm đó rất khó tính toán chuẩn xác. "Nửa năm, đến lúc đó nhớ nhắc nhở ta, nếu như ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi nhất định phải trở lại đánh vỡ khối đá xanh kia." Mạc Vấn trầm ngâm một hồi lâu mới nói ra thời hạn. Nếu như lúc trước hắn quan sát không sai, trong thành chắc là có khoảng hai vạn con chiến mã, nếu là ở thời bình, kỵ binh đương nhiên sẽ không ăn chiến mã, nhưng nếu mà bị bỏ đói gần chết thì cũng chẳng ai quản được nhiều chuyện vậy nữa. "Chân nhân hiền đức nhân nghĩa, sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn đâu." Bồ Hùng lắc đầu nói. Mạc Vấn nghe vậy chỉ cười một tiếng, không nói gì thêm. Trở về doanh trại, đại quân lập tức nhổ trại, vòng qua Thông châu, suốt đêm tiến ra bắc bất ngờ tập kích Hoài Châu...