Tử Dương

Chương 222 : Đêm gặp ở thôn hoang vắng

Dịch giả: alreii Biên: argetlam7420 Thời gian xuất chinh phần lớn là đi đường, cùng ngày rời khỏi Định Châu, đoàn quân ra khỏi vùng núi tiến vào một đồng cỏ mênh mông bát ngát, chính giữa đồng cỏ có một con đường đất, rộng không quá một trượng, đất bùn xốp, xe ngựa đi đến chỗ này bị lún xuống, liên lụy đến toàn bộ đội ngũ hành quân rất chậm chạp. Hai bên đường là đồng cỏ mênh mông, nói là đồng cỏ cũng không chính xác, bởi vì khu vực này mọc nhiều lau sậy, có mấy phần giống lau sậy đãng*, chỉ là không có nước đọng. Lau sậy cao đến đầu người, địa hình như vậy rất có lợi cho địch quân mai phục, cho nên lúc hành quân Bồ Hùng nhiều lần phái ra thám mã đi trước dò đường. *Giống như vịnh vậy, là một đường ngoằn ngoèo hình chữ U trong hồ, dễ mọc lau sậy cho nên gọi là lau sậy đãng Có lau sậy thì có chim chóc, nơi này có không ít loài chim cỡ lớn, có vị tướng quân xin phép lúc hành quân được bắn hạ lũ chim kia để bổ sung quân lương, ngay lập tức bị Mạc Vấn cấm tiệt, lúc này chính là mùa chim mẹ nuôi chim non, bắn chết chim mẹ thì chim non sẽ chết đói. Lúc hành quân thường có thể thấy một ít kênh mương, trong mương có rất nhiều cá bơi, lấy trường mâu tùy ý đâm là có thể bắt được. Buổi trưa ngày kế trời đổ mưa to, con đường trở nên lầy lội, hành quân cực kỳ khó khăn, chúng tướng tá thỉnh cầu hạ trại tại chỗ, thỉnh cầu vừa ra lại bị Mạc Vấn bác bỏ, cả đồng cỏ chỉ có con đường này xem như chắc chắn, những khu vực khác đứng hơi lâu một chút đất sẽ nhão nhoét ra, địa thế như vậy không có lợi cho hạ trại, một khi hạ trại thì sẽ là một hàng dài, nếu quân địch đánh lén, quân Triệu sẽ không cách nào chống đỡ được. Đội mưa hành quân, tới chạng vạng thì đến được biên giới đồng cỏ, có thám mã về báo cáo, ngoài hai mươi dặm phía trước có một thôn trấn bỏ hoang, Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát quyết định đến chỗ đó đóng quân, thực ra thôn trấn bỏ hoang cũng không có lợi để đóng quân, nhưng lúc này quần áo của binh lính đã ướt đẫm, nơi này không có củi khô để hong khô. Đến được thôn trấn kia đã là canh hai, thôn này bỏ hoang cũng chưa lâu, còn nhiều nhà chưa bị sụp đổ, đại quân tiến vào thôn chọn góc Tây Bắc rồi hạ trại đâu vào đấy. Sau khi tiến vào thôn, Mạc Vấn rời khỏi đoàn quân một mình đi về phía Đông Nam, do ảnh hưởng của mưa to khiến tầm nhìn của binh lính bị ngăn trở, nhưng hắn lại nhạy bén phát hiện ra hướng Đông Nam có ánh lửa yếu ớt. Quy mô của thôn trấn này nằm giữa thôn và trấn, bằng một nửa huyện Tây Dương, trên đường đã mọc cỏ dại, trong bụi cỏ thỉnh thoảng có thể thấy rất nhiều xương trắng, lúc này là thời tiết mưa dầm còn khá hơn một chút, nếu vào buổi tối khô ráo nóng bức, nơi này nhất định là môt bãi tha ma ghê rợn. Men theo ánh sáng yếu ớt tìm thấy được nơi phát ra ánh lửa, phát hiện ánh lửa truyền ra từ một chỗ từ đường ở trong thôn, từ đường đã không còn