Tử Dương

Chương 157 : Hồn phách trở về

Dịch giả: argetlam7420 Hồn phách lão Ngũ xuất hiện ở phía Bắc, nhìn giống hệt bản thể nhưng mờ nhạt hơn nhiều, do chết đi chưa lâu nên sẽ không bay đi quá xa, lúc về vẻ mặt gã mơ hồ nhìn xung quanh. Đi sau cách gã không xa lắm là một tên quỷ sai mập mạp, mặc áo đen, tay cầm một sợi dây xích gọi là Câu Hồn Tác, một đầu nắm trong tay, đầu kia quàng vào cổ lão Ngũ. Không lâu sau, hồn phách đã đến gần. Lão Ngũ thấy Mạc Vấn cùng đám người A Cửu thì vẻ mặt rất kích động, gã muốn chạy tới, nhưng chỉ được hơn một trượng liền bị Câu Hồn Tác níu lại. Lão Ngũ thấy tình thế cấp bách vội vẫy tay với bốn người, gã định hô lớn nhưng do hồn phách là Âm khí, không có khối lượng nên không thể phát ra tiếng. Trước đó trong lòng Mạc Vấn một mực lo âu thấp thỏm, sau khi thấy hồn phách lão Ngũ thì an tâm hơn nhiều, lắc mình vọt tới gần. Hắn nhanh chóng vẽ một tấm Địa Sát Âm Khí phù rồi gấp lại đốt đi, bổ sung âm khí cho lão Ngũ. Lão Ngũ nhận được âm khí dồi dào từ tấm Tử phù, thân thể hư ảo trong nháy mắt biến thành rõ ràng cô đọng, đưa tay cầm lấy tay Mạc Vấn. Mạc Vấn đã có tu vi Tử khí, yêu tà không thể lại gần, lão Ngũ đưa tay được nửa đường liền bị hất văng ra. Lão Ngũ thấy thế càng nôn nóng, vội kêu lên, "Lão gia, cứu ta với." "Cái tên ngốc nhà ngươi, làm ra chuyện tốt như vậy, ngươi bảo ta cứu ngươi thế nào đây?" Gặp được lão Ngũ, trong lòng Mạc Vấn bỗng nổi lên cơn giận. Lão Ngũ kích động làm liều, tự hại bản thân, nay rơi vào tình cảnh này, quả thật đáng trách. "Đại gia, Ngũ gia, Cửu cô, mau cứu ta." Lão Ngũ bị Mạc Vấn khiển trách, lo lắng quay sang đám người cầu cứu Thiên Tuế. "Ngươi cứ yên tâm, lão gia nhà ngươi cùng chúng ta nhất định không bỏ ngươi đâu." Thiên Tuế trấn an. "Âm Sai thi hành chức trách, người dương xin hãy tránh ra." Tên quỷ sai mập sau lưng Lão Ngũ khẩn trương nhìn Mạc Vấn đám người, y là lão quỷ sống lâu năm, sao có thể không nhìn ra bốn người đều là người trong Đạo môn, tu vi thâm hậu? "Lão gia, con gái ta thế nào rồi?" Lão Ngũ thấy thi thể mình đang nằm cạnh bé gái, vô cùng sốt ruột. "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, quan sai đưa hồn phách hắn trở lại có nhiều khổ cực, xin hỏi cao tính đại danh?" Mạc Vấn không trả lời lão Ngũ mà hành lễ với tên quỷ sai, hỏi. "Ta là Âm sai Trương Đinh, lần này phụng mệnh dẫn hắn xuống, mong chân nhân đừng làm khó ta." Quỷ sai chắp tay đáp lễ. "Dương thọ hắn đã hết rồi sao?" Mạc Vấn nhíu mày hỏi. "Đúng thế!" Quỷ sai gật đầu trả lời. "Có vẻ không đúng, bần đạo có hiểu một chút đạo Âm Dương, xem tướng mạo hắn không giống người chết sớm?" Mạc Vấn lắc đầu. "Chân nhân có chỗ không biết, người này rất trung hiếu, vốn sẽ sống rất thọ, thế nhưng hắn dâm dục quá độ, tổn hại phúc lộc, do vậy không thể có nhiều con cháu, nếu con gái có thể lấy chồng, thọ dừng ở song thập (20 tuổi)." Quỷ sai cầm lấy tờ văn tự xem xét rồi nói. Y nói xong, lão Ngũ cực kỳ hổ thẹn. Mạc Vấn cũng thầm tự trách, bởi cảm động lòng trung nghĩa của lão Ngũ, cho tới nay luôn luôn dung túng gã, nhất là chuyện nam nữ, không hề ước thúc chấn chỉnh gã. "Mong Chân nhân chớ làm khó ta." Quỷ sai lại chắp tay lần nữa. Quỷ sai cũng là quỷ, tuy là phụng mệnh làm việc, nhưng đối mặt với bốn vị đạo nhân trong lòng vẫn không khỏi hoảng sợ. "Xin quan sai trở về báo cáo, hồn phách của hắn ta phải giữ lại." Mạc Vấn nghiêm nghị nói. Tên quỷ sai nghe vậy há hốc miệng ngạc nhiên, trước đó y đã đoán được phen này khó mà hoàn thành chức trách, Mạc Vấn nói vậy quả nhiên đúng như dự đoán. "Tiểu nhân chỉ là một sai dịch, không có quyền phóng sinh, chân nhân mời xem." Quỷ sai cầm tờ giấy trong tay đưa cho Mạc Vấn. Mạc Vấn phóng linh khí nhận lấy xem kỹ, chỉ thấy phía trên liệt kê ưu khuyết điểm của lão Ngũ cùng với giờ áp giải gã xuống Địa Phủ. "Âm giới cũng như dương gian, đều có tình người. Mong quan sai cứ quay về trước, lát nữa chúng ta sẽ chuyển hậu lễ xuống. Quan sai có thể đem đi đút lót, nếu không được xin cứ bẩm báo là Thiên Khu Tử muốn giữ hắn lại." Mạc Vấn trả lại tờ giấy cho Quỷ sai, nói. "Đệ tử Thượng Thanh Thiên Tuyền Tử, Diêu Quang Tử, Khai Dương Tử đều có phần tham dự." Liễu Sanh tiếp lời. Gã vừa nói ra, A Cửu cùng Thiên Tuế đều gật đầu. Tên quỷ sai nghe vậy mặt lộ vẻ khó xử, cúi đầu không nói. Cân nhắc một hồi lâu, y mới thu hồi Câu Hồn Tác. Hiện tại chắc chắn y không có khả năng mang đi hồn phách lão Ngũ, nếu vẫn khăng khăng cự tuyệt, sợ là sẽ bị bốn người vây công. Bốn người này đều lấy Thất Tinh Bắc Đẩu làm đạo hiệu, không phải đạo nhân tầm thường, y không đắc tội nổi. "Mời Trương Đinh quan sai trở về, quà hậu tạ lát nữa sẽ đưa đến." Liễu Sanh lại nói. Tên quỷ sai nghe vậy chỉ đành phải quay về, trước khi rời đi y còn hành lễ cáo lui. "Để ta vào thành tìm vàng mã nhang khói cho y." Liễu Sanh nói với mọi người. "Đa tạ Ngũ gia." Lão Ngũ cao giọng cảm tạ. "Tiết kiệm chút sức lực đi." Liễu Sanh nhìn lão Ngũ cười vui vẻ, xoay người rời đi. "Lão gia, ta lại làm khổ cậu rồi, còn liên lụy đến Đại gia cùng Cửu cô nữa." Lão Ngũ tới bên Mạc Vấn, lòng hoàn toàn yên tâm. "Chuyện này cũng không thể trách ngươi hết được." Mạc Vấn liếc lão Ngũ một cái. "Nên học hỏi lão gia nhà ngươi một chút, mấy chuyện nam nữ phải có chừng mực, nếu quá độ sẽ vừa hao tổn phúc đức lại tổn hại sức khỏe." Thiên Tuế vẻ mặt cảnh cáo nói. "Đại gia nói phải, ta nhớ kỹ rồi." Lão Ngũ nói xong chạy vội về phía gốc cây. Lão Ngũ chạy tới nơi, trước tiên xem xét tình hình con gái, thấy con gái vẫn hô hấp đều mới yên lòng. Xong lại chỉ vào thân thể mình, quay đầu nhìn Mạc Vấn, "Lão gia, mau đưa hồn ta trở về đi." "Thân thể ngươi tổn thương quá nặng, đã không dùng được nữa." A Cửu tới gần lên tiếng. "Vậy phải làm sao?" Lão Ngũ nghe vậy mặc dù rất ngạc nhiên nhưng lại không hốt hoảng, trong mắt gã Mạc Vấn cùng mấy vị đồng môn pháp thuật thông thiên, không có vấn đề nào không xử lý được. Ba người nghe vậy đều không trả lời, lão Ngũ một lúc, lại nhìn về phía Mạc Vấn, "Lão gia, có cách nào không?" "Nhập vào thân thể người là rất khó, nay chỉ có thể tìm một dị loại để cho hồn phách ngươi an thân." Mạc Vấn nghiêm nghị lắc đầu. Lão Ngũ lúc này mới cuống quýt lên, hắn đi theo Mạc Vấn nhiều năm, đương nhiên biết dị loại chính là cầm thú. "Dị loại gì?" Ngạc nhiên một hồi lâu, lão Ngũ mới hỏi tiếp. Con người ai cũng có bản năng cầu sinh, so với việc chết đi thì nhập hồn vào dị loại cũng không có gì quá đáng sợ. "Năm đó lúc ta ở Man hoang tìm dược liệu luyện đan đã nhìn thấy một đống Dạ Minh Sa, trong đó có lẫn cả xương hổ, chắc hẳn là của một con dơi rất lớn." Mạc Vấn nhíu mày nói. "Năm đó cậu cho ta húp chén thuốc hôi thối có phải chính là Dạ Minh Sa nấu lên không?" Lão Ngũ chợt hiểu ra. "Dạ Minh Sa bình thường chỉ có thể giúp sáng mắt, ngươi hiện có thể thấy vật ban đêm đều là nhờ công con dơi kia đó." Mạc Vấn gật đầu. "Lão gia, không còn biện pháp nào khác sao? Ta mà thành con dơi thì Mộ Thanh biết làm thế nào?" Lão Ngũ vẻ mặt đưa đám. "Mộ Thanh là ai?" A Cửu hỏi. "Cô gái ta mới cưới cho hắn." Mạc Vấn trả lời. A Cửu nghe vậy lắc đầu cười khổ. Thiên Tuế thì lấy tay vỗ trán, xem ra khi nãy hắn khuyên giải lão Ngũ đều là nước đổ lá khoai, tính mạng còn khó giữ mà đã bắt đầu nhớ mong vợ. "Con dơi kia hẳn là có thể biến hóa thành người, đến lúc đó lại biến về tướng mạo cũ, ta sẽ nghĩ cách loại bỏ khí tức dị loại trên người ngươi. Ngươi không phải đệ tử Thượng Thanh, không chịu ràng buộc của môn quy, vẫn có thể kết hôn." Mạc Vấn lên tiếng an ủi. Thiên Tuế nghe xong lại thở dài. Thiên hạ có nhiều cặp chủ tớ, dung túng người làm như Mạc Vấn quả thật hiếm thấy. Mà A Cửu nghe vậy lại nở một nụ cười, vì sao nàng cười, không ai có thể biết. "Như vậy dĩ nhiên là được a, ngày thường ta vẫn là ta, nếu có nhu cầu có thể biến thành dơi chở cậu bay trên không." Lão Ngũ có vẻ hưng phấn, gã biết rõ trước kia Mạc Vấn lấy vợ cho gã là muốn gã sinh sống ổn định, không theo hắn nữa. Mạc Vấn đã vượt qua Thiên Kiếp, có thể lăng không bay lượn, Truy Phong Quỷ Bộ đã luyện đến tận cùng. Mà nay lại có thể đồng hành với Mạc Vấn, gã đương nhiên rất vui mừng. Vui mừng xong, lão Ngũ bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, "Lão gia, làm sao cậu biết con dơi kia là đực hay cái?" Gã vừa lên tiếng, Thiên Tuế A Cửu cùng cười rộ lên. Mạc Vấn nhíu mày nhìn lão Ngũ, "Ta cũng không biết nữa, nếu là con cái thì chỉ có thể trách ngươi vận khí kém." "Khôn hồn đã trở về." A Cửu nói xong ôm lấy bé gái lao về hướng nam. Mạc Vấn cùng Thiên Tuế quay lại nhìn, chỉ thấy cách hơn trăm bước về phía nam xuất hiện một đạo hồn phách nữ tử. A Cửu vội nghênh đón, niệm chú bắt pháp quyết chuyển hồn phách hư ảo vào bản thể. Hồn phách vừa trở về, bé gái liền khóc òa, làm xong A Cửu trở về. "Lão gia, con gái ta thế nào?" Lão Ngũ khẩn trương