cửa, đứng ở ngoài có thể thấy được trong từ đường có hai đứa bé đang nhóm lửa nướng thứ gì đó, nhìn hình dáng thứ xiên trên cây gậy chắc là một con cá. Hai đứa bé này tuổi không lớn, bé trai khoảng mười một mười hai tuổi, bé gái nhỏ hơn một chút, quần áo mặc trên người rộng thùng thình, rõ ràng là lột ra từ trên thân người chết. Nhìn thấy hai đứa bé này, trong nháy mắt Mạc Vấn nhớ tới tình cảnh huyện Tây Dương năm đó, sau khi người Hồ đồ sát thành, cả huyện Tây Dương lớn như thế chỉ còn lại hắn và lão Ngũ. Bé trai vô tình phát hiện ra hắn, đụng tay lay bé gái kia, hai người hoảng sợ đứng dậy nhìn Mạc Vấn ở ngoài cửa. "Ta có thể vào trú mưa không?" Mạc Vấn mỉm cười nói. Bé trai cao gầy nghe được lời nói của Mạc Vấn, quay đầu nhìn cô bé kia, "Hắn là người, không phải ma quỷ." "Chúng ta không có tiền đâu." Tuy bé gái nhỏ hơn bé trai, nhưng rất kiên định. "Ta không phải người xấu, chỉ đi ngang qua đây thôi, các ngươi để ta vào tránh mưa được không?" Mạc Vấn đầy thiện ý thỉnh cầu. Hai đứa bé nghe vậy không nói thêm lời nào nữa, Mạc Vấn chậm rãi bước vào từ đường, bé trai kia thấy hắn vào cửa, liền nắm lấy một thanh cương đao bên cạnh cây cột trong nhà, hai tay nắm lấy cảnh giác nhìn Mạc Vấn. Thanh đao trong tay đứa bé này là một cây đại đao, chắc là nhặt được trong chiến loạn. Sau khi vào nhà, Mạc Vấn ngoảnh đầu nhìn chung quanh, góc Tây Nam từ đường có một cái chăn rách nát, góc Tây Bắc đặt mấy quả bí đỏ, phía Đông là một chậu nước, phía chính Bắc là bàn thờ và án thờ, linh vị trên bàn thờ đã bị hai đứa trẻ đem xuống dùng làm củi đốt, trên cây gậy gỗ trong tay cô bé là một con cá chép đã bị nướng cháy. "Các ngươi tên là gì?" Mạc Vấn cởi áo khoác hỏi hai đứa bé kia. "Ngươi tới nơi này làm gì?" Đưa bé trai mở miệng hỏi ngược lại. "Ta đi ngang qua đây." Mạc Vấn lấy trong ngực ra một ít bạc vụn đưa cho bé trai, "Cái này cho ngươi, đợi trời tạnh ta sẽ đi." "Tại sao ngươi lại cho chúng ta bạc?" Bé trai kia vẫn không buông cương đao trong tay xuống. "Nơi này không thể ở lại nữa, các ngươi nên tìm chỗ an toàn nương thân, đợi sau khi thời tiết tốt lên thì hãy đi về phía Tây, chỗ đó rất an toàn, số bạc này các ngươi mang theo, có thể đổi được một ít thức ăn." Mạc Vấn nổi thiện tâm nói, hai đứa bé này so với lúc hắn và lão Ngũ mắc nạn năm đó còn nhỏ hơn, bơ vơ không nơi nương tựa, thật sự rất đáng thương. "Chúng ta cầm bạc cũng vô dụng." Bé trai kia buông cương đao trong tay xuống, nắm gậy gỗ trong tay bé gái ngồi trên đất tiếp tục nướng. "Các ngươi tên là gì?" Mạc Vấn hỏi cô bé kia, có vẻ cô bé này không có địch ý với hắn. "Hắn gọi là Dương Sĩ, ta gọi là Quế Tam, ngươi tên là gì?" Cô bé rất cởi mở. "Mạc Vấn." Mạc Vấn thả ngân lượng trong tay xuống bên cạnh đống lửa, sau đó ngồi xếp bằng ở bên phía nam đống lửa. "Tại sao lại không được hỏi?*." Cô bé ghé mắt nghiêng đầu. *Tên Mạc Vấn dịch ra có nghĩa là "đừng hỏi". "Ta họ Mạc, tên Vấn." Mạc Vấn cười nói, lấy Vấn làm tên có ý nghĩa là khiêm tốn xin thỉnh giáo, phù hợp với tác phong kín đáo nội liễm của Nho gia, nhưng kết hợp với họ của hắn lại dễ hiểu nhầm sang nghĩa khác. "Cho ngươi ăn đó." Bé trai đưa con cá chép trên gậy gỗ cho Mạc Vấn. Mạc Vấn mỉm cười khoát tay, sau đó lên tiếng hỏi, "Ta còn tưởng các ngươi là huynh muội?" "Không phải, nàng là vợ ta." Bé trai nói. "Không phải, hắn là sư huynh của ta." Cô bé kia nói ra cùng một lúc. Mạc Vấn nghe vậy có chút nghi ngờ, "Các ngươi làm nghề gì?" "Biểu diễn tạp kỹ*, cha hắn là chủ gánh hát, muốn ta làm vợ của hắn, nhưng ta chưa hề đáp ứng gả cho hắn." Mặt cô bé đầy vẻ nghiêm túc. *Một loại hình thức giải trí cổ đại, bao gồm tạp kỹ, tạp nhạc, ca múa, múa rối... Mạc Vấn nghe vậy hiểu ra, sau đó cười hỏi, "Nếu không nhờ hắn bảo vệ ngươi, sợ là ngươi đã đói chết rồi, gả cho hắn không tốt sao?" "Không tốt." Cô bé lắc đầu liên tục. "Ngươi là người tốt, đây, cá cho ngươi ăn." Bé trai kia thấy Mạc Vấn nói tốt cho nó, lại lần nữa đưa cá trên cây gậy gỗ cho hắn. "Ta không đói, chút điểm tâm này cho các ngươi." Mạc Vấn móc một bọc nhỏ từ trong ngực ra đưa cho bé trai. "Cám ơn." Bé trai nhận lấy bọc vải, ánh mắt vẫn không rời khỏi trước ngực Mạc Vấn. "Hết rồi, chỉ có những thứ này." Mạc Vấn vỗ vỗ ngực buông tay nói. Bé trai kia nghe vậy mới dời ánh mắt đi, đưa bọc vải cho bé gái, "Cho ngươi ăn đấy." Bé gái vươn tay nhận lấy túi điểm tâm kia, đặt lên một khối gạch xanh bên cạnh, sau đó cầm lấy một cái vò sứt miệng rót một ly nước, đưa cho Mạc Vấn. "Các ngươi làm gì ở gánh tạp kỹ?" Mạc Vấn nhận lấy ly nước sứt miệng kia mở miệng hỏi, hai đưa bé này gây cho hắn ấn tượng rất tốt, chúng đều hiểu được có đi có lại, mặc dù chúng chỉ có một ly nước hoặc một con cá nướng. Hai đứa nghe xong sửng sốt, ngơ ngác nhìn nhau, do dự chốc lát mới lên tiếng trả lời, bé gái biết đánh đàn, bé trai biết khẩu kỹ*. *Một loại tạp kỹ, dùng kỹ xảo của miệng để bắt chước các âm thanh khác "Có thể biểu diễn cho ta xem một chút không?" Mạc Vấn vừa nghe liền cảm thấy thú vị, tạp kỹ còn được xưng là bách kỹ, là tiết mục tốt nhất cho vương công quý tộc tiêu khiển, cũng là thứ dân chúng rất thích. "Mấy năm nay không có luyện tập, quên gần hết rồi." Bé trai lắc đầu nói. Mạc Vấn cười một cái liền thôi, ngược lại bé gái kia đẩy đẩy bé trai, "Ngươi cứ biểu diễn một chút đi." "Ngươi bảo ta diễn cái gì hả?" Mặt bé trai tràn đầy vẻ không biết làm sao. "Tiếng dê kêu." Ngón tay bé gái chỉ bé trai rồi nói với Mạc Vấn, "Hắn biết bắt chước tiếng dê kêu, bắt chước rất đạt." "Bỏ đi bỏ đi, không nên làm khó hắn, đàn của ngươi đâu?" Mạc Vấn cười hỏi. "Không có." Mặt cô bé lộ vẻ thương tâm. Mạc Vấn nghe vậy cũng không ép buộc, xoay người nhìn ra cửa, phát hiện cơn mưa đã yếu bớt, trong quân còn có quân vụ cần xử lý, không thể ở lại đây lâu. "Số ngân lượng này các ngươi cầm đi, đi thẳng về phía Tây khoảng hai ngày đường là có