nhìn con gái trong ngực A Cửu. "Cô bé bị người nhà họ Vương bóp cổ chết rồi đem chôn, là ta dùng ngũ sắc đan dược cứu được." Mạc Vấn trả lời. Lão Ngũ vội vàng quỳ xuống muốn dập đầu, Mạc Vấn đưa tay nâng lên, "Ngươi đừng tức giận nữa, vợ chồng Vương Thượng thư cùng những kẻ liên quan toàn bộ đã chết, đại thù đã được báo." "Con đàn bà đáng giận đó, vì tránh hiềm nghi phủi sạch quan hệ, ngay cả cơm nước cũng chưa từng cho con ta ăn, lại còn muốn giết người diệt khẩu." Lão Ngũ lớn tiếng chửi rủa. "Đại ca, phiền ngươi đưa cô bé tới Mộ Phương trấn ở Du châu, tìm được Mộ Thanh gửi cho nàng ta nuôi dưỡng. Nếu nàng có hỏi tung tích lão Ngũ, chỉ cần nói là đang có việc phải xa nhà với ta, đợi đến khi xong chuyện sẽ trở về gặp nàng." Mạc Vấn quay đầu nhìn Thiên Tuế. "Ngươi cứ yên tâm, việc này không nên chậm trễ, ta phải lên đường ngay." Thiên Tuế nhận lấy bé gái trong ngực A Cửu. "Đại gia, nói với Mộ Thanh, vàng bạc của ta để ở Tây phòng nhà nàng, trong bệ cửa sổ phía dưới đui đèn." Lão Ngũ nói. Thiên Tuế không muốn chậm trễ, đáp ứng một tiếng rồi ôm bé gái rời đi. Mạc Vấn cũng cảm thấy yên tâm, có lời này của lão Ngũ, Mộ Thanh liền biết gã vẫn còn sống. "Hồn phách của ngươi không có chỗ nào nhập, chỉ đành mượn tạm bản thể không lành lặn, nếu nhập vào những thứ khác ngươi sẽ càng đau đớn hơn. Ngươi cắn răng chiu đựng mấy ngày vậy." Mạc Vấn chỉ cỗ thân thể kia hướng lão Ngũ nói. "Chúng ta sẽ đi Man hoang?" Lão Ngũ lên tiếng hỏi. Mạc Vấn gật đầu, A Cửu sửa soạn hành lý lương khô, chuẩn bị lên đường. Trong lúc nói chuyện, Liễu Sanh trở về, "Chuyện đã xử lý xong, vàng bạc vải vóc chuyển xuống không ít, trâu ngựa phòng ở cũng đưa đi một ít." (Dich: Mẹ, không biết là đồ giấy hay đồ thật nhỉ) "Thiên Tuế đã mang con gái lão Ngũ đi rồi, ta cùng A Cửu sẽ mang lão Ngũ đi Man hoang, ngươi lại ra bắc giúp ta chuẩn bị, chuyện này làm xong ta sẽ xuống núi tiếp nhận Hộ quốc Kim ấn nước Triệu." Mạc Vấn nói với Liễu Sanh. "Nước Triệu ngân khố kếch sù, không cần phải đút lót tặng quà gì đâu." Liễu Sanh gật đầu nói. "Nếu có thể, phiền người đi thông báo cho đám người Bách Lý Cuồng Phong, nói rõ dự định của ta." Mạc Vấn nói. "Ta sẽ cố gắng hết sức, lần này đi Man hoang pháp thuật của ta không giúp được gì, hai người các ngươi phải cẩn thận nhiều hơn." Liễu Sanh gật đầu nói. Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, Liễu Sanh thấy hai người không còn gì dặn dò, liền cáo từ đi về phía bắc, lão Ngũ đằng sau hét lớn đưa tiễn. Hồn phách nhập vào thân thể không lành lặn, đau đớn đương nhiên khó tránh khỏi. Hồn phách lão Ngũ quay về thân xác đang ngu độn, tuy gào thét kêu đau nhưng thần trí cũng không tỉnh táo. Mạc Vấn thấy thế cực kỳ đau xót, A Cửu cũng không biết làm sao, đành đưa tay điểm huyệt lão Ngũ, làm gã không thể lên tiếng nhúc nhích. Đến canh tư, Mạc Vấn lưng vác lão Ngũ, A Cửu đeo lương khô, rời khỏi Kiến Khang, đi thẳng phía Tây đến Man hoang...