thể đến Định Châu, ta sẽ viết một phong thư cho các ngươi, các người cầm thư đến nha phủ, bọn họ sẽ chiếu cố cho." Mạc Vấn vươn tay vào ngực lấy hộp phù ra, lấy giấy vàng viết một phong thư ngắn gọn đưa cho bé trai kia. "Ngươi là ai, tại sao lại biết người của quan phủ?" Cô bé giành lấy phong thư kia trước khi bé trai nhận lấy. "Ta là Quốc sư nước Triệu, yên tâm đi, phong thư này nhất định sẽ có tác dụng." Mạc Vấn mỉm cười trả lời, sau đó đứng lên, suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu, "Ít nhất có tác dụng trong ba năm." "Ân nhân, uống ngụm nước đã rồi hãy đi." Hai tay bé trai bưng ly nước lên đưa cho Mạc Vấn. "Bỏ đi, hắn không uống đâu." Cô bé ở bên cạnh chen miệng. Mạc Vấn vốn không khát, nhưng không đành lòng từ chối lời khẩn cầu của hai người, liền nhận lấy ly nước uống một ngụm. Có điều ngụm nước vừa nuốt xuống, hắn lập tức cảm thấy toàn thân rét lạnh. Trong nước có độc, hơn nữa còn là kịch độc, độc tính đi thẳng về tim, sau khi độc phát tay chân sẽ tê dại. Phát giác được dị thường, Mạc Vấn cũng không biểu hiện ra mặt mà mỉm cười trả ly nước kia cho bé trai, sau đó bước ra ngoài. Sau ba bước hắn giả bộ tê liệt ngã xuống, hắn đã bách độc bất xâm, làm vậy là để dẫn tên chủ mưu đứng sau màn ra. Hai đứa bé thấy Mạc Vấn ngã xuống thì không hoảng hốt, cũng không cảm thấy bất ngờ mà chỉ lẳng lặng đứng cạnh đống lửa nhìn hắn. Mạc Vấn sau khi ngã xuống đất vẫn đề phòng ngoài cửa, cho nên không thấy được vẻ mặt của hai người, chỉ nghe thấy tiếng trò chuyện. "Không thể giết hắn." Âm thanh của cô bé bỗng biến thành thanh âm êm ái của phụ nữ trưởng thành. "Vậy bắt sống hắn đem về." Âm thành của bé trai biến thành cực kỳ tục tằn, giọng mũi rất nặng. "Người này là chính nhân quân tử, dùng gian kế hại hắn, ta thấy thẹn với lòng. Tha cho hắn một lần, chúng ta trở về." Cô gái nói. Trong lòng Mạc Vấn rất nghi hoặc, hai người này có thể biến hóa hình thể, chắc chắn là yêu vật, nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn không cảm giác được yêu khí trên người chúng nó, người đàn ông còn có chút mùi hôi, cô gái lại không có chút xíu yêu khí nào cả. "Không được, thả hổ về rừng ắt sẽ để lại hậu hoạn." Giọng nam nói. Cô gái kia không trả lời, chậm rãi đến gần Mạc Vấn, lật người hắn lại, vươn tay mò vào trong ngực hắn. Sau khi xoay người Mạc Vấn thấy rõ tướng mạo cô gái kia, tuổi tác của cô khoảng trên dưới hai mươi, gương mặt trứng ngỗng, làn da trắng nõn, dáng người thon thả mảnh mai, trên thân mặc váy thêu hoa cúc vàng, do khoảng cách hơi gần nên có thể ngửi thấy mùi hoa quế thoang thoảng trên người cô. Ngửi được mùi thơm này, Mạc Vấn lập tức đoán được cô gái này có thể là cây quế thành tinh, cây cỏ thành tinh yêu khí vốn rất yếu, cây quế thanh khiết, cho nên không thấy chút yêu khí nào. Mắt thấy cô gái kia sờ tìm hộp phù, Mạc Vấn liền đưa tay bắt lấy cổ tay phải của nàng, "Sờ loạn là chặt tay đấy..." ---o